Tiêu Trình nhìn hội trường kín người, trong đầu cứ vang vọng tiếng ù ù.
Từ sáng sớm hắn đã cảm thấy chóng mặt, đầu óc nặng nề, nhất định là do đã lâu không luyện tập. Tiêu Trình chạy hai vòng quanh khu dưới lầu rồi mới đi làm, ấy vậy mà cảm giác choáng váng không những không biến mất, hiện tại dường như còn nghiêm trọng hơn.
“Tiếp theo, xin được mời tổng giám đốc Tiêu giới thiệu cho mọi người về kế hoạch quý tới của công ty.” Thanh âm ngọt ngào của thư ký truyền đến.
Tiêu Trình đứng lên, đột nhiên thấy trước mặt đen tối, chân mềm nhũn, đầu óc trống rỗng…
Khi Tiêu Trình khôi phục ý thức, không ngờ trước mắt là gương mặt của Mạc Phong.
“Rốt cuộc anh có biết tự chăm sóc bản thân không thế? Sốt cao 39.5 độ còn không biết nghỉ ngơi?!”
“Sốt cao…?”
“Chẳng lẽ anh không hề biết cơ thể mình nóng ran à?”
“Đúng là không biết.”
“Sáng nay tỉnh dậy có thấy khó chịu không?”
“Có, thế nên tôi xuống vườn hoa dưới lầu chạy hai vòng.”
“… Chẳng trách anh lại té xỉu ở công ty.”
“Trời tối rồi à?” Tiêu Trình nhìn xung quanh một chút liền biết đây là phòng bệnh của bệnh viện? Xuyên qua cửa sổ, bên ngoài là một màu đen nhánh.
“Ừ, anh hôn mê tám tiếng đồng hồ. Đã truyền xong nước biển rồi.”
Mạc Phong không nhắc tới thì còn không cảm thấy, nghe những lời anh ta nói, Tiêu Trình cảm thấy quả thật tay trái của mình có gì đó là lạ. Vừa giơ lên nhìn, trên tay còn dán băng dính.
“Đói bụng không? Nào, uống chút cháo đi.” Mạc Phong thận trọng đỡ Tiêu Trình ngồi xuống, bưng bát cháo đã chuẩn bị sẵn trên bàn lên, múc một thìa cháo đưa tới bên miệng hắn. Tiêu Trình cũng không khách khí, ngậm một thìa.
“Thật là khó ăn.” Tiêu Trình ghét bỏ cau mày.
Cõi lòng mềm mại của Mạc Phong sụp đổ trong nháy mắt. Người này, luôn luôn có thể làm mình tức giận.
“Cái này nhất định do cậu mua đúng không? Quá ít thịt gà, cũng không đủ lửa. Tôi muốn ăn cháo nhà làm cơ…”
“Anh có ăn hay không?”
“Ừ… Được rồi…” Quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt, Tiêu Trình lập tức phân rõ tình thế, nếu không ăn, hắn nhất định sẽ rất đói bụng.
“Mạc Phong, cậu là người ở đâu?”
“Tuổi tác cậu nhỏ như vậy đã làm giám đốc, cậu bắt đầu đi học từ năm bao nhiêu tuổi thế?”
“Cậu có người yêu chưa?”
“… Ngủ.” Người này còn chưa hỏi xong sao, đã hơn mười hai giờ rồi.
“Nhưng tôi không ngủ được.” Buổi tối vừa mới tỉnh lại mà.
“Mạc Phong, bình thường cậu lúc nào cũng nghiêm túc như thế sao?”
“…” Mạc Phong ảo não, hận không thể tát cho cái tên cứ huyên tha huyên thuyên nói không ngừng kia một phát hôn mê luôn. Thật hối hận tối nay ở lại trông hắn!
Buổi tối hôm sau.
“Cháo lần này không tệ nha.” Tiêu Trình rất dứt khoát húp một ngụm lớn, khiến cho Mạc Phong đang cầm muôi sửng sốt một chút. Cháo không tệ sao?
Tiêu Trình rất mau chóng ăn sạch một bát cháo lớn, “Cậu vất vả rồi. Vết thương trên tay còn đau không?”
“A, lúc gọt bút chì không cẩn thận cắt vào tay, chuyện nhỏ thôi…” Từng lời chưa kịp qua đại não xử lí đã thốt lên, Mạc Phong hận không thể đập chết chính mình. Đấy là cái lý do thối gì chứ?!
“Mạc Phong, cậu tới chỗ của tôi ngủ có được không?”
“Anh lại muốn làm trò đùa gì?”
“Không phải đâu. Tôi lạnh quá.”
“Hả? … Lạnh?” Cảm thấy thanh âm của đối phương có chút không thích hợp, Mạc Phong lập tức lao đến bên giường hắn.
“Tại sao lại sốt rồi?! Y tá… Y tá ơi!” Mạc Phong luống cuống tay chân nhấn liên tục vào nút bấm đầu giường.
“Xin anh không cần lo lắng, chúng tôi đã tiêm một mũi cho bệnh nhân, anh ấy sẽ hạ sốt rất nhanh.”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng phải anh ấy đã khỏe rồi sao? Sao đột nhiên lại bắt đầu sốt cao?”
“Lần này anh ấy bị bệnh sốt virus, tạm thời sau khi hạ sốt có khả năng tái phát. Anh nên nghe lời khuyến cáo của chúng tôi đã nói từ trước, không nên ở nơi này, bệnh sốt virus rất dễ truyền nhiễm.”
“Không sao.”
“Tôi đi trước, nếu có chuyện gì xin hãy gọi tôi.” Trước khi y tá đi còn lặng lẽ liếc mắt nhìn hai người. Bằng kinh nghiệm làm hủ nữ nhiều năm của cô, hai người kia tuyệt đối là một đôi! Hai người đều vô cùng đẹp trai, thật ngọt ngào! Còn nhìn nữa cô sẽ chảy nước miếng mất…
“Xin lỗi, tôi hiểu lầm anh.” Mạc Phong vạch chăn của Tiêu Trình ra mà chui vào.
“Cậu mau về đi, sẽ lây bệnh cho cậu.” Vì sao lúc trước Mạc Phong không nói cho hắn biết bệnh này sẽ truyền nhiễm.
“Không sao, thân thể tôi rất khỏe mạnh.”
“…” Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mí mắt thật nặng, giọng nói cũng không có sức lực. Ý thức chậm rãi tan rã theo giọt nước. Trong cơn rét mơ màng, bên cạnh thân thể có một nguồn nhiệt hừng hực. Tiêu Trình theo bản năng cố sức muốn ôm chặt lấy nguồn nhiệt kia. Đáng tiếc thân thể không nghe theo sự điều khiển của anh, cánh tay nặng như đeo chì không nâng lên nổi. Mà nguồn nhiệt kia thật săn sóc, dường như hiểu rõ ý muốn của hắn, ôm lấy hắn thật chặt. Thân thể cứng ngắc của Tiêu Trình chậm rãi trầm tĩnh lại, dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Tổ kịch “Hai công”.
Thông tin chính thức.
Thông báo khẩn: PIA kịch “Hai công” bị tạm dừng. Ngày mở lại xin chờ thông báo tiếp theo của tổ kịch.
Xảy ra chuyện gì vậy? Hiện trường bị ngừng rồi?
Đúng thế, có ai biết lý do không?
Là do đạo diễn có việc không tới được.
Gần đây Cung Thu cũng không xuất hiện. Hai người bọn họ quả nhiên là liều mạng với nhau rồi cùng out mà~~