Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần

Chương 54: Lật đổ

Tang Chỉ trông chờ phượng hoàng cao ngạo đến cướp dâu, nhưng đợi thêm mười ngày mà vẫn không có tin tức gì. Tiểu hồ ly tính qua tính lại, thời hạn cướp dâu chẳng còn bao lâu, hơn nữa, mong muốn được lấy chồng cũng...càng lúc càng mãnh liệt. Nhưng mà trấn Bình Lạc vẫn bình lặng như nước, chẳng có chút tin tức.

Dần dần, đến công chúa Họa Thường và Thiên Hồ Đế quân cũng có vẻ sốt ruột, đứng ngồi không yên.

Công chúa Họa Thường làm nhiều việc như thế này cũng chỉ vì để giúp con cái giành được chút thể diện trước khi bước chân vào nhà người ta, thực ra, họ hàng thân thích cần thông báo cũng đã thông báo rồi, yến tiệc cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị rồi, thậm chí đến Ngọc Đế và Vương Mẫu ở Thiên cung xa xôi cũng đã nhận được thiệp hỷ, chuẩn bị đến uống rượu mừng rồi.

Bên này, Phượng thần Tuấn Uyên cũng biết được đại thể mọi chuyện, vừa nghe nói tiểu nhi tử phá nhiễu chuyện liên hôn của hai tộc Long – Hồ, liền đến chỗ Tang Dục tạ lỗi trước, rồi chuẩn bị đầy đủ lễ vật đưa đến Thanh Khâu quốc, thể hiện rõ thái độ và lập trường của mình, khiến phu phụ Thiên Hồ Đế Quân á khẩu, không nói được gì.

Tất cả đã đầy đủ, chỉ thiếu gió đông. Nhưng công chúa Họa Thường đã khiến mọi chuyện trở nên phiền phức, vì giúp con gái và Hồ tộc có chút khí thế mà vừa bắt người, vừa chia rẽ đôi tình nhân nhỏ, cuối cùng còn làm ra cái gọi là tập tục cướp dâu. Vốn chỉ mong tìm được bậc thềm mà bước xuống, nhưng chưa từng nghĩ bậc thềm không có, còn làm quá đà, gần đến thời hạn cuối cùng rồi mà vị Phượng quân đại nhân này vẫn không chịu xuất hiện.

Các thanh niên của Hồ tộc vốn đã luyện tập rất chăm chỉ để chuẩn bị cho việc so tài với Tuấn Thúc cũng không còn kiêu căng, hằng ngày uể oải trông giữ trước cửa phòng Tang Chỉ, dần dần chuyện uống rượu, đánh bạc ăn tiền cũng bắt đầu xuất hiện. Thiên Hồ Đế quân phái người đi thăm dò, từng ngày, từng ngày, nhưng tin tức từ trấn Bình Lạc truyền về đều khiến người ta sốt ruột hơn.

Hôm nay chưa thấy Phượng quân đại nhân xuất hiện.

Hôm nay chỉ thấy tiên đồng Thất Thủy lên núi Thúy Bình hái thảo dược.

Hôm nay vẫn chưa thăm dò được tin tức của Phượng quân đại nhân, tin đồn ngài bị trọng thương, phải bế quan tu luyện cũng không có căn cứ.

Hôm nay Thố tử tiểu tiên đột nhiên giận dữ, lại làm đổ thuốc mà Thất Thủy sắc.

Hôm nay....

Hôm nay....

Thiên Hồ đế Quân tức đến mức đập bàn đứng dậy, nói Phượng tộc vô sỉ, con gái không gả được thì bỏ đi. Nhưng tiểu hồ ly Tang Chỉ...rõ ràng không nghĩ như vậy. Đến ngày sát kỳ hạn cuối cùng, buổi đêm, công chúa Tang Chỉ đột nhiên kêu đau bụng, thị vệ Hồ tộc canh bên ngoài đi vào kiểm tra tình hình, còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Tang Chỉ liên hợp với nữ tỳ Tiểu Quyên đánh ngất.

Tang Chỉ cười trộm, lắc mình một cái liền biến thành hình dáng của thị vệ, khiến Tiểu Quyên bên cạnh nhìn thấy liền vỗ tay khen : ‘‘Công chúa thật lợi hại !’’

Tang Chỉ nhe răng : ‘‘Điều đó là đương nhiên !’’

Lúc ở trấn Bình Lạc, hằng ngày nếu không phải bị phượng hoàng cao ngạo ức hiếp thì là bị ép phải học cách làm Thổ thần, phép thuật này thật sự là không muốn tinh thông cũng khó. Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng có lẽ chính là đạo lý này.

Nghĩ đến phượng hoàng cao ngạo, Tang Chỉ không kìm nén được cảm giác lo sợ, nhất định phải đích thân quay lại trấn Bình Lạc thăm dò mới yên tâm. Nghĩ đến đây, Tang Chỉ đá đá tên thị vệ đang nằm dưới đất nói : ‘‘Tiểu Quyên, ngươi giúp ta trông ở trong này, Lai Mễ cũng nhờ ngươi chăm sóc giờ ta sẽ quay về trấn Bình Lạc.’’

Tiểu Quyên gật đầu : ‘‘Công chúa, ngươi cứ yên tâm ạ !’’

Nói xong, Tang Chỉ liền nghênh ngang đi ra cửa, đang do dự bước ra ngoài thì nghe thấy có người quát : ‘‘Ngươi đang làm gì vậy ?’’

Tiểu hồ ly kinh ngạc, quay đầu nhìn, thì ra là thủ lĩnh đội thị vệ, vội vàng đổi sang dáng vẻ cười nịnh bợ, nói : ‘‘Vừa rồi công chúa ở bên trong khóc lóc, tôi vào xem sao !’’

Thủ lĩnh thị vệ nghe thấy vậy thì nhìn vào khuê phòng của công chúa Tang Chỉ, thấy bên trong không có động tĩnh gì, mới hắng giọng giáo huấn thủ hạ: ‘‘Không có chuyện gì thì cũng phải nâng cao tinh thần cho ta, cùng lắm là thức hai đêm nữa, sau đó các huynh đệ có thể về nhà...’’ Chưa nói xong, tên thủ lĩnh đột nhiên nín thinh, mở to mắt chăm chú nhìn Tang Chỉ.

Tiểu hồ ly cho rằng thân phận mình bị bại lộ rồi, liền rụt cổ, rụt rè nhìn chằm chằm tên thủ lĩnh, đang muốn nói gì đó thì lại thấy đối phương lườm một cái, rồi nghiêng người đổ xuống đất. Tang Chỉ chớp mắt, quay lại nhìn thì thấy dưới ánh trăng dìu dịu, tà áo xanh lay động, được phủ lên một lớp sương bạc, thánh khiết vô cùng. Tóc vẫn buộc lại như trước đây, nhưng dường như để phối hợp với không khí của đêm nay, chàng đặc biệt chọn chiếc kẹp ngọc mình yêu thích nhất, khiến chàng trông có vẻ hăng hái hơn.

Rõ ràng chàng vẫn ăn vận như trước đây, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó, biểu cảm lạnh lùng đó, nhưng có lẽ là vì quá lâu chưa gặp, mà một ngày không gặp như cách ba thu, lúc này tang Chỉ thấy phượng hoàng cao ngạo cười mà như không, đang cong mắt nhìn mình, chỉ cảm thấy đột nhiên tim đập nhanh, có nghìn vạn lời muốn nói nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Tiểu hồ ly mặt đỏ ửng, thẹn thùng cúi đầu, đang đợi phượng hoàng cao ngạo mở miệng nói: ‘‘Ta nhớ nàng !’’ , : ‘‘Ta đến cướp nàng rồi !’’ hay : ‘‘Cuối cùng ta cũng được nhìn thấy nàng rồi !’’ ....là câu nào cũng được, chỉ cần là câu nói tình cảm chính miệng chàng nói ra. Tang Chỉ hơi nhếch môi, trong lòng tràn đầy sự ngọt ngào, ấm áp, đôi tay nhọn vểnh lên nghe ngóng, nhưng lại nghe thấy Tuấn Thúc nói : ‘‘Là ngươi tự mình ngã xuống hay là ta động thủ ?’’

(.......) ? Nụ cười cứng đơ, Tang Chỉ xấu hổ, mặt đỏ bừng, chỉ vào Tuấn Thúc, giậm chân nói : ‘‘Lẽ nào phượng hoàng cao ngạo muốn ...đẩy ngã mình.....ở....ở chỗ này ?

‘‘Chàng...chàng...’’ Tang Chỉ xấu hổ, mặt đỏ bừng, chỉ vào Tuấn Thúc giậm chân nói : ‘‘Đáng ghét ! Đáng ghét ! Tuy hai người bọn họ sắp thành thân, nhưng vừa đến đã nói về vấn đề này....tiểu hồ ly thực sự có chút khó mà tiếp nhận. Còn Tuấn Thúc bên này, tình cảnh nhìn thấy bây giờ lại là....

Một thị vệ hung hãn, lưng hổ eo gấu sau khi nhìn thấy thủ lĩnh của mình bị chàng xử lý liền ngẩng đầu, vừa nhìn thấy chàng, nét mặt chỉ còn lại vẻ kinh hãi và....ganh tị ? Đáy mắt hắn giăng đầu sự si mê mà chỉ kẻ...lẳng lơ mới có. Tuy thường được các tiên nga, nữ yêu ái mộ vì vẻ ngoài, nhưng bị một thị vệ Hồ tộc nhìn như thế này, Tuấn Thúc vẫn cảm thấy....có chút hoảng hốt.

Thế là hỏi hắn xem muốn tự mình giả ngất ngã xuống hay là ép chàng phải động thủ, nhưng nam hồ lẳng lơ này nghe thấy vậy lại ngơ ngơ ngác ngác, giống như tiểu nữ nhi hay thẹn thùng, xấu hổ, hai tay áp lên má lắc lắc đầu, gắng sức điệu đà, xấu hổ hết : ‘‘Đáng ghét !’’ Cho dù phượng hoàng cao ngạo có vững như Thái sơn, nhưng khi phải đối mặt với tình cảnh này cũng thực sự thấy có chút...buồn nôn. Cho dù bây giờ có nhìn thấy tâm trạng vui mừng của tiểu hồ ly thì cũng đã mất tập trung rồi, cuối cùng phượng hoàng cao ngạo dứt khoát nâng tay, đánh ngất gã đà bà này.

Tuấn Thúc nhướn mày, từ từ nhìn về phía căn phòng còn sáng đèn kia. Với tính cách của Tang Chỉ, nếu nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì sớm đã ra ngoài rồi, sao hôm nay vẫn không thấy ngươi đâu vậy ? Chắc không phải có điều gì gian trá chứ ? Đang suy nghĩ, Tuấn Thúc liền nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng nói hưng phấn : ‘‘Phượng hoàng tiểu nhi, cuối cùng ngươi cũng đến rồi !’’

Tuấn Thúc quay đầu, thấy một nam tử áo đen mắt lóe sáng đang nhìn mình chằm chằm, phía sau có vài thị vệ, nhìn thân hình liền biết đó là cao thủ hạng trung. Nam tử áo đen cười lớn, rút bảo kiếm trong tay ra, muốn tấn công: ‘‘Thế nào, còn nhớ ta chứ ?’’

Nghe thấy vậy, Tuấn Thúc thầm thở dài, nhớ chứ, đương nhiên là nhớ. Người này chính là biểu ca của Tang Chỉ - Tang Giác. Tang Giác và Tang Chỉ có cùng một bệnh đó là, đối với phép thuật tu tiên thì không hứng thú chút nào, nhưng nói đến bắt gà.....Không biết là trời sinh đã có thù hay sao ? cả hai đều vô cùng khinh bỉ tộc Phượng hoàng, luôn cảm thấy bọn họ chính là thể tiến hóa của gà, trời sinh ra đã nên bị hồ ly ức hiếp.

Tang Chỉ năm đó tuổi nhỏ, nghĩ như thế này chẳng qua cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng Tang Giác không như vậy. Trước đây thỉnh thoảng đụng mặt ở Thiên cung, vị thế tử này luôn muốn dồn hết sức để sống mãi một trận với phượng hoàng cao ngạo. Nếu là lúc bình thường, sự khiêu chiến hôm nay của Tang Giác, Tuấn Thúc đương nhiên không thèm để ý.

Nhưng trước mắt......

Tuấn Thúc hơi nheo mắt, thầm vỗ vỗ vào vết thương vẫn chưa lành trên ngực. Thực ra, đợi đến hôm nay mới đến cướp dâu không phải vì vết thương quá nặng, phải ở trong sơn động tu dưỡng, mà là Tuấn Thúc hiểu rõ, với sức khỏe vẫn chưa bình phục của mình, chàng sẽ không ứng phó được với nhiều thị vệ như vậy. Nhưng mà ca ca khoa trương lúc này lại không có bên cạnh, nên chẳng có thế thân. (Mèo: Ca ca đáng thương, hóa ra ngươi chỉ có chút tác dụng như thế này (........).

Lúc này Tuấn Thúc mới sử dụng kế sách, cố ý đưa ra tin tức mình phải ở sơn động tu dưỡng để Họa Thường sốt ruột, rồi mười mấy ngày liền không xuất hiện, đến lúc mài hết lòng nhẫn nại của mọi người, các thị vệ cũng bị mài mòn, chán nản, nụt khí thế mới khoan thai đến.

Vừa đến thế này, cả Thanh Khâu quốc phải gọi là ai cũng hân hoan, vui mừng. Phu phụ Thiên Hồ Đế quân nghe nói Tuấn Thúc đã lẻn vào Thanh Khâu quốc, cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, các thị vệ ngáp dài nghênh đón, phượng hoàng cao ngạo vào được trước khuê phòng chủa công chúa dễ như trở bàn tay. Vốn cho rằng đại công cáo thành, nhưng ở trước cửa lại gặp phải Tang Giác đần độn này.

Đứa trẻ này ngốc nghếch, ngây thơ, nào có nghĩ gì đến hôn sự của muội muội, chẳng dễ dàng mới có được cơ hội để đọ cao thấp với Tuấn Thúc, chỉ hận không thể quên mình báo thù. Bình thường, lúc phượng hoàng cao ngạo tâm trạng tốt thì cũng chỉ cùng hắn khua khua tay mấy cái, nhưng trước mắt, Tuấn Thúc lại không có sự nhẫn nại, nếu đêm nay thua trong tay tiểu tử này, không cướp được tiểu hồ ly thì thật sự là lật thuyền trong rãnh nước.

Bên này, Tang Giác thấy Tuấn Thúc không lên tiếng, cho rằng hắn khinh thường mình, nên không nhẫn nại được mà nhào đến. Tuy đao kiếm chẳng có chương pháp nhưng động tác linh hoạt, ép đến mức Tuấn thúc liên tiếp lùi lại. Nhất thời hai người, một người chỉ để ý đến việc xông lên phía trước tấn công, một người chỉ lùi về phía sau tránh né....đánh đến tả tơi, tan tác cũng chưa phân thắng bại.

Phượng hoàng cao ngạo né người ra sau, lại cảm thấy bước chân không vững chắc, nghĩ rằng vừa rồi mình đánh nhau với các thị vệ, lại cùng trưởng lão Hồ tộc so tài một lượt, sớm đã sức cùng lực kiệt, nếu lại tiếp tục thất thế như thế này....Đang đắn đo không biết nên làm thế nào, kiếm sắc của Tang Giác đã đánh đến, nhưng bỗng nhiên hắn kêu ‘‘Á’’ một tiếng rồi ngã xuống đất.

Đám người vừa rồi vẫn đang hò hét giờ đều cứng đơ tại chỗ, chăm chú nhìn hai người. Tang Giác bò trên đất một hồi, vẫn không dậy nổi, chỉ giận dữ quát : ‘‘Ngươi...ngươi sử dụng phép thuật quỷ quái gì vậy ?’’

Phượng hoàng cao ngạo nghe thấy vậy thì nhíu mày, vô thức sang một bên, một bóng xanh lóe lên rồi biến mất, chưa nhìn rõ hình dáng của ân nhân cứu mạng thì đã không còn tung tích nữa. Thấy vậy, Tuấn Thúc nhếch nhếch môi, cũng không nói gì nữa, phất tay áo đi vào khuê phòng của công chúa.

Theo quy định cướp dâu, khi tân lang vào khuê phòng của công chúa, hoạt động cướp dâu coi như kết thúc viên mãn, không ai được phép xông vào phòng làm phiên hai người thân mật.

Nhưng Phượng hoàng cao ngạo vào phòng của Tang Chỉ, chẳng dễ dàng gì mới hạ được tảng đá lớn trong lòng xuống, thở phào một cái, ngẩng lên nhìn thì chỉ thấy một tiểu nha đầu ngốc ngếch đang chớp chớp mắt nhìn mình, bên cạnh còn có một thị vệ bị trói chặt, chỉ là...không thấy tung tích của Tang Chỉ đâu.

Tuấn Thúc chắp tay sau lưng : ‘‘Công chúa nhà ngươi đâu ?’’

Tiểu Quyên vẫn còn đần ra : ‘‘Ngươi là phò mã ?’’

Tuấn Thúc : ‘‘Đúng vậy, công chúa nhà ngươi đâu ?’’

Tiểu Quyên nhìn thấy khuôn mặt hơi nhăn nhó của Tuấn Thúc, chẳng lo lắng chút nào, hết nhìn lên trời lại nhìn xuống đất rồi chậm rãi nói : ‘‘Ồ, phò mã, nếu như con đoán không nhầm, công chúa đã bị người đánh ngất rồi.’’

...........

Hoạt động cướp dâu bi kịch này....