Ngoài việc tự dưng lại gặp phải một cái người kì cục không hiểu ra làm sao, thì trong đoàn phim chơi vẫn rất vui, đặc biệt là nơi này tuấn nam mỹ nữ cực nhiều, dù là sửa mặt hay chưa sửa mặt, chỉ cần nhìn không kì quái thì Tô Ngọ đều thích nhìn.
Buổi tối, mèo đen nhỏ muốn ở lại trong khách sạn mà đoàn phim sắp xếp cho hồ ly, Tô Ngọ mới vừa cùng Phi Ngang làm đến bước cuối cùng, chính là lúc khó tách dời nhau ra, có phần muốn về nhà, nhưng trong ba người họ, có hai người đều ở lại, Tô Ngọ hơi ngại, không dám nhắc tới chuyện muốn về.
Cũng may chạng vạng hôm đó, trong lúc cậu đang xoắn xuýt, Viêm Phi Ngang lại chủ động gọi điện thoại tới hỏi cậu đang ở đâu, sau khi biết được vị trí cụ thể rồi, không bao lâu sau đã lái xe tới đây.
“Phi Ngang!” Tô Ngọ thấy anh bước từ trên xe xuống, vui sướng nhào vào lòng anh, trên mặt Viêm Phi Ngang cũng không nhịn được mà nở một nụ cười, xoa xoa đầu cậu, “Nhớ anh không?”
“Nhớ! Rất nhớ anh!” Đôi mắt to sáng lấp lánh của Tô Ngọ nhìn lại anh, hai tay ôm chặt lấy cái eo rắn chắc của anh, sau đó lại nhớ tới tối ngày hôm ấy anh nằm trên người cậu, làm chuyện như vậy như vậy, mặt dần dần đỏ lên.
Viêm Phi Ngang hôn lên trán cậu một cái, “Anh cũng rất nhớ em.”
Tô Ngọ đỏ mặt vui vẻ hài lòng, kéo anh đi gặp mèo đen nhỏ và hồ ly, dọc đường còn mặt mày hớn hở kể lại cho anh chuyện hôm nay cậu đã gặp người và chuyện gì, có gì cũng chia sẻ hết với anh.
Viêm Phi Ngang dù là thế hệ thứ ba của nhà họ Viêm, địa vị trong số những người bình thường cũng tương đối cao, nhưng anh lại không lăn lộn trong cái giới này, người trong đoàn phim không có ai nhận ra anh cả, sau khi chắc chắn là hồ ly không còn cảnh diễn nào nữa, anh mới chủ động nói: “Mời mọi người đi ăn cơm.”
“Vậy còn tạm được.” Hồ ly là bạn thân của Tô Ngọ, hai người cuối cùng cũng đi được tới bước này, có nói thế nào thì cũng phải khao người bạn là y đây mới phải chứ? Chuyện này không liên quan tới việc có được ăn cơm hay không mà nó thể hiện Viêm Phi Ngang có thực sự quan tâm tới những chuyện có liên quan tới Tô Ngọ hay không.
Điều kiện ở chỗ này cũng bình thường, nhà hàng không nhiều lắm, hương vị cũng không tệ, đặc biệt là một nhà hàng bán cá nướng than, mùi thơm, vị non mềm ăn ngon, hồ ly và mèo đen nhỏ chỉ thiếu đường ăn tới liếm râu mép, ăn tới không giữ chút hình tượng. Trái lại, Tô Ngọ vốn thích ăn lại trở nên “thận trọng”, cậu bây giờ cũng có một chút tự giác mình là người đang yêu, trước mặt Viêm Phi Ngang, đã hiểu là phải giữ gìn hình tượng cho bản thân.
Một bữa cơm ăn gần xong, hồ ly lau miệng, nói với Tô Ngọ: “Tiểu Ngọ, lúc nào hai người mới sinh thú con đây?”
Viêm Phi Ngang và Tô Ngọ đều ngẩn ra, đặc biệt là Viêm Phi Ngang, anh nắm tay Tô Ngọ, mỉm cười nói: “Tôi có Tô Ngọ là đủ rồi.” Dưới cái nhìn của anh, cả hai đều là nam, đã biết trước là sẽ không thể có con, thế nên tuy rằng đã kết hôn, ở bên nhau, nhưng thảo luận về vấn đề này vẫn không thích hợp cho lắm.
Tô Ngọ thì lại có chút do dự, nghe Phi Ngang nói vậy, cậu rất vui, nhưng cậu lại muốn có đứa nhỏ có cùng huyết thống với Phi Ngang, cậu là yêu tinh, trong cơ thể vẫn chảy xuôi bản năng của động vật, mà sinh sản kéo dài, chính là bản năng cơ bản nhất của động vật.
Viêm Phi Ngang lại hiểu lầm là cậu không vui, nắm chặt tay cậu, chuyển sang đề tài khác.
“Người đưa cho cậu thẻ mở cửa phòng kia, không có vấn đề gì chứ?” Câu hỏi này của Viêm Phi Ngang, đối tượng hỏi chính là hồ ly, làng giải trí này tương đối hỗn loạn, anh lo sẽ có người bắt nạt hồ ly.
Hồ ly hiển nhiên là không để người kia trong lòng, phất tay nói: “Không phải lo, nghệ sĩ của Lăng Duyệt, không phải ai muốn tùy tiện đụng vào cũng được.”
Lời này của y cũng là lời nói thật, Tần Hư Lăng là một công tử nhà giàu, dây dưa ám muội với rất nhiều nghệ sĩ trong Lăng Duyệt, mặc dù người này hay chơi bời, nhưng cũng tương đối bao che khuyết điểm, bởi vậy chỉ cần là nghệ sĩ của mình không vui, sau khi kiện cáo ở chỗ hắn xong, hắn sẽ đều lộ diện thay họ một chút.
Viêm Phi Ngang gật đầu, ăn tối xong, Viêm Phi Ngang cũng không có ý về, Tô Ngọ chớp mắt hỏi: “Phi Ngang, hôm nay chúng ta không về nhà sao?”
“Ừ, ở lại khách sạn đi.” Viêm Phi Ngang cười đáp lại.
Ăn xong, mèo đen nhỏ và hồ ly thức thời để lại không gian cho hai người, Viêm Phi Ngang đi lấy thẻ mở cửa phòng xong thì nắm tay cậu cùng tản bộ trong công viên gần sông, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, đương nhiên chủ yếu là Tô Ngọ nói, Viêm Phi Ngang thì chỉ nghe.
Chờ tới khi họ đã đút đầy máu cho muỗi rồi mới định quay lại khách sạn nghỉ ngơi.
Ai ngờ họ vừa mới đến khách sạn, đã gặp anh hai Viêm đến tìm mèo đen nhỏ.
Viêm Phi Ngang nhướng mày.
Viêm Phi Ưng nổi tiếng hơn Viêm Phi Ngang, anh vừa mới đến khách sạn được một lúc đã có không ít người trong đoàn phim vô tình hay cố ý tới làm quen với anh, cảnh này khiến cho mèo đen nhỏ dục vọng chiếm hữu cực mạnh nhìn thấy mà hết sức tức giận, hóa thành nguyên hình ngồi xổm trên vai anh, hung hăng nhe răng với những người dám lại gần.
“Cái đồ con người hoa tâm này!” Mèo đen nhỏ đuổi hết người đi rồi, mới cực kì tức giận quát anh.
Viêm Phi Ưng vô cùng bất đắc dĩ, trong lòng anh muốn giải thích với mèo đen nhỏ hai chữ hoa tâm không phải là dùng như vậy, nhưng mèo đen nhỏ hiển nhiên không muốn nghe anh giải thích, xoay mông chĩa về phía anh.
Viêm Phi Ưng nhìn cái mông mềm mại đầy lông kia, nhịn không được mà cực kì lưu manh đưa ngón tay ra chọt chọt, mèo đen nhỏ nhất thời bị anh chọt tới xù lông, phi thân nhào lên người anh, tên con người hoa tâm này rốt cuộc có ý gì với y! Nếu không thích y thì cứ chọt tới chọt lui trên người y làm gì! Có thấy phiền không vậy!
Tô Ngọ muộn màng phát hiện ra cảm xúc nôn nóng của mèo đen nhỏ, nghĩ tới chuyện mình và Phi Ngang có thể đi được đến bước cuối cùng đều là nhờ lời khuyên của y, vì vậy cậu vỗ vỗ mèo đen nhỏ đang cào liên tục lên người anh hai, bế y lên.
“Làm cái gì vậy?” Tâm tình mèo đen nhỏ lúc này đen thùi lùi y như lông trên người y vậy, ngữ khí cũng có chút lạnh.
“Tiểu Hắc, cậu có phải là… cũng muốn giao phối với anh hai không?” Cậu làm phép truyền mật ngữ chỉ có hai người cậu và y có thể nghe thấy.
Toàn bộ thân mèo của mèo đen nhỏ đều đã cứng đờ, lập tức lãnh khốc nói: “Tôi mới không nhìn lọt cái tên con người hoa tâm này!”
Tô Ngọ cảm thấy mèo đen nhỏ hoàn toàn là nói một đằng làm một nẻo, cậu nghĩ một chút rồi nói với y: “Cậu như vậy là không được, thích thì phải nói ra tâm ý của mình cho đối phương biết chứ, nếu không làm sao mà anh ấy biết được?”
Tính cách của mèo đen nhỏ ngạo kiều như vậy, đương nhiên không thể chịu nổi việc phải mất mặt chủ động tìm bạn đời với người hầu của mình được, nhưng y lại cảm thấy Tô Ngọ nói rất có lý, rồi tâm tư ngạo kiều của y lại nghĩ, nếu như Viêm Phi Ưng thích y, với tính cách của Viêm Phi Ưng cũng đâu cần y phải lóng ngóng mở miệng, nếu như không thích y, vậy cứ dán mặt tới là muốn làm gì… thôi, không thích thì cứ không thích đi. Mặt mèo đen nhỏ tối sầm lại, tâm tình càng lúc càng u ám hơn.
Tô Ngọ nhận ra tâm tình của mèo đen nhỏ có vẻ lại càng tệ hơn, vô cùng lo cho y. Mèo đen nhỏ thoạt nhìn có vẻ rất cao ngạo lạnh nhạt, thực ra lòng tự trọng cực cao, có lẽ chuyện này có liên quan tới quãng thời gian y làm mèo hoang trước đây.
Buổi tối nằm trên giường lớn trong khách sạn, Viêm Phi Ngang bỗng nghe thấy tiếng thở dài của Tô Ngọ.
“Mới không có!” Tô Ngọ bất mãn vì anh cho rằng cậu ngoài ăn ra thì cũng không có phiền muộn gì khác, ngón tay chọt chọt lên ngực anh.
“Vậy sao lại đột nhiên thở dài?” Trong mắt Viêm Phi Ngang đong đầy ý cười, bọc bàn tay cậu vào trong bàn tay mình.
Tô Ngọ nghĩ một chút, kể cho anh nghe về nỗi lo của mình đối với mèo đen nhỏ, “Nhỡ anh hai không thích Tiểu Hắc, vậy thì cậu ấy sẽ rất đau lòng.”
Viêm Phi Ngang nhướng mày, “Cậu ta thích anh hai?” Anh thật sự không nhìn ra đấy.
“Ừm.” Tô Ngọ gật đầu, hơn nữa còn là rất thích rất thích, yêu tinh họ rất nhiều người đều là kẻ si tình, đặc biệt còn vì đủ các loại nguyên nhân, mà họ có một bản năng luôn hướng về phía con người.
Suy nghĩ trong lòng Viêm Phi Ngang lại tương đối giống mèo đen nhỏ lúc trước, với tính cách của anh hai anh, nếu quả thực có đối tượng mình thích, nhất định sẽ chủ động theo đuổi. Có điều anh cũng không cảm thấy anh hai không thích mèo đen nhỏ, đừng tưởng anh hai Viêm lúc nào trông cũng hiền lành dễ thân mà nhầm, thực ra sâu trong xương cũng vô cùng kiêu ngạo, nếu không phải là thật lòng rất thích con mèo kia thì chắc chắn cũng sẽ không khoan dung cho phép y ngang ngược trên đầu mình như vậy… chỉ là đến tột cùng là kiểu thích gì, thì anh cũng không rõ.
“Ngủ đi, có cơ hội, em có thể lén hỏi anh hai một chút.” Viêm Phi Ngang ôm cậu nằm xuống, kéo chăn qua đắp lên người cả hai.
Tô Ngọ nằm tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, lực chú ý cũng dần trở lại, cậu bỗng nghĩ tới chuyện “thú con” mà hồ ly đã nhắc tới ban ngày. Cậu có phần muốn sinh con với Phi Ngang, chỉ cần nghĩ tới chuyện trên đời này có một hoặc là mấy đứa nhỏ mang theo dòng máu của cả hai người, trong lòng cậu sẽ không tự chủ được mà mềm nhũn ra, thú nhỏ của hai người họ sẽ cực kì cực kì đáng yêu!
Hôm sau hồ ly còn có cảnh quay, sáng Tô Ngọ không có tiết, liền đồng ý ở lại xem cảnh quay của y, cùng ở lại còn có mèo đen nhỏ.
Hồ ly trải qua một loạt kì huấn luyện của công ty, kĩ năng diễn xuất đã trở nên tốt vô cùng, khi y vào vai đóng đại ma đầu ma giáo kia, ngay cả đạo diễn kiến thức rộng rãi cũng bị chấn động luôn.
Tô Ngọ thì không hiểu gì về kĩ năng diễn xuất nhưng lại cực kì tập trung theo dõi nội dung của bộ phim, cậu vốn là một người cực kì thích xem phim, thế nên cho dù trong quá trình quay, có thể bị NG nhiều lần thì cậu vẫn rất tập trung xem.
Cảnh quay này quay xong, khí tràng của hồ ly được khai hỏa toàn bộ, tất cả mọi người đều bị cảm giác ma đầu thật sự tới trường quay làm cho chấn động, hồi lâu sau, đạo diễn mới ho khan một tiếng, gật đầu với hồ ly, cuối cùng cũng chuyển sang cảnh tiếp theo.
“Cậu diễn tốt thật đấy!” Tô Ngọ hưng phấn thay hồ ly.
Hồ ly tự tin nhướng mày, “Đương nhiên rồi.”
“Nhân vật này rất hợp với cậu.” Mèo đen nhỏ cũng nói. Có thể nhìn ra được quản lý đã chọn nhân vật rất thích hợp với y.
Ba con yêu tinh ngồi trong góc buôn chuyện một hồi, bỗng Tô Ngọ nhìn thấy một người đang ngồi trong phòng nghỉ, có chút vui vẻ nói: “Người kia tôi từng nhìn thấy trên TV, không ngờ lại có thể thật sự nhìn thấy người thật!”
Hồ ly hỏi: “Vậy cậu có muốn tới tìm anh ta xin kí tên không?”
Tô Ngọ nghĩ một lúc rồi vẫn lắc đầu, “Thôi.”
Lúc này hồ ly không còn cảnh diễn nữa, nói chuyện với nhau một hồi, không hiểu sao đề tài lại chuyển hướng, nói tới chuyện “sinh thú con” này.
“Cậu rốt cuộc là đã chuẩn bị chưa vậy? Tuổi thọ của con người không dài, rất chú ý tới chuyện đời sau, hơn nữa cho dù anh tư thích cậu không cần con cái, thì người nhà anh ta cũng chắc chắn hy vọng anh ta sẽ có con.” Hồ ly nói cực kì nghiêm túc với Tô Ngọ.
Tô Ngọ đương nhiên là muốn rồi! Tối qua cậu thậm chí còn nằm mơ một bé Phi Ngang bản thu nhỏ, cực kì đáng yêu, đáng yêu tới nỗi tới sáng cậu cũng không muốn ngủ dậy nữa!
“Nhưng mà tôi không có cỏ mang thai.” Tô Ngọ vô cùng phiền não.
Yêu tinh họ cũng không phải tất cả đều có thể dựa vào cơ thể không là có thể sinh được con, đặc biệt là nữ yêu tinh nếu như không muốn trong lúc mình mang thai thú nhỏ làm cho tu vi thụt lùi thì trước đó sẽ hòa tan cỏ mang thai vào trong yêu đan trước khi muốn mang thai, trực tiếp dùng yêu đan thai nghén ra đời sau. Loại cỏ này nắm giữ lượng lớn linh khí vô cùng nhu hòa không có tính chất công kích, có thể thỏa mãn yêu cầu lớn lên của bé con, còn không khiến cho vóc dáng yêu tinh trở nên mập mạp gây cản trở, đứa nhỏ cũng sẽ có thiên phú cực cao, thế nên rất phổ biến trong giới yêu tinh, điều này cũng làm cho rất nhiều bạn đời đồng tính có thể có được thú con thuộc về họ.
Đây bây giờ lại trở thành một vấn đề, hồ ly chỉ là một thằng nhóc choai choai, càng không biết kiếm đâu ra thứ đồ chơi này.
Bên này họ đang thấp giọng nói chuyện, bỗng bên gian phòng nghỉ kia lại vang lên vài tiếng ồn ào.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi giúp ngài lau.” Trung tâm của trận ồn ào này là một người đang cúi đầu khom lưng lau vết nước bị đánh đổ trên người một người khác.
Người bị đánh đổ nước vào người kia hơi nhíu mày một chút, có điều cũng không hề tức giận, mà chỉ nhàn nhạt đáp: “Không sao, lần sau cẩn thận một chút, không cần phải lau nữa.” Nói xong thì đứng dậy vào phòng thay quần áo.
“Vâng vâng, tôi nhất định sẽ cẩn thận.”
Tô Ngọ nhìn một hồi, nhận ra người bị đánh đổ nước lên người chính là diễn viên hay diễn vai nam chính trên phim truyền hình lúc nãy cậu đã nhận ra, người kia thì cậu chưa thấy bao giờ.
Tiếng ồn ào rất nhanh đã dứt, người trong cuộc còn lại thì đi về phía họ, Tô Ngọ thính tai, lập tức nghe thấy gã vừa đi vừa thấp giọng mắng: “Giả vờ cái con mẹ mày ấy mà giả vờ, thật sự nghĩ rằng mình diễn tốt lắm đấy à, đệt.”
Tô Ngọ nhíu mày, trong lòng thầm nói người này thật là đáng ghét, rõ ràng đã đánh đổ đầy nước lên người người khác rồi, người ta không trách gì gã thì thôi, gã lại còn mắng người.
“Nhiều người chính là như vậy đấy.” Hồ ly bỗng nói với cậu.
“Cái gì?” Tô Ngọ còn chưa kịp phản ứng lại.
“Người kia tự biết mình thấp kém, lại không chịu nổi việc người khác có thể cao cao tại thượng, cậu cũng không phải lo, dù sao cũng chỉ là mấy kẻ không làm nên được trò trống gì mà thôi.”
Hồ ly bỗng nói chuyện như một nhà triết học, Tô Ngọ trong lúc nhất thời còn tưởng những lời này là do mèo đen nhỏ nói.
Diễn viên bị dính nước trà đầy người, còn vô duyên vô cớ bị mắng rất nhanh đã xử lý xong vệt nước trên người quay lại, Tô Ngọ từ xa xa liếc mắt nhìn tới, chợt phát hiện giữa trán người kia như có lóe lên một tia hung quang, sợ hết hồn, nhưng chờ đến khi cậu cẩn thận nhìn kĩ lại, thì lại không phát hiện ra được gì.
“Thật là kì quái.” Tô Ngọ thì thầm, chẳng lẽ cậu nhìn nhầm rồi?
Buổi chiều không có cảnh quay của hồ ly, Tô Ngọ còn phải về trường đi học, liền ôm mèo đen nhỏ theo đi về.
Tô Ngọ vốn nổi tiếng trong lớp, dù sao tướng mạo kia thực sự rất dễ khơi gợi tình mẹ của các nữ sinh, hôm nay đi học lại thấy cậu ôm theo một con mèo cũng vô cùng mềm mại đáng yêu tới trường, nhất thời có chút không chịu nổi mà vội vã ôm ngực, sao trên đời này lại có thể có chàng trai đáng yêu như vậy chứ! Mất mạng mất thôi!
“Trường học của cậu ồn quá.” Mèo đen nhỏ ngồi xổm trên bàn học của cậu, con ngươi như lưu ly liếc nhìn một cái, vừa liếm móng vuốt vừa nói.
“Bởi đây là trường học mà.” Tô Ngọ cười híp mắt đáp.
Rất nhanh đã có nữ sinh không chịu nổi tổ hợp đáng yêu như vậy nữa, cười híp mắt cầm đồ ăn vặt tới đút cho hai manh vật.
“Những đồ ăn vặt này, mèo nhỏ có ăn được không?” Mấy nữ sinh vây quanh Tô Ngọ, đầy mặt si mê vuốt ve lông mềm trên người con mèo. Đương nhiên các cô cũng muốn sờ sờ mái tóc mềm mại của Tô Ngọ lắm, nhưng nghĩ cậu dù sao cũng là con trai, không thể quá đáng quá mức.
Mèo đen nhỏ tuy kiêu ngạo, nhưng lại không thể chống lại sự thoải mái khi được người dùng lực vừa phải vuốt lông cho, mới vuốt vài cái, trong họng đã không nhịn được mà phát ra vài tiếng gừ gừ.
Các nữ sinh càng thêm khó nhịn, vội vàng sờ nắn liên tục trên người mèo nhỏ, làm cho mèo bệ hạ sảng khoái tới quên tiệt lãnh ngạo lãnh khốc là cái gì luôn.
“Ăn được, cái gì nó cũng ăn được hết.” Tô Ngọ nhìn đủ các loại bàn tay dễ nhìn của các nữ sinh đang nhào nặn trên người mèo đen nhỏ, nuốt một ngụm nước miếng, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Ở trường một buổi trưa xong, Tô Ngọ ôm mèo đen nhỏ về nhà mình.
“Thật sự không cần tôi đưa cậu về chỗ anh hai sao?” Tô Ngọ hỏi khi lên tầng.
“Không về.” Mèo đen nhỏ liếm móng vuốt, hôm nay y được thật nhiều nữ sinh trong trường Tô Ngọ đút cho thật nhiều đồ ăn vặt, còn có cả cá khô nhỏ nữa, liền ném tên hầu ngự dụng ra sau đầu. Trong lòng lại hừ hừ nghĩ, không có anh, trẫm vẫn có thể sống tốt như trước, hừ!
“Được rồi.”
Chạng vạng Viêm Phi Ngang mới về đến nhà, về cùng anh còn có Cố Tinh Hà và Long Văn.
Quan hệ của Long Văn với Cố Tinh Hà và Viêm Phi Ngang vẫn rất tốt không tệ, trước đây anh vẫn luôn lang bạt bên ngoài, giúp Cục 9 làm đủ mọi việc, từ lần trước suýt đã chết bên ngoài, anh mới không ra ngoài nữa, chỉ muốn ở cạnh trông coi người này.
Tô Ngọ hiếm có lúc lại tinh tế được một lần, cậu phát hiện ánh mắt Long Văn nhìn Cố đại ca có vẻ cũng không giống như nhìn những người khác, mà không giống ở chỗ nào cậu cũng không nói cụ thể được, nếu như nhất định phải tìm một ví dụ thì giống như ánh mắt của Phi Ngang khi nhìn cậu?
Hai người Cố Tinh Hà cũng không đến tay không, mà còn mang theo một đống lớn đồ, Tô Ngọ mở cái hộp hắn mang tới ra, mới phát hiện không ngờ bên trong toàn bộ đều là các loại linh thực!
“Ồ, mọi người kiếm được nhiều linh thực như vậy từ đâu ra thế?” Tô Ngọ nhịn không được mà đưa tay ra chạm vào những linh lực này, rất nhiều linh thực bởi rời khỏi nơi sinh trưởng ban đầu, cũng là rời khỏi linh khí địa mạch cung cấp nên đã bắt đầu khô héo.
“Cục 9 huy động nhân mạch số lượng lớn đi tìm, đều dựa trên hình vẽ trước đây cậu vẽ cho đám người trong trụ sở, cậu xem thử xem có đúng không.” Cố Tinh Hà hếch cằm, tùy tiện kéo cái ghế tới ngồi, dứt khoát thẳng thắn ngồi xuống.
Tuy hắn chỉ nói qua loa một câu như vậy nhưng Tô Ngọ cũng hiểu để tìm được những linh thực này chắc chắn đã phải trả giá rất nhiều, vì vậy cậu cẩn thận phân loại các linh thực này, đúng là phần lớn trong đó đều không sai, chỉ là…
“Thứ, thứ này mọi người tìm thấy ở đâu vậy?” Tô Ngọ lấy một nhánh cây xanh có hình dáng giống nụ hoa ra, vẻ mặt khá là quái dị.
“Thứ này? Cậu hỏi anh ta ấy.” Cố Tinh Hà ném cho Long Văn một ánh mắt.
Long Văn nhất thời bị một cái liếc mắt này của hắn làm cho nhộn nhạo, có điều chuyện quan trọng vẫn cần phải nói, anh ho khan một tiếng, thu tâm tư lại, nói với Tô Ngọ: “Phát hiện trong một rãnh núi sâu, sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Tô Ngọ: “…”
Cậu hơi ngại, không muốn đả kích họ, bởi bề ngoài của linh thực này đúng là rất giống linh thực mà Tô Ngọ đã vẽ ra lúc đó, nhưng vấn đề duy nhất là, thứ này tuy rằng có hình dáng giống nụ hoa nhưng thực ra nó chỉ là một nhành cỏ mà thôi, hơn nữa tuy rằng ẩn chứa lượng lớn linh khí bên trong, nhưng chỉ có yêu tinh mới dung nhập nó vào trong yêu đan, sau đó chỉ có thú con đang được thai nghén mới hấp thu được linh khí này… ít nhất là trước mắt cậu chưa từng nghe nói tới cách nào khác có thể hấp thu được linh khí trong đó…
Cậu nghĩ một lúc, hiếm có lúc lại cực kì uyển chuyển nói: “Thứ này thực ra không có tác dụng gì đối với mọi người.”
“Tại sao?” Cố Tinh Hà tùy tiện thả hai cái chân dài trên ghế xuống đất, tò mò hỏi.
“Bởi vì, bởi vì thứ này chỉ người nào muốn sinh con mới cần đến.” Tô Ngọ trợn mắt nói, là thứ bây giờ cậu đang rất cần.
Cố Tinh Hà: “…”
Long Văn phụt một tiếng bật cười, “Thì ra là như vậy, vậy chúng tôi lại sắp xếp người đi tìm lại từ đầu.”
Tô Ngọ lưu luyến không rời nhìn linh thực trong tay, cậu thật muốn có nó! Thật muốn giữ nó lại để sinh thú con với Phi Ngang, nhưng mà cậu nên nói thế nào đây? Sóc bay nhỏ trước giờ chưa từng xin đồ của người khác, căn bản thật khó mở miệng xin.
“Sao vậy? Em cần dùng thứ này?” Vẫn là Viêm Phi Ngang hiểu rõ người yêu nhỏ đáng yêu của mình nhất, thấy cậu mang vẻ mặt không muốn buông tay, anh liền cẩn thận nhìn nhành cỏ kia. Linh thực màu xanh lục từ trong ra ngoài có vài lớp, màu sắc từ đậm tới nhạt, ở chính giữa gần như đã biến thành màu trắng, hình dáng như một đóa hoa, tròn vo giống một cái đèn lồng, giống như nụ hoa đang chờ đến lúc nở, chưa nói gì tới tác dụng của nó, chỉ mới xét vẻ ngoài, đã thấy rất đẹp rồi.
Tô Ngọ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn cảm thấy thú con của mình quan trọng hơn, vì vậy cậu gật đầu, sau đó căng thẳng hỏi Cố Tinh Hà: “Thứ này có thể cho em được không? Em, em có thể dùng thứ khác để đổi.”
“Được rồi, được rồi,” Cố Tinh Hà cầm lấy một nắm lớn đồ trong hộp, nói tiếp, “Một phần ba những thứ này vốn định đưa cho cậu, coi như là thù lao trước đây cậu đã ‘chỉ dạy’ cho họ, đương nhiên cũng là bởi những thứ này chúng tôi không dùng hết trong một lần được, hơn nữa cũng không thể ự mình trồng.”
Linh thực cần nhất chính là linh khí và địa thế, nhưng rõ ràng sân thượng nhà Tô Ngọ trồng lên tốt như vậy, người Cục 9 nghĩ đủ mọi cách cũng không thể trồng được thành công, mắt thấy linh khí trong linh thực càng lúc càng tản mát đi, cuối cùng họ cũng chỉ có thể dùng tới hạ sách này —— có thể dùng thì mau chóng dùng luôn, không dùng được thì phải nhanh nhanh đi tặng người.
“Tốt quá rồi! Cám ơn mọi người!” Tô Ngọ rất hưng phấn, đứng lên khom lưng cúi người trước họ, thứ này có thể trở thành thú con nhà họ đó!
“Khụ, đừng khách khí, đây là thứ cậu xứng đáng có được, hơn nữa chúng tôi cũng phải cảm ơn sự giúp đỡ của cậu mới đúng.”
Tô Ngọ cười híp mắt, lấy được cỏ mang thai rồi, trong lòng cậu không khỏi vô cùng phấn khích, cũng định đầu tiên sẽ trồng cỏ mang thai này xuống, nói không chừng còn có thể nhân giống ra nhiều hơn, như vậy không chừng sau này Tiểu Hắc và hồ ly cũng sẽ cần tới!
Vì để tạo một niềm vui bất ngờ cho Phi Ngang và ba mẹ, ông bà, Tô Ngọ cố nén sung sướng trong lòng, không nói chuyện này cho họ biết luôn, mà ôm mèo đen nhỏ ra sân thượng, nói nhỏ cho y nghe.
“Chúc mừng cậu, chẳng mấy chốc là sẽ có thú con của mình rồi.” Mèo đen nhỏ hóa thành hình người, giúp cậu trồng những linh thực khác.
“Hì hì, tôi muốn cùng Phi Ngang sinh một ổ thú con, cậu cảm thấy sinh mấy đứa thì ổn?” Tô Ngọ đã không nhịn được mà bắt đầu giơ ngón tay ra tính. Phải có vẻ ngoài anh khí thần võ như Phi Ngang, phải ngoan ngoãn nghe lời, phải học giỏi…
Tô Ngọ nghĩ tới một đống lớn “thuộc tính tốt” phân chia cho các thú nhỏ còn chưa xuất hiện, cả người sóc bay đều hưng phấn không nhịn được —— từ nhỏ cậu đã rất ngoan, thế nên cũng không hề biết, không phải toàn bộ thú con trong thiên hạ này sẽ đều nghe lời.
Mèo đen nhỏ hâm mộ nhìn cậu, nghĩ một chút rồi nói: “Năm đứa đi, một ổ sinh năm đứa là được rồi.”
“Ừ, vậy thì năm đứa nhé!”
Buổi tối Viêm Phi Ưng xã giao xong mới tới đón mèo đen nhỏ, sắc mặt anh thoạt nhìn không được tốt lắm, mèo đen nhỏ nhớ tới bộ dáng hạnh phúc của Tô Ngọ, hiếm có lúc lại không hề cáu giận gì với anh, ngoan ngoãn để anh ôm về.