Phim dành cho người nhập môn vô cùng duy mỹ mộng ảo, kể lại chuyện về hai nam sinh cấp ba, yêu nhau, đang trong thời kì căng thẳng học tập, vẫn luôn khích lệ, che chở cho nhau, mãi tận tới lúc hai người họ cùng nhau thi vào đại học…
Có điều phim dù có quay duy mỹ tới mức nào thì bản chất của nó cũng vẫn không thay đổi, thế nên Tô Ngọ trộm xem một lúc, phim liền vào đề chính.
Nam sinh gầy gò trắng nõn bị nam sinh vóc người cao ráo kia đè xuống giường, quần áo của hai người đều bị cởi sạch trơn, Tô Ngọ cuối cùng cũng thấy rõ, giữa con người với nhau, đặc biệt là giữa hai người đàn ông, khi giao phối tột cùng sẽ như thế nào!
“Tiểu Ngọ, em ở trong nhà tắm làm gì đấy? Sao lâu thế, không thoải mái à?”
Tô Ngọ đang xem phim tới sững sờ, chợt nghe thấy giọng của Viêm Phi Ngang vang lên ngoài cửa nhà vệ sinh, sợ tới suýt chút nữa đã ném bay điện thoại.
Cậu luống cuống tay chân muốn thoát phim, ai ngờ lại ấn nhầm vào nút âm lượng, tiếng rên cao vút của tiểu thụ trong phim nhất thời bị khuếch đại, âm cuối còn vang vọng trong nhà tắm…
Viêm Phi Ngang ngơ ngác, bị tiếng rên này làm cho giật mình, sốt ruột gõ cửa gọi: “Tiểu Ngọ, đã có chuyện gì xảy ra vậy? Em có sao không?”
Tô Ngọ suýt chút nữa đã khóc mất, cuối cùng cũng tắt điện thoại đi được, Viêm Phi Ngang ngoài cửa vẫn còn đang gõ cửa, lo lắng hỏi cậu có sao không, anh không thể làm gì hơn là kiên trì gõ cửa không ngừng.
“Tiểu Ngọ?” Viêm Phi Ngang đi tới vỗ vai cậu, xoa xoa mặt cậu, phát hiện mặt cậu nóng rẫy, vội hỏi, “Là cơ thể cảm thấy không thoải mái? Em bị sốt à?”
Tô Ngọ cảm thấy mình đúng là quá ngu ngốc, căn bản không muốn nghe anh nói tiếp nữa, vì vậy cậu nhào thẳng vào lòng anh, ôm chặt lấy anh, miệng còn thì thào: “Đừng nói nữa.”
Viêm Phi Ngang không hiểu gì cả, không thể làm gì hơn là đành ôm cậu tới phòng khách ngồi, ai ngờ lại nhìn thấy điện thoại cậu vẫn đang cầm trong tay, trong chớp mắt tia lửa lóe lên, anh bỗng hiểu ra điều gì đó.
Tô Ngọ chôn đầu trong lòng anh không chịu ngẩng lên, Viêm Phi Ngang thật bất đắc dĩ, xoa xoa đầu cậu, thở dài, cuối cùng cũng không nỡ lòng nói gì cậu.
Bởi đã xảy ra nhạc đệm này nên sóc bay nhỏ trước đây cả ngày đều treo chữ giao phối bên miệng cuối cùng như đã hiểu ra được điều gì, vốn định xem xong phim sẽ cuốn lấy Viêm Phi Ngang làm chuyện đó, nhưng chờ cho tới khi cậu xem người ta súng thật đạn thật mà chiến thì cậu lại ngượng, tựa như một chú rùa sau khi hiểu được chân tướng liền xấu hổ chui lại vào trong vỏ.
Viêm Phi Ngang – một người trong cuộc khác cũng bất đắc dĩ thở dài một cái trong lòng, thực ra trước đây anh cũng đã từng xem loại phim này, là Mạnh Thực tìm cho anh, dù sao họ sớm muộn gì cũng phải làm tới bước kia, anh vẫn phải chuẩn bị một chút.
Nhưng anh lại không muốn để Tô Ngọ xem mấy thứ như vậy, ngoài việc không muốn cậu tiếp xúc quá sớm ra, thì đương nhiên anh còn lo cậu sẽ sợ, dù sao tưởng tượng luôn rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại chưa chắc đã là như vậy, đặc biệt là chuyện ấy giữa hai người đàn ông… nhỡ sóc bay nhỏ cuối cùng bị giật mình, trong lòng có bóng ma thì phải làm sao bây giờ?
Cả buổi tối Tô Ngọ đều chui tọt trong cái vỏ của mình, Viêm Phi Ngang không rõ là cậu sợ hay xấu hổ, không nhịn được mà cũng khẩn trương theo, đồng thời cũng rất hối hận, chuyện như vậy Tô Ngọ ở tuổi này nhất định cũng sẽ hiếu kì, so với việc xem tài nguyên không thích hợp từ chỗ người khác rồi lại bị dọa thì chẳng bằng để anh tìm ít phim thích hợp…
Chẳng qua bây giờ dù có nói gì thì cũng hình như đã muộn rồi, tối đó Tô Ngọ vẫn vùi thật sâu trong lòng anh, nhưng lại từ chối nói chuyện với anh, Viêm Phi Ngang thở dài một hơi trong lòng, nghĩ nên tìm một cơ hội giao lưu với người yêu nhỏ của mình một chút.
Lần này có lẽ là do đã xem phim thấy được trọng điểm nên tối đó Tô Ngọ liền nằm mơ.
Cậu mơ cậu cùng với Phi Ngang thích nhất ở trong sơn động, hai người toàn thân trơn bóng ôm chặt nhau, cậu cảm thấy họ như đang được ngâm mình trong một bầu không khí vô cùng ngọt ngào, Phi Ngang vốn đối xử cực kì dịu dàng với cậu, lúc này vuốt ve cơ thể cậu còn dịu dàng hơn bất cứ lúc nào trước đây, hôn lên cơ thể cậu, nói những lời mà cậu thích nhất, mãi cho đến tận lúc họ đã sắp vào đề, khi Tô Ngọ đã tràn ngập mong đợi, bỗng một hồi chuông vang lên, lập tức phá vỡ bầu không khí ngọt tới đặc quánh này, Tô Ngọ dụi mắt ngồi dậy.
Tô Ngọ ngồi dậy từ trên giường, phát hiện đã muộn rồi, mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, trải đầy ánh nắng lên giường.
Cậu cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, mới phát hiện mình cài chuông báo thức, có điều trong nhà luôn có Viêm Phi Ngang, báo thức hình người này nên cậu trước nay chưa từng cài, có lẽ hôm qua đã không cẩn thận cài chuông.
Viêm Phi Ngang đã làm bữa sáng xong, lúc này đúng lúc đẩy cửa vào, khi tầm mắt hai người chạm nhau, Tô Ngọ lập tức nhớ lại toàn bộ giấc mơ, cậu thậm chí còn mơ Phi Ngang cầm cái thứ siêu lớn kia lên nhắm về phía mình… Vừa nhớ tới hình ảnh kia, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọ nhất thời đỏ bừng lên, che mặt mau chóng nằm lại xuống giường.
Viêm Phi Ngang ngẩn ra, buồn cười đi tới vỗ vỗ chăn cậu, “Không dậy đi à? Không phải hôm nay em nói muốn đi giải quyết chuyện của Hứa Nhuận sao?”
Trên gối toàn bộ đều là mùi hương của Viêm Phi Ngang, tuy rằng thường xuyên giặt khiến cho mùi rất nhạt, nhưng vậy vẫn đủ làm cho Tô Ngọ vừa mới đem anh ra làm đối tượng mộng xuân càng thêm xấu hổ, cậu hiếm có lúc lại làm nũng với Viêm Phi Ngang: “Anh đi ra ngoài đi.”
Viêm Phi Ngang: “…”
Được rồi, cậu nhóc lớn rồi, cũng biết xấu hổ trước mặt anh rồi…
Anh cũng không biết mình nên vui mừng hay hụt hẫng đây nữa, trước đây Tô Ngọ luôn có thể treo hai chữ “giao phối” bên miệng trước mặt anh… aizz! Bỗng có chút hoài niệm rồi!
Trái ngược với bầu không khí ngọt ngào lại hơi xoắn xuýt của hai người bên này, cùng lúc trong một căn phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện nhà họ Tạ, Tạ Hồng toàn thân bị cố định nằm trên giường, hai mắt trợn trừng lên, một chút xíu âm thanh cũng không phát ra nổi. Giống như Tô Ngọ đã nói, gã tựa như bị người nhốt chặt vào trong một cái lọ thủy tinh nhỏ xíu, không chỉ không động đậy nổi mà còn không thể truyền được bất kì suy nghĩ nào của bản thân ra bên ngoài, đồng thời vẫn luôn phải chịu đựng cảm giác phệ cốt đau xót kia, toàn thân đều sắp bị bức điên rồi.
Nhưng không ai có thể cảm nhận được nội tâm điên cuồng của gã, trong cặp mắt bình thường không có gì đặc biệt kia vẫn cứ là mắt to vô thần, ai cũng không thể nhìn ra được quá nhiều cảm xúc từ trong mắt gã, vì vậy con đường duy nhất có thể truyền thông tin ra ngoài cũng bị phá hỏng.
Lúc này trong phòng bệnh có vài người nhà họ Tạ đang đứng.
Mẹ Tạ Hồng nhào tới bên giường gào khóc, giọng vừa to lại thê thảm, bố Tạ Hồng bị bà ta khóc tới phiền, không nhịn được mà mắng: “Còn khóc! Khóc cái gì mà khóc, nó có kết cục ngày hôm nay, tốt cả đều là do mụ đàn bà vô đức bà dạy nên đấy!”
Mẹ Tạ Hồng bỗng ngẩng đầu, một đôi mắt sưng tới đỏ ngầu nhìn ông ta chằm chằm, bỗng buông người ra nhào về phía ông ta, móng tay sắc nhọn không chút lưu tình cào xuống vài đường trên mặt ông ta, mắng như một mụ đàn bà chanh chua: “Ông cái tên đáng chém nghìn đao này, ông còn dám nói tôi hả! Con trai là con của một mình tôi đấy chắc?! Từ bé đến lớn ông dạy nó được bao nhiêu?! Ông cmn chỉ biết chơi đàn bà thôi! Con trai biến thành thế này cũng là bởi ông hết!”
“Cái con mụ đàn bà điên này!” Bố Tạ bị bà ta cào mạnh trên mặt, nhất thời để lại hai dấu đỏ tươi, ông ta giận điên, một phát túm được tóc của bà ta, một cái tát tát văng bà ta ra ngoài.
Vóc người mập mạp của Mẹ Tạ lập tức đập vào giường làm giường lệch sang một bên, nếu không phải Tạ Hồng đã bị cố định cơ thể trên giường, chỉ sợ cũng sẽ bị lần va chạm này làm bay ra ngoài.
“Đủ rồi!” Trong phòng bệnh, một người đàn ông lớn tuổi bỗng phẫn nộ quát lên một tiếng, bố Tạ vốn còn muốn đi tới đạp thêm hai cái nữa nhất thời dừng bước, trừng mẹ Tạ một cái sắc lẻm, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi sang một bên.
“Camera kiểm tra thế nào rồi?” Người đàn ông lớn tuổi thoạt nhìn cũng rất mệt mỏi, đôi lông mày hoa râm nhíu lại nhìn người bên cạnh.
Người đứng cạnh lão sắc mặt khó coi lắc đầu, trầm giọng nói: “Tất cả đều đã kiểm tra kĩ càng, camera không hề bị người giở trò, nhưng cũng không hề có bất kì manh mối nào có thể chỉ rõ lí do vì sao Ngũ thiếu lại một mình lên tầng năm, vệ sĩ đi cùng Ngũ thiếu nói, trước khi rời khỏi đại sảnh, Ngũ thiếu nhìn thấy một thiếu niên vô cùng diêm dúa lẳng lơ… vệ sĩ kia còn nói sau đó kí ức của anh ta trở nên hỗn loạn, cũng không rõ mình rốt cuộc có nhìn thấy thiếu niên kia hay không.”
“Chuyện quỷ dị như vậy, còn phải nói nữa? Chắc chắn là người nhà họ Viêm giở trò quỷ!” Bố Tạ vừa rồi ngoan ngoãn lui ra một bên không nhịn được lại mắng tiếp, tướng mạo của ông ta cũng bình thường chẳng có gì đặc sắc giống con trai mình, hai mắt vô thần, hơn nữa thời gian này hơi mệt mỏi, ngũ quan thưa thớt kia đặt trên cái mặt tròn như đĩa, gần như không hề kế thừa gen ưu tú của nhà họ Tạ, không chỉ tướng mạo mà đầu óc cũng vậy.
Đáy mắt của những người trong phòng thoáng có tia khinh bỉ lướt qua, ông già kia cau mày một hồi, ngoài lời giải thích này, cũng không còn khả năng nào khác.
Không khí trong phòng ngưng trệ một lúc, ông già rũ mắt nhìn mẹ con hai người trên giường một cái, trầm giọng nói: “Đưa họ ra nước ngoài đi, sau này cũng đừng quay lại nữa.”
“Vâng.”
Ngày hôm sau, Tô Ngọ mặt đỏ tai hồng đến trường đi học, sau đó cả ngày này nghe giảng cậu cũng đều không tập trung được, trong đầu tua đi tua lại bộ phim hôm qua, sau đó lại nghĩ tới giấc mơ hôm qua, tận đến buổi trưa khi tới Lăng Duyệt mới thu tâm tư này lại.
Gần đây cậu thường xuyên tới Lăng Duyệt, người ở đây rất nhanh đã quen mặt cậu, đặc biệt là cậu không chỉ có quan hệ tốt với Hồ Ly đang được Tần Hư Lăng nâng đỡ mà quan hệ với Tần tổng lại gần như rất khó hiểu rõ, cũng không phải là nghệ sĩ của công ty, trong công ty không còn ai dám không có mắt đi đắc tội cậu nữa.
Tô Ngọ tới phòng đàn kia, thả Hứa Nhuận ra.
Không biết có phải là do khoảng thời gian này cậu luôn truyền cho Hứa Nhuận một chút linh khí hay không, mà hồn phách của Hứa Nhuận thoạt nhìn đã rõ hơn rất nhiều, ý thức cũng rõ ràng hơn.
“Ồ, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Hứa Nhuận cười híp mắt nhìn Tô Ngọ, cậu nếu đã nhớ được người bạn tốt là Tô Ngọ này thì cũng sẽ không quên mất cậu.
“Ừm, đúng vậy.” Tô Ngọ gật đầu, cậu nghĩ một chút rồi kể lại kết thúc bi thảm của Tạ Hồng cho cậu nghe, mong Hứa Nhuận có thể thoát ra khỏi đoạn đường mù mịt này, thông suốt, không còn bị ràng buộc nữa mà đi đầu thai.
“Tạ Hồng đã được cứu sống lại, nhưng cột sống của gã bị gãy thành từng đoạn, thần kinh cũng bị tổn thương và chịu áp lực rất lớn, xương hai cánh tay bị vỡ nát, đời này cũng không còn cơ hội đứng lên lần nữa, nhà họ Tạ rất có tiền, đã liên lạc với bệnh viện bên nước ngoài chuyển viện cho gã, nhưng tôi bảo đảm đời này của gã sẽ không còn cơ hội khôi phục lại được nữa, gã sẽ không thế chết đi dễ dàng được như vậy, mà đời này cũng sẽ phải chịu đau đớn đến từ vết thương trên cơ thể, nhà họ Tạ đã hoàn toàn ruồng bỏ gã rồi.” Tô Ngọ bây giờ sẽ không còn cảm thấy bản thân ác độc khi làm cho Tạ Hồng gặp kết cục này nữa, chỉ cần nghĩ tới Hứa Nhuận thiện lương, cậu liền cảm thấy Tạ Hồng hoàn toàn là gieo gió gặt bão.
Chỉ là Hứa Nhuận lại chớp mắt, nghe cậu nói một hồi mới tò mò hỏi: “Tạ Hồng cậu nói tới là ai vậy?”
Tô Ngọ ngơ ngác, miệng bật thốt lên, “Tạ Hồng là kẻ đã hại cậu thành như vậy…”
Hứa Nhuận vẫn không hiểu, cậu cảm thấy bản thân mình bây giờ rất tốt, có thể vui vẻ đánh đàn, còn kết được người bạn tốt, người bạn ấy còn không hề cảm thấy cậu một lòng nhào vào âm nhạc là có tính tình cổ quái…
Nghĩ tới đây, Hứa Nhuận cười híp mắt nói: “Tôi đánh đàn cho cậu nghe nhé?”
Tô Ngọ há miệng, nhưng căn bản không nói ra nổi lời phản bác, không thể làm gì hơn là ngốc ngốc gật đầu.
Ca khúc Hứa Nhuận đàn cho cậu nghe kia vẫn là ca khúc do chính cậu ấy sáng tác, vẫn vui vẻ tươi sáng như vậy, Tô Ngọ nghe một lúc bỗng phát hiện viền mắt đã ươn ướt.
Đánh xong khúc cuối cùng, Hứa Nhuận bỗng đứng lên từ bên cây đàn piano cũ nát, nhìn ra sau lưng Tô Ngọ, có chút kinh hỉ lại kinh hoảng gọi: “A, tiền bối!”
Tô Ngọ cũng quay đầu lại theo, mới phát hiện không biết từ lúc nào Đổng Trùng Mặc đã đứng ngay trước cửa căn phòng cũ này, còn đang kinh ngạc nhìn về phía đàn piano.
Không biết có phải là do bệnh của Đổng Trùng Mặc đã tới giai đoạn cuối hay là anh đã tới ranh giới sinh tử mà một người vốn không hề có bất kì thể chất đặc thù gì lại có thể vừa liếc mắt nhìn đã thấy được âm hồn Hứa Nhuận.
“… Em là, Hứa Nhuận ư?” Đổng Trùng Mặc thì thầm cái tên này, không để ý tới đồ bỏ khắp phòng, ánh mắt si ngốc nhìn về hướng kia, sau đó cất bước đi tới.
“Vâng, đúng vậy, chào tiền bối ạ!” Hứa Nhuận có phần kinh hoảng cúi người trước anh, nhưng Tô Ngọ đứng ở góc độ người ngoài nhìn vào lại cảm nhận được vẻ vui sướng trên mặt cậu.
Hứa Nhuận, có lẽ là rất thích người tiền bối này.
Trên khuôn mặt không có chút huyết sắc nào của Đổng Trùng Mặc cũng lộ ra nụ cười, anh đi tới bên cạnh cậu, như muốn xoa xoa đầu cậu, lại tựa như sợ sẽ làm vỡ nát cái người như mộng ảo này, chỉ có thể giơ tay cứng đờ giữa không trung.
“Tiền bối sao anh lại tới đây? Trong công ty có thông báo nên gọi anh tới ạ?” Hứa Nhuận ngước mắt nhìn anh, có chút ngượng ngùng hỏi.
Đổng Trùng Mặc ngơ ngác nhìn cậu hồi lâu rồi mới tựa như nghĩ ra điều gì đó, mỉm cười nói: “Không, không phải, anh tới tìm em.”
“Tìm em?” Hứa Nhuận kinh ngạc mở to hai mắt nhìn anh, nếu như lúc này cậu vẫn còn cơ thể sống, trái tim trong ngực nhất định sẽ thình thịch đập không ngừng.
“Đúng vậy.” Đổng Trùng Mặc tựa như cuối cùng cũng đã tìm về được tự tin trước mặt đàn em này, mỉm cười gật đầu nói, “Anh cảm thấy ca khúc lần trước em gửi cho anh rất không tệ, muốn thảo luận với em một chút.”
“Có thật vậy không, thật tốt quá, cảm ơn tiền bối Tạ chỉ dạy!” Hứa Nhuận rất hưng phấn, giống như tác phẩm của mình nhận được sự chỉ dạy của anh là một chuyện cực kì may mắn!
“Đừng khách khí với anh, em rất có tài, anh thực sự rất hối hận vì tới tận bây giờ mới tới tìm em.” Đổng Trùng Mặc si ngốc nhìn người trước mặt, tựa như đã quên mất sự tồn tại của thời gian và không gian, cả thế giới chỉ còn lại người này.
Hứa Nhuận càng thêm xấu hổ, cũng càng thêm hưng phấn, Đổng Trùng Mặc là thiên vương, cậu vẫn luôn rất sùng bái anh, anh là thần tượng mà cậu theo đuổi, bây giờ thần tượng này lại ngồi ngay trước mặt cậu, dịu dàng cùng cậu thảo luận về tác phẩm của cậu, làm cho cậu có cảm giác đời này không còn gì nuối tiếc cả.
Sau đó, hai người liền ngồi trước cây đàn piano dính đầy bụi nằm trong góc kia, từng giai điệu từng giai điệu mà Hứa Nhuận đã quên mất đều được anh lấp đầy. Tô Ngọ cảm thấy bản thân chỉ là một người xa lạ hoàn toàn không có cách nào chen vào đối thoại của họ, cũng không nên quấy rầy họ.
Cậu mím mím môi, có hơi lo âu liếc mắt nhìn Đổng Trùng Mặc sắc mặt càng lúc càng trắng hơn, lại nhìn cơ thể đã nửa trong suốt của Hứa Nhuận, cậu thấy trên khuôn mặt của cả hai đều mang nụ cười vui sướng.
Cậu biết chỉ cần mình ra tay, bệnh của Đổng Trùng Mặc thực ra cũng không khó chữa, nhưng cậu cảm thấy mình làm như vậy là quá thừa thãi, bởi Đổng Trùng Mặc căn bản không cần, anh cũng không muốn sống tiếp nữa, cái anh cần chỉ là một tri kỉ, hay đúng hơn là người yêu…
Cậu im lặng lui ra khỏi phòng đàn kia, vào phòng nghỉ ngồi xuống.
Hồ ly vẫn chưa chính thức debut, hàng ngày vẫn phải tập luyện rất nhiều, hơn nữa còn rất khổ cực, chẳng qua so với tu luyện trong sơn động, thực ra hồ ly càng thích cảm giác mồ hôi chảy ròng ròng này hơn.
“Này, cậu sao thế? Chuyện đã giải quyết xong chưa?” Hồ ly cầm một chai đồ uống nóng dán lên trán cậu, gần đây khí trời trở nên lạnh, y cảm thấy sóc bay nhỏ yếu ớt nên uống đồ ấm, vì vậy liền tiện tay mua cho cậu, đương nhiên bản thân y thì vẫn uống đồ lạnh.
Tô Ngọ nhận đồ uống nóng, lắc đầu với y, “Vẫn chưa, tôi vẫn không biết nên đưa Hứa Nhuận đi đầu thai thế nào đây.”
Hồ ly đưa mắt nhìn về phía phòng kho chứa đầy đồ bỏ, hỏi: “Sao vậy? Không phải cậu đã đi giúp cậu ấy giải quyết người nào đấy rồi sao? Cậu ấy vẫn chưa thông suốt đi đầu thai à?”
“Giải quyết rồi nhưng Hứa Nhuận có vẻ cũng không quan tâm tới chuyện này.” Tô Ngọ kể lại phản ứng của Hứa Nhuận cho y nghe.
Hồ ly cũng không hiểu, vì vậy y không định nói chuyện này nữa, y có chút hưng phấn nói: “Đúng rồi, công ty gần đây định xếp cho tôi một vai diễn phụ, quản lý nói vai phụ này đất diễn tuy không nhiều nhưng rất đặc sắc, chỉ cần tôi diễn tốt, sẽ có thể trải đường cho mai sau.”
“Chúc mừng cậu! Phim quay ở đâu thế? Lúc đó tôi tới xem cậu diễn.” Tô Ngọ thật lòng hưng phấn thay y, hồ ly mới cùng cậu tới thế giới loài người chưa được bao lâu, đã hiểu rất nhiều chuyện, cũng đã khó có thể nhìn ra điểm khác biệt so với người thành phố, còn lợi hại hơn cả cậu!
“Nghe nói quay ở ngoại ô thành phố điện ảnh, lúc đó để tôi chắc chắn về địa điểm quay rồi sẽ nói cho cậu biết.” Hồ ly tiện tay vỗ vai cậu một cái, y cũng tự tin tràn đầy muốn gây dựng một phen sự nghiệp ở thế giới loài người này!
Chỉ có điều hồ ly không biết rằng, phàm là chuyện tốt sẽ luôn xảy ra rất nhiều vướng mắc, cho dù y có là yêu tinh kiêu ngạo thì cũng vẫn vậy mà thôi.
Hai người hàn huyên một hồi trong phòng nghỉ, lại có những nghệ sĩ khác trong công ty đi tới, tiếng trò chuyện của Tô Ngọ và hồ ly liền trở nên nhỏ lại rất nhiều, hai người họ rất hiểu thân phận của mình, nhiều lúc vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Như một lẽ thường tình, danh tiếng của đa số nghệ sĩ trong công ty vẫn thường không nổi trội, không cần biết trong lòng họ thực sự nghĩ gì thì lúc này nhìn thấy cả Tô Ngọ và hồ ly đang rất được Tần đổng chú ý đến, cũng sẽ đều muốn qua nịnh bợ một chút.
Tiểu Tô Ngọ đáng yêu từ sau khi đến xã hội con người, vẫn có thể cảm nhận được ý tốt từ những người xung quanh, được người ta nịnh bợ cậu vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, còn cho rằng mọi người đều tốt tính giống mình. Hồ ly thì lại cảm thấy hơi phiền, nhưng quản lý mà công ty sắp xếp cho y đã nói trước với y, không thể tùy tiện phát cáu, nổi nóng với người khác, y cũng chỉ đành nhịn lại ứng phó, cũng may trên phương diện này, hồ ly rất có thiên phú, chỉ cần y không thể hiện ra, sẽ không ai nhìn ra được suy nghĩ thực trong lòng y.
Nói chuyện với những nghệ sĩ này một lúc, một người lại bỗng nhỏ giọng nói: “Trong cái phòng kho kia sao cứ có tiếng đàn vang lên thế nhỉ, không phải là có chuyện ma quái gì đấy chứ?”
Tô Ngọ: “…”
Thực sự đúng là có quỷ “quấy phá” thật mà, cậu cũng không biết nên đáp lại như thế nào, không thể làm gì hơn là đành đưa mắt nhìn về phía hồ ly.
Đôi mắt hơi dài của hồ ly liếc mắt nhìn nghệ sĩ kia một cái, “Có khi đúng là có ma thật đấy, hay là cậu đi xem thế nào?”
Nghệ sĩ kia nhất thời không dám nói thêm gì nữa, đã biết rõ là chuyện ma quái, còn ai dám tới đó chứ!
Hôm nay Tần Hư Lăng rảnh rỗi, không có chuyện gì làm liền tới công ty chơi, nghe nói Tô Ngọ cũng tới đây nên cũng tới chào hỏi.
Gần đây mấy gia tộc trong thủ đô đang đồn nhau một chuyện, đó chính là nhà họ Tạ bắt đầu xuống dốc.
Nhà họ Tạ luôn rất thịnh vượng nơi thủ đô này, có thể nói là rất có tiềm năng, nhưng thời gian này nhà họ Tạ liên tục xảy ra vấn đề, từ Tạ Phong rất được đương gia nhà họ Tạ coi trọng lại đột nhiên xảy ra chuyện, cứ vậy mà biến mất cho tới tên rác rưởi Tạ Hồng kia nhà họ cũng bỗng nhiên lại xảy ra vấn đề, hiện trường còn quỷ dị tới vậy —— nghe đâu xem camera khách sạn chỉ thấy gã một mình đầy mặt dâm dê tự leo lên tầng năm, sau đó cứ vậy từ tầng năm rơi xuống, lúc rơi tiếng kêu còn khá là vang… Ở tầng năm không có camera nhưng từ một camera khác lại không hề phát hiện được có bất kì ai đi tới chỗ ban công kia, đúng là làm cho người ta nổi cả da gà.
Thế nên tất cả mọi người đều nghi ngờ nhà họ Tạ có lẽ là đã đụng phải cái gì đó không nên đụng, thế nên con cháu mới có thể liên tục xảy ra chuyện, vì vậy mấy gia tộc trong thủ đô đều lén suy đoán có thể nào nhà họ Tạ đã hết vận rồi hay không, các bậc cha chú vì vậy đã nghiêm nghị căn dặn con cháu mình không thể lại quá gần người nhà họ Tạ, tránh xảy ra chuyện.
Nhà họ Tần lúc này lại phát hiện Viêm Vân Hải có khả năng đang ngày càng thăng tiến hơn, còn biết bảo bối nhà họ Viêm mỗi ngày đều tới công ty của Tần Hư Lăng chơi, liền dặn hắn tới lôi kéo quan hệ thật tốt với người ta…
Tần Hư Lăng luôn thích chơi bời, người trong nhà cũng không hy vọng hắn sẽ phải có tiền đồ gì, đừng gây sự cho mọi người trong nhà là được, Tần Hư Lăng cũng không phải tên ngốc, chỉ có nhà họ Tần không sụp đổ mới là núi dựa của hắn, hắn mới có thể tiêu dao cả đời, thế nên lời dặn của cha chú, hắn đương nhiên phải răm rắp nghe theo.
Vì vậy không chỉ Tô Ngọ có được đãi ngộ như khách quý trong công ty của y mà ngay cả bạn tốt của cậu là hồ ly cũng càng nhận được nhiều chỗ tốt.
Tô Ngọ thấy Tần Hư Lăng lại bỗng nghĩ tới điều gì đó, chẳng qua trong phòng nghỉ còn có những người khác, nên cậu không tiện mở lời.
Tần Hư Lăng phất phất tay với đám nghệ sĩ tới nịnh bợ, “Đều đi làm việc cả đi, ngoan.”
Nghệ sĩ nhanh chóng nghe lời từng người đều đi khỏi, Tần Hư Lăng cười híp mắt ngồi xuống chỗ đối diện hai người, “Hôm nay Tô thiếu cũng tới thăm Hồ Ly à, tình cảm của hai người thật tốt.”
Hồ ly liếc mắt nhìn hắn một cái, ngậm ống hút tiếp tục uống đồ uống lạnh của mình, gần đây y luôn cảm thấy ánh mắt người này nhìn mình cứ quái quái thế nào ấy.
Tô Ngọ nghĩ một chút, nói với Tần Hư Lăng: “Tần tổng, tôi muốn nhờ anh giúp một chuyện có được không?”
“Tô thiếu đã mở lời đương nhiên là không thành vấn đề, cậu cứ nói đi.” Tần Hư Lăng cũng cầm một chai nước trong tay, cà lơ phất phơ nghiêng người gác chân lên ghế.
Tô Ngọ kể lại chút chuyện của Hứa Nhuận cho hắn nghe, sau đó lại nói: “Có thể nhờ anh lại một lần nữa phát hành những ca khúc trước đây của cậu ấy ra ngoài được không? Tôi cảm thấy một người tài hoa như cậu ấy, không nên bị người ta lãng quên mất.” Hứa Nhuận đã qua đời vài năm, nhà họ Tạ đã khống chế tình hình trên mạng Internet, đã sớm xóa bỏ tin tức bất lợi về phía mình, cũng xóa luôn tin tức về Hứa Nhuận, thế nên ban đầu Tô Ngọ không thể tìm được tin về cậu trên mạng nên mới lầm tưởng rằng cậu còn chưa debut.
Tần Hư Lăng không biết chuyện này có liên quan tới nhà họ Tạ, nhưng lại một lần nữa xào nóng tác phẩm của nghệ sĩ trong công ty, hơn nữa tiền kiếm được dựa vào ca khúc kia của Hứa Nhuận còn dùng để quyên góp toàn bộ cho trường tiểu học Hy Vọng, đây tuyệt đối là một mánh lới ngon lành, Lăng Duyệt không nhất thiết phải nhận được lợi nhuận từ chuyện này, chỉ cần họ quyên toàn bộ tiền kiếm được lần này để xây trường, để công chúng thấy được điều đó, thì cũng đã có thể xây dựng hình tượng tốt đẹp về Lăng Duyệt rồi, một mũi tên trúng hai con chim, Tần Hư Lăng đương nhiên sẽ đồng ý.
“Cám ơn anh nhé, tôi, tôi mời anh ăn cơm thế nào?” Tô Ngọ đầy mặt cảm kích nhìn hắn, cậu không ngờ Tần Hư Lăng lại đồng ý giúp mình, hay nói đúng hơn là giúp Hứa Nhuận một cách dễ dàng như vậy.
“Được thôi.” Tần Hư Lăng gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía hồ ly, hỏi, “Hồ Ly cũng cùng đi chứ?”
Trong lòng hồ ly vẫn cảm thấy quái quái, bộ tộc hồ ly họ tuy rằng thường bị mắng là cáo già dụ dỗ người, hồ ly tinh các thứ nhưng thực ra bản tính của họ rất cao ngạo, hơn nữa y cũng không phải là loại người thích dùng bề ngoài mê hoặc người kia, thế nên căn bản không hề nghĩ tới phương diện đó, liền gật đầu đồng ý.
…
Sau đó, dưới sự cần cù lao động của Lăng Duyệt, ca khúc của Hứa Nhuận lại một lần nữa được nhìn thấy ánh mặt trời, một lần nữa xuất hiện trước công chúng, ngoài ca khúc năm đó của cậu, thì còn cả ca khúc cậu vẫn đang sáng tác dở khi còn sống.
Đổng thiên vương đang bị bệnh nặng cũng bỗng nhiên quyết định muốn tham dự chỉnh sửa lại các ca khúc của Hứa Nhuận, cao tầng công ty đều cảm thấy khó hiểu, dù sao bây giờ mỗi ngày anh gần như đều coi uống thuốc như ăn cơm, thỉnh thoảng còn phải sử dụng ống thở định kì, hơn nữa trước giờ cũng chưa từng nghe nói tới chuyện anh thân với Hứa Nhuận?
Nhưng Đổng Trùng Mặc lại tự mình giải thích với họ rằng mình không còn nhiều thời gian, hy vọng có thể làm vài việc cho người đàn em hiền lành này, quản lý của Lăng Duyệt cuối cùng cũng đồng ý.
Đổng Trùng Mặc kiên cường chống đỡ cơ thể, dưới sự trợ giúp của Tô Ngọ, đã cùng với Hứa Nhuận ở trạng thái linh hồn bổ sung hoàn chỉnh cho những ca khúc kia, đợi đến khi những ca khúc này lộ diện trước công chúng, những thanh âm mềm mại, tựa như có ánh sáng mặt trời rực rỡ bay múa khiến trước mắt người nghe sáng ngời lên, ngày hôm sau đã lên đầu bảng.
Rất nhiều người sau khi biết chuyện của Hứa Nhuận, đã không chỉ bỏ tiền ra mua CD mà còn lên trang web của Lăng Duyệt bày tỏ sự thương tiếc cho nghệ sĩ hiền lành này.
Cuối mùa thu năm đó, Đổng Trùng Mặc lại một lần nữa từ chối sự giúp đỡ của Tô Ngọ, rời khỏi nhân thế.
Hồn phách của Hứa Nhuận trong thời gian bồng bềnh này vẫn luôn ngơ ngơ ngác ngác, ngoài âm nhạc của mình ra thì cũng không biết gì cả, mãi tận tới khi cậu nhìn thấy thần tượng Đổng Trùng Mặc mà mình sùng bái nằm trên giường nhắm mắt lại, cậu mới bừng tỉnh hiểu ra được điều gì đó.
Hồn phách của hai người nắm tay nhau cùng đi, Tô Ngọ, đôi mắt đã ẩm ướt cũng đưa tiện họ, cậu tin rằng kiếp sau của hai người nhất định sẽ có một khởi đầu càng tốt đẹp hơn.
Giải quyết xong chuyện của Hứa Nhuận, Tô Ngọ nặng nề trong lòng hai ngày, sau đó lại một lần nữa nhảy nhót tưng bừng trở lại, cậu cuối cùng cũng không còn cảm xúc thẹn thùng kia nữa. Chuyện giữa Hứa Nhuận và Đổng Trùng Mặc làm cho cậu hiểu rõ một đạo lý, nếu đã thích một ai đó, thì phải nhanh chóng bày tỏ tâm ý của mình.
Thế nên cậu nhất định phải mau chóng chiếm lấy Phi Ngang, chiếm từ tim đến toàn bộ cơ thể, 5ting!
Viêm Phi Ngang không hề biết gì tới quyết định Tô Ngọ đã thầm đưa ra trong lòng, anh vẫn còn đang rầu rĩ không biết nên làm sao mới có thể nói chuyện về vấn đề này với Tô Ngọ. Trước đây anh tuy vẫn tránh né không thảo luận vấn đề này, nhưng tuyệt đối không hề hy vọng Tô Ngọ sẽ có ám ảnh trong lòng với chuyện này, dù sao càng thêm thân mật với người yêu cũng là mong đợi từ sâu trong đáy lòng anh.