Không nói đến chuyện tranh giành sữa với hắn, lại còn tung ra nước tiểu đồng tử kháng nghị hắn sao?
Nhóm người Trần mama và Bạch Liên ở xung quanh bị hành động kinh người này hù dọa.
Vẻ mặt Liễu Vi Dung cũng kinh ngạc, có phải Đoàn Đoàn làm quá rồi không? Tuy nhiên thấy mặt Mộ Dung Triệt toàn là nước tiểu, nàng chỉ có thể nhịn cười, nhanh chóng đem Đoàn Đoàn đưa cho Trần mama ôm.
“Trời, sao Đoàn Đoàn lại đối xử với phụ hoàng con như vậy, rất không nên, Trần mama, nhanh ôm Đoàn Đoàn đi bú sữa…” Vì sợ bị Mộ Dung Triệt tức giận ảnh hưởng đến, phản ứng của Liễu Vi Dung có thể coi là thần tốc.
Lúc phục hồi lại tinh thần thì Trần mama đã ôm Đoàn Đoàn đi về phía hậu viện tránh nạn, Liễu Vi Dung chỉnh lại vạt áo của mình, lúc này mới lấy khăn tay treo ở bên cạnh nhẹ nhàng vuốt mông ngựa lau nước tiểu đồng tử ở trên mặt cho Mộ Dung Triệt.
“Hoàng thượng, ài, Đoàn Đoàn rất nghịch, hắn lại nhỏ như vậy, không phải cố ý, Hoàng thượng đừng tức giận….”
Mặt hoàng đế Mộ Dung Triệt vẫn đen như cũ, cũng không bởi vì nàng xin lỗi cùng lấy lòng mà dịu đi, kỳ thật không phải Diệu Nhi đem nước đồng tử bắn tới làm hắn như vậy, mà là vì nàng lại cho Diệu Nhi bú sữa. (ặc ặc, rõ rồi nhé, bình dấm không phải nhỏ)
Hình ảnh kia thật sự quá chói mắt.
Từ Trần mama hắn biết được ngay sau ngày Diệu Nhi sinh ra nàng đã bắt đầu cho hắn bú sữa, cực kỳ tức giận, đến ngày thứ ba Đoàn Đoàn đã bị ôm đi, nghe nói ngực nàng rất trướng, mỗi ngày phải vắt sữa dư ra.
Có lần khi hắn qua, vừa hay thấy Trần mâm đem sữa nàng vắt ra đem đi, không biết có phải ma xui quỷ khiến mà uống một chút, sau cùng không thể vãn hồi, mỗi ngày hắn đều sai Trần mama đem sữa nàng vắt ra để lại.
Hiện giờ thấy Diệu nhi trở lại, còn liều mạng bú sữa ở trước ngực nàng, đãi ngộ kia làm cho Hoàng đế như hắn cực kỳ ghen tị rồi.
Hắn cũng chưa bú qua….
Kỳ thật câu sau cùng này mới là trọng điểm.
Chỉ là Liễu Vi Dung cũng không biết, còn nghĩ tại vì Đoàn Đoàn nên hắn mới tức giận.
Sai Hạnh Nhi bưng nước ấm đến, Bạch Liên và Hạnh Nhi đều thức thời đi ra ngoài.
Để lại hai người Liễu Vi Dung cùng Hoàng thượng ở bên trong.
Không khí nhất thời lại bắt đầu có chút quỷ dị.
Nàng cẩn thận hầu hạ Hoàng thượng, giúp hắn lau mặt sạch sẽ xong, lại vừa cẩn thận nhỏ giọng giải thích: “Hoàng thượng, ngài vẫn tức giận?” Nàng không biết trấn an hắn như thế nào, sợ nhất hắn đem tức giận lây đến người Đoàn Đoàn.
Một lúc lâu sau, rốt cục Mộ Dung Triệt cũng nói, hắn thâm trầm liếc nàng một cái, hừ lạnh một tiếng, quanh co lòng vòng mãi mới phun ra một câu: “Học quy củ thế nào rồi?”
“…” Liễu Vi Dung mờ mịt, tại sao lại hỏi đến quy củ?
Thấy vẻ mặt nàng mờ mịt, Mộ Dung Triệt càng tức, sắc mặt càng thêm âm trầm.
“Tại sao nàng lại tự mình cho Diệu nhi bú sữa vậy, không biết quy củ sao?”
Liễu Vi Dung nghe xong, mặt so với hắn còn đen hơn, nhất thời hiểu ra, nhận ra nàng ở chỗ này lo lắng nửa ngày, Hoàng đế người ta căn bản không tức giận với Đoàn Đoàn, nguyên nhân lại là ở trên bản thân mình.
Nàng cũng biết trong cung này phi tử không thể cho hài tử bú sữa, trước hậu sản nàng cho Đoàn Đoàn bú sữa, Trần mama cũng nhắc nhở nàng, đúng là nàng không nghe, nàng muốn cho tiểu Đoàn Đoàn bú sữa của chính mình.
Đoàn Đoàn bị ôm đi rồi, ngực nàng trướng nhức khó chịu, mỗi ngày đều phải vắt sữa, nghĩ đến tiểu Đoàn Đoàn, nghe Trần mama nói làm như vậy có thể dễ chịu một chút, lại thêm mỗi ngày đều ăn ngon cho nên sữa vẫn nhiều như vậy.
Khi Đoàn Đoàn trở về còn có thể cho Đoàn Đoàn bú sữa.
Trần mama cũng từng nói qua với nàng, sữa nàng vắt ra đã bị Hoàng thượng lấy đi rồi.
Nàng cho rằng hắn lấy là cho Đoàn Đoàn uống, cho nên càng chịu khó vắt sữa, căn bản không nghĩ đến chính Hoàng thượng uống sữa của mình.
Bây giờ nghĩ lại, chắc không phải là Hoàng thượng uống sữa của nàng chứ?
Chuyện này có bao nhiêu đáng sợ.
Hoàng thượng, cũng đã hai mươi chín rồi, tưởng tượng ra mặt than của hắn uống sữa của nàng, vẫn không thế chấp nhận.
Đến đây thì nàng lại nghĩ chắc là mình hiểu nhầm rồi.
Hoàng thượng chắc chắn sẽ không làm chuyện này.
Nàng đem chuyện này, hình ảnh đó ném ra khỏi đầu, trong lòng âm thầm an ủi bản thân.
“Hoàng thượng, ngài đừng tức giận, chỉ là do thần thiếp thấy Đoàn Đoàn trở về, nhất thời cao hứng, thêm nữa Đoàn Đoàn lại đói bụng, vui quá nên tự mình cho Đoàn Đoàn bú sữa….”
Thấy sắc mặt hắn hơi dịu đi, Liễu Vi Dung cẩn thận tiếp tục nói: “Còn có mỗi ngày ngực của thần thiếp đều trướng, cho Đoàn Đoàn ăn một chút cũng không có gì vướng mắc chứ?”
Quy củ cổ đại làm cho người ta không thể thích ứng, không thể cho con chính mình bú sữa, haiz.
Liễu Vi Dung than thở một câu.
“Không được!” Mộ Dung Triệt đen mặt trừng nàng, nàng còn muốn cho Diệu Nhi bú sữa? Làm sao hắn có thể để cho xú tiểu tử kia cướp đoạt phúc lợi của mình?
“Nhưng nếu không cho bú sữa, ngực trướng lên sẽ rất khó chịu, còn có thể đau….” Liễu Vi Dung dùng ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, ý đồ làm cho hắn động tâm, để cho nàng nuôi nấng tiểu Đoàn Đoàn.
Đáng tiếc nàng đã xem nhẹ lòng ghen của nam nhân.
Mâu quang Mộ Dung Triệt chợt lóe, liếc nhìn vạt áo trước ngực nàng, nhớ đến bú sữa trước đó, giọng nói có chút khàn khàn: “Chỗ nào đau?”
Liễu Vi Dung chỉ chỉ ngực mình, cực kỳ không biết nói gì, vậy mà còn hỏi nàng đau chỗ nào sao? Hoàng thượng là cố ý?
Mộ Dung Triệt buồn bực, Đức tần này thật đúng là không hiểu phong tình, vậy mà còn không hiểu ý tứ của hắn, phi tần bình thường nghe xong lời nói của hắn, không phải là cố ý đem ngực mình lộ ra ngoài cho hắn thấy, quyến rũ hắn sao?
Tuy rằng không có kiên nhẫn với loại quyến rũ này, chỉ là đúng thời điểm hắn muốn nhìn, Đức tần lại hồ đồ lờ mờ, làm cho hắn chán nản.
“Để cho trẫm xem!” Cảm thấy lừa gạt với nàng đúng là rất mệt, Mộ Dung Triệt quyết định trực tiếp tiến tới có vẻ thực tế hơn.
Mặt Liễu Vi Dung đỏ hồng, khó xử, Hoàng thượng có ý tứ gì đây?
Nhìn ngực của nàng? Chẳng lẽ nàng ở cữ xong, Hoàng thượng liền muốn abc xyz trên giường rồi sao? (cái này mình chém)
Nhưng bây giờ mới chạng vạng, tuy rằng cũng hơi tối rồi, nhưng chưa ăn bữa tối mà, có thể là quá sớm hay không……..
Lúc nàng đang suy nghĩ miên man, Mộ Dung Triệt không còn kiên nhẫn, trực tiếp ôm nàng đi qua giường, bàn tay to bỏ vạt áo nàng, quả đào tròn trịa đầy đặn lập tức xuất hiện, hiện ra trước mắt.
Còn ẩn ẩn chảy ra sữa, lộ ra một loại hấp dẫn khác, ánh mắt Mộ Dung Triệt bỗng dưng trở nên thâm thúy, miệng khô lưỡi hanh, đáy mắt tựa hồ hiện lên một tia lửa.
Uhm, lớn hơn không ít so với trước kia.
Mộ Dung Triệt hí mắt nhìn qua, bình luận.
Đôi má Liễu Vi Dung đỏ như lửa đốt, có chút xấu hổ vội vàng kéo vạt áo lại, lại bị Mộ Dung Triệt ngăn lại.
“Đừng nhúc nhích, không phải nói ngực trướng sao? Trẫm giải quyết giúp nàng…”
Nói xong tựa đầu xuống, trước ánh mắt chấn kinh của Liễu Vi Dung, cúi đầu chôn ở ngực nàng bú sữa.
Liễu Vi Dung không biết nên phản ứng thế nào, trước ngực truyền đến kĩ xảo hút sữa của Mộ Dung Triệt, ngứa, cảm giác toàn thân như có điện giật, ẩn ẩn phát run, chẳng những mặt đỏ lựng, cả tai và cổ đều đỏ hết rồi.
“Hoàng thượng… đây thật sự là không hợp quy củ….” Nàng ngập ngừng mở miệng, thanh âm phát run, hiển nhiên là bị hắn trêu chọc nên động tình rồi.
Mộ Dung Triệt vẫn mắt điếc tai ngơ, trực tiếp hút hết bên trái rồi lại bên phải, thầm nghĩ, vẫn là hút trực tiếp ngon hơn, nặn ra so với trực tiếp hút hương vị kém hơn nhiều.
Cho nên không thể cho xú tiểu tử kia chiếm tiện nghi.
Ăn uống no đủ xong, mới ngẩng đầu, đáy mắt ẩn ẩn có tia lửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ rực của Liễu Vi Dung, giọng nói mang theo một tia khàn khàn: “Ngực trướng tìm trẫm!”
Trong giọng nói mang theo một tia bá đạo không cho cự tuyệt.
Liễu Vi Dung đành phải sững sỡ gật đầu, đến bây giờ thần trí của nàng còn chưa có bình thường lại, làm sao Mộ Dung Triệt có thể hút sữa của nàng….uống sữa của nàng……
Lúc này Mộ Dung Triệt mới vừa lòng gật đầu, dục vọng nơi đáy mắt cũng rút đi, giúp nàng nhấc vạt áo lên.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Hạnh Nhi, hóa ra là bữa tối đã chuẩn bị xong.
“Hoàng thượng muốn ở chỗ thần thiếp dùng cơm chiều sao?” Liễu Vi Dung bừng tỉnh, vừa rồi thật sự là làm người ta rất xấu hổ, may mắn là không có ai thấy, nàng đỏ mặt, đôi mắt nhắm hờ không dám nhìn hắn, thấp giọng hỏi, kỳ thật là chỉ mong sao hắn rời đi.
Buổi tối nàng muốn đưa tiểu Đoàn Đoàn vào trong không gian tắm rửa uống linh tuyền.
Đáng tiếc không như mong muốn.
Mộ Dung Triệt lưu lại.
…………..
Lúc ăn cơm chiều, Liễu Vi Dung vẫn cúi thấp đầu ăn cơm, giống như trên mặt đất có vàng, lão thần Mộ Dung Triệt dùng bữa khắp nơi, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, hiển nhiên là tâm tình vô cùng tốt.
So với một đôi hai người này, đám người Tiểu Lý Tử, Trần mama, Bạch Liên, Hạnh Nhi nhìn ra vấn đề gì, Hạnh Nhi cùng Bạch Liên trao đổi ánh mắt ái muội với nhau.
Dùng xong cơm chiều, Mộ Dung Triệt vẫn ở lại.
Xem ra là định để cho nàng thị tẩm, cho nên công công Kinh sự phòng đã đến đây, lần này sợ là trốn không thoát rồi.
Hôm nay tấn phong, thị tẩm là chuyện bình thường.
Nhưng mà lại thương cho Đoàn Đoàn của nàng, đêm nay làm sao tiến vào không gian được.
Tắm rửa xong, Liễu Vi Dung ôm Đoàn Đoàn không buông tay, ý đồ muốn ôm Đoàn Đoàn cùng ngủ, mặt Mộ Dung Triệt đen lại không đồng ý, trong lòng Trần mama và Bạch Liên đều run lên.
Sau cùng Liễu Vi Dung thỏa hiệp, Đoàn Đoàn đáng thương, mới trở về đã bị ôm đi, vốn dĩ có thể ngủ cùng mẹ ruột, lại không nghĩ đến bị phụ thân cướp đoạt, đành phải bị Trần mama ôm đi đến cách vách ngủ.
Thời tiết tháng tư vẫn rất lạnh, nhưng trong nội thất lại vô cùng ấm áp, không cần mặc thành một cục tròn xoe giống như trước đây, phần này còn là dựa vào hào quang của Đoàn Đoàn.
Phải biết đãi ngộ lúc nàng hoài thai Đoàn Đoàn cũng chỉ là trong phòng nhiều hơn một hàng chậu than nhỏ, sinh Đoàn Đoàn xong, đãi ngộ lúc ở cữ vẫn như cũ.
Hiện giờ Đoàn Đoàn trở lại, đãi ngộ lập tức lên nhiều cấp.
Thái hậu nhớ Tiểu Đoàn Đoàn, từ giữa trưa ôm trở về tới đây xong, nội thất của nàng cùng với phòng ngủ sát vách của Tiểu Đoàn Đoàn, đều được thu dọn cho ấm áp dễ chịu hơn, đãi ngộ này không phải là tốt bình thường.
Ở nội thất cũng có thể mặc thường phục tương đối mỏng rồi.
Đoán chừng là cùng đãi ngộ với Hoàng thượng ở Tử Thần điện rồi.
Làm cho nàng hết sức cảm khái.
Chỉ là vừa nghĩ tới tối nay thị tẩm, mặt lại đỏ.
Bởi vì ấm áp, cho nên nàng mặc rất ít xiêm áo, thân thể mềm mại Linh Lung đầy đặn như ẩn như hiện rất hấp dẫn, Mộ Dung Triệt tắm rửa xong ra ngoài, liền nhìn thấy nàng ở bên giường đỏ mặt chờ hắn, ánh mắt tối lại, một đám ánh lửa thoáng qua đáy mắt.
Đi lên trước, Mộ Dung Triệt ngồi bên người nàng, mang theo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau khi tắm rửa xong, bàn tay nâng cằm nàng lên, kề sát tai nàng nhàn nhạt nói một câu: "Thời gian không sớm rồi, nghỉ ngơi đi!"
Sau đó bàn tay to bắt đầu cởi váy của nàng ra, hôn môi của nàng, đặt nàng ngã ở trên giường lớn, sau đó đè lên.
"Ừ......" Liễu Vi Dung đáp nhẹ một tiếng, mắt nhắm lại ôm lấy hắn, bắt đầu từ từ đáp lại nụ hôn của hắn.
Theo xiêm áo hai người dần dần rút đi, nhiệt độ trong phòng bắt đầu lên cao, nội thất vốn ấm áp, bây giờ lại bắt đầu có dấu hiệu bốc cháy.
Tiếng thở gấp của nam nhân cùng tiếng rên rỉ của nữ nhân cũng càng ngày càng lớn, bên ngoài Tiểu Lý Tử giữ cửa liếc mắt nhìn kính sự phòng công công một cái, âm thầm nghĩ, Hoàng thượng cũng gần một tháng không có đụng nữ nhân, không trách được tối nay kịch liệt như thế.
Đáng thương cho Đức tần nương nương, sáng mai còn phải đi đến chỗ Thái hậu nương nương thỉnh an nữa.
Không biết có thể dậy kịp giờ hay không?
Tiểu Lý Tử vô cùng buồn chán nghĩ.
Tay của kính sự phòng công công cũng chỉ run lên một chút, tiếp tục ghi chép.
Sauk hi kết thúc xong một vòng, Liễu Vi Dung ngồi phịch ở trên người Mộ Dung Triệt, thở hổn hển, hơi u oán liếc hắn, có cần phải dùng sức dày vò như vậy hay không.
Mộ Dung Triệt ôm nàng, gương mặt thoả mãn, nhìn thấy ánh mắt u oán của nàng, nhíu mày.
"Còn muốn?"
Liễu Vi Dung bị dọa, vội vàng lắc đầu, "Không, Hoàng thượng quá...... Ách, quá mạnh, tần thiếp cũng sắp mệt rã rời rồi!" Bộ dáng vừa rồi rất dũng mãnh, làm nàng rất hoài nghi có phải rất lâu rồi hắn không có đụng đến nữ nhân......
Cho nên mới đói khát như thế.
Được người khen là có năng lực phương diện kia, Mộ Dung Triệt trầm thấp cười ra tiếng, "Nếu còn chưa có mệt rã rời, làm lại thêm lần nữa."
Không phải đâu, làm lại?
Nàng chưa kịp kháng nghị, Mộ Dung Triệt lật người đè nàng xuống, bắt đầu vòng hoan ái thứ hai.
Đầy đủ khúc dạo đầu, giữa lúc đang chiến đấu say sưa, Mộ Dung Triệt đang định vác súng hết sức ra trận.
Phòng ở sát vách đột nhiên truyền đến tiếng Đoàn Đoàn khóc thét: "Oa oa oa......"
Như là ma âm rót vào tai!
Mộ Dung Triệt đang vui vẻ chợt bị tưới một chậu nước lạnh.
Liễu Vi Dung mặc dù bị trêu ghẹo, nhưng nàng thật rất muốn cười, lúc đầu đi tiểu bắn nước đồng tử vào mặt hắn, bây giờ còn oa oa khóc thét cắt đứt hăng hái của hắn, Đoàn Đoàn giống như cho Hoàng thượng một gậy vậy?