Phương Chỉ Doanh hồi hộp nhìn thái y, thật ra thì nàng cũng biết chút ít y thuật, bệnh lâu trở thành thầy thuốc thôi, nhưng mà đối với loại chuyện mình không chắc chắn thì hỏi thái y vẫn tốt hơn.
Sau khi lão thái y giúp Phương quý phi bắt mạch xong, trên mặt liền nở một nụ cười nhẹ nhõm.
"Chúc mừng nương nương, thai nhi đã ổn định lại rồi, chẩn đoán chính xác là mang thai sáu tháng, chỉ là trước khi sinh vẫn nên chú ý nhiều.”
Phương Chỉ Doanh nhẹ nhàng thở ra, tay vuốt lên bụng, hốc mắt hơi đỏ lên, có chút không tin lẩm bẩm nói: "Có thật không? Thái y, con của ta giữ được rồi sao?"
"Hồi nương nương, đúng vậy, một tháng này nương nương làm vô cùng tốt, còn hơn ba tháng nữa, mong rằng nương nương chú ý nhiều hơn, hơn nữa nên tránh ăn những thức ăn không có lợi cho sức khỏe.” Thái y cẩn thận dặn dò.
Phương Chỉ Doanh nghe xong lời bảo đảm của thái y, gương mặt mới có lại nụ cười. Không cần thái y nói nàng cũng sẽ cẩn thận. Lúc trước nàng ghét vị đắng của thuốc dưỡng thai, sau khi uống thuốc xong sẽ ăn mứt trái cây cho bớt đắng, không ngờ rằng chúng lại gây hại cho sức khỏe của nàng, làm cho đứa nhỏ suýt nữa không giữ được. Hại nàng lo sợ hết sức.
Nhưng nàng cũng đã cố gắng chịu đắng một tháng trời đổi lấy bình an của đứa bé. Cái giá này thật xứng đáng.
"Vậy là ta thật sự mang thai. May mà lúc trước ta không uống thuốc sảy thai." Phương Chỉ Doanh cảm thấy thật may vì lần đó mình sợ nguy hiểm đến tính mạng mà chọn cơ hội do thái y đề cập. Giờ nhìn lại mới thấy lựa chọn này là đúng.
Trước đây mạch yếu toàn là do mình sợ đắng mà ra.
Thái y cũng vui mừng gật đầu, nhờ chuyện này mà từ nay về sau quý phi nương nương chắc sẽ ăn uống cẩn thận hơn, không dám ăn mứt trái cây cho bớt đắng nữa.
Lúc trước hắn cũng có nói, nhưng quý phi không chịu để vào tai, chút nữa là mất đi đứa nhỏ.
Sau cùng, thái y để lại cho Phương Chỉ Doanh một toa thuốc an thai, xong mới trở về Thái y viện.
Nhìn thấy nương nương vui như vậy, Tử Quyên không cầm được nước mắt.
"Thật tốt quá, nương nương, tiểu hoàng tử không sao.”
"Đúng vậy, không sao......" Trong mắt Phương Chỉ Doanh lóe ra tia sáng.
Xem ra kế hoạch của nàng không thành được. Không thành thì không thành đi. Ít nhất nàng cũng có con, không cần nuôi con người khác.
Lúc này, Liễu Vi Dung không hề biết rằng Đoàn Đoàn của nàng vừa thoát khỏi nanh vuốt của phương Quý Phi.
Hiện giờ nàng đang ngồi chơi với Đoàn Đoàn. Tiểu tử này đã hơn hai tháng. Người xưa có câu: Ba lật, sáu ngồi, bảy lăn, tám bò, chín đứng, chu đi. Đại ý nói trẻ con biến đổi rất nhanh- ba tháng sẽ biết lật, sáu tháng biết ngồi, từ tháng bảy trở đi sẽ dần biết bò, biết đứng cho đến tròn năm sẽ biết đi.
Nhưng nàng thường cho Đoàn Đoàn uống nước ở Linh Tuyền nên hơn hai tháng, con nàng đã có thể biết lật.
Cho nên thời gian này, điều làm cho Liễu Vi Dung hứng thú nhất là đem Đoàn Đoàn lật qua sau đó vui vẻ nhìn nhóc con cố sức lật trở về. Hơn nữa, nàng không chỉ làm vậy một lần mà cứ lật tới lật lui Đoàn Đoàn bé bỏng liên tục, khiến cho nhóm người Trần mama, Hạnh Nhi, Bạch Liên đứng một bên đau lòng muốn chết. Tất cả đều dùng ánh mắt trách cứ ai oán nhìn nàng.
Trần mama đau lòng nhìn tiểu hoàng tử nước mắt lưng tròng, nhịn không được bèn mở miệng khuyên.
Liễu Vi Dung xấu hổ rút cái tay định lật tiếp về, cười cười: "Ta đang giúp hắn vận động mà. Các ngươi nhìn đi, Đoàn Đoàn cũng hơn hai tháng rồi mà tay chân cứ mềm nhũn hà, như vậy không tốt lắm đâu."
"......" Trần mama yên lặng cúi đầu, tiểu hoàng tử còn nhỏ như vậy, nếu cứ bị lật tới lật lui riết mới không tốt đó.
"Chủ tử, hăng quá hoá dở, đại hoàng tử cũng mệt rồi, người để cho ngài ấy nghỉ ngơi một chút đi!" Bạch Liên cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên can. Nàng đau lòng nhìn tiểu hoàng tử bị mẫu thân nhẫn tâm hành hạ, nước mắt lưng tròng mà không dám khóc.
Liễu Vi Dung không biết giải thích thế nào cho mọi người hiểu. Đoàn Đoàn được nàng cho uống Linh tuyền, cơ thể khỏe hơn những đứa trẻ bình thường. Nàng chỉ muốn giúp con nàng được tập luyện nhiều hơn một chút.
"Được rồi!" Cuối cùng, Liễu Vi Dung không thể làm gì khác hơn là theo ý kiến mọi người.
Tiểu hoàng tử thấy mẫu thân để mình yên, liền chăm chú nhìn nàng, kêu ô ô a a, giống như đòi thứ gì đó.
Liễu Vi Dung hết nói nổi. Tiểu tử này nghiện Linh tuyền rồi. Trước đây, mỗi lần nàng giúp hắn vận động xong sẽ cho uống một chút. Hôm nay chưa kịp cho uống đã bị hắn khiếu nại.
May là nàng có chuẩn bị sẵn. Vậy là trước những cặp mắt thấy nhưng không thể nói gì của nhóm người Trần mama, Liễu Vi Dung rót Linh tuyền từ trong một bình sứ nhỏ vào chén cho Đoàn Đoàn uống.
Đoàn Đoàn nhìn thấy chén nhỏ, tinh thần lập tức hưng phấn, tay chân lộn xộn.
Uống xong Linh tuyền, Đoàn Đoàn bé nhỏ rầm rì mấy tiếng, ngoan ngoãn ngủ yên. Liễu Vi Dung nhìn sao cũng thấy con nàng hết sức dễ thương.
"Chủ tử, sao ngài lại cho Đại hoàng tử uống nước, hơn nữa hình như Đại hoàng tử rất thích....."
Hạnh Nhi vô cùng thắc mắc. Lần nào chủ tử cho Đại hoàng tử uống nước, Đại hoàng tử cũng rất vui. Bọn họ cũng thử cho Đại hoàng tử uống nước nhưng ngài ấy cứ xoay xoay, chết cũng không chịu uống, hơn nữa còn có xu thế dám bắt ta uống, ta khóc cho coi, khiến bọn họ sợ hết hồn.
Liễu Vi Dung nhíu mày: "Nó mệt nên khát, khát thì uống nước, có gì lạ?"
"......" Bạch Liên im lặng không biết nói gì
Trần mama ôm Đại hoàng tử đang ngủ say sưa thả lên trên giường nhỏ, còn tỉ mỉ dùng chăn đắp kín.