*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Được người nhà thừa nhận và ủng hộ, hai vợ chồng son đều vô cùng hưng phấn.
Viêm Phi Ngang mang Tô Ngọ trở lại tòa nhà của họ, Tô Ngọ vẫn duy trì nguyên hình một cục mềm mại nằm trong lòng bàn tay anh, dù là nguyên hình, thì nụ cười ngọt ngào của cậu vẫn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
“Em không biến về à?” Viêm Phi Ngang đặt quần áo của cậu xuống, tay gãi gãi cằm cậu một chút, người yêu biến thành một cục nhỏ như vậy, làm cho tim anh mềm nhũn.
Tô Ngọ phát hiện giữ nguyên hình có thể dành càng nhiều linh lực hơn để cung cấp cho thú nhỏ, vì vậy cậu đưa móng vuốt ôm lấy ngón tay anh, không muốn rời xa mà cọ cọ, giọng mềm mại nói cho anh nghe về phát hiện này, còn yêu cầu: “Phi Ngang, anh tắm cho em được không?”
“Được.” Viêm Phi Ngang sao nỡ từ chối cậu, đương nhiên là đồng ý ngay.
Có điều, lần này Viêm Phi Ngang không chỉ tắm cho cậu, mà còn xả nước ấm vào bồn tắm, bản thân anh cũng ngồi vào bồn rồi mới thả một hộp nhựa trong suốt nổi bồng bềnh trên mặt nước, thả Tô Ngọ vào trong hộp.
“A, nó cứ lắc lư!” Bồn tắm đầy nước đối với nguyên hình của cậu mà nói chẳng khác gì một hồ nước sâu, trong nước, Viêm Phi Ngang chỉ cần hơi động đậy, mặt nước liền tựa như có sóng lớn nổi lên, hộp nhựa như thuyền nhỏ ra khơi, sóc bay nhỏ bị dọa tới tóm chặt lấy mép hộp.
Khóe miệng Viêm Phi Ngang hơi cong cong, nhấc cậu lên đặt trong bàn tay mình, sau đó tay kia thì đặt trên người cậu xoa bóp, kì cọ, tắm sạch cho cậu. Tô Ngọ ngoan ngoãn nghe mệnh lệnh của anh, giơ hai tay lên kì cọ dưới nách, giạng hai chân ra kì cọ cái mông, toàn thân sóc bay đều được tắm rửa cực kì sạch sẽ.
Sấy khô lông sạch sẽ xong, chui vào trong tấm chăn thơm ngát, rất nhanh Viêm Phi Ngang cũng lau khô người chui vào trong.
“Phi Ngang, anh đã muốn đi ngủ chưa?” Tô Ngọ chui từ trong chăn ra, bò lên lồng ngực rắn chắc của anh, nghiêng người lộn mèo bên trên.
“Em bây giờ nên đi nghỉ sớm một chút.” Viêm Phi Ngang đẩy cậu về ngay lúc cậu suýt đã lăn xuống khỏi ngực anh.
“Nhưng mà em không buồn ngủ.” Bây giờ cậu cực kì hưng phấn!
Viêm Phi Ngang bị công phá cho tan tác dưới thế tiến công bán manh của người yêu nhỏ, đành thở dài nói: “Được rồi, chỉ được xem một tập phim truyền hình thôi đấy!”
“Phi Ngang, anh tốt nhất!” Tô Ngọ hoan hô giơ hai móng vuốt lên, sau đó chống lên cằm anh, cố gắng thò người tới hôn lên môi anh một cái.
Vì vấn đề dưỡng thai nên tuy Tô Ngọ vẫn không thể khống chế được mà muốn xem phim nhưng thể loại thì đã đổi thành phim nghiêm túc chính kinh, hoàn toàn không còn tùy tiện như trước, bộ nào cũng có thể xem được.
Viêm Phi Ngang nằm xem với cậu một lúc, lại phát hiện sóc bay nhỏ lúc nãy còn hưng phấn muốn xem phim đã nằm nhoài trên ngực anh thiếp đi rồi.
“Ngủ ngon.” Viêm Phi Ngang không nhúc nhích, tắt máy tính bảng đi, thấp giọng nói một câu.
Trong phòng ngủ lại một lần nữa chìm vào bóng tối, chỉ còn lại hơi thở hòa vào nhau thành một nhịp của đôi người yêu.
Khang Văn Thanh bận rộn cả một tối, đến khi đi ngủ thì đã là nửa đêm, thứ bà đặt mua đều là đồ lót, bình sữa nhỏ, còn cả sữa bột các loại cho các cháu, còn muốn Viêm Vân Hải và thằng con lớn ngồi lại thương lượng về vấn đề thân phận cho bọn nhỏ.
Một lần phải giải quyết tận năm đứa nhỏ, thật sự không dễ dàng, đặc biệt là gia đình như họ, chỉ cần sai lầm một chút thôi, đã dễ đưa chuôi dao cho người ta cầm rồi, sau đó mấy đứa nhỏ cũng sẽ bị người ta chê cười. Sau một hồi nghĩ ngợi, Viêm Vân Hải để thằng con lớn làm thủ tục mang thai hộ cho hai đứa, công bố ra bên ngoài đây là bào thai năm bé, nên mới có thể một lần sinh năm.
Bởi hôn nhân đồng tính giờ đã phổ biến, nam nam nữ nữ kết hôn lập gia đình, vấn đề sinh đẻ đời sau cũng là vấn đề lớn cần được giải quyết, cuối cùng nhà nước cũng chỉ có thể cho phép người kết hôn đồng tính tìm người mang thai hộ, thế nên lời giải thích là tìm người mang thai hộ không thể làm cho người ta tìm được sơ hở. Mà Tô Ngọ từ tháng sáu dương lịch gặp Viêm Phi Ngang cho đến khi tới thủ đô, đến cuối năm lịch âm, tính ra cũng đã phải bảy, tám tháng, may mà lúc đó họ vừa vặn bắt đầu làm giấy chứng nhận kết hôn, có thể nói với người bên ngoài rằng thực ra cậu với Phi Ngang đã luôn hẹn hò với nhau, chỉ có điều Tô Ngọ vẫn luôn đi du học ở nước ngoài mà thôi, ít nhất là nói vậy người bên ngoài cũng không nghi ngờ.
Chỉ là ngày hôm sau, Khang Văn Thanh lại bắt đầu lo lắng, chờ đợi quần áo sơ sinh được đưa tới, bà lo rằng nguyên hình của Tiểu Tô chỉ lớn như vậy, cháu trai bà sẽ không phải là cũng vậy chứ…
Người muốn làm bà nội là bà vã một trán đầy mồ hôi, cơ mà việc này bà lại không có ai để bàn bạc cùng cả, aiz, thật đúng là…
“Em đừng nghĩ nhiều quá, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Viêm Vân Hải thấy vợ mình cứ đi qua đi lại trước mặt mình, đành dịu giọng trấn an bà một câu.
“Aiz! Anh thì biết cái gì, trẻ con vừa mới ra đời cực kì yếu ớt, sao có thể chịu được cái lạnh mùa đông khắc nghiệt chứ.” Khang Văn Thanh sao có thể không lo, năm đó bà sinh con lớn, thực ra sống cũng rất khổ, đặc biệt là vào đông, khi đó vẫn chưa có bỉm cho trẻ nhỏ, đến mùa đông, tã lót giặt rất khó, lại khó khô nữa, treo đầy sân đều là tã lót, đứa bé cũng là trái một lớp, phải một lớp, bọc thành một quả cầu, chỉ sợ nó bị lạnh cóng.
“Tiểu Ngọ nói không chừng vẫn còn có cách mà, nếu thật sự không được nữa, thì để con đi mua khoang chăm sóc về vậy.” Viêm Phi Ưng cảm thấy đây cũng không phải là chuyện gì khó khăn, khó chính là ở nhà có nhiều bé con tới vậy, sẽ rất khó có thể chăm sóc được chu toàn.
(Khoang chăm sóc: google dịch dịch nó là ‘lồng ấp trẻ em’, có tác dụng điều chỉnh nhiệt độ bằng công nghệ máy tính gồm cabin em bé, dụng cụ điều chỉnh nhiệt độ, ánh sáng… cung cấp môi trường giống tử cung của mẹ cho trẻ sinh non, trẻ sơ sinh hoặc trẻ bị bệnh. Ngoài ra khi tìm trong phần hình ảnh, t cũng thấy có cả loại cho động vật nhỏ vào được)
“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.” Khang Văn Thanh thở dài.
Cả nhà ai nấy đều bận bịu, lo lắng cho mấy đứa nhỏ còn chưa ra đời, ba của mấy đứa là Tô Ngọ lại không lo lắm, ngoài việc chăm chỉ học tập chuẩn bị cho kì thi cuối kì ra thì chính là cùng hồ ly ra ngoài tìm tung tích của Tưởng Huyền Minh. Cố tình người tên Tưởng Huyền Minh này cứ như đã biến mất hoàn toàn trên trái đất này vậy, không cần biết họ lần theo khí tức của gã thế nào thì trước sau đều không tìm được chút tung tích.
“E rằng, gã đã không còn ở thủ đô nữa rồi, tên quỷ gan bé này.” Hồ ly tức giận.
Tô Ngọ cũng vô cùng tức giận, kẻ này làm Tần Hư Lăng bị thương xong lại bỏ chạy, nói vậy chuyện Diệp Sơ Lâm bị hại, thật sự cũng có liên quan tới gã cũng chưa biết chừng!
“Thôi, tạm thời đừng tìm nữa, bây giờ cậu đang thế này cũng đừng làm loạn.” Hồ ly vỗ vỗ vai cậu, năm đứa nhỏ đấy, y đã từng thấy hồ ly trong tộc sinh thú con, có hồ ly vì sinh con không thuận lợi nên đã mất một thân tu vi.
“Tôi biết rồi.” Tô Ngọ ngoan ngoãn gật đầu, thú con bây giờ ngày nào cũng “gào khóc đòi ăn”, cậu đúng là không thể phạm sai lầm gì được.
Họ cùng đi tới nhà của Tần Hư Lăng, xem xem hồn phách của hắn dưỡng thế nào rồi.
Tần Hư Lăng dù sao cũng là công tử nhà giàu, người muốn tới hầu hạ hắn có không ít, nhưng lại có câu nói thế nào nhỉ? Mỹ nhân trước mặt, t*ng trùng thượng não, dù hồ ly hoàn toàn là gã đàn ông tay chân vụng về, nhiều lần suýt chút nữa đã làm nổ bếp nhà hắn, thật vất vả mới có thể tự tay nấu cho hắn một nồi cháo, còn suýt chút nữa làm cháy… thì vẫn không ăn nhằm gì so với khuôn mặt ưa nhìn kia, Tần tổng đau trong vui sướng, nhận lấy bát cháo đen vàng quỷ dị kia, cũng chỉ có thể nuốt xuống từng miếng to như uống cam lộ.
Có điều vị mỹ nhân này lại không hiểu tâm tư của hắn, không cần biết hắn có ám chỉ công khai thế nào thì hồ ly vẫn chính là không hiểu phong tình, ngày nào cũng vội vội vàng vàng tới đưa cho hắn món cháo như để dằn vặt hắn một trận, phất tay một cái là đi luôn, để lại Tần đại quan nhân có miệng mà không nói ra được, dục hỏa đầy bụng không có nơi phát tiết, cắn nát cái răng bạc, hắn không phải chỉ là muốn cùng người ta tiến tới một đoạn gian tình cậu nguyện tôi cũng nguyện thôi hay sao? Cả hai đều là đàn ông mà, có vấn đề gì đâu!
“Lẽ nào thực ra cậu ta không thích đàn ông?” Tần Hư Lăng co ro trên ghế salon, cẩn thận cân nhắc tới vấn đề này trong lòng.
Không chờ hắn kịp nghĩ được một phần ba vấn đề, chuông cửa đã réo. Tần Hư Lăng trấn động, vội chạy ra mở cửa.
Ngoài cửa quả nhiên đúng là khuôn mặt quyến rũ làm người ta ngứa ngáy kia của hồ ly, hai mắt Tần tổng nhìn người ta trừng trừng, chỉ còn thiếu mỗi không giơ tay ra lau máu mũi thể hiện bản thân thèm nhỏ dãi sắc đẹp của đối phương tới mức nào.
“Tần tổng, hôm nay anh thế nào rồi?” Tô Ngọ đến thăm hắn, trong tay cũng không quên mang theo chút hoa quả tới.
“À, là Tô thiếu đấy à, mời vào.” Tần Hư Lăng nghe thấy giọng cậu mới chú ý đến Tô Ngọ, trong lòng không khỏi phỉ nhổ bản thân mang lòng dạ xấu xa, háo sắc, đúng là không thể cứu chữa được nữa rồi.
Hồn phách của Tần Hư Lăng đã được chữa đến gần như đã khỏi hoàn toàn, cho nên có thể thấy được Tưởng Huyền Minh kia tuy hiểu thủ đoạn nhiếp hồn nhưng tu vi có lẽ là cũng không cao cho lắm.
Hai người ngồi trên ghế salon nói chuyện, hồ ly đi rửa hoa quả, ánh mắt Tần Hư Lăng liếc loạn, không nhịn được mà nhìn chăm chú theo eo mông, cùng với đôi chân dài của hồ ly, trong lòng còn thầm nói, cặp chân kia thật là thẳng, làm cho người ta nhìn mà muốn liếm một cái.
Tô Ngọ vốn đang phân tích chuyện của Tưởng Huyền Minh, lúc vô tình lại phát hiện ánh mắt nhìn lén của Tần Hư Lăng, không khỏi ngẩn ra, lòng thầm hỏi Tần Hư Lăng không phải là thích hồ ly đấy chứ?
Hoa quả Tô Ngọ mang đến cũng không phải là hoa quả bình thường, hồ ly rửa xong, tùy tiện cắt thành miếng, bưng đĩa ra, cũng không xếp thành hình gì cả, một chút cũng không hiểu tình thú!
“Ăn đi, anh phải chăm sóc sức khỏe cho tốt.” Hồ ly đặt cái đĩa xuống trước mặt hắn, đặt mông ngồi xuống phía đối diện.
“Hai người cũng ăn đi.” Tần Hư Lăng nhón một miếng lên ăn, cũng không biết trái cây này của Tô Ngọ lấy ở đâu ra, ăn vào ngon tới sướng cả miệng, hắn đã từng hưởng thụ không ít vật tốt trân phẩm nhưng chưa từng có thứ gì có thể mang lại cảm giác toàn thân thư thái như linh đan diệu dược này, không khỏi tò mò hỏi, “Hoa quả này hai người mua ở đâu vậy?” Hắn có chút hoài nghi, chẳng lẽ Tô Ngọ mang từ nhà họ Viêm ra? Nếu thật sự là như vậy, thì cũng thật khiến người ta cảm động.
Tô Ngọ cười với hắn, đương nhiên sẽ không nói thật, chỉ đáp: “Thứ này có lợi cho sức khỏe của anh.”
Tần Hư Lăng thức thời, đương nhiên sẽ không hỏi nữa, cảm ơn cậu vài câu rồi thôi.
Chắc chắn hồn phách của Tần Hư Lăng không còn gì đáng ngại, Tô Ngọ và hồ ly lập tức định đi về.
Tần Hư Lăng có chút không nỡ thả cho mỹ nhân cứ thế mà đi, ngóng trông đưa tiễn họ đến tận cửa thang máy, hồ ly cau mày đuổi hắn về nghỉ ngơi mới đành thôi.
Trong thang máy, hồ ly nhíu mày thầm nói: “Tần tổng này sao cứ kì kì quái quái vậy chứ.”
“Hả? Thật vậy sao?” Tô Ngọ không có cảm giác gì, cậu nghĩ một chút rồi quay đầu nhìn hồ ly.
“Thật mà.” Hồ ly cảm giác ánh mắt cậu cũng thật là lạ, “Làm gì mà nhìn tôi như vậy.”
“Tôi cảm thấy Tần tổng có vẻ rất thích cậu, vừa nãy cậu rửa hoa quả trong bếp, anh ta luôn nhìn lén cậu.” Tô Ngọ nói xong liền cẩn thận quan sát hồ ly một hồi, nói thật, tướng mạo của hồ ly rất đẹp mắt, Tô Ngọ vẫn cảm thấy tướng mạo mình không đủ chững chạc, cũng không có khí khái của nam tử hán, nhưng hồ ly lại không giống vậy, tuy rằng y có một khuôn mặt “hồ ly tinh” nhưng vóc người lại khí vũ hiên ngang, hoàn toàn có thể làm cho người ta bỏ qua chút mị khí quyến rũ ẩn trong ngũ quan kia, hoàn toàn khác với Tô Ngọ, nhìn thế nào cũng thấy mềm mại đáng yêu.
Hồ ly lại hoàn toàn không tin lời cậu nói, lắc đầu phủ nhận: “Sao có khả năng chứ, anh ta có không biết bao nhiêu là tình nhân, hơn nữa tình nhân của anh ta đều giống kiểu cậu, sao thích tôi được chứ.”
Y hoàn toàn không có tự giác của “hồ ly tinh”, Tô Ngọ cũng có phần hoài nghi là đã nhìn nhầm, e rằng Tần tổng cũng giống cậu, chỉ đơn thuần hâm mộ vóc người của hồ ly?
Hai người một đường nói chuyện câu có câu không, hồ ly vừa mới nhận vai diễn, cũng phải đi tới một nơi khác lấy cảnh, chẳng qua chỉ là một resort nghỉ dưỡng quanh thủ đô mà thôi, Tô Ngọ đồng ý tới lúc đó sẽ tới tham ban, lúc này mới một mình chậm rãi đi bộ về nhà.
Khi cậu về đến nhà, weibo lại nhận được tin nhắn bạn tốt của Tống Quân Thành.
Tống Quân Thành V: Tô tiên sinh chào ngài, xin lỗi đã quấy rầy, không biết ngài đã kể lại nội dung cuộc trò chuyện ngày đó giữa chúng ta với Viêm tiên sinh chưa, nếu ngài đã kể cho anh ấy, có thể đồng ý một yêu cầu quá đáng của tôi được không?
Tô Ngọ chưa nhắn lại ngay, cậu nghĩ một lát, gửi cho Viêm Phi Ngang một tin nhắn trước đã.
Viêm Phi Ngang: Nói cho anh ta biết cũng không sao, để xem xem người ta muốn nhờ em giúp chuyện gì.
Tô Ngọ: Được ^-^
Về lại weibo, Tô Ngọ nhắn lại cho Tống Quân Thành một tin nhắn.
Tô Ngọ chờ mong các bé con sinh ra: Chào Tống tiên sinh, chuyện này có thể có liên quan tới tư liệu anh đưa cho chúng tôi trước đó, tôi đều đã nói cho anh ấy biết rồi, không biết anh có việc gì muốn nhờ chúng tôi giúp?
Tống Quân Thành V: Là thế này, bởi tôi vẫn luôn hoài nghi Tưởng Huyền Minh có liên quan tới cái chết của Sơ Lâm nên tôi hy vọng nếu như mọi người có tin tức gì về Tưởng Huyền Minh thì hãy báo cho tôi một tiếng, có được không?
Tô Ngọ liền chuyển tiếp tin nhắn này cho Viêm Phi Ngang.
Viêm Phi Ngang trả lời: Em nói cho anh ta biết, chỉ cần tình huống cho phép, sẽ thông báo cho anh ta.
Tô Ngọ lại nhắn lại mấy lời này cho Tống Quân Thành, cảm thấy mình chẳng khác gì đường dây truyền âm là mấy.
Tống Quân Thành V: Tôi chỉ cần biết chân tướng của chuyện này là được rồi, cảm ơn ngài Tô tiên sinh, không quấy rầy ngài nữa.
Tô Ngọ đáp lại tạm biệt, sau đó tắt khung chat, vào weibo của mình.
Weibo của cậu bây giờ đã có mấy nghìn fan, bởi mọi người đều sung sướng bổ não viết truyện về sinh hoạt hàng ngày của cậu và Phi Ngang, nên Tô Ngọ đọc mà thấy rất vui, cậu up vài tấm ảnh của mình và Phi Ngang, ví dụ như ảnh cậu chụp bóng lưng Phi Ngang làm việc nhà, gò má anh trong lúc anh đang làm việc, còn cả ảnh đang xới đất cho đám thực vật trồng ở sân thượng —— toàn bộ đều quán triệt cái gọi là đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất! Cho dù không thấy mặt, vẫn làm những người hâm mộ cảm thấy rất đẹp trai, họ dồn dập tỏ vẻ bát thức ăn cho chó này đúng là đủ cho họ ăn cả đời!
Ngoài ra còn có vài tấm ảnh cậu tự chụp khi đang ngồi trên đùi Phi Ngang, cùng với ảnh Viêm Phi Ngang chụp cho cậu khi cậu đã ngủ.
Tấm ảnh này là tấm Tô Ngọ cực kì thích, không hiểu tại sao, cậu luôn có cảm giác mình tự chụp vĩnh viễn cũng không thể đẹp được bằng tấm ảnh này —— có lẽ là bởi người chụp ảnh cho cậu kia, trong lòng cũng mang theo một phần thâm tình, thế nên bức ảnh chụp được mới có thể đặc biệt tới vậy.
Ngày trôi qua rất nhanh, trong sự bận rộn của mọi người, thời gian rất nhanh đã đến tháng chạp.
Thi cuối kì gần ngay trước mắt, Tô Ngọ lúc này gần như bỏ toàn bộ tâm tư vào việc ôn tập, chỉ còn thiếu mỗi thắt một băng vải đỏ trên có chữ cố lên trên đầu!
Cõ lẽ do kì thi đang ở ngay trước mắt, nên dinh dưỡng cho thú con càng ngày càng cần nhiều hơn, Tô Ngọ vốn đã hơi gầy giờ lại gầy đi không ít, Khang Văn Thanh thỉnh thoảng tới thăm hai người, nhìn thấy mà đau lòng không chịu nổi, lại nghĩ Tô Ngọ không những phải cố gắng ôn tập cho kì thi, mà trong bụng còn có tận năm bé con, càng nghĩ càng đau lòng tới mức suýt không nhịn được đến rơi cả nước mắt, thằng bé này thật sự không dễ dàng.
“Mẹ, mẹ đừng lo mà, chờ con thi xong là sẽ tốt lại thôi.” Tô Ngọ vẫn tương đối lạc quan, tình huống của lũ thú con đều tốt như cậu mong đợi, chỉ có một vấn đề cậu cần quan tâm tới là kì thi mà thôi, cậu tuyệt không thể để cho các con mình khi sinh ra lại biết người làm ba như cậu đi thi lại trượt! Vậy, vậy sau này cậu lấy đâu ra uy tín của người làm ba trước mặt bọn nhóc đây! Tuyệt không thể!
Khang Văn Thanh cũng không nỡ nói gì cậu, càng không bắt cậu vì con cái mà phải bỏ học, đành đến ổ nhỏ của họ mỗi ngày, hầm các loại canh bổ cho hai đứa, làm chút việc nhà, giảm bớt gánh nặng cho cả hai.
Cuối cùng cũng đã tới ngày thi, sáng sớm Viêm Phi Ngang theo thường lệ dậy sớm, nấu mì cho cậu ăn, còn cho thêm hai quả trứng gà tròn tròn, cầu chúc cho cậu thi được điểm tối đa.
“Cảm ơn Phi Ngang, em nhất định sẽ qua môn!” Tô Ngọ đứng lên, ghé tới bên mặt anh hôn một cái, ngồi xuống nhét trứng gà vào miệng.
“Cứ ăn từ từ, ăn xong anh đưa em tới trường.” Viêm Phi Ngang xoa nhẹ đầu cậu một cái.
“Ừm!” Miệng Tô Ngọ phình to, ngoan ngoãn gật đầu.
Bầu không khí trong trường hôm nay vô cùng căng thẳng, xe cũng không tiện lái vào trong trường nữa. Viêm Phi Ngang dừng xe, cúi người hôn lên trán Tô Ngọ một cái, sau đó chuyển sang môi.
Hai người trao nhau một nụ hôn dịu dàng, Tô Ngọ tràn ngập tự tin xuống xe, đối mặt với thứ mà theo như cậu nói, chính là một việc lớn có liên quan trực tiếp tới uy nghiêm của người làm cha!
Kì thi căng thẳng kéo dài hai ngày, chiều hôm sau Tô Ngọ ra khỏi phòng học, Triệu Ngôn thì đi cạnh cậu nói: “Tớ phải về đây, chúc cậu năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại nhé.”
Tô Ngọ giờ mới nhớ ra Triệu Ngôn là sinh viên từ nơi khác đến học, ăn Tết nhất định phải về quê, cậu hơi không nỡ nói: “Vậy có cần tớ giúp cậu đi thu xếp hành lý không?”
“Không cần đâu, tớ đã thu xếp xong từ hai hôm trước rồi, chờ thi xong là về nhà luôn hì hì.” Triệu Ngôn giơ tay khoác lên vai cậu, nói vài câu tán gẫu với cậu.
“Vậy tớ cũng chúc cậu năm mới vui vẻ, sang năm gặp lại.” Tô Ngọ đứng ở cổng trường vẫy vẫy tay với cậu ta.
Hôm nay Viêm Phi Ngang cố tình tan làm sớm đi đón cậu, Tô Ngọ cuối cùng cũng làm xong một việc lớn, vui vẻ chạy về phía anh, sau đó như thường lệ bổ nhào vào lòng anh một cái, ôm chặt người anh.
“Đi đứng cẩn thận, ngã bây giờ.” Viêm Phi Ngang hơi sợ hãi, đỡ được người trong lòng, nhịn không được phải giáo huấn cậu một câu.
“Em có chú ý mà!” Tô Ngọ phồng má bĩu môi.
Người yêu nhỏ làm nũng với mình, Viêm thượng úy sao nỡ nói gì cậu nữa, anh nắm tay cậu về nhà.
Không lái xe, hai người nắm tay nhau tản bộ về nhà, Tô Ngọ nói liên miên kể đề thi khó tới cỡ nào, không biết có qua được hay không, còn nói ra nỗi lo sẽ không có uy nghiêm của người làm ba trước mặt lũ nhóc các thứ, chuyện phiền não đúng là có rất nhiều!
“Sẽ qua môn thôi, hơn nữa bọn nó cũng sẽ nghe lời.” Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu an ủi.
“Chúng nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh thôi, bọn thú con chắc chắn sẽ rất biết nghe lời.” Dù có lo lắng nhiều tới mức nào đi chăng nữa thì Tô Ngọ vẫn tin chắc một điều như vậy.
Viêm Phi Ngang cũng không sửa lại cách gọi của cậu, nắm tay cậu đi về nhà, nấu cơm rồi ăn, trước khi ngủ lại ôm nhau xem một tập phim truyền hình.
…
Kì thi trôi qua, Tô Ngọ trở nên rảnh rỗi, nhưng trong bụng cậu có năm bé con, cả ngày rảnh rỗi chắc chắn là không được, vì vậy Tô Ngọ quyết định tới tham ban đoàn phim mà hồ ly mới gia nhập. Cùng đi với cậu còn có mèo đen nhỏ.
Mèo đen nhỏ vốn rất có dục vọng chiếm hữu, đáng lẽ phải ở lại trông coi phần lãnh địa của mình, cùng với những thứ nằm trong lãnh địa đó (ví dụ như con sen Viêm Phi Ưng), nhưng gần đây y rất giận! Không ngờ trên đời này còn có kẻ không biết xấu hổ tới cướp người với y! Viêm tổng lại còn bởi chuyện làm ăn nên cũng không từ chối qua lại gặp mặt đối phương nữa chứ, làm cho cái người kia dám khiêu khích trước mặt y, chuyện này đúng là tức chết mèo rồi!!!
Đã quen nhịn không có nghĩa là lúc nào cũng nhịn được!!!
Mèo đen nhỏ liền hung hăng làm một trận với đối phương ngay tại chỗ, một đôi móng vuốt tiến thẳng lên, cào cho cái tên dám quyến rũ người của mèo ta tới mặt mũi nở hoa luôn, hai người đánh nhau tới khó hòa giải, mãi cho tới tận lúc Viêm Phi Ưng chạy tới tách hai người ra.
Tuy rằng sau đó, nửa câu Viêm Phi Ưng cũng không nói gì y, cũng giao việc làm ăn với đối phương cho người khác phụ trách nhưng mèo đen nhỏ vẫn rất giận! Giận đến nỗi không muốn nhìn mặt con sen đáng chết kia nữa!
Thế nên y mới đi cùng Tô Ngọ.
“Nhưng anh hai không phải là không tiếp xúc với đối phương hay sao? Tại sao cậu lại phải tức giận chứ?” Tô Ngọ khó hiểu. Tuy rằng nếu đổi lại là cậu, cậu cũng sẽ hung hăng đánh cho đối phương một trận nhưng đây hình như cũng không phải là lỗi của anh hai Viêm mà?
Mèo đen nhỏ nằm dựa trong lòng y, mãi cũng không hé răng, tận tới khi Tô Ngọ cho rằng y sẽ không đáp lại mình, mới nghe thấy y dùng ngữ khí tang thương đáp lại: “Cậu không hiểu đâu.”
Tô Ngọ mờ mịt vuốt vuốt lông mèo đen nhỏ, sau đó ngoài ý muốn lại nhìn thấy mèo đen nhỏ rũ đầu tựa bên cánh tay cậu, bộ dáng có vẻ rất cô đơn, không khỏi cảm thấy cực kì đau lòng.
Vì vậy, Tô Ngọ đau lòng thay y quyết định một cách rất bất công, cũng không thèm mật báo cho anh hai Viêm câu nào, có lẽ làm vậy mèo đen nhỏ cùng cậu ra ngoài chơi sẽ thấy vui vẻ hơn chăng?
Đoàn phim hồ ly mới gia nhập quay một bộ phim bối cảnh hiện đại, y làm nam số hai trong phim, cũng là một tên nhà giàu, trước đây dù trong tộc địa vị của hồ ly cũng rất cao, nhưng y vẫn không hiểu nhà giàu kiểu con người rốt cuộc là như thế nào, y nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm công tử nhà giàu chân chính là Tần đại thiếu để học kinh nghiệm.
Vì vậy, ba người một mèo gặp mặt nhau ở resort nghỉ dưỡng đoàn phim đã thuê.
“Ồ Tô thiếu, lại đến thăm Hồ Ly đấy à, tình cảm của hai người tốt thật đấy.” Ha ha… Tần Hư Lăng cười híp mắt chào hỏi cậu, lời nói của hắn tuyệt đối không chua tí nào, thật sự không chua đâu! Còn chưa chua bằng dưa muối lâu ngày đâu! Thật đấy!
“Sức khỏe anh thế nào rồi?” Tô Ngọ quan tâm hỏi.
“Cám ơn hai người đã quan tâm, giờ đã khỏe lại hoàn toàn rồi!” Tần Hư Lăng gần đây đúng là cảm thấy cơ thể rất không tệ, trước đây hắn gần như cũng chưa từng bị bệnh nặng gì, thi thoảng lại vẫn cảm thấy rất không thoải mái, nhưng cũng không thể nói rõ được là không thoải mái ở nơi nào, không hề có cảm giác thư thái toàn thân được như bây giờ. Trong lòng hắn cũng cực kì hiếu kì nghĩ xem từ bao giờ mình lại có được cảm giác này, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ tới hình như từ khi hắn đột nhiên bị bệnh, sau đó rời khỏi nhà Tô Ngọ, nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại nghĩ tới những hoa quả mà Tô Ngọ đưa cho mình ăn…
Giống như ở gia đình họ, cũng sẽ có thứ tốt cung cấp trong nội bộ gia đình, với địa vị của Tần Hư Lăng ở nhà, vẫn luôn được hưởng thụ, mà Tô Ngọ lần nào tới thăm hắn cũng mang nhiều thứ đến như vậy, sau khi nghĩ thông suốt Tần Hư Lăng vừa sợ vừa kinh ngạc lại cảm động, trong lòng thầm nghĩ chẳng trách lão tứ họ Viêm lại si tình với cậu như vậy, đúng là nhóc đáng yêu trước sau như một.
Tô Ngọ thuê một khu nhà nhỏ trong resort nghỉ dưỡng. Đến cuối năm, Viêm Phi Ngang gần như ngày nào cũng phải tới căn cứ ở ngoại thành, trụ sở kia đúng lúc ở ngay vị trí của đoàn phim nên hai người họ xong việc ban ngày, tối Tô Ngọ cũng không cần về nhà, Viêm Phi Ngang thì trực tiếp đi từ căn cứ tới tìm cậu.
Điều kiện của resort này rất không tệ, sau là núi Thanh Sơn kéo dài, trước là một cái hồ sâu, tuy bởi sắp sang năm mới, người tới khá nhiều nhưng toàn bộ resort vẫn đem lại một cảm giác cực kì thoải mái.
Trước đây Tần Hư Lăng tuy rằng có quan hệ ám muội với nhiều minh tinh nhưng chưa bao giờ theo đuổi minh tinh nào như bây giờ, chẳng qua hồ ly đương nhiên lại khác, người này tự mình chăm sóc hắn, họ có thể coi là bạn bè của nhau, thế nên hắn theo tới đương nhiên chỉ là để giúp đỡ bạn, dù sao hắn cũng không có chuyện gì làm. —— nhưng hắn cũng không nghĩ lại xem, trên đời có mấy người đàn ông ngày nào cũng chảy nước miếng, chảy máu mũi với bạn mình chứ.
Hắn ở lại ngay cạnh chỗ ở của Tô Ngọ, lại cảm động Tô Ngọ đã mang hoa quả tới cho mình ăn nên hào phóng định bao phòng cho Tô Ngọ.
“Không cần đâu, tôi có mang theo thẻ mà.” Tô Ngọ đương nhiên không tiện để người khác trả tiền thay mình, vội lấy thẻ của mình ra quẹt.
“Không sao, không phải chúng ta là bạn bè sao? Khách khí như vậy làm gì chứ?” Tần Hư Lăng cười híp mắt vỗ vỗ vai cậu.
Tô Ngọ ngẩn ra, lập tức nghiêm túc gật đầu, “Chúng ta đúng là bạn bè.” Cậu nghĩ thầm Tần tổng thật ra là một người rất tốt, dù thỉnh thoảng trông cũng hơi quái quái nhưng họ là bạn bè! Bạn bè thì nên bao dung cho khuyết điểm của nhau!
Resort này vì đang là mùa đông nên lượng khách cũng ít hơn những đợt nghỉ lễ khác, cho nên họ mới thuê được một khoảng còn trống, người trong đoàn phim thì không thể ở lại resort nghỉ dưỡng tốt đến mức đó, Tần Hư Lăng lại là nhiều tiền đến phát hoảng, cứ thế vung tay lên, để tất cả mọi người đều vào ở trong resort, hắn trả tiền!
Mọi người trong đoàn phim thầm vội vã quỳ lạy địa chủ, sau đó từng người kích động thu dọn vào ở trong resort!
Hồ ly lại không nhìn nổi, lén nói với hắn: “Thực ra ở khách sạn thì cũng vậy thôi, ở resort đắt gấp mấy lần.” Y có nghe những người kia lén gọi Tần Hư Lăng là tên coi tiền như rác, không làm thịt hắn thì làm thịt ai, với tính khí trước đây của hồ ly, người như vậy y nhất định đánh cho mẹ gã cũng không nhận ra, may mà khóa huấn luyện của công ty cũng không uổng phí, y cố gắng nhẫn nhịn cơn phẫn nộ, trong lòng lại có chút bốc hỏa. Khi Tần Hư Lăng bị bệnh vẫn luôn ở một mình trong căn nhà thuê kia, không có lấy một ai tới thăm hắn cả, những người này thì có là cái thá gì chứ?
Tần Hư Lăng ngắm y không chớp mắt, trong lòng tự hào ngất trời! —— Ta Tần bá chủ, vì yêu mỹ nhân, không ngại vung tiền như rác!