Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 89

Khi cả gia đình về nhà thì đã muộn lắm rồi, nhưng đám thú con vẫn vô cùng hưng phấn!

Bên ngoài chơi thật vui! Lần sau cùng muốn ra ngoài với ba ba nữa cơ!!!

Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ đi siêu thị một chuyến, ngoài mua một ít đồ ăn về thì gần như tất cả đều là các loại đồ chơi mua cho các bảo bối nhỏ.

Các bảo bối trong nhà sau khi sinh ra được mọi người trong cả đại gia đình nuông chiều, yêu thương, từ khi các bé còn chưa được sinh ra, người lớn đã tặng các loại động sản và bất động sản trên danh nghĩa của các bé, tiền tiêu vặt, tiền lì xì các thứ, chỉ mới đồ chơi thôi đã chất đầy trong mấy căn phòng.

Viêm Phi Ưng là tên giàu có nhất trong nhà, tiền vung cho năm cháu trai chẳng khác gì bông tuyết rơi, đồ chơi lại càng thêm đắt tiền, rất nhiều thứ còn cố ý đặt hàng bên nước ngoài về, giá thành cao, ví dụ nhưng các loại máy bay, xe điều khiển từ xa, bộ xếp hình bằng gỗ, không thứ gì không tốn nhiều tiền, nhưng nói chung lại chẳng có thứ gì cho bọn trẻ có thể chơi được ở độ tuổi này cả.

Đồ chơi mà Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ mua lần này đều là đồ chơi bình dân, như các loại thú bông chẳng hạn, còn cả các loại bóng, cầu, không những không đắt mà còn rất bền, chơi được lâu, bị các thú con làm hỏng cũng sẽ không đau lòng. Các thú con mới đầu cũng không hiểu mấy thứ này là mua cho các bé, các bé luôn tâm niệm điểm tâm ngọt thơm ba ba Tô Ngọ mua về, ăn rất ngon! Nhưng đợi đến lúc ba ba Tô Ngọ lấy đồ chơi ra ôm trong tay chơi, thì các thú con đều bị hấp dẫn lực chú ý.

Đối với động vật mà nói, chơi với thú bông rất rất vui! Thú con có vóc dáng nho nhỏ, nhưng khi nhảy tới nhảy lui tán loạn xung quanh thú bông lại phát điên cả rồi! Đến lúc ngủ các bé vẫn cứ chít chít chơi hưng phấn như lên cơn, chít chít chi chi ôm đồ chơi liên tục, căn bản không hề muốn đi ngủ.

“Các con! Còn không mau đi ngủ, lần sau không mang mấy đứa ra ngoài chơi nữa.” Viêm Phi Ngang cũng không thể nào nhào tới tịch thu đồ chơi của các con trai, anh đành cau mày đứng một bên trầm giọng cảnh cáo.

Nhưng chơi đồ chơi rất vui! Thú con còn chưa buồn ngủ mà!!!

Các bé con chơi đến phát điên cuồng không muốn nghe lời chút nào!

Trong đám thú con, bé hai là không nghe lời nhất, quả thực đúng là một tên thích gây rối, lần này có lẽ là do quá thích những con thú bông này, ngay cả bé cả luôn rất hiểu chuyện, chững chạc cũng không nhịn nổi mà lao vào, vừa tới đã nhào lên cắn thú bông. Có điều bé cả luôn chủ trương nghe lời ba ba Phi Ngang của bé, nhỏ như vậy đã không chút do dự, nghe thấy giọng của ba ba Phi Ngang xong, dù lưu luyến không muốn rời nhưng vẫn chạy tới trước tiên, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt ba ba Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang thương nhất là bé năm, đối với thằng con lớn nhất của mình này thì lại cực kì hài lòng, yên tâm, anh xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, ôm bé lên, còn lạnh nhạt nói với mấy đứa vẫn còn đang nghịch ngợm lăn lộn trong đống đồ chơi: “Nếu chỉ có anh cả nghe lời, vậy thì điểm tâm ngọt ngày mai cũng chỉ một mình anh cả có phần thôi đấy.”

Thú con tuy rằng vẫn chưa biết nói nhưng có lẽ là bởi huyết mạch tương liên, các bé có thể hiểu được đại khái lời nói của ba ba, nhưng chờ các bé nghe hiểu xong thì nhất thời liền muốn khóc, không được! Các bé cũng phải ăn điểm tâm ngọt! Bạt bạt không thể không công bằng chỉ ưu tiên mình anh cả như vậy!

Tập thể thú con đều kháng nghị chạy ra, đứa nào cũng chạy tới trước mặt Viêm Phi Ngang chít chít liên tục, cái đuôi nhỏ lông xù dựng đứng hết cả lên.

Viêm Phi Ngang thấy thú con đã bị dụ ra rồi, căn bản không phí lời thêm với mấy đứa nữa, lập tức nhanh mắt nhanh tay, hai bàn tay to lớn trực tiếp nhấc hết các bé lên đặt xuống giường, rồi giao cho Tô Ngọ tiếp tục dạy bảo.

“Các con mau chóng biến về đi, muộn thế này nên đi ngủ rồi, trẻ con mà không ngủ là không ngoan.” Tô Ngọ ngồi khoanh chân trên giường lớn của các thú con, xếp mấy đứa nhỏ không thành thật lại thành một hàng, học theo Viêm Phi Ngang, cong ngón tay búng nhẹ lên đầu mỗi thú con một cái, thần sắc nghiêm túc giáo dục.

Bé hai chớp đôi mắt to, móng vuốt cào cào lên bé ba nằm cạnh, giật dây em trai ngốc nghếch đối kháng lại với hai ba ba.

Em trai quả nhiên không hổ là tiểu đệ chân chó bậc nhất của anh hai, lập tức nhảy ra, cố gắng cúi thấp cái đầu nhỏ nhìn ba ba Tô Ngọ kháng nghị: “Chít chít! Chít chít chít!” Không ngủ! Bọn con muốn ăn điểm tâm ngọt! Không thể thiên vị cho một mình anh cả ăn!

Tô Ngọ: “…”

Viêm Phi Ngang khoanh tay đứng cạnh Tô Ngọ trợ trận cũng không nói gì, hơi trừng mắt nhìn bé hai một cái, nhắc bé đừng có quá đáng quá mức.

Tô Ngọ giơ tay lên gõ lên đầu bé ba một cái, cả giận nói: “Các con còn không ngoan biến về ngủ, ngày mai không cho uống sữa nữa.”

Lời uy hiếp này cũng rất hữu hiệu, thú con quả nhiên có chút giật mình, không có sữa uống thật là đáng sợ! Mấy đứa nhìn nhau, cuối cùng vẫn thỏa hiệp dưới lời dọa của ba ba, tất cả đều ngoan ngoãn biến thành bộ dáng trẻ sơ sinh con người.

Trẻ sơ sinh vô cùng mềm mại, người toàn thịt béo béo mềm mềm, xương cốt cũng không khỏe mạnh, biến về như vậy, các bé muốn quấy rối cũng không làm được, không chỉ nằm bất động mà hai tay hai chân còn bị bao trong bao tay tất chân bằng bông dày, con đường duy nhất có thể biểu đạt ra bên ngoài cũng chỉ có thể khóc oa oa hấp dẫn sự chú ý của người lớn, hoàn toàn không giống như ở nguyên hình, có thể tự mình uống sữa, ăn đồ ngọt, cùng ba ba ra ngoài xem phim, quang minh chính đại làm chuyện xấu gì đó.

Năm bé con sơ sinh trần trụi nằm trên giường, Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang vội vàng nhét các bé vào trong chăn ấm, khó khăn mặc quần áo nho nhỏ vào cho từng đứa một.

Đợi đến khi hai ba ba bận bịu xong thì mấy đứa nhỏ đã ngủ say như chết.

Thú nhỏ khi ngủ không bướng bỉnh như lúc thức, đứa nào cũng như được đúc ra từ ngọc, giống như các thiên sứ nhỏ vậy, ngoan ngoãn nhắm đôi mắt to lại, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi bĩu ra, mấy cái ngực nhỏ đồng loạt nằm sấp xuống, khuôn mặt nhỏ đẹp đẽ thỉnh thoảng còn có thể nở một nụ cười ngọt ngào, hai ba ba nhìn mà mềm nhũn cả tim, cả một ngày mệt mỏi như hóa thành mây khói vào thời khắc này.

“Phi Ngang, tối nay chúng ta ngủ cùng các con có được không?” Tô Ngọ nhìn các bảo bối, không nỡ về phòng, ngẩng đầu nói với Viêm Phi Ngang.

Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, hôn lên môi cậu một cái, “Được.”



Sáng hôm sau Tô Ngọ bị đánh thức, cậu đang ngủ lại cảm giác có thứ gì đang úp lên mặt mình, khẽ cau mày mở mắt ra, liền thấy bé hai nghịch ngợm con mình đang nằm nhoài trên mặt mình, bé hai thấy cậu mở mắt ra, liền hoan hô một tiếng, thè lưỡi liếm liếm mặt cậu.

“Sao mới sáng sớm đã nghịch ngợm thế rồi.” Tô Ngọ nhấc bé xuống, mới phát hiện các bé con khác cũng đang sốt ruột ngồi bên cạnh nhìn cậu.

Viêm Phi Ngang còn chưa đi làm đi ra từ trong phòng vệ sinh, anh đang thay quần áo, nghe vậy liền quay đầu lại mỉm cười: “Sáng các con thấy em đang ngủ, không nói chuyện với con nên bị em dọa đó.”

Thú con mới sinh, đặc biệt là trước khi thành niên, trong lòng sợ nhất chính là cha mẹ đột nhiên không trả lời mình nữa, Tô Ngọ nghĩ tới chuyện khi mở mắt ra có thể nhìn thấy vẻ kinh hỉ hoặc căng thẳng của bọn nhỏ, trong lòng liền ấm áp vô cùng, đây là cảm giác được con cái mình quan tâm tới ư? Thật là thích quá!

Viêm Phi Ngang phải đi làm, ban ngày thú con sẽ ở cùng Tô Ngọ, có điều Tô Ngọ cũng sắp phải đi học, cậu tự hiểu thành tích của bản thân tới đâu, kì nghỉ đông này luôn không có thời gian rảnh để ôn tập đàng hoàng, thế nên mấy ngày trước khi khai giảng vẫn nên ôn tập thật tốt thì hơn. Hơn nữa chờ đến khi cậu và Viêm Phi Ngang đều phải đi học, đi làm, các thú con phải để người lớn trong nhà trông nom giúp, thế nên cũng nên để bọn nhỏ làm quen trước.

Mấy người Khang Văn Thanh cũng nghĩ vậy, vỗ vỗ vai cậu nói: “Yên tâm đi, các con nên làm gì thì cứ làm, bé con, mọi người đương nhiên sẽ chăm sóc thật chu đáo.” Phải biết rằng bà đợi được bế cháu biết bao năm nay rồi, lúc trước bà giúp mọi người chăm sóc A Lân nhà bác cả, trong lòng đã yêu thích không chịu nổi, giờ có cháu rồi, bà sao còn có thể trì hoãn thêm.

“Nhưng mọi người có thể trông mấy đứa ổn không, sẽ rất vất vả.” Tô Ngọ lo lắng nói.

“Đương nhiên là có thể, lại nói ông bà nội cũng ở đây, có họ giúp đỡ, yên tâm đi, dù có vất vả thì đã sao, vất vả nữa mẹ là bà nội cũng vui vẻ chịu đựng, con nói có phải không nào?” Khang Văn Thanh đương nhiên biết chăm sóc cho trẻ con không phải là việc thoải mái gì, nhưng là cháu mình, mệt nữa bà làm bà nội vẫn là bụng làm dạ chịu.

Trong lòng Tô Ngọ vẫn rất lo, nhưng chỉ có thể thử một lần trước đã.

Vì để cho bọn nhỏ có thể mau chóng làm quen việc cả cậu và Viêm Phi Ngang đều không ở nhà, hôm nay Tô Ngọ sẽ ở yên trong thư phòng cả ngày.

Mới đầu không nhìn thấy cả hai ba ba, các thú con chơi còn rất vui, nhưng tận tới trưa vẫn không thấy hai ba ba đâu, thú nhỏ mới sinh cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, tới lúc ăn sữa còn đưa đầu nhìn ngó xung quanh, không thấy hai ba ba đâu, liền a a hai tiếng với ông bà nội, thú con muốn ba ba cơ.

Khang Văn Thanh ôm chặt các bé, dỗ dành: “Ai nha, ăn sữa thật mau nào, ăn xong hai ba ba sẽ về, các cháu phải ngoan nhé.”

Thú con vốn thông minh, hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, a a nửa ngày vẫn không thấy hai ba ba về, sững sờ cả nửa ngày mới như hiểu ra được chuyện gì đó, miệng há to một cái, oa oa khóc lên.

Tiếng khóc của bé con rất có hiệu ứng lan truyền, chỉ cần một đứa bắt đầu khóc, mấy đứa khác đều cùng khóc òa cả lên, dàn hợp xướng năm bè có thể làm bật tung cả nóc nhà lên, Tô Ngọ đang ở thư phòng dưới nhà, đương nhiên có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng đau không chịu nổi, muốn lên tầng dỗ các con ăn sữa, nhưng nghĩ tới lời dặn của Khang Văn Thanh trước đó, vẫn nhịn xuống.

Khang Văn Thanh lấy điện thoại ra, gọi video cho Tô Ngọ, trên màn hình điện thoại xuất hiện mặt của ba ba Tô Ngọ, các thú con cuối cùng cũng không luyện giọng nữa, chỉ là trong đôi mắt to tròn kia vẫn cứ đong đầy nước mắt, cái miệng nhỏ hướng về phía ba ba trong màn hình, nhỏ giọng khóc nức, các thú con muốn ba ba cơ —— nhìn trông lại càng đáng thương hơn.

“Các con phải ngoan, nghe lời bà nội ăn sữa biết chưa? Không là ba ba sẽ giận đó, ba ba giận rồi, các con sẽ không được gặp hai ba ba nữa đâu.” Tô Ngọ nghiêm túc giáo dục mấy thú con qua điện thoại, thực ra giờ khắc này tâm tư của cậu đã sớm bay lên trên tầng.

Bà nội Viêm cũng lấy điện thoại ra gọi video cho Viêm Phi Ngang, mấy thú con thấy hai ba ba đều đã ở trước mặt rồi, cuối cùng cũng sụt sịt ngừng khóc, ngậm vú cao su bắt đầu hút sữa, chỉ là năm đôi mắt to vẫn không chớp cái nào, nhìn màn hình chằm chằm, chỉ sợ hai ba ba sẽ đi mất.

Làm như vậy thực ra đừng nói tới mấy đứa nhỏ, ngay cả Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang cũng cảm thấy rất bị dằn vặt, trong lòng Tô Ngọ cũng dần bắt đầu hối hận, cậu không nên để các bé tới sớm đến vậy, họ là người làm cha, thế mà ngay cả thời gian cũng không thể dành ở bên các con được.

Chỉ là chuyện bây giờ nếu đã vậy rồi thì có hối hận nữa cũng là vô dụng, sau khai giảng Tô Ngọ không thể làm gì hơn là ép thời gian học ở trường lại sao cho ngắn nhất, mỗi lần vừa hết tiết, cậu đều chạy thật nhanh về nhà, tận lực dành ra nhiều thời gian hơn cho các con.

Lại một tháng nữa trôi qua, khí trời dần ấm áp hơn, cỏ mọc én bay, các thú con cũng càng lúc càng thêm khỏe mạnh hơn, cũng gần gũi hơn với người lớn trong nhà, chỉ cần tối được nhìn thấy hai ba ba về nhà, cùng chơi, cùng ngủ với các bé, ít nhất ban ngày mấy đứa nhỏ cũng sẽ không khóc nữa.

Lúc này Tô Ngọ cũng lại một lần nữa nhận được tin nhắn của Tống Quân Thành.

Tống Quân Thành V: Tô tiên sinh chào ngài, thật ngại quá, lại làm phiền ngài, là thế này, không biết gần đây ngài có để ý tới tin tức trong giới giải trí không, một người bạn trong giới của tôi gần đây tinh thần rất không ổn, tới bệnh viện kiểm tra lại không kiểm tra ra được bất kì vấn đề gì, quản lý cho rằng có thể cậu ấy đã đụng phải thứ gì đó không tốt, bạn tôi thông qua vài con đường biết tới thân phận là đại sư của ngài, lại biết tôi có quen với ngài liền ủy thác tôi hỏi thử ngài xem có thể tới xem tình huống cho cậu ấy một chút hay không, quản lý của bạn tôi cam kết chỉ cần ngài có thể giúp giải quyết vấn đề thì thù lao sẽ cực lớn.

Một câu cuối này có thể nhìn ra được Tống Quân Thành đã cố tình hỏi thăm giúp cậu, hồi năm mới Tống Quân Thành từng tới nhà cậu chúc Tết, biết được bây giờ nhà họ đang nuôi năm đứa nhỏ, có lẽ là cũng muốn giới thiệu một mối làm ăn cho cậu, dù sao phải nuôi năm đứa trẻ, trọng trách trên vai sẽ không hề nhẹ.

Chuyện này thành ra lại rất hợp ý Tô Ngọ, nhà họ Viêm không thiếu tiền, lương của Phi Ngang cũng không ít, nhưng gần đây Tô Ngọ luôn tự cảnh tỉnh bản thân, cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm, liền hỏi: Bạn của anh tên gì?

Tống Quân Thanh V: Cậu ấy tên Đường Tuấn Hào, bây giờ tìm kiếm trên mạng là có thể đọc được tin tức cậu ấy gặp sự cố về tinh thần, ngài có thể xem qua rồi lại quyết định có nên đồng ý với thỉnh cầu của họ hay không.

Tô Ngọ nỗ lực nuôi bé con: Được, tôi sẽ nghiêm túc cân nhắc tới, cám ơn anh đã giới thiệu giúp.

Tống Quân Thành V: Tô tiên sinh đừng khách khí.