Nhật Ký Tẩy Trắng Sau Khi Sống Lại

Chương 18: Trâm ngọc

"Khắp nơi đều có người tìm tỷ, tỷ còn ăn mặc xinh đẹp như vậy, rất nguy hiểm, hay là lấy hoa trên đầu xuống, cho A Thất ăn vào trong bụng, vậy tỷ sẽ không bị những quan binh kia bắt đi."
Trong mắt A Thất đầy lo lắng, nói rõ ràng đâu ra đấy, giọng điệu nửa thật nửa giả.
Chân dung to nhỏ của Ninh Gia dán đầy khắp nơi trên đường ngang ngõ tắt của Tây Cương, trên cáo thị đã nói, ai có thể tìm được Ninh đại tiểu thư mất tích đã lâu thì có thể nhận được tiền thưởng một ngàn lượng.
"Trong mấy ngày nay ta đều không bước chân ra khỏi cửa, chỉ đợi ở trong phòng này, sợ bọn họ làm gì?" Quan Linh soi gương, không thèm để ý chuyện này, đó là bộ mặt của Ninh Gia, không hề liên quan gì đến nàng.
Chỉ cần qua tối nay, Thẩm Giới hồi kinh chúc thọ, nàng có thể trực tiếp về Tương phủ.
Bộ quần áo này, đương nhiên là mặc cho những di nương xinh như hoa của nàng nhìn. Lại vui vẻ suy nghĩ, nhỡ đâu Lục Tiệm Chi ở đây, nhỡ đâu Ninh Gia cũng ở đây. Cách một kiếp gặp lại, đương nhiên nàng phải ăn mặc thật xinh đẹp, hạ thấp Ninh Gia mới được.
Chỉ là, người tính không bằng trời tính.
Cách một ngày dịch quán đại nhân cũng dán cáo thị khắp nơi, thưởng năm trăm lượng bạc, toàn thành truy bắt kẻ phóng hỏa tòa dịch quán vốn nguy nga tráng lệ đến mức cháy sạch chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát hoang tàn, nhưng vẫn còn ung dung tự tại bên ngoài và coi trời bằng vung.
Chân dung của Quan Linh dán ở bên phải Ninh ia, nhìn từ xa, còn tưởng rằng hai người đẹp họa chung trong cùng một bức tranh. Lúc A Thất qua đường mua bánh bao, tiện thể bóc một bức trên bảng, vội vã chạy về phòng trọ, dùng bánh bao chặn bốn góc chân dung, trải trên bàn rồi dẫn Quan Linh đến xem.
"Dựa vào đâu mà nàng ấy có thể treo thưởng một ngàn lượng vàng, mà ta chỉ có năm trăm lượng, còn là lượng bạc?"
Quan Linh tức giận bất bình, trong kiếp trước so đo với Ninh Gia cả một đời, kiếp này tiếp tục so sánh với nàng ấy, lại thua một mảng lớn.
Lại tiếp tục nhìn thoáng qua chân dung của chính mình, không khỏi lên cơn giận dữ, vò tờ giấy kia thành một cục, hai hàng lông mày nhíu chặt, giận dữ nói: "Ai vẽ ta xấu như vậy chứ?"
Trong kiếp trước Thẩm Giới vẽ nàng, bao giờ cũng chấm giữa ấn đường một hạt chu sa, nếu như nàng đang ngủ, hắn sẽ trực tiếp trang điểm lên trán nàng.
Quan Linh trừng mắt nhìn chấm đỏ thẫm giữa ấn đường của người trong bức vẽ, giống như phong cách vẽ tranh trước sau như một của Thẩm Giới, hắn dám công khai bôi xấu nàng như vậy sao?
Đúng là kẻ tiểu nhân.
Bức vẽ đầu tiên quả thực là xuất phát từ tay của Thẩm Giới, nhưng ai dám để cho tiểu vương gia vẽ nhiều bức, gọi một nhóm thuộc hả của dịch quán đại nhân vẽ, dần dần mắt miệng méo xẹo, truyền đến tay Quan Linh đã rất khó coi.
"Mặc dù tranh này xấu, nhưng rất giống tỷ." A Thất sợ hãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Quan Linh, dáng vẻ hung dữ giận quá hóa rồ của nàng như vậy càng giống người trong bức vẽ kia hơn.
"Chỗ này không thể ở được nữa." Sau khi Quan Linh tức giận lại bắt đầu lo lắng, biết đâu người ở đây đã sớm vì năm trăm lượng bạc tiền thưởng đó mà bán đứng nàng rồi.
"Nhưng bên ngoài toàn là người bắt tỷ..." Gương mặt A Thất đầy lo lắng, lại an ủi Quan Linh giống như một bề trên, nói: "Chưởng quỹ và tiểu nhị ca ca đều là người tốt, bọn họ sẽ không bán đứng chúng ta đâu."
"Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, đạo lý này sau này ngươi sẽ tự hiểu."
Quan Linh hung ác nhẫn tâm, hất tay áo bị A Thất nắm chặt ra, vén rèm cửa, trực tiếp ra khỏi căn phòng.
Tâm tư nàng rối loạn u ám, quyết định tới Thiên Hương Các trốn một lúc, giờ phút này hận không thể hóa thành một con ma, không ai nhìn thấy nàng.
Nàng nhốt A Thất ở trong phòng, một mình đi xuống lầu, chuẩn bị tới hậu viện tìm một ma ma nấu cơm xin một bộ quần áo cũ để thay, đi được đến hậu viện mới phát hiện toàn bộ nhà trọ không một bóng người.
Bên ngoài tường viện, người người nhốn nháo, binh khí giao nhau, mấy hàng binh sĩ ngăm đen cao to đứng đó.
Sắc mặt Quan Linh tái nhợt, đột nhiên chạy về nội đường, khó khăn lắm đi tới cạnh cửa, bước chân khựng lại, lùi về phía sau giống như gặp ma. Chỉ là không biết từ lúc nào, cửa hậu viện cũng đã khóa mà thần không biết quỷ không hay.
Người đứng trong đại đường từ từ đi về phía nàng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào gương mặt tuấn tú của người đó, lạnh lùng và ấm áp hòa vào nhau, Thẩm Giới khẽ mỉm cười: "Ta cho rằng ngươi đã bị lửa lớn thiêu chết, hóa ra là trốn ở đây."
Nếu như Quan Linh chăm chú lắng nghe, có lẽ có thể từ một câu nói hời hợt này nghe ra niềm vui khi tìm lại được thứ đã mất.
Hắn ung dung nhìn bông hoa xinh xắn màu vàng nhạt ở giữa ấn đường của nàng, ánh mắt di chuyển đến đuôi mày khóe mắt của nàng, cả người nàng cẩm tú cung trang, những cảnh tượng như có như không và bất định lại từng màn hiện ra trước mắt.
Thẩm Giới đã hơn một lần mơ cùng một giấc mơ, trong mộng nữ nhân kia ôm cành phù dung xanh vùi mình vào biển lửa, vô cùng tuyệt vọng mà chết đi trong lẻ loi.
Đêm đó hắn đang dự tiệc ở Tương phủ, xa xa trông thấy ánh lửa ngút trời trong dịch quán, gần như muốn thắp sáng toàn bộ Tây Cương. Hắn chạy về dịch quán, tìm khắp nơi không thấy tung tích của nàng, nhìn qua ngọn lửa cháy hừng hực, cảm giác đến hô hấp cũng nóng lên.
"Ngươi có biết, người trong dịch quán đang truy nã ngươi khắp nơi không?" Hắn một lần nữa sống động đối diện với nàng, trên môi đầy ý cười, đáy mắt hàm chứa sự trêu chọc.
"Không phải ta phóng hỏa." Quan Linh cố gắng chối cãi, vẻ mặt thề thốt, chỉ là trong giọng nói không đủ lực: "Hôm đó, lúc một nô tỳ trang điểm cho ta, không cẩn thận đụng đổ nến, dẫn đến trận cháy lớn đó. Ta thấy không có ai chú ý tới ta nên mới chạy trốn."
"Có đúng không?" Thẩm Giới tỏ vẻ như tin như không, chầm chậm đi đến trước mặt Quan Linh, thân hình cao lớn vây hãm nàng giữa vách tường, hắn trêu chọc nàng nói: “Bản vương có thể chuyển lời thay, thậm chí có thể bảo vệ cho ngươi bình an không lo lắng, chỉ là ngươi định cảm ơn ta thế nào đây?"
"Vì dân cứu giúp, sửa lại án xử sai oan khuất, không phải là chuyện mà người nắm giữ quyền lực nên làm sao?" Quan Linh ngước mắt nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu không nhanh không chậm, sao mà ngây thơ vô tội.
Vừa rồi nàng suýt lách mình vào trong, dựa theo những gì diễn ra trong sách vẽ, tình cảnh này nên lấy thân báo đáp, nếu không được thì cũng là cả đời làm nô tỳ, làm trâu làm ngựa, nói tóm lại phải biến thành vật phụ thuộc vào hắn mới đúng.
"Bản vương cũng không phải người nắm quyền cần chính yêu dân gì đó, chỉ là một thiếu gia ăn chơi thôi."
Thẩm Giới móc ra một cây trâm Ngọc Lan từ trong tay áo ra, từ từ cắm vào giữa tóc của nàng, ngón tay thon dài mơn trớn gò má ửng hồng đầy sức sống, gằn từng chữ: "Đồ bản vương đưa cho ngươi, lần sau đừng để người ta làm mất nữa."