Họ mua không ít quần áo mặc theo mùa về nhà, Mạnh Thực bên kia cũng gọi điện thoại tới.
“Lão đại, chuyện anh muốn em điều tra tình huống thật phức tạp!” Mạnh Thực bên kia điện thoại thở dài nói.
Tô Ngọ và Viêm Phi Ngang liếc mắt nhìn nhau, Tô Ngọ vội tiếp điện thoại, hỏi: “Mạnh đại ca, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Là Tiểu Tô Ngọ à.” Mạnh Thực cười cười, sau đó thở dài, “Em có biết cậu ấy tại sao lại đột nhiên chết, hơn nữa còn lặng im chết không một tiếng động không?”
“Tại sao?” Tô Ngọ cau mày.
“Bởi vì cậu ấy đúng là đã từng phong quang vô hạn mà debut, lúc đó có rất nhiều người đều coi trọng cậu ấy, chỉ là lúc mấu chốt này cậu ấy lại đắc tội với một Đại thiếu gia quyền quý nào đó, Đại thiếu gia kia muốn bao dưỡng cậu ấy, cậu ấy không chịu, Đại thiếu gia kia liền bắt vệ sĩ bức ép người, Hứa Nhuận cuối cùng bị ép tới nhảy lầu, có lẽ là muốn chạy trốn, kết ngờ… chính là tình cảnh như bây giờ.” Lúc đó Mạnh Thực tra được tin này ra, lòng tràn ngập tức giận, vậy mà giờ khắc này lại cảm thấy vô cùng xót xa.
Viêm Phi Ngang bật chế độ handsfree của điện thoại, lạnh giọng hỏi: “Là ai?”
“Tạ Hồng.” Khi Mạnh Thực nói hai chữ này ra, trong giọng nói đong đầy sự chán ghét.
Viêm Phi Ngang cau mày, “Người nhà họ Tạ?”
“Đúng, chính là rác thải nhà họ Tạ kia, không đúng, nhà họ Tạ ngoài sinh rác thải ra thì còn có thể sinh được cái gì nữa chứ?” Mạnh Thực không nhịn được mà giễu cợt một câu.
Sắc mặt Tô Ngọ trở nên vô cùng nghiêm nghị, cậu tức giận hỏi: “Lẽ nào không có chứng cứ gì có thể bắt gã lại sao?”
“Lúc đó chắc chắn là có, nhưng sau khi Hứa Nhuận xảy ra chuyện xong, nhà họ Tạ chùi đít cho Tạ Hồng lâu như vậy, bây giờ không phải em cũng không thể tìm được chút vết tích nào của cậu ấy trên mạng hay sao? Hứa Nhuận không cha không mẹ, thế lực đơn mỏng, cậu ấy chết lâu như vậy rồi mới có người báo án, em cho rằng ai sẽ thay cậu ấy giải oan chứ?” Mạnh Thực oán hận vô hạn trong lòng, lời nói ra mang theo vô lực và bất đắc dĩ sâu sắc.
“Anh tra ra được ít manh mối đều là từ người vệ sĩ kia, người này từng thông qua cao tầng Lăng Duyệt tới tìm Hứa Nhuận, sau đó lén uy hiếp, ép buộc Hứa Nhuận, Hứa Nhuận không có bạn bè gì, hơn nữa, cậu ấy lại một lòng si mê với sự nghiệp âm nhạc của mình, đối với nhiều người cũng không hề mẫn cảm cảnh giác, lại thêm đây cũng không phải là chuyện tốt lành gì, thế nên chuyện này vẫn chưa từng được kể với bất kì ai cả.”
Tô Ngọ tức tới run cả hai tay, cậu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Mạnh đại ca, làm phiền anh gửi ảnh của Tạ Hồng kia cho em.”
“OK, không thành vấn đề.” Mạnh Thực thở dài, rất nhanh liền lên tinh thần, việc này cũng bởi có nhiều kẻ ngu ngốc giống cây gậy chọc cớt như vậy nên những người tinh anh như họ mới càng cần phải phấn chấn hơn, đánh bại những tên ngu ngốc đó!
Ảnh của Tạ Hồng rất nhanh đã được gửi tới điện thoại của Tô Ngọ, nếu thật sự giống như Mạnh Thực phun tào, thì Tạ Hồng chính là một tên ngốc B, ngay cả tướng mạo của gã cũng giống vậy, quả là trái ngược hẳn lại với Tạ Phong tinh anh, tuy rằng người cũng rất cao lớn, nhưng ngũ quan trên mặt lại là mắt to vô thần, môi dày còn mang theo nụ cười dâm đãng làm người cực kì kinh hãi, tựa như chỉ cần liếc mắt nhìn, sẽ không ai muốn đưa mắt nhìn gã thêm lần nào nữa.
Tô Ngọ lại nghiêm túc ghi nhớ khuôn mặt người này lại, vẻ mặt nhìn không ra hỉ nộ.
“Đúng rồi, liên quan tới Hứa Nhuận kia, đời này gặp phải loại ngốc X như Tạ Hồng này cũng thật cmn đáng tiếc.” Mạnh Thực lật một bản tư liệu mới tra ra được, giận tới muốn đập bàn.
“Sao vậy?” Viêm Phi Ngang cau mày hỏi.
“Em có biết cậu ấy đã dùng tiền mình kiếm được xây bao nhiêu trường tiểu học Hy Vọng không? Năm trường! Tuy rằng mỗi trường cũng chỉ là một tòa nhà nhỏ ba tầng nhưng cmn cũng là năm tòa nhà có thể giúp cho bao nhiêu đứa trẻ không có điều kiện đi học đấy có được không? Đây gần như là toàn bộ tiền cậu ấy kiếm được khi ra ca khúc hàng đầu kia! Hai người có biết sau khi cậu ấy chết mấy năm qua đã có bao nhiêu người từ vùng núi nghèo khó gửi thư về cảm ơn cậu ấy lại bị gửi trả lại không?! Là vô số bức thư, hơn nữa nhiều năm như vậy năm nào cũng có! Mà Tạ Hồng kia sống trên đời, cmn ngoài lãng phí thức ăn, tạo rác thải ở ngoài ra thì cmn còn có ích lợi gì!” Mạnh Thực cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, giẫm mạnh bàn đạp, để lại một tiếng nổ máy ầm ầm.
Cậu trai này, rõ ràng phải được nhận hào quang chói mắt, vậy mà lại trở thành bèo lục bình mất rễ, biến mất lặng im không một tiếng động, rất nhanh đã bị người quên mất trong một góc, e rằng còn nhớ tới cậu, cũng chỉ có bọn nhỏ đã từng được cậu ấy giúp đỡ mà thôi.
Vẻ mặt Viêm Phi Ngang trước nay chưa từng khó coi tới vậy, vẻ mặt Tô Ngọ cũng ẩn trong bóng tối.
Trên đời này luôn không công bằng như thế, đây chính là chuyện làm người đau lòng nhất.
Viêm Phi Ngang ngắt cuộc trò chuyện với Mạnh Thực, xoa xoa đầu Tô Ngọ, ngồi trên ghế, vỗ vỗ eo cậu.
Tô Ngọ vẫn cúi thấp đầu, lần đầu không hề có phản ứng gì đối với sự đụng chạm của anh.
Viêm Phi Ngang không thể làm gì hơn là đành ôm chầm cậu lên, ngồi trên đùi mình, trầm mặc một chút rồi mới nói: “Tiểu Ngọ, trên đời này có rất nhiều điều không công bằng.”
Thấy Tô Ngọ vẫn không phản ứng, Viêm Phi Ngang tự nhiên nói tiếp: “Người tốt sống không được lâu, người xấu thì vẫn cứ nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, ngày nào cũng luôn có rất nhiều chuyện như thế xảy ra.”
Bàn tay đang thõng xuống của Tô Ngọ đột nhiên nắm chặt lại, nhưng Viêm Phi Ngang lại nắm lấy tay cậu, sau đó chầm chậm duỗi thẳng nó ra, dùng giọng nói trầm ổn nói tiếp: “Nhưng em phải hiểu, chính bởi trên thế giới này rất không công bằng nên chúng ta mới càng phải mạnh mẽ hơn, sau đó để những kẻ này cũng phải nếm thử sự không công bằng này một lần, Tiểu Ngọ có thể làm được, anh nói có đúng không?”
Anh nói xong lời này cũng không mở miệng nói thêm gì nữa, sự trầm mặc lan tràn giữa hai người. Qua hồi lâu, Tô Ngọ mới ngẩng đầu lên.
Lần này trên mặt cậu cũng không có nước mắt chảy xuống, đôi lông mày cậu nhíu lại nghiêm túc nhìn Viêm Phi Ngang một lúc rồi mới thấp giọng nói: “Hứa Nhuận thật đáng thương.”
Viêm Phi Ngang xoa xoa đầu cậu, ôm người vào trong lòng, dịu dàng vỗ nhẹ.
Tô Ngọ mím chặt môi, nghĩ tới việc gặp gỡ Hứa Nhuận, sau đó lại cảm thấy cậu ấy cũng không đáng thương, cậu là một vị thánh giả, một nghệ thuật gia thánh khiết, cậu ấy là vĩ nhân chói lọi, sao có thể gắn cái từ “đáng thương” này lên người cậu ấy được chứ? Cậu ấy cũng không đáng thương, mà là đáng quý, đồng thời cũng là người mà tất cả mọi người đều phải tôn kính.
Cậu thở ra một hơi thật dài, nguôi ngoai chút tức giận tích tụ nơi ngực kia một chút, trong lòng cũng lặng lẽ đưa ra quyết định.
Ngày hôm sau Tô Ngọ vẫn tới trường đi học như bình thường, sau đó mới tới Lăng Duyệt, thả Hứa Nhuận ra.
Khi Hứa Nhuận được thả ra liền phát hiện mình đang ở trong phòng đàn cũ nát kia, liền vô cùng vui vẻ, cậu vui sướng nói với Tô Ngọ: “Cậu tới tìm tôi? Muốn nghe tôi đánh đàn? Gần đây tôi đang sáng tác ca khúc mới đấy.”
Đối diện với một người giống như thiên sứ tỏa ra ánh sáng nhu hòa như vậy, Tô Ngọ vô cùng đau lòng, đau đến xót cả mắt, có điều Tô Ngọ vẫn nhịn không để nước mắt rơi xuống, gật đầu với Hứa Nhuận.
Hứa Nhuận có vẻ rất thích người bạn Tô Ngọ này, là người sáng tác, sẽ không dễ dàng công khai biểu diễn tác phẩm của mình với người khác, đây là một loại bảo vệ cho chính bản thân, nhưng trong ý thức của cậu, ca khúc vừa mới chế tác ra này, vẫn chưa biểu diễn, lại mong rằng người bạn mới quen là Tô Ngọ có thể đưa ra chút ý kiến, thế nên cậu tình nguyện biểu diễn cho Tô Ngọ nghe.
Chỉ tiếc ca khúc này trước khi cậu chết vẫn chưa sáng tác xong, thế nên Tô Ngọ cũng chỉ có thể nghe được vài đoạn ngắn đứt quãng, Hứa Nhuận cũng hình như không nhớ ra được cụ thể bản nhạc này thế nào, vẫn luôn nghiêng đầu khổ não ngồi trước đàn piano phủ đầy bụi nghĩ rất lâu, một ca khúc đàn như vậy, tính trôi chảy hoàn toàn không cần nói đến, thậm chí còn không êm tai được bằng bản trước đó.
Hứa Nhuận đàn xong nốt cuối cùng, ngẩng đầu lên ngượng ngùng cười với Tô Ngọ, nói: “Tôi, tôi có vẻ như đã quên mất rất nhiều chuyện, đàn không dễ nghe gì cả.” Vẻ mặt cậu có chút ủ rũ.
Tô Ngọ không giữ lại chút linh khí nào, truyền thật nhiều vào trong hồn phách cho cậu, cười nói: “Ca khúc này rất êm tai, tôi cảm thấy chờ đến khi cậu sáng tác xong, nhất định sẽ là một ca khúc đặc biệt hay.”
Hứa Nhuận quả nhiên như được bạn khích lệ, rất nhanh đã phấn chấn trở lại, nắm chặt tay nói: “Ừm, cậu nói đúng, tôi phải tin tưởng vào chính bản thân mình!”
“Có thể đàn thêm vài lần nữa cho tôi nghe không?” Tô Ngọ nhẹ giọng yêu cầu.
“Cậu thích nó?” Trong giọng nói sáng sủa của Hứa Nhuận còn mang theo chút ngượng ngùng, cậu giống như một chàng trai luôn hy vọng được bạn bè mình động viên vậy.
Tô Ngọ gật mạnh đầu, “Cực kì thích, thế nên muốn nghe thêm lần nữa.”
Hứa Nhuận liền cười híp mắt lại một lần nữa đàn lên ca khúc vẫn còn trúc trắc chưa trọn vẹn này.
Cho dù chỉ là một đoạn ngắn nhưng Tô Ngọ trời sinh mẫn cảm vẫn có thể cảm nhận được sự vui sướng, sáng sủa từ trong đoạn nhạc ngắn êm tai này, nó tích cực, đủ đầy tình cảm, nếu như cậu ấy có thể sống tiếp thì thật tốt biết bao, Tô Ngọ nghĩ, nếu như cậu vẫn còn sống, trên đời này sẽ nhiều thêm một cảnh đẹp mỹ lệ.
Hứa Nhuận đàn bản nhạc này thêm lần nữa liền không chịu nổi, Tô Ngọ lo lắng thu cậu vào trong bọc quần áo, truyền một lượng lớn linh lực vào trong hồn phách của cậu. Tô Ngọ từng cân nhắc tới chuyện dạy Hứa Nhuận tu luyện, nhưng thoạt nhìn Hứa Nhuận không phải là người hợp với tu luyện, có vài người trời sinh đã nắm một thiên phú nào đó, dưới thiên phú này, năng lực vốn có của người đó có thể bị biến chất đi, lại có một số người khác chính là thiên tài có thể sáng tác nên tác phẩm lớn làm chấn động cả thế giới, nhưng trong cuộc sống hàng ngày họ hoàn toàn có thể bị coi là kẻ ngốc, Hứa Nhuận chính là kiểu người này.
Tô Ngọ lúc đầu cũng không hiểu lắm, cậu thử trộm dạy cho Hứa Nhuận rất nhiều bước tu luyện nhưng Hứa Nhuận nghe vẫn cứ tỉnh tỉnh mê mê, bản thân cậu tự dạy cho Hứa Nhuận, Hứa Nhuận vẫn không học được, cuối cùng còn làm cho Hứa Nhuận cảm thấy mình không học được đúng là quá ngu ngốc, trong lòng hổ thẹn và có lỗi với cậu, Tô Ngọ thật không muốn cam lòng mà bỏ qua, chỉ đành mỗi ngày đều truyền một lượng lớn linh lực vào trong hồn phách của cậu, đảm bảo hồn phách của cậu sẽ không tan đi.
Vì để cho Hứa Nhuận không cảm thấy sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, tâm tình tốt hơn một chút, Tô Ngọ chỉ cần có thời gian rảnh rỗi sẽ đều dẫn cậu tới đây, số lần cậu đến nhiều, liền gặp được thiên vương tên Đổng Trùng Mặc kia.
Bệnh của Đổng Trùng Mặc như đã bước vào giai đoạn cuối, Tô Ngọ có vài lần muốn kiểm tra sức khỏe cho anh, đều bị từ chối.
“Đời tôi có một việc tôi cực kì hối hận, nhưng đáng tiếc cũng không còn cơ hội hoàn thành nữa, thật là làm cho người ta tiếc nuối.”
“Có thể nói cho tôi biết là chuyện gì không? Thực ra chỉ cần người có thể sống tốt, có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi.” Tô Ngọ cảm nhận được anh không hề sợ hãi cái chết, mà trái lại còn rất chờ mong nó, điều này làm cho cậu thực sự nghĩ không thông.
Đổng Trùng Mặc cười cười, lắc đầu với cậu, “Không còn cơ hội nữa, thế nên tôi nghĩ chờ tôi chết rồi, có lẽ sẽ có cơ hội thay đổi.”
Lời này nếu để người khác nghe thấy, nhất định sẽ thấy rất khó hiểu —— người còn sống không thể bù đắp được tiếc nuối tại sao chết rồi lại có cơ hội thay đổi?
Nhưng Tô Ngọ là một người theo thuyết hữu thần, trong thế giới quan của cậu, chết không có nghĩa là kết thúc, trái lại trong nhiều trường hợp còn là một khởi đầu mới, cậu nghĩ một chút, cũng không bắt ép Đổng Trùng Mặc xem bệnh nữa, tôn trọng quyết định của anh.
Đổng Trùng Mặc có tính cách thật ôn hòa, hơn nữa anh hình như còn hiểu rất rõ chuyện của Hứa Nhuận, từ ngày đó nghe được ca khúc do Hứa Nhuận sáng tác trong điện thoại của Tô Ngọ, liền trở thành bạn của Tô Ngọ, mỗi lần họ nói chuyện, đều không ngoại lệ nói tới cậu trai rất hào sảng kia.
“Cậu ấy là cậu bé tinh khiết chân thật nhất mà tôi từng gặp trong cái vòng luẩn quẩn này, tôi từng cho rằng thành tựu trong tương lai của cậu ấy sẽ cao hơn tôi rất nhiều, thế nên tôi…” Đổng Trùng Mặc nói tới chỗ này lại lắc đầu cười, nói, “Có lẽ thật sự đúng là vận mệnh thích trêu ngươi con người, cái gọi là thiên đố anh tài, thiên tài khi còn sống luôn không thể đếm hết cho được, cũng muốn đến được đích mà không gặp phải trắc trở gì, được công thành danh toại, nếu không đi nổi được con đường này thì cuối cùng cũng chả là cái thá gì cả.”
(thiên đố anh tài: trời ghen tị với người tài giỏi)
“Hứa Nhuận tốt như vậy, kiếp sau của cậu ấy nhất định sẽ được đầu thai tốt, làm được chuyện mà cậu ấy muốn làm, một đời hạnh phúc.” Tô Ngọ nhẹ giọng nói.
“Cậu nói cũng đúng, kiếp sau của cậu ấy, nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc, dù sao cậu ấy cũng thiện lương như vậy mà.” Đổng Trùng Mặc thấy tâm tình cậu chùng xuống, liền giơ tay xoa xoa đầu cậu.
Đi từ Lăng Duyệt ra, tâm tình đang chùng xuống, Tô Ngọ lại nhận được cuộc điện thoại của anh hai Viêm.
“Tiểu Ngọ? Anh hai đây, chuyện lần trước em muốn nhờ anh, tối nay có một cơ hội, có muốn tới không?” Anh hai Viêm ở đầu kia điện thoại cười híp mắt hỏi.
“Đương nhiên là muốn! Cảm ơn anh hai!” Tô Ngọ nghe xong nhất thời không khỏi hưng phấn.
“Đừng khách khí, Phi Ngang sẽ đi cùng với em chứ?”
“À, chuyện này em vẫn chưa nói với anh ấy, có nên hỏi anh ấy một chút không?” Tô Ngọ cũng không chắc chắn, thực ra nhờ tài liệu của Mạnh Thực mà cậu đã biết nhà họ Tạ và nhà họ Viêm vẫn rất không hợp nhau, Tô Ngọ vẫn đang do dự không biết có nên kéo theo cả người nhà họ Viêm vào hay không.
“Em xem làm thế nào thì làm, nếu thấy thoải mái thì nói cho nó, không thoải mái thì thôi.” Viêm Phi Ưng cười tươi đùa cậu.
Tô Ngọ khó khăn nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn nói: “Vậy em nói cho anh ấy biết vậy, nhỡ sau này anh ấy biết được lại không vui thì em cũng không biết nên làm thế nào.”
Nhất thời Viêm Phi Ưng vừa hâm mộ vừa gato với em trai mình, nhìn xem thằng nhóc em trai mình nuôi ngoan như vậy, đến lượt mình nuôi tên này thì… aizz, chuyện đau lòng luôn nói không hết được!
Hai người hẹn thời gian gặp mặt xong, Tô Ngọ liền về nhà trước.
Gần đây vì chuyện của Hứa Nhuận, tuy Tô Ngọ không nói thêm gì, nhưng tâm tình cậu vẫn luôn rất tệ, Viêm Phi Ngang lo cậu bị chuyện này làm tổn thương, ngoài việc để Mạnh Thực tiếp tục điều tra Tạ Hồng này sâu hơn thì ngày nào cũng cố gắng dành ra chút ít thời gian ở bên cậu.
Lúc Tô Ngọ về nhà, Viêm Phi Ngang cũng vừa hay đã về rồi, trong tay anh còn có một túi thức ăn to, đây là nguyên liệu cho món ăn buổi tối và bữa sáng hôm sau của hai người, chuẩn bị rất phong phú.
“Về rồi đấy à.” Viêm Phi Ngang vừa mới đặt đồ vào trong bếp liền nghe thấy tiếng Tô Ngọ mở cửa vào nhà.
Tô Ngọ đi tới ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ cọ cọ trên tấm lưng rắn chắc của anh, bộ dáng vô cùng không muốn xa rời.
Biết cảm xúc cậu không tốt, Viêm Phi Ngang cũng không hỏi thêm gì, đưa lưng về phía cậu, xắn tay áo lên, vo gạo nấu cơm, sau đó lại đi nhặt rau nấu nướng, toàn bộ quá trình Tô Ngọ đều ôm lấy lưng anh từ đằng sau, anh đi đâu, cái đuôi nhỏ Tô Ngọ cũng theo tới, hai người như trẻ sinh đôi dính liền với nhau, Viêm Phi Ngang cũng không chê cậu, thi thoảng còn tranh thủ quay đầu lại hôn nhẹ cậu một cái.
Nấu xong bữa tối, hai người im lặng ngồi bên bàn ăn dùng bữa xong, Tô Ngọ thấy đã sắp đến lúc anh hai Viêm tới đón mình đi, không khỏi hơi sốt ruột.
“Có phải là có chuyện gì muốn nói với anh không?” Viêm Phi Ngang đã rửa xong toàn bộ bát đũa, bếp cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, thấy cậu đang dùng hai tay chống cằm, mặt đầy nghiêm túc ngồi bên bàn ăn, liền đưa tay ra nhéo nhéo mặt cậu.
Tô Ngọ ngước mắt nhìn anh một chút, sau đó kéo anh ngồi xuống, vô cùng trông chờ mà nói với anh: “Phi Ngang, em muốn đi làm một việc này, anh đừng hỏi em có được không?”
Viêm Phi Ngang nhíu mày, nắm chặt tay cậu trong lòng bàn tay mình, hỏi ngược lại: “Là chuyện có liên quan tới Hứa Nhuận phải không?”
Anh vẫn luôn rất nhạy cảm, tâm sự bị đoán được đã không phải là lần đầu tiên, Tô Ngọ ban đầu còn ảo não một chút, sau vẫn gật đầu thừa nhận, “Đúng là có liên quan tới cậu ấy.”
“Cũng có liên quan tới Tạ Hồng kia đúng không.” Viêm Phi Ngang nhàn nhạt nói.
Tô Ngọ không thốt lên được lời nào, đây chính là chuyện cậu định không cho Phi Ngang biết, bởi cậu sợ với thân phận của Phi Ngang, sau khi biết sẽ rất khó xử.
Tâm tư Viêm Phi Ngang nhanh nhạy, sao có thể không hiểu được nỗi lo của cậu, trong lòng cảm động không nói được thành lời, đây đều là tình yêu Tô Ngọ dành cho anh.
Vì vậy cuối cùng anh cũng chẳng nhiều lời thêm, chỉ nói: “Anh đưa em đi, bảo đảm không làm cho người ta phát hiện ra anh, anh cũng sẽ không cản em làm chuyện em muốn làm.”
Tô Ngọ ngước mắt nhìn anh, nhào vào lòng anh ôm anh thật chặt, mãi tận tới khi anh hai tới bấm chuông cửa, hai người mới sắp xếp thu dọn xong cùng anh đi xuống dưới tầng.
Anh hai Viêm hôm nay vẫn ăn mặc đẹp trai tao nhã như mọi khi, mặc lễ phục tinh xảo trên người, Tô Ngọ đi cạnh anh còn ngửi thấy nước hoa trên người anh, chính là loại nước hoa mùi rất nhạt nhưng lại thơm.
Viêm Phi Ngang chưa từng dùng nước hoa bao giờ, Tô Ngọ cũng vẫn cho rằng đó là thứ mà chỉ các cô gái mới thích, phát hiện anh hai không ngờ cũng xịt nước hoa trên người, cậu vô cùng kinh ngạc.
“Sao thế, sao lại dùng vẻ mặt này nhìn anh?” Viêm Phi Ưng mỉm cười xoa xoa đầu cậu, mèo đen nhỏ vẫn như một món đồ trang sức lại đột nhiên đưa móng vuốt ra dùng đệm thịt vỗ mạnh lên mặt anh —— con người hoa tâm không cho phép lại gần yêu tinh khác!
Tô Ngọ liền tò mò hỏi: “Anh hai trên người anh xịt nước hoa à? Nước hoa không phải chỉ có con gái mới dùng thôi ư?”
Viêm Phi Ưng hơi khựng lại, anh vốn cũng không phải kiểu đàn ông thích dùng nước hoa! Mùi mồ hôi trộn lẫn với khói súng mạnh mẽ mới càng thêm ngầu có được không! Nhưng anh làm việc trong cái giới này, rất nhiều chuyện phải thực hiện theo lễ nghi, vì vậy anh không thể làm gì hơn là đành giải thích cho Tô Ngọ nghe thế nào gọi là nước hoa cho nam giới.
Nước hoa nam giới giá cả cũng thường tương đối cao, không giống như mùi hương của nước hoa nữ, làm cho mọi người bị thu hút hay hấp dẫn tới, mà nhạt tới gần như không ngửi thấy, lại khiến tâm thần sảng khoái, cũng thích hợp làm tăng lên mị lực nam tính.
Tô Ngọ ưỡn người, “Vậy anh dùng nước hoa phải tốn bao nhiêu tiền vậy?” Bởi hai người tham gia dạ tiệc, thế nên họ cùng ngồi ra ghế sau, Viêm Phi Ngang lại không cần lộ diện nên ngồi ở ghế lái lái xe, hai người nói chuyện với nhau rất tiện.
“Bộ nước hoa này của anh tương đối đắt, nếu Tiểu Ngọ muốn, để anh tặng em một bộ nhé.” Viêm Phi Ưng nghĩ thằng bé cũng đã đến tuổi thích chải chuốt, liền nghĩ xem có loại nước hoa nào hợp với cậu, để về lại bảo thư kí đặt cho cậu một bộ.
Tô Ngọ hơi ngượng, cậu nhỏ giọng nói với anh: “Em muốn tặng cho Phi Ngang.” Sau khi tặng áo gió, Tô Ngọ get được điểm người yêu tặng quà cho nhau, vì vậy có phần khó dừng lại được.
Viêm Phi Ưng bị cậu chọc cười, liếc mắt nhìn em trai mình đang lái xe, nói với cậu: “Được rồi, để mai anh bảo thư kí gửi tài liệu có liên quan tới nước hoa nam giới cho em, lại gửi thêm chút hàng mẫu nhé, em có thể từ từ tự mình so sánh rồi chọn.”
Mèo đen nhỏ vẫn luôn ngồi xổm trên vai Viêm Phi Ưng liếm móng vuốt, lúc này mới mở miệng hỏi: “Cậu định tự mình đối phó với…”
Y còn chưa nói xong đã bị Tô Ngọ vội đưa tay lên bịt miệng, mèo đen nhỏ đành phải ngậm miệng lại.
Tô Ngọ không muốn để Viêm Phi Ngang nghe quá nhiều về chuyện này, liền dùng linh lực truyền âm cho y.
“Chuyện này không thể để cho Phi Ngang biết được, chút nữa tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.”
“Được, vậy cậu nhất định phải nói cho tôi đấy, lúc đó nói không chừng tôi còn có thể giúp được cậu.” Mèo đen nhỏ dù lúc nào cũng cao cao tại thượng trước mặt người hầu nhưng vẫn rất nghĩa khí.
Buổi tối đường phố vẫn rất đông, xe họ tốn chút thời gian mới tới được khách sạn tổ chức buổi dạ tiệc.
Lần này là một buổi dạ tiệc từ thiện do một ông lão tương đối có tiếng tăm ở thủ đô tổ chức, vốn Viêm Phi Ưng không hề muốn tự mình trình diện, để thư kí gửi một số tiền tới đây là được rồi, nhưng bởi Tô Ngọ tới tìm anh nhờ anh giúp gặp Tạ Hồng nên anh mới quyết định đích thân tới đây.
Ông lão kia có quan hệ tương đối thân với nhà họ Tạ, hơn nữa bởi danh vọng của ông ta nên con cháu nhà họ Tạ đều đang bận bịu, chỉ còn lại một Tạ Hồng con ông cháu cha không được như ý này, bậc cha chú trong nhà không thể làm gì hơn là đành kéo gã tới, coi như là tạo danh tiếng cho nhà họ Tạ, lại đúng lúc rất hợp ý Viêm Phi Ưng và Tô Ngọ.
Viêm Phi Ngang ngồi ghế lái, nên cũng không ai để ý tới thân phận của anh, chỉ nghĩ anh cũng chỉ là một tài xế bình thường, sau khi phục vụ mở cửa xe, con cái của ông lão kia lập tức có người lại gần hàn huyên.
Viêm Phi Ưng bước xuống từ trong xe, sau đó rất galant dắt Tô Ngọ ra, lập tức có người hỏi: “Vị này là?” Nhìn tướng mạo kia đúng là đủ làm người ta kinh diễm, nhưng tính chất của buổi dạ tiệc này không giống như những buổi tiệc khác, với tính cách của Viêm Phi Ưng, đương nhiên sẽ không tùy tiện mang một người không liên quan tới, như vậy chắc chắn là một người có thân phận.
“Là em trai của tôi, Tô Ngọ.” Viêm Phi Ưng giới thiệu hai bên cho nhau, sau đó dẫn Tô Ngọ vào trong khách sạn.
Trước đây Viêm Phi Ưng đã từng đưa Tô Ngọ tới tham gia tiệc rượu, có thể nhìn ra được anh rất vừa ý với người em trai này, vì vậy hai người vừa tới dạ tiệc được một lúc, đã lập tức có người tới bắt chuyện.
Tô Ngọ là một nhóc nói nhiều, tính cách cũng không hướng nội, dưới sự tận lực dẫn dắt nói chuyện của người kia, thành ra cũng không đến nỗi quá ít nói.
Lúc xuống xe, mèo đen nhỏ chui vào lòng Tô Ngọ, thiếu niên ôm con mèo nhỏ mềm mại, cũng rất hợp, hơn nữa Viêm Phi Ưng vẫn đi bên cạnh, cũng không có ai dám nói gì anh về chuyện mang theo vật nuôi tới tham gia tiệc.
Họ đến được một lúc, bỗng mèo đen nhỏ truyền âm cho Tô Ngọ nói: “Bên kia có một gã đàn ông đang nhìn cậu, trông thật là xấu xí.”
Tô Ngọ theo lời nhắc của y nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một khuôn mặt bình thường không có gì nổi trội nhưng lại dâm tà hết sức, đúng là mục tiêu cậu muốn tìm tới hôm nay, Tạ Hồng.