Nhật Ký Từ Thiên Đường

Chương 13: Đã quen bị tổn thương một mình

Thứ Năm, ngày 1 tháng 9, trời nắng.

Trước khi đi ngủ và sau khi tỉnh dậy,

Việc làm đầu tiên đã trở thành thói quen là nhớ cậu.

Khi nhìn lên phía trước lớp học,

Trước mắt mình cũng đã quen trông thấy khuôn mặt của cậu.

Cho dù cậu đã nói với mình những lời thật tàn nhẫn,

Cho dù cậu đối xử với mình thật hờ hững,

Nhưng khi thấy người khác phê bình cậu,

Mình vẫn không kiềm chế nổi mà phản bác lại.

Những kỷ niệm chúng ta đã từng có với nhau,

Giờ đây dường như chỉ còn là hồi ức của riêng mình,

Giờ đây, mình đã quen chịu đựng nỗi đau một mình.

Những ngày hè nhanh chóng kết thúc khi tôi vẫn chưa kịp định thần vì chưa chào tạm biệt Nguyên Triệt Dã.

Ngày đầu tiên đi học, lớp học quen thuộc, bạn bè quen thuộc, mùi phấn quen thuộc.

Chỉ duy có một thứ thay đổi, đó là tôi sẽ không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ấy nữa...

“Vy Vy, nghỉ hè vui không?” Tôi cố gắng nở nụ cười thật tươi rồi ngồi xuống chỗ của mình.

“Ờ... bình thường”

Vốn nghĩ Vy Vy sẽ không trả lời, nên khi cô bạn buông một câu đơn giản như vậy, tôi lại thấy hơi ngạc nhiên. Chợt để ý thấy hôm nay trên người cô mặc chiếc váy liền rất đẹp, tôi liền khen: “Váy hôm nay cậu mặc rất đẹp”.

Cô ta liếc tôi một cái, rồi không nói gì nữa.

Không gian như ngưng đọng lại.

Áng sáng bàng bạc màu ánh kim, những hạt bụi bay nhảy trong không trung, trên chiếc bàn phía trước còn lại một hình bóng cô độc.

Đến lúc chuông reo, tôi vẫn ngẩn người, mắt dán vào chiếc bàn trống không phía trước.

Nguyên Triệt Dã hôm nay có lẽ cũng đi học rồi nhỉ? Hy vọng cậu không còn thường xuyên bỏ học như trước nữa.

Tuy tôi và cậu ấy vẫn giữ liên lạc, nhưng không hiểu tại sao, chúng tôi đều tránh nói chuyện trực tiếp mà chỉ chọn cách nhắn tin.

Tôi thường hỏi những việc rất bình thường.

“Ăn cơm chưa?”

“Hôm nay ở đó thời tiết thế nào?”

“Ha ha, chỗ mình mưa rồi...”

...

Tôi cố tránh hỏi những câu như tình hình cậu ấy và bạn gái bây giờ thế nào, có phải rất hạnh phúc không, và... cậu ấy có nhớ tôi... nhớ một người bạn như tôi không.

Không dám hỏi, bởi vì khi nghĩ đến nó, trái tim tôi lại đau nhói.

Những câu trả lời của cậu ấy bao giờ cũng rất đơn giản, thoải mái.

“Lúc ăn thì đương nhiên phải ăn.”

“Cũng được."

“Nhớ mang ô.”

...

Tôi thường thẫn thờ cả ngày khi đọc những dòng tin nhắn ấy, cũng chỉ bởi vì cậu ấy không còn gọi tôi là đồ ngốc nữa mà tôi chưa sao quen được, tôi thấy tim mình đau như muốn ngừng thở vậy.

Đúng vậy, tôi đã biến cậu ấy thành không khí.

Nếu quên đi, tôi sẽ không có cách nào để thở...

Vì thế, cho dù là những lời thăm hỏi thưa thớt và đơn giản như vậy, cho dù là những dòng tin nhắn nhạt nhẽo như vậy, tôi cũng vẫn cảm thấy vui, vui vì chúng tôi đã từng gặp mặt.

Chỉ trong quyển nhật ký trao đổi không được gửi đi, tôi mới đem hết những tâm tư, nhớ nhung của mình ra mà ghi lại...

Đến tận tiết học cuối của buổi chiều, tôi vẫn mải mê đắm chìm trong thế giới riêng của mình cho đến khi đột nhiên một bóng đen to cao che lấp trước mặt tôi.

Tôi ngước lên, khi vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, tôi đã chạm ngay phải gương mặt tức giận khác thường của cô giáo dạy môn vật lý.

“Diệp Hy Nhã!”

“Dạ!”

Tôi đứng phắt dậy, cơ thể phản ứng nhanh đến nỗi gần như không cần đến mệnh lệnh của đại não.

“Em, em, em làm tôi tức chết mất thôi!” Cô giáo vật lý dùng ngón tay trỏ đang run run chỉ ra phía cửa, hít một hơi rồi hét lên: “Get out!”.

Vậy đấy, ngày đi học đầu tiên đã bị cô giáo vật lý lạnh lùng đuổi khỏi lớp học, hai tay giơ bảng giấy trắng đứng phạt ở hành lang.

Tôi bất lực ngước lên bầu trời trong tranh không một gợn mây thầm oán trách: Nguyên Triệt Dã, đều tại cậu cả!

Đã đi rồi, còn gián tiếp hại người ta.

Thế nhưng...

Nếu phải chọn lựa giữa việc bị phạt và thôi không nhớ nhung cậu ấy nữa, có lẽ tôi vẫn chọn hình phạt...

Đang mải nghĩ, bỗng liếc mắt đằng xa thấy có người đang đi tới, tôi vội vàng quay người lại, cúi đầu xuống về phía bức tường và đợi cho đến khi tiếng bước chân tiến lại gần, tôi liền vờ như vừa phát hiện ra một điều gì đó thật kinh ngạc:

“Ồ! Con kiến to thế nhỉ!”

Cho dù vậy, tôi vẫn không thể tránh nghe thấy những tiếng cười nhạo của những người vừa đi qua.

Nhưng dù sao như vậy còn hơn là bị người ta chế nhạo ngay trước mặt mình.

Mười mấy phút trôi qua, tôi lại nhìn thấy một người ở đằng xa đang đi tới, lại giở chiêu cũ, tôi nhanh chóng quay người vào trong tường, đầu cúi xuống và chăm chú nhìn vào mặt đất, tiếp tục phát biểu “thuyết con kiến”.

“Ồ, mình chưa bao giờ nhìn thấy một chú kiến dễ thương thế này.”

Tiếng bước chân ngày càng gần và đột nhiên, nó dừng lại ngay sau lưng tôi.

“Chào cậu!”

Tôi cảm giác như bị ai gỗ nhẹ vào vai. Mồ hôi chảy ra!

Tôi nhíu mày khó chịu, không nhìn thấy tôi đang bận ư?

Tôi chỉ còn cách tiếp tục chúi đầu kêu lên kinh ngạc: “Con kiến to thế này, là cái hay đực nhỉ? Sao cô giáo vật lý cho bài khó thế không biết”.

Mặt đất sắp bị tôi soi cho thủng một lỗ to rồi, người kia cũng nên biết điều mà rút lui đi mới phải chứ?

Thế nhưng...

“Chào cậu! Xin hỏi...”

“Không nhìn thấy người ta đang phải làm một việc quan trọng hay sao..."

Tôi tức giận quay đầu lại, tiếng nói cuối cùng nhanh chóng tan biến vào không khí.

Ngược với ánh sáng là mái tóc đen khẽ bay bay, khuôn mặt sáng sủa khôi ngô, và còn... nụ cười rạng rỡ quen thuộc.

Trong phút chốc... gương mặt đã xuất hiện vô số lần trong ký ức của tôi hiện về, trùng khớp với khuôn mặt đang đứng trước mặt tôi đây.

Tôi ngừng thở.

Tim thắt lại.

Trong không khí có mùi vị của định mệnh.

“Này, này..." Người kia vẫy vẫy bàn tay trước mặt tôi.

“Cậu làm cái gì thế hả?” Tôi định thần lại, hỏi vẻ bực bội.

Ai bảo cậu ta trông thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi thế này chứ?

Nhưng cậu ta chẳng hề sợ hãi trước bộ dạng đanh đá của tôi, tiếp tục cười nói: “Tớ muốn hỏi một chút, lớp các bạn có bạn gái nào tên Diệp Hy Nhã không?”.

“Cậu tìm... bạn tôi có việc gì?” Không được dễ dàng để lộ thân phận trước mặt người lạ, nhất là trong bộ dạng nhếch nhác của tôi lúc này.

“Ý bạn là có, đúng không? Ha ha, thế thì tốt quá rồi.” Cậu ta cười nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, sau đó hai tay bắt đầu lạo xạo trong túi tìm một thứ gì đó.

“Tớ có một thứ muốn đưa trực tiếp cho bạn ấy.”

Cậu ta bỗng nở nụ cười rạng rỡ với tôi, ánh sáng mặt trời chiếu chênh chếch vào một bên người cậu, phát ra thứ ánh sáng lung linh như trong mơ, như nhân vật vừa bước ra từ truyện tranh, rất không chân thực.

“Ờ..." Tôi ngẩn người ra một lúc, lập tức liên tưởng đến những bộ phim truyền hình đã xem đi xem lại đến phát chán.

Trong lúc nữ diễn viên chính gặp khó khăn nhất...

Nam diễn viên chính với gương mặt đẹp trai, phong độ...

Sẽ xuất hiện cùng với những bông hoa tươi hay những bức thư tình !!!

Trời đất ơi, anh chàng đang đứng trước mặt tôi đây chẳng lẽ đang định...

“Này, cách này của cậu có nhàm quá không đấy hả?”

“Hả?” Cậu ta ngẩn người ra.

“Tôi đã thích người khác rồi, vì thế, cậu nên bỏ cuộc đi.”

“...” Cậu ta tiếp tục nhìn tôi khó hiểu, mấy phút sau, từng tia sáng trong ánh mắt ta cậu bắt đầu giãn dần ra, và nụ cười trên mặt cậu ta trong mắt tôi cũng to dần lên.

Cứ như đã từng quen biết ở đâu đó...

Nụ cười của cậu ta rất sáng và rất giống với người trong ký ức của tôi.

“Chẳng lẽ cậu... chính là Diệp Hy Nhã?” Cậu ta hiểu ngay ra, liền tự giới thiệu:

“Chào cậu, tớ là Hứa Dực.”

Cậu ta nhìn tôi từ trên xuống dưới,

phải chịu đựng cái nhìn ấy trong lúc tay phải cầm bảng giấy trắng ở hành lang thế này, tôi thật sự không biết nói gì.

Đúng lúc tôi đang định nói không cần phải diễn kịch tiếp nữa thì bên tai vọng tới một âm thanh khiến tôi phải lập tức yên lặng và ra vẻ bất hạnh:

“Diệp Hy Nhã, đã bị phạt cầm bảng giấy rồi mà còn có thể đứng nói chuyện được với người khác sao?”

“Thưa cô... em không có, đều tại cậu ta bỗng nhiên..." Tôi thật sự muốn khóc.

“Không cần phải giải thích nữa, xem ra hình phạt sau sẽ phải nặng hơn mới được."

“Thưa cô...." Tôi cố gắng giải thích, nhân tiện không quên ném cho tên thủ phạm đã hại tôi một cái nhìn đầy oán hận.

Ai ngờ cái tên thủ phạm kia lại mỉm cười với tôi, ánh mắt của hắn truyền đạt một thông tin khiến tôi yên tâm rồi quay sang gọi cô giáo vật lý:

“Thưa cô, bạn ấy không nói chuyện đâu, là do em muốn tìm người nên hỏi thăm bạn ấy thôi ạ.”

Tôi ngây người ra.

Cậu ta thay tôi giải thích với cô giáo... cậu ta đang giải vây giúp cho tôi...

Trước đây, Nguyên Triệt Dã cũng đã từng giúp tôi giải vây trước mặt thầy giáo dạy toán như vậy.

Nhìn nụ cười của Hứa Dực, mắt tôi bỗng cay cay như phải bỏng, suýt chút nữa không cầm được mắt.

Giống quá...

Thật sự là rất giống!

Nụ cười của họ...

Cậu ta và Nguyên Triệt Dã...

Sau đó, không biết cậu ta đã nói những gì với cô giáo vật lý, nhưng cuối cùng cô cũng đã bình tĩnh trở lại và chầm chậm đi vào lớp học.

Người trước mặt tôi khẽ nhếch mép cười có vẻ đắc ý, nói với tôi: “Không cần phải cảm ơn tớ đâu nhé, vì tớ cam tâm tình nguyện mà”.

Bộ dạng ấy...

Cách nói ấy...

“Giống quá...”

Tôi bất chợt muốn giơ tay ra chạm vào cậu ta.

“Giống cái gì cơ?” Cậu ta thắc mắc.

“Giống... một người tôi quen.”

Vừa nói dứt lời, tôi chợt bừng tỉnh trở lại và thấy hơi hối hận, tại sao tôi lại nói vậy với một người lạ cơ chứ?

Hứa Dực mở miệng đang định nói gì đó thì chuông hết giờ reo lên, sau một tiếng “Nghỉ” của cô giáo vật lý, mọi người nhanh chóng ôm cặp chen ra khỏi lớp như bầy ong vỡ tổ.

Hình bóng của Hứa Dực dần dần chìm lấp trong dòng người đông đúc.

Tôi do dự một chút rồi quay vào lớp, lấy ba lô và theo đám người đi ra ngoài phía cồng trường...

Đám đông ồn ào.

Cửa hàng tấp nập.

Tiếc rằng, không một góc nào còn hình bóng người đó nữa.

Tôi không ngồi xe bus, mà men theo con đường trước mặt, tôi bước vô định.

“Diệp Hy Nhã!”

Đột nhiên, phía sau vọng lên giọng nói đầy tức giận.

Tôi do dự quay người lại thì thấy một cậu con trai dáng hơi gầy đang chạy nhanh về phía tôi.

“Cậu là...”

Tôi ngẩn người, trông mặt cậu ta hơi quen, nhưng nhất thời tôi không thể nhớ ra đã gặp cậu ta ở đâu.

“Quên rồi chứ gì? Sam Thanh, người ngồi cạnh cậu trong buổi giao lưu hữu nghị lần trước.”

“À, người tự xưng là một chú sói háo sắc trong một đàn sói xám.” Tôi miễn cưỡng cười... nhớ lại sự việc xảy ra trong buổi họp hôm đó, tim tôi hơi nhói đau.

Sam Thanh nhìn tôi, hỏi vô cùng tức giận: “Nguyên Triệt Dã đâu?”.

“Để làm gì?”

“Còn hỏi để làm gì? Hôm đó, cậu ta đánh tôi phải nằm viện một tuần liền, đúng là đồ khốn kiếp! Mà hai người là tình nhân sao không nói sớm? Nói mau, cậu ta đang ở đâu?”

Lời của Sam Thanh như một dòng điện đánh trúng vào người tôi.

Cái gì? Hôm đó, Triệt Nguyên Dã đã đánh Sam Thanh ư? Sao tôi không có ấn tượng gì nhỉ?

Chẳng lẽ...

Tôi thấp thoáng cảm nhận được điều gì đó, nhưng tôi từ chối nghĩ đến nó, và thế là tôi nói lảng đi: “Không thể như thế được, tôi và cậu ấy từ trước đến nay chỉ là bạn bè thôi, chắc chắn cậu nhầm rồi, vả lại, cậu cũng không cần tìm cậu ấy nữa đâu”.

“Tại sao?” Sam Thanh tỏ ra không tin tưởng lắm.

“Bởi vì cậu ấy và bạn gái cũ đã trở về thành phố trước kia rồi.” Nói xong, tôi đau lòng chuẩn bị quay lưng rời đi.

Thế nhưng, cánh tay tôi bị kéo lại.

“Hả? Hóa ra cậu không phải là bạn gái của cậu ta à? Ha ha, cũng phải, người như cậu ta, cùng một lúc qua lại với nhiều cô gái cũng chẳng có gì lạ. Ngược lại, chính cậu lại đáng thương quá, hay thử làm bạn gái tôi đi? Tôi đảm bảo sẽ không cùng lúc quan hệ mờ ám với nhiều cô gái như Nguyên Triệt Dã đâu."

Trong lời nói của Sam Thanh mang theo nét giễu cợt của sự đố kỵ, thái độ khinh miệt của cậu ta khiến tôi bỗng dưng thấy vô cùng phẫn nộ.

“Nguyên Triệt Dã không phải là người như cậu nói. Cậu ấy không đời nào có quan hệ mờ ám với nhiều cô gái cùng một lúc.” Tôi lớn tiếng phản bác cậu ta, dường như trong đó còn kèm theo cả những nỗi niềm đã bị kìm nén và chất chứa trong lòng từ bấy lâu, “Cậu ấy không bao giờ dễ dàng nói thích một ai đó. Chẳng qua cậu ấy quá tốt, quá lương thiện, cho dù không thích nhưng cũng vì không muốn để đối phương buồn nên đã đồng ý làm bạn, chứ không phải là loại người như cậu nói”.

“Ồ, ha ha. Thế à? Đến bây giờ mà cậu vẫn còn bênh cậu ta thế. Không phải cậu ta đã đá cậu rồi hay sao?”

“Không liên quan đến cậu!”

Thái độ quá kích động của tôi khiến Sam Thanh cảm thấy mất hứng, cậu ta cười gượng mấy tiếng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của tôi rồi xua xua tay, hậm hực bỏ đi.

Chỉ đến khi bóng cậu ta hoàn toàn biến mất khỏi con đường, người tôi mới mềm nhũn ra như mất đi toàn bộ sức lực.

Tôi quỳ xuống đất, tay ôm chặt lấy mặt, bao nhiêu chua xót trong mắt không còn kìm nén được nữa.

Những lời vừa vuột khỏi miệng khiến tôi hiểu ra một sự thật.

Sự thật đó khá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi dường như tôi không thể chịu đựng nổi.

Đó chính là...

Nguyên Triệt Dã, cậu ấy chưa từng thích tôi.

Cậu ấy chưa từng nói thích tôi.

Cậu ấy làm bạn với tôi chỉ vì không muốn làm tôi buồn.

Câu trả lời mà cậu ấy mãi không chịu nói ra, thực ra đã là một sự thật không thể rõ ràng hơn được nữa, chỉ tại tôi cứ không chịu thừa nhận mà thôi.

“Triệt Dã...”

“Tại sao thích một người lại khó như vậy? Tại sao làm cho một người thích mình lại khó như vậy chứ..."

Bao nhiêu nỗi đau và nỗi nhớ nhung, trong giây phút này đều ập đến với tôi.

Những giọt nước mắt tuôn ra, luồn qua kẽ tay, men theo cánh tay lã chã rơi xuống đường.

Đã lâu lắm rồi tôi không được khóc như thế này.

Tôi khóc như không thể dừng lại được, nếu như nước mắt có thể cuốn trôi đi tất cả nỗi đau, vậy thì tôi cam tâm tình nguyện để nước mắt mình chảy thành sông...

“Có cần giúp đỡ không?”

Một bàn tay rắn chắc chìa về phía tôi trong lúc tôi yếu đuối, thê thảm nhất với một tư thế cầu xin cứu rỗi.

Tôi ngước đôi mắt đẫm lệ lên, một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời lọt vào trong tận đáy mắt tôi. “Cậu?”

Tôi nhận ra chàng trai đó, chính là cậu nam sinh đã đến tìm tôi sáng nay - Hứa Dực. Tôi thấy hơi xấu hổ.

Tại sao hôm nay hai lần thê thảm nhếch nhác nhất của tôi đều bị cậu ta trông thấy thế nhỉ? Tôi quyết định giả mù không thèm để ý đến cậu ta, cúi đầu xuống ngẫm nghĩ xem có nên diễn tiếp “vở kịch con kiến” hay không.

“Cung cấp khăn giấy miễn phí đây.”

Một bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt tôi lên, trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, cậu ta đã khom lưng xuống dùng ống tay áo phông màu trắng của mình, khẽ khàng lau nước mắt trên má tôi.

“Được rồi, thế này trông khá hơn rồi đấy.” Cậu ta hài lòng kiểm tra lại lần nữa rồi ngước lên chỉ tay về phía những đám mây đầy màu sắc trên không trung, “Trên những đám mây kia có thể có các thiên sứ đang nhìn cậu đấy”.

“Không phải tôi khóc, lúc nãy là do cát bay vào mắt thôi.” Tôi ương bướng không chịu thừa nhận, đẩy cậu ta ra và đứng dậy.

Đầu tôi hơi choáng váng, Hứa Dực tiến đến đỡ lấy tôi.

“Đôi khi dũng cảm khóc ra cũng là một biểu hiện của sự kiên cường đấy.”

“Hả?” Khóc cũng là một biểu hiện của kiên cường ư? Thứ logic gì vậy? Tôi ngẩn người ra.

“Rất nhiều người không dám đối mặt với cảm xúc của chính bản thân mình, vì vậy, dám biểu lộ cảm xúc một cách chân thực cũng là một kiểu kiên cường.” Giọng nói của Hứa Dực có một sức mạnh khiến người ta cảm thấy được an ủi.

“Tôi không sao rồi, cảm ơn cậu.” Tôi gượng cười. Đối với con người không rõ lai lịch này, trạng thái ngờ vực lúc đầu trong tôi đang dần chuyển sang tin tưởng.

“Ha ha, thế mới phải chứ. Vậy mới không khiến người ta lo lắng.”

Lời nói có vẻ nuông chiều ấy khiến tôi nhớ đến Thần lúc sắp đi học đại học.

Buổi sáng hôm đó, lần đầu tiên Thần rời xa tôi đi nơi khác học.

Lần đầu tiên tôi có cảm giác một cây lớn luôn để cho tôi được dựa dẫm sắp rời bỏ tôi mà đi, nước mắt không ngăn được mà cứ ào ào tuôn ra như suối chảy.

“Hy Nhã ngốc ạ, có phải anh đi sẽ không bao giờ quay trở lại nữa đâu mà khóc như trẻ con thế.”

“Vì em không muốn Thần đi mà, Thần đi rồi, chỉ còn lại mỗi mình Hy Nhã...”

“Ai bảo thế? Hy Nhã cũng có thể gọi điện, nhắn tin hoặc viết thư cho anh mà.”

“Nhưng...”

“Được rồi, đừng để anh lo lắng nữa được không? Từ giờ phải biết tự chăm sóc mình nhé.”

“Vâng... Hy Nhã không muốn Thần lo lắng đâu.”

Khi ấy, tôi đã hứa với Thần như vậy.

Nhớ Thần quá, nhớ những lúc tôi buồn bã hụt hẫng nhất, anh mang cho tôi một đống đồ ăn. Anh đã từng nói với tôi, ăn bánh ngọt thơm ngon có thể khiến cho tâm trạng thoải mái hơn.

Tôi bừng tỉnh rời khỏi ký ức, Hứa Dực vẫn chưa bỏ đi, cậu ta vẫn đứng bên cạnh, nhìn tôi đầy quan tâm, đột nhiên tôi thấy hơi cảm động.

Từ sau khi Thần đi, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến tôi như thế.

Tôi hít mấy hơi, cân bằng lại tâm trạng, hào phóng chỉ về tiệm bánh phía trước cách đấy không xa: “Đi, tôi mời cậu đi ăn bánh ngọt”.

Tuy giờ đây không còn ai như Thần, không còn người trong lúc tôi buồn bã trống trải nhất, không còn người đưa cho tôi đồ ăn để thay đổi tâm trạng, nhưng chẳng phải tôi cũng nên dần học cách tự điều chỉnh cảm xúc hay sao?

Huống hồ, anh chàng Hứa Dực đứng bên cạnh tôi đây cũng đâu có phản đối đi cùng.

Tuy nhiên, khi vào trong tiệm bánh, tôi mới biết cái quyết định đó gây ra nhiều điều phiền toái như thế nào. Nhân viên phục vụ trong tiệm bánh lập tức hiểu nhầm mối quan hệ giữa hai chúng tôi, họ chào đón rất nhiệt tình:

“Chỗ bên này khá yên tĩnh, rất thích hợp để tâm sự đấy.”

“Đây là loại bánh ga tô có hai vị chúng tôi làm dành riêng cho những đôi tình nhân đấy, chúng có vị chua chua lại ngọt ngọt...”

Hứa Dực cũng không lên tiếng phản đối, chỉ có điều, nụ cười trên gương mặt trông hơi ngố, điều đó lại khiến nụ cười ấy càng thêm rạng rỡ.

Tôi không nói gì, chỉ còn biết dùng chiêu “giả câm giả điếc”, đi thẳng đến chỗ tôi đã ngắm sẵn, ngồi xuống.

Trong phút chốc, các loại bánh đã được sắp lên đầy bàn, tất cả đều là những loại bánh tôi yêu thích, có bánh ga tô hạt dẻ, bánh nhân hạt thông, bánh bách hoa, bánh mì dứa thạch. Tôi không thể chờ thêm được nữa liền nhanh chóng bắt tay vào khởi động.

Hức Dực ngồi trước mặt, thích thú nhìn cách tôi ăn chẳng hề giữ chút hình tượng gì, ánh mắt biết cười ấy hàm chứa ẩn ý gì đó.

Thế nhưng tôi chẳng thèm nghiên cứu ý nghĩ của cậu ta.

Trong nháy mắt, cả bàn bánh ngọt chỉ còn sót lại một lát bánh. Đúng lúc tôi đang hào hứng định tiêu diệt nốt miếng bánh cuối cùng thì một bàn tay đáng ghét đã cầm lấy miếng bánh.

“Này, đây là loại bánh gì thế? Thơm thật!" Hứa Dật cười hì hì hỏi tôi, “Tớ cũng muốn ăn một miếng”.

“Đây là bánh ga tô - hạt - dẻ!” Tôi trả lời không mấy vui vẻ, sao con người này lại không biết ý thế nhỉ, không nhìn thấy đây là món yêu thích nhất của bản cô nương hay sao? Lấy đi thứ mà người khác yêu thích nhất, không phải là việc quân tử nên làm đâu!

“Làm từ hạt dẻ à?” Người ngồi đối diện với tôi nhoẻn cười, nụ sáng rực cả khuôn mặt, phát hiện ra tôi đang chăm chăm nhìn cậu ta, cậu ta liền hỏi vẻ ngây thơ vô tội, “Sao lại nhìn tớ thế?”.

“Không phải, trên bánh có ruồi." Tôi nuốt nước bọt, nghĩ ngay ra một kế hòng lấy lại miếng bánh ga tô hạt dẻ.

“A!"

Quả nhiên, tay Hứa Dực rung lên, miếng bánh rơi trở lại đĩa.

“Hi hi, lừa cậu đấy.” Tôi nhanh chóng gắp miếng bánh cuối cùng đưa ngay vào miệng, vừa chậm rãi thưởng thức, vừa đắc ý cười Hứa Dực.

“Cậu cướp bánh ga tô hạt dẻ của tớ...” Cậu ta giả vờ mếu máo, nói với tôi vẻ hết sức đáng thương.

“Những chiếc bánh này là do cậu gọi à?” Tôi bắt đầu cãi lý để chứng minh rằng tôi không hề bắt nạt cậu ta.

“Không phải.”

“Thế có phải cậu trả tiền không?”

“Không. Nhưng... cậu nói mời tớ mà." Cậu ta yếu ớt trả lời.

“Khách phải theo ý chủ, còn có bao nhiêu loại bánh thế này cơ mà, cậu chọn cái khác đi.” Một câu nói của tôi đủ khiến cậu ta im bặt.

Hứa Dực ngây người nhìn cả một bàn đủ các loại bánh, sau đó cậu ta tìm cách khác, muốn vớt vát lại tình thế: “Ăn nhiều bánh ngọt dễ béo lắm, hì hì... cậu không sợ à?”.

“Tôi đâu có béo? Hơn nữa, cậu không biết rằng khi người ta cảm thấy chán nản, cách tốt nhất là nên ăn chút đồ ngọt hay sao? Đồ ngọt sẽ khiến cho tâm trạng con người dễ chịu hơn.” Miệng tôi toàn là bánh ga tô hạt dẻ.

“Ăn nhiều sẽ khiến tâm trạng người ta tốt hơn, đúng không?”

“Ừ, đúng rồi.”

“Vậy tâm trạng tốt rồi thì sẽ dễ dàng đồng ý hơn đúng không?”

“Ừ, đúng rồi.” Tôi trả lời vô tư mà vẫn chưa ngửi thấy trong không khí ngày càng nồng nặc mùi vị của âm mưu.

“Diệp Hy Nhã, tớ thích cậu, làm bạn gái tớ nhé.”

“Ừ! Hả?... Ặc ặc... cậu... vừa rồi...” Tôi giật nảy mình, miếng bánh nghẹn trong cổ họng khiến mặt tôi đỏ ửng lên.

“Bị sặc rồi à? Uống ngụm nước đi!" Hứa Dực vội lấy cốc nước.

“Không cần... tôi... tôi đi rửa tay một chút.” Tôi xua tay, sau đó vòng qua nhà vệ sinh, chạy thục mạng về phía cửa.

Sau khi rời khỏi tiệm bánh, tôi chạy một lúc lâu nữa rồi mới dừng lại, tim vẫn đập rất nhanh.

Quả nhiên, sáng hôm nay cậu ta đến là để đưa thư tình, thế mà thư tình còn chưa đưa giờ đã vội tỏ tình.

Con người này rốt cuộc từ đâu đến?

Tôi không có chút ấn tượng đã từng gặp cậu ta ở đâu, sao tự dưng lại tỏ tình với tôi vậy?

Lần đầu tiên trong đời tôi gặp phải sự theo đuổi nhiệt tình đến vậy, hơn nữa đối tượng còn là một anh chàng khá điển trai, chẳng lẽ EQ của cậu ta có vấn đề?

Đúng là một người kỳ lạ.

Tôi lắc đầu, đi về trạm xe bus phía trước.

Khi về nhà, trời đã tối. Nhìn ánh trăng nhích dần lên khung cửa sổ, tôi cầm lấy di động, không thể kìm lòng được, liền gửi tin nhắn cho Nguyên Triệt Dã.

Từng câu từng chữ chất chứa tất cả nỗi nhớ nhung của tôi, nhưng từng câu từng chữ lại không thể đi quá giới hạn của tình bạn.

Nguyên Triệt Dã, thành phố cậu ở có đẹp không? Trăng hôm nay rất đẹp, chỗ cậu có nhìn được không?

Rất nhanh chóng, đầu bên kia đã hồi âm.

Thành phố rất đẹp, còn sát biển nữa, tối lúc đi ngủ dường như còn nghe thấy tiếng sóng vỗ. Đương nhiên nhìn thấy trăng rồi, chúng ta chung một bầu trời mà.

Ngừng lại một lúc, tôi nghĩ xem sẽ nhắn gì tiếp theo. Nguyên Triệt Dã rất kiêu, cậu ta không bao giờ chủ động nhắn tin cho tôi, nhưng bảo tôi từ bỏ việc chủ động nhắn tin cho cậu ấy thì thật sự tôi không làm được.

Nguyên Triệt Dã, hôm nay mình gặp một người rất buồn cười, ngày đầu tiên gặp mặt đã tỏ tình với mình rồi.

Trong lòng tôi thầm chờ đợi, tôi nói chuyện hôm nay gặp Hứa Dực.

Thế à? Cậu ta là người như thế nào?

Cậu ấy trả lời.

Cậu ấy... rất điển trai, cách suy nghĩ rất kỳ quái, và nụ cười rất giống cậu, Nguyên Triệt Dã ạ...

Nhắn đến đây, những ngón tay tôi bất chợt dừng lại.

Cậu có tin không, Triệt Nguyên Dã?

Cậu ta và cậu thực sự rất giống nhau...

Nụ cười cũng rạng ngời như thế, khiến cho tôi không thể ngừng nhớ nhung.

Những ngón tay bỗng mất hết sức lực. Cuối cùng, tôi lưu nó trong tin nhắn nháp.