"Đức tần tỷ tỷ tính bỏ qua như vậy sao? Nếu không phải tỷ kịp thời mời thái y, chỉ sợ đại hoàng tử…" Tạ tần cau mày, tức giận nói, một bộ dáng sẵn sàng bênh vực nàng.
"Vậy thì sao chứ, Hoàng thượng cũng không truy xét xuống, Hoàng hậu nương nương định làm gì?" Liễu Vi Dung khổ sở cười, hỏi ngược lại Hoàng hậu.
"Bổn cung chỉ có một công chúa, thiếu chút nữa đã không còn, Bổn cung không cam lòng......" Hoàng hậu cắn răng nói.
"Tần thiếp cảm thấy Hoàng hậu nương nương nói rất đúng!" Tạ tần phụ họa.
Liễu Vi Dung thở dài: "Hoàng hậu nương nương, cho dù tần thiếp không có cam lòng thì như thế nào, gia thế Phương gia quá lớn, là quốc cữu của Hoàng thượng, chỉ cần ông ta dậm chân một cái cũng đủ làm kinh thành rung chuyển."
Nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nói sao cũng không bằng.
Hôm nay vô cớ kiếm nàng, không phải muốn nàng đứng ra chết thế sao?
Hoàng hậu thấy vẻ mặt nàng chán nản, lại không có thái độ gì khác thì mở lời dò hỏi: "Nếu như bổn cung có biện pháp thì sao?"
Liễu Vi Dung làm bộ vui vẻ hỏi: "Hoàng hậu nương nương, người thật sự có biện pháp?"
Nhìn thấy bộ dáng không thể chờ của Đức tần, đáy mắt Hoàng hậu thoáng qua một nụ cười, chậm rãi uống một ngụm trà, nói: "Cái Phương quý phi dựa vào là Phương gia, hiện giờ Phương gia đang rất hưng thịnh, Hoàng thượng luôn tìm thời cơ để hạ bớt, vừa lúc bổn cung có một số bằng chứng chứng minh Phương gia phạm pháp, Đức tần muội muội có muốn đứng cùng hướng với ta hay không?"
Quả nhiên tới.
Liễu Vi Dung không muốn dính vào, ai biết bên trong là cái gì, hơn nữa nàng không nắm chắc chuyện Phương quý phi xuống tay với Đoàn Đoàn.
"Hoàng hậu nương nương, để tần thiếp về suy nghĩ lại, chuyện này quá bất ngờ, tần thiếp cần có thời gian…." Đã hiểu rõ ý tứ của Hoàng hậu, nàng đứng dậy, hành lễ nói.
"Đương nhiên cần suy nghĩ, bổn cung chờ tin muội."
Ngoài mặt Hoàng hậu cười nói nhưng trong lòng lại rất hy vọng Đức tần sẽ hợp tác với nàng. Hai người này, ai nàng cũng phải loại.
Đức tần có trưởng hoàng tử, Phương quý phi có Nhị hoàng tử. Hai người này sớm muộn gì cũng phải đấu nhau. Nàng chỉ mượn thời cơ giúp nó diễn ra sớm hơn mà thôi. Với Đức tần không quyền lực mà nói, bỏ qua cơ hội này sẽ không còn cơ hội khác nữa.
Tạ tần cũng xin phép ra về.
Liễu Vi Dung mang theo Bạch Liên ra khỏi Phượng Nghi cung, trở lại Nhu Phúc cung, thấy Đoàn Đoàn ngủ trưa, nàng liền kể lại hết chuyện lúc nãy với Trần mama, hỏi bà ta xem nàng nên làm thế nào?
Trần mama trầm tư một hồi, đột nhiên hỏi nàng: " Vậy ý của chủ tử thì sao?"
"Ta muốn cự tuyệt. Ta sợ sau khi Hoàng hậu đối phó Phương quý phi xong sẽ trở lại đối phó ta." Nàng nghĩ chuyện này có gì đáng nói.
Trong nguyên tác Hoàng hậu là người cuối cùng bị Liễu Tương Nhã đánh bại.
Có thể thấy được thủ đoạn của nàng ta lợi hại ra sao.
Giờ lại muốn cùng phe với nàng, cũng phải xem nàng có đồng ý hay không.
Trần mama nghe xong, gật đầu liên tục, nói: "Nô tài cũng nghĩ vậy, hơn nữa, cung nhân đó có phải người của Phương quý phi hay không cũng không chắc. Dù sao, đây cũng chỉ là lời nói một phía của Hoàng hậu mà thôi."
Liễu Vi Dung gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, sau khi thỉnh an, nàng trả lời cự tuyệt liên kết với Hoàng hậu. Nàng biết mình còn non lắm.
Trên mặt Hoàng hậu thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ Đức tần lại dám cự tuyệt đề nghị của nàng.
Trong bụng không khỏi có chút tức giận.
Sau khi từ chối hợp tác với Hoàng hậu, hằng ngày, ngoài việc thỉnh an theo quy củ, Liễu Vi Dung luôn ở trong Nhu Phúc cung dạy Đoàn Đoàn học, không đi bất cứ đâu tránh rước lấy phiền phức không đáng có.
Hoàng hậu có đấu với Phương quý phi hay không không liên quan tới nàng.
Ít lâu sau, nàng nghe Hạnh nhi nói về lời đồn đang nổi lên trong kinh thành gần đây, cái gì Phương thái sư ăn hối lộ, còn nuôi luyến đồng, hống hách ngang tàng coi mình trên hết, không để Hoàng đế trong mắt,…Nàng biết Hoàng hậu quả thật ra tay.
Nhưng nàng biết, Phương gia không dễ lung lay bởi mấy chuyện lặt vặt này.
Hôm nay là 15, là ngày Hoàng đế đến Phượng Nghi cung.