Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 56

Viêm Phi Ngang bị thương có phần nghiêm trọng, tuy rằng Tô Ngọ đã cho anh ăn viên thuốc màu vàng kia nhưng miệng vết thương trên người anh vẫn không ngừng khép lại lại nứt ra, nứt ra lại khép vào lần nữa, khiến miệng vết thương trên người anh thoạt nhìn lại càng đáng sợ. Nhưng bởi anh ăn viên thuốc kia vào nên anh càng có sức mạnh chịu đựng hơn, đối kháng với thứ bị Tạ Phong đánh vào cơ thể.

Tô Ngọ nhìn người đàn ông gần như bị ngâm hoàn toàn trong máu, một bước cũng không dám rời, cậu nằm trên đất một lúc rồi mới miễn cưỡng bò dậy, tìm càng nhiều trái cây chứa linh khí trong bọc quần áo ra hơn, ăn từng trái từng trái một, sau đó bắt đầu tu luyện, chậm rãi truyền linh lực đã được chuyển hóa cho Viêm Phi Ngang, để anh tiếp tục chịu đựng.

Bộ dáng Viêm Phi Ngang thực sự quá kinh khủng, mảnh đất nơi anh nằm kia đều bị máu tươi làm cho như tơi ra, cơ thể cũng rách nát tàn tạ, Cục 9 không có ai dám di chuyển anh đi chỗ khác, Cố Tinh Hà hạ lệnh phong tỏa rừng cây nhỏ lại, không cho phép ai tiết lộ những chuyện đã xảy ra trong rừng, cũng không cho bất kì ai vào quấy rầy hai người.

Tô Ngọ lặp lại quá trình tu luyện, sau đó lại tới giai đoạn truyền linh lực cho Viêm Phi Ngang, trong đôi mắt to không ngừng có nước mắt rơi xuống, lại bị cậu đưa tay lên quệt, làm cho đôi mắt đỏ ngầu lên, khuôn mặt nhỏ cũng bị cậu lau tới lấm lem bẩn thỉu.

Nguồn sức mạnh kia cũng không biết đến tột cùng là cái gì, hoàn toàn khác với linh lực ôn hòa của Tô Ngọ, là sức mạnh tàn bạo tà ác, lại tràn ngập bên trong kinh lạc của Viêm Phi Ngang, Tô Ngọ cũng không có cách nào dẫn nó ra ngoài được, chỉ có thể để Viêm Phi Ngang tự mình chống chọi, nhưng việc anh có thể chịu đựng, cũng chỉ có thể nắm chặt lấy nguồn sức mạnh này. Viêm Phi Ngang vẫn ẩn nhẫn không phát ra tiếng rên thống khổ đau đớn, vì để giữ thể lực, anh thậm chí còn khống chế bản thân không kêu to hay giãy giụa, dùng ý chí cực lớn để chống đỡ nỗi dày vò cơ thể và kinh mạch không ngừng bị xé rách rồi lại liền lại.

Rừng cây nhỏ râm mát rất nhanh lại nghênh đón nắng sớm, trải qua một đêm dày vò như địa ngục, Viêm Phi Ngang cuối cùng cũng sống qua khoảng thời gian gian nan nhất, dưới tia sáng rắc trên lá cây, anh cuối cùng cũng ngừng run rẩy, cố gắng mở đôi mắt rã rời.

“Phi Ngang! Phi Ngang anh không sao chứ?!” Tô Ngọ nhào tới bên cạnh anh, đôi mắt to đỏ ngầu nhìn anh.

“… Không sao đâu, đừng khóc, đừng sợ.” Viêm Phi Ngang miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt vốn trắng mịn, giờ lại lấm lem như mèo nhỏ, vẻ mặt vô cùng đáng thương tội nghiệp nhìn mình, trong lòng đau nhói, muốn đưa tay lau mặt cho cậu, nhưng tứ chi anh bây giờ lại cứng ngắc, sau cơn đau, tê dại vẫn còn đó, ngay cả động tác nhấc tay đơn giản nhất cũng không làm được.

Anh không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng, Tô Ngọ đã oa lên một tiếng khóc lớn, thật muốn nhào vào lồng ngực anh, ôm anh, muốn được anh an ủi, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, Tô Ngọ căn bản không dám chạm vào anh, chỉ có thể nhìn anh, khóc càng thêm đau lòng.

Lần này tiếng khóc của cậu có chút lớn, bên trong còn mang theo ý muốn phát tiết, Cố Tinh Hà không hiểu chuyện còn tưởng là Viêm Phi Ngang đã xảy ra chuyện gì, trái tim cũng căng thẳng theo, nhanh chóng chạy vào trong rừng cây, sau đó liền nhìn thấy Viêm Phi Ngang tuy rằng vẫn còn nằm trên đất, nhưng vẻ mặt anh rõ ràng là đã đỡ hơn nhiều. Quả nhiên, Viêm Phi Ngang lúc này cũng khẽ lắc đầu với hắn một cái, ra hiệu anh không sao cả.

Lúc này Cố Tinh Hà mới thở phào nhẹ nhõm, người không có chuyện gì là tốt rồi.

Tô Ngọ khóc một lúc lâu vẫn không dừng lại được, một ngày một đêm qua làm cho cậu thật sự sợ hãi, Viêm Phi Ngang nghỉ ngơi một chút cuối cùng cũng đỡ hơn, giơ tay xoa xoa mặt cậu, ôm cậu vào trong lòng.

Vì vậy, sóc bay nhỏ tựa trong lòng anh, khóc thê thảm, thở không ra hơi, tựa như hôm nay phải khóc hết nước mắt cả đời.

Viêm Phi Ngang vốn rất kiên trì, hơn nữa một ngày một đêm quả thực đã dọa sợ cậu nhóc, anh cũng rất đau lòng, đương nhiên phải ôm người vào lòng thật chặt mà an ủi.

Lần này Tô Ngọ khóc thật lâu mới dần dần khôi phục tâm tình dưới lời động viên kiên trì của Viêm Phi Ngang.

“Phi Ngang, xin lỗi, lần này đều là do lỗi của em, em không nghe lời anh.” Tô Ngọ tuy rằng đã ngừng khóc, nhưng vẫn dựa vào ngực anh khóc thút thít, nói xong cậu lại muốn khóc, cảm thấy bản thân thật vô dụng, không chỉ không bảo vệ được cho Phi Ngang, mà còn làm cho anh bị thương nặng như vậy.

Viêm Phi Ngang chống đất ngồi dậy, ôm người vào trong lòng, hôn lên trán cậu một cái, dùng giọng nói khàn khàn hỏi ngược lại: “… Lần sau có nhớ nghe lời không?”

“Ừm.” Tô Ngọ hít mũi một cái, mắt to đỏ ngầu, khẽ tựa vào cổ anh, gật mạnh đầu.

“Vậy anh tha thứ cho em.” Viêm Phi Ngang nhẹ nhàng dán hai má mình vào trán cậu cọ cọ, có chút không nỡ buông đứa nhỏ ngoan như vậy ra, liền cứ vậy mà ôm không hề buông tay.

Hai người ngồi trên mặt đấy trong rừng rất lâu, đợi đến khi Viêm Phi Ngang đã khôi phục thể lực rồi, mới vỗ vỗ lưng Tô Ngọ nói: “Đứng lên đi, về tắm một cái đã, nhé?”

“Ừm, vậy Phi Ngang anh cẩn thận một chút.” Tô Ngọ cảm thấy do bản thân mình làm hỏng việc nên anh mới bị hại, lúc này cậu ngoan vô cùng, nhanh chóng bò từ dưới dất dậy, giơ tay dìu anh.

Viêm Phi Ngang cười với cậu, không từ chối cậu, để cậu đỡ mình lên.

Khi họ rời khỏi rừng cây nhỏ, Cố Tinh Hà vẫn còn đang chờ ngoài khu rừng, gật đầu với hai người họ, nói: “Đi thôi, đưa hai người trở lại.” Hắn cố tình ở lại chờ hai người, dù sao hình tượng Viêm Phi Ngang từ trên xuống dưới bây giờ thoạt nhìn khủng bố như vừa mới ra khỏi chiến trường, quần áo đều bị máu ngâm thành một màu đỏ sậm, mùi máu tanh từ xa đã có thể ngửi thấy được, cứ vậy đi vào trường học, chắc chắn sẽ lên báo ngay.

Sau khi về tiểu khu rồi, Tô Ngọ rất hiểu chuyện lễ phép mời: “Cố đại ca, anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?”

“Vậy có ổn không?” Cố Tinh Hà nghĩ một chút, đúng là cũng có chút hiếu kì không biết hai người này tạo thành gia đình sẽ trông như thế nào.

“Ừm, đương nhiên là ổn chứ, đúng rồi, anh còn có thể tới nhà bọn em tu luyện nữa.” Tô Ngọ chỉ lo Phi Ngang đứng lâu sẽ khó chịu, nhanh chóng chạy tới ấn thang máy, rồi đỡ anh đi vào trong.

Cậu đã nói như vậy, nhất thời Cố Tinh Hà lại càng hứng thú hơn, lúc này mới đồng ý.

Đến nhà, Tô Ngọ chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa, còn nói với Phi Ngang: “Phi Ngang, anh kiên trì thêm một chút nữa, sắp được vào nhà nghỉ ngơi ngay rồi đây.”

Viêm Phi Ngang có hơi bất đắc dĩ, thực ra anh bây giờ đã không sao nữa rồi, chỉ là cảm thấy hơi đói bụng, năng lực hoạt động cơ thể căn bản cũng đã khôi phục, trên đường về anh cũng đã giải thích cho cậu nhóc nghe, nhưng cậu nhóc bây giờ lại cảm thấy anh rất yếu ớt, cần được chăm sóc, căn bản không nghe được lời anh nói.

Cố Tinh Hà cùng vào nhà, hắn là người tu hành, vừa vào cửa đã phát hiện trong nhà và ngoài cửa chính là hai thế giới khác nhau!

Không khí thoải mái, cùng với từng chút năng lượng ôn hòa ẩn chứa trong không khí, làm cho tinh thần hắn chấn động theo!

Không cần biết người tu hành dùng loại công pháp nào bắt đầu tu hành, chỉ cần họ bắt đầu có thể cảm nhận được năng lượng thì bắt đầu từ thời khắc đó, linh khí cũng được, mà thứ gì khác có thể cung cấp cho người tu hành cũng được, họ đều có thể cảm nhận được năng lượng từ đó, nếu như biết pháp môn trong đó, cũng có thể hấp thụ những năng lượng này vào trong cơ thể!

Tô Ngọ bây giờ không rảnh tiếp khách, cậu dìu Phi Ngang vào phòng tắm, sau đó chạy vào phòng ngủ của họ tìm quần áo cho anh mặc sau khi tắm, ôm quần áo chạy vào phòng tắm xong cũng không ra ngoài, còn giơ tay cởi quần áo của Viêm Phi Ngang, bận rộn xoay quanh, bộ dáng kia, là định tự tay giúp Viêm Phi Ngang tắm.

Viêm Phi Ngang ngày thường chỉ nhìn cậu đã cảm giác máu nóng toàn thân sôi trào, nào dám để mặc cậu cởi quần áo mình đang mặc trên người, vậy còn không phải là xấu mặt ngay tại chỗ? Anh nhanh miệng từ chối: “Cứ để anh tự mình làm, em đi gọi điện thoại đặt thức ăn bên ngoài đi, anh hơi đói.”

“Nhưng mà…” Tô Ngọ thật sự lo cho anh, chỉ sợ cơ thể anh gặp phải sự cố.

Viêm Phi Ngang cười với cậu, ngoài miệng lại không nói lời nào mà chỉ giục: “Mau đi đi.”

Tô Ngọ hơi nhụt chí, có điều vẫn nghe lời mà ra khỏi nhà tắm, dùng di động gọi thức ăn đưa tới.

Trong phòng tắm, Viêm Phi Ngang ngồi xuống, hôm nay anh cười hơi nhiều, không chỉ là bởi muốn an ủi Tô Ngọ mà còn bởi anh cảm nhận được một chút năng lượng đang lưu chuyển trong cơ thể!

Khi đi vào trong nhà, lúc đó anh thực ra cũng có cùng một cảm nhận với Cố Tinh Hà, từng chút từng chút tia năng lượng nhu hòa tràn ngập trong nhà, trước đó anh hoàn toàn không thể cảm nhận được nó, bây giờ thì nó tràn ngập trong từng góc phòng, làm cho anh cảm thấy cực kì vui sướng!

Trước đây anh chưa hề chú trọng tới phương diện này, dù sao trời sinh đã không có, dù có hâm mộ người khác đến thế nào thì cũng vô dụng, không bằng cố gắng củng cố những điều bản thân đã học được, nhưng sau khi quen Tô Ngọ, tâm thái mặc kệ của anh đã dần dần thay đổi.

Không phải là anh hâm mộ sức mạnh của Tô Ngọ, cũng không phải là đố kị hay tự ti, mà chỉ hy vọng nếu như có chuyện xảy ra, anh mới là người đứng trước bảo vệ cậu, chứ không phải là người phải để cơ thể nhỏ bé của Tô Ngọ chắn trước mặt, một mình xông tới cửa ải gian khó. Không liên quan tới việc có tôn nghiêm hay không, mà chỉ là bởi khi yêu một người, sẽ luôn hy vọng mình sẽ mạnh mẽ, đủ mạnh để có thể bảo vệ được cho đối phương, giải quyết hết tất cả cực khổ cho đối phương, xóa đi toàn bộ những bi thương cho người ấy.

Anh dựa vào thành bồn tắm, cúi đầu nhìn tay của mình một lúc lâu, sau đó đưa ra một quyết định.

Tô Ngọ gọi điện thoại đặt thức ăn, thấy Cố Tinh Hà đang ngồi dưới đất nơi sân thượng, đã bắt đầu tu luyện, cũng không quấy rầy hắn.

Tô Ngọ có thể cảm giác được linh khí lưu động, cậu nhìn thấy linh khí mắt thường gần như không thấy được, đang chậm rãi được Cố Tinh Hà hấp thu vào trong cơ thể, bỗng có chút đau lòng, nếu Phi Ngang cũng có thể tu hành được thì thật tốt.

Nhưng đây căn bản chỉ là vọng tưởng của cậu mà thôi, cơ thể Viêm Phi Ngang không có linh căn, cũng không có điểm đặc thù nào khác, trừ phi có thứ gì đó nghịch thiên cải mệnh có thể cải tạo cơ thể cho anh, khiến anh nắm giữ được linh căn, hoặc là cơ thể sinh ra biến dị nào đó, nắm giữ một số năng lực đặc biệt, cũng có thể bước lên con đường tu hành, thì bằng không một người bình thường muốn nghịch thiên tu hành, là quá khó khăn, người có thể thành công cực kì ít ỏi không đáng kể.

Thực ra trong lòng Tô Ngọ đã lén có một dự định, đó là chờ sức mạnh của cậu mạnh mẽ hơn một chút, sẽ cùng Phi Ngang tìm kiếm thứ có thể giúp anh cải tạo cơ thể, làm cho Phi Ngang cũng có thể cùng tu hành với cậu, như vậu sau này họ còn có thể ở bên nhau thật lâu dài. Chỉ là dự định của cậu còn chưa lên kế hoạch hoàn toàn, không ngờ đã gặp phải chuyện như vậy.

Thức ăn gọi tới rất nhanh đã được giao đến, Tô Ngọ thuần thục đặt hộp thức ăn lên bàn, đang nghĩ không biết có nên đi gọi Viêm Phi Ngang không, thì cửa phòng tắm lại mở ra từ bên trong.

“Phi Ngang, anh cảm thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?” Tô Ngọ vội vã chạy tới nắm lấy tay anh.

“Đã tốt rồi, không khó chịu, đừng lo.” Viêm Phi Ngang cười với cậu, nắm tay cậu đi vào phòng ăn.

“Vậy anh có cảm giác gì khác không? Nếu không thoải mái nhất định phải nói cho em biết.” Tô Ngọ theo sát bên anh, líu ríu nói liên tục, tất cả đều là nỗi lo trong lòng cậu.

“Hay là em kiểm tra cho anh một chút?” Viêm Phi Ngang mở ghế dựa ra ngồi xuống, cũng không để Tô Ngọ ngồi lên cái ghế khác như mọi khi mà kéo người ngồi xuống hai bắp đùi rắn chắc của mình.

“Ừm, để em xem giúp anh một chút” Trong lòng Tô Ngọ tràn ngập nỗi lo cho sức khỏe của anh, đương nhiên là không phát hiện ra thay đổi này, ngoan ngoãn tựa vào ngực anh, dùng linh lực kiểm tra cơ thể cho anh từng chút một.

Người mình thích đang ở trong lòng mình, Viêm Phi Ngang hiếm có lúc tâm tình lại không ủ rũ, ánh mắt đảo từng tấc một trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc, khuôn mặt Tô Ngọ đẹp đẽ tinh xảo không thể nghi ngờ, mắt to, mặt nhỏ, ngũ quan phối hợp với nhau rất khá, cũng không cần trang điểm, trời sinh đã mang theo trang dung hài hòa, bởi còn đọng nét trẻ con, càng làm cho cậu thuần khiết đáng yêu. Khuôn mặt nhỏ này anh đã nhìn rất nhiều rồi, nhưng hoàn toàn không hề cảm thấy nhàm chán, trái lại mỗi một lần nhìn cậu, trong lòng lại mềm mại hơn một phần.

Từ khi gặp được Tô Ngọ, Viêm Phi Ngang thi thoảng cũng sẽ cảm thán, kiếp này của Viêm Phi Ngang anh may mắn biết bao, có thể gặp được cậu nhóc đáng yêu như vậy, đồng thời còn được người đẹp như vậy, tốt như vậy thích sâu đậm.

“A!” Tô Ngọ bỗng kinh ngạc thốt lên một tiếng, làm gián đoạn tâm tư Viêm Phi Ngang.

“Sao vậy?” Viêm Phi Ngang ôn nhu hỏi.

“Phi Ngang Phi Ngang! Không ngờ anh lại có thể tu hành!!!” Tô Ngọ đầy mặt vui mừng nhìn anh, vẻ mặt cậu còn hưng phấn hơn cả khi bản thân mình thu được nguồn sức mạnh lớn!

Viêm Phi Ngang cười nhẹ một tiếng, tâm tư lại không đặt trên tin tức làm người kinh hỉ này, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy thật tốt, sau này có thể cùng em tu hành rồi.” Có thể ở bên em thật dài thật lâu.

Nụ cười nhẹ gần trong gang tấc của anh đối với Tô Ngọ mà nói thật sự là quá cuốn hút, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Ngọ nhất thời đỏ ửng lên, trái tim trong ngực càng thình thịch đập không ngừng, cậu cảm thấy ngay cả hít thở cũng không thông nổi.

Phi, Phi Ngang hôm nay thoạt nhìn có chút đáng sợ, nhưng vẫn, vẫn thật là mê người. Tô Ngọ suy nghĩ miên man trong tiếng nhịp tim đang không ngừng tăng nhanh.

Cố Tinh Hà cảm giác tu luyện đã khá ổn thỏa, vừa mới bước chân ra khỏi sân thượng đi vào phòng liền cảm giác mắt chó của mình sắp mù mất, hai người đang nồng tình mật ý đưa tình với nhau, anh ngọt em ngào, cả phòng ăn đều sắp bị phấn hồng tán tỉnh họ tạo ra lấp đầy, quả thực là không cho chó độc thân một con đường sống!

Để cứu vãn tôn nghiêm của chó già độc thân lâu năm, hắn nặng nề ho một tiếng, dửng dưng đi vào phòng ăn, mở hộp thức ăn ra nói: “Thơm quá, đúng lúc tôi cũng đang đói bụng, hay là chúng ta ăn trước đã?” Ăn xong rồi chờ chó già độc thân là tôi đi rồi hai người lại tiếp tục có được không?

Tô Ngọ bị lời nói của anh làm thức tỉnh, nhanh chóng nhảy xuống khỏi người Viêm Phi Ngang, “Em, em em đi rửa tay đã.” Nói xong cậu chạy nhanh như một làn khói vào trong phòng vệ sinh, tát nước lạnh lên khuôn mặt nóng bừng, tim đập nhanh quá đi.

Viêm Phi Ngang vẫn đang ngồi tại chỗ và Cố Tinh Hà đang đứng nhìn nhau một hồi, Cố Tinh Hà nở nụ cười, hỏi: “Đổi tính rồi hả?”

Viêm Phi Ngang không để ý tới hắn, đứng dậy vào trong bếp cầm bát đĩa tới, đổ thức ăn trong hộp ra đĩa. Cố Tinh Hà gắp một đũa thức ăn cho vào miệng nhai nhai, lại nói tiếp: “Nói thật, người trong cục trước đây còn đoán không biết cậu có bị lãnh cảm hay không, cơ mà ai lại không phải lòng cậu chứ? Cậu lớn lên cũng không tệ, vậy mà nhiều năm như vậy cũng không gặp được người có thể khiến cậu động tâm.”

Viêm Phi Ngang rót một cốc sữa cho Tô Ngọ, thuận miệng đáp: “Không biết, có lẽ là bởi tiếp xúc không sâu.”

Thứ tên tình yêu này anh cũng không thể nói rõ. Mới lúc đầu gặp Tô Ngọ, sự hồn nhiên và ân tình của cậu đối với anh, làm cho anh quyết định nâng bước cậu đi vào thế giới con người này, sau lại bởi không muốn để cho cậu nhóc cảm thấy cô độc, nên đã gắn bó cậu với chính tính mạng mình, ai có thể nói đây không phải là một loại tình yêu?

Anh vẫn cảm thấy bản thân sẽ không nhất kiến chung tình với bất kì một ai, song thực ra cũng chưa chắc đã là như vậy, chẳng qua sự động tâm của anh quá âm thầm, ngay cả chính anh cũng cần xác nhận liên tục, mới có thể nhận ra. Bằng không nếu như chỉ là một ân tình, anh có lẽ căn bản cũng sẽ không làm đến một bước này, thân là một chiến sĩ, anh có thể vì ân nhân mà từ bỏ danh lợi, thậm chí là sinh mạng, nhưng có vài thứ, không phải chỉ cần anh nguyện ý trả giá là có thể làm được.

“Vậy cậu định cứ như vậy mà tiếp tục?” Cố Tinh Hà nhân cơ hội trên bàn ăn chỉ có mỗi mình mình, liền nhằm miếng thịt nào to là gắp ăn ngay, cực kì tâm cơ.

“Ừm.” Tâm bệnh cuối cùng trong lòng Viêm Phi Ngang bây giờ đã không còn, chỉ cần chờ cậu nhóc lại lớn lên thêm một chút nữa.

Cố Tinh Hà nhai thịt kho tàu gật đầu, sau đó dùng ngữ khí tang thương của người từng trải nói: “Vậy tôi có thể nói cho cậu biết, nếu đã chắc chắn, đừng chỉ nói mồm, nhất định phải làm cho cậu ấy cảm nhận được tình cảm của cậu, đại đa số người vẫn thường ỷ lại vào thính giác và thị giác của mình, cậu không nói không thể hiện, đối phương sao có thể biết được tâm ý của cậu?”

Trong lòng Viêm Phi Ngang tự có tính toán, tùy tiện gật đầu, sau đó anh dùng đũa gạt đĩa thịt kho tàu ra, “Để lại cho Tiểu Ngọ một ít, anh cũng ăn ít thịt mỡ thôi, không tìm được đối tượng vẫn cần phải bảo dưỡng một chút.”

Cố Tinh Hà: “……….” Máu tụt mười nghìn điểm!

Sau khi sóc bay nhỏ đã bỏ lại hết xấu hổ lại bên trong, đi ra khỏi nhà vệ sinh, ba người cùng nhau ăn cơm. Viêm Phi Ngang tránh sóc bay nhỏ, lén gọi điện thoại cho anh hai Viêm.

Viêm Phi Ưng đang ôn tồn nói chuyện với mèo đại gia, muốn lấy lại bút kí tên của mình, “Chỉ một văn kiện này nữa thôi, tôi kí tên xong sẽ nghỉ ngơi ngay, ngoan, trả bút cho tôi có được không? Chút nữa mua cá khô nhỏ cho cậu, mua một hộp lớn luôn!”

Mèo đen nhỏ trực tiếp biến thành hình người nhoài người trên bàn làm việc rộng lớn của anh, trưng khuôn mặt nghiêm túc ra nói: “Anh không ăn cơm đúng bữa, đã quá giờ cơm rồi, anh có còn cần dạ dày không?” Mèo bệ hạ rất mẫn cảm với giờ ăn, hôm nay y đi dạo một vòng quanh các phòng làm việc, bởi có quá nhiều người đút thức ăn cho y nên mới về muộn một chút, ai ngờ lại phát hiện tên người hầu cho mình ăn này lại không thành thật ăn cơm, đúng là muốn ăn đòn đây mà!

Tính tình Viêm Phi Ưng cũng tốt, nghiêm túc giải thích với y: “Cần cần, lúc nãy có quản lý chi nhánh làm muộn giờ, chờ tôi kí xong văn kiện này sẽ đi ăn ngay đây, đừng nóng giận mà!”

Mèo đen nhỏ hừ lạnh một tiếng, tay nắm lấy cây bút kí tên kia, rắc một tiếng, cây bút xa hoa mà cả một tháng lương của người bình thường cũng chưa chắc đã mua nổi cứ như vậy mà gãy lìa thành hai khúc rơi xuống bàn. Tuy rằng mèo đen nhỏ vẫn đang trần truồng trơn bóng nhưng trông vẫn vô cùng bạo ngược nhìn từ trên cao xuống, bễ nghễ như đế vương nhìn xuống tên người hầu nho nhỏ không chịu nghe lời này, đã không ngoan không nghe lời thì phải kéo ra ngoài chém đầu.

Viêm Phi Ưng: “…”

Cũng may Viêm tổng giàu nứt đố đổ vách, không để ý tới cái bút này, anh bất đắc dĩ nhìn mỹ nhân mềm mại trắng trẻo đang nằm trên mặt bàn làm việc màu đen của mình, cũng không giận, anh giơ tay xoa xoa đầu y, nói: “Được rồi, đi ăn cơm trước đã.”

Mèo đen nhỏ cuối cùng cũng hài lòng. Chỉ là y thoải mái chưa được bao lâu đã bị quấy rầy, bởi chuông điện thoại di động của Viêm Phi Ưng reo lên.

Mèo đen nhỏ đã ngồi trước bàn định bắt đầu cùng ăn cơm với anh nhất thời vô cùng phẫn nộ!

Chỉ lo y sẽ lại hất rơi điện thoại của mình, Viêm Phi Ưng nhanh chóng liếc mắt nhìn màn hình đang sáng lên, vội giải thích: “Là Phi Ngang gọi tới, nó không hay gọi tới vào giờ này, chắc là có chuyện gì đó quan trọng.”

Mèo đen nhỏ hừ lạnh một tiếng không nói gì, ước chừng là đã phê chuẩn.

Viêm Phi Ưng nghe máy, hỏi: “Phi Ngang, có chuyện gì à?”

“Ừm.” Hai anh em từ trước tới nay gọi điện cho nhau đều không nói lời thừa, Viêm Phi Ngang hỏi, “Em muốn hỏi anh một chút, nếu như tỏ tình, phải chuẩn bị những gì?”

Viêm Phi Ưng: “…” Anh hoài nghi giơ điện thoại tới trước mắt nhìn, đúng là số điện thoại của thằng tư nhà mình, giọng cũng là giọng của thằng tư, mới khó tin chuyển điện thoại đến bên tai.

“Em, em muốn tỏ tình với Tiểu Ngọ?” Viêm Phi Ưng ngạc nhiên khó hiểu hỏi.

“Ừm.” Viêm Phi Ngang trả lời không chút do dự, lời nói ngắn gọn nhưng lại cực kì đáng sợ.

Viêm Phi Ưng mất một lúc lâu mới có thể tiêu hóa được thông tin này, ho khan một tiếng, anh mới bắt đầu nghiêm túc chỉ đạo em trai làm thế nào để chuẩn bị cho tỏ tình.

Đặt điện thoại xuống, Viêm Phi Ưng nhịn không được mà cảm thán một câu, “Em trai lớn thật rồi.”

Mèo đen nhỏ liếc mắt nhìn anh một cái, giục: “Anh có ăn cơm nữa hay không đây.”

“Ăn, đương nhiên là có ăn.” Viêm Phi Ưng cười híp mắt ngồi xuống trước bàn ăn, cùng mèo bệ hạ dùng cơm.



Viêm Phi Ngang hy vọng có thể cho Tô Ngọ một buổi tỏ tình trọn đời không thể quên, thế nên cực kì thận trọng trong chuyện này, không chỉ tỏ ý muốn học tập anh hai mình chuẩn bị những thứ cần thiết, mà còn một mình ra ngoài mua không ít thứ về.

Tuy rằng lo cho cơ thể Phi Ngang, nhưng bây giờ Tô Ngọ vẫn còn là sinh viên, sau khi tất cả mọi chuyện đã lắng xuống, cậu vẫn ngoan ngoãn đi học.

Buổi chiều khi từ trường về nhà, cậu nhìn thấy Viêm Phi Tuyết, cậu đang định đi tới bắt chuyện, lại nhìn thấy một nam sinh cầm một bó hoa tươi đưa tới trước mặt cô, sau đó thành khẩn nói với cô: “Nữ thần, tuy rằng anh biết em có thể sẽ không thích anh, nhưng anh vẫn muốn tặng quà cho em, để em hiểu rõ tâm ý của anh, mong em có thể nhận lấy.”

Viêm Phi Tuyết hiển nhiên đã quen được người tỏ tình, có điều thái độ của cô không hề qua loa, mà mang theo sự ôn nhu đặc biệt và kiên trì của người nhà họ Viêm, ôn hòa nói với đối phương: “Cảm ơn quà của anh, có điều rất xin lỗi, trước mắt tôi muốn chuyên tâm học tập, không có ý định yêu đương.”

Nam sinh bị từ chối thoạt nhìn rất hụt hẫng, nhưng đã bị từ chối thẳng như vậy rồi, anh ta chỉ nói hai câu chúc phúc cho Viêm Phi Tuyết rồi đi luôn, cũng không dây dưa.

Tô Ngọ đứng gần đó nhìn một hồi, bỗng có chút hâm mộ, đương nhiên cậu cũng không phải là hâm mộ Viêm Phi Tuyết có đông đảo người ái mộ.

Hàn huyên với Viêm Phi Tuyết một lúc, Tô Ngọ đạp xe về tiểu khu. Cậu đi xe đạp cũng không tệ lắm, đương nhiên phần lớn đều là nhờ công lao của Viêm Phi Ngang, từ khi họ chuyển tới nơi này, Viêm Phi Ngang tận lực dành thời gian đạp xe với cậu, bây giờ cậu đã có thể đạp xe rất thành thạo.

Vừa mới về nhà, mở cửa ra, đã ngửi thấy mùi thức ăn thật thơm truyền tời từ trong bếp, Tô Ngọ nuốt một ngụm nước miếng, cười tít mắt hô lên: “Phi Ngang, em về rồi.”

“Thay quần áo rửa tay đi đã.” Viêm Phi Ngang được Cố Tinh Hà duyệt cho một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, lúc này đang bận rộn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng mở cửa của cậu nhóc, khóe miệng liền cong lên.

Tô Ngọ cất xe xong, đang định chạy vào bếp dính lấy anh, đi vào phòng khách lại chợt phát hiện trong phòng có cái gì đó không giống ngày thường, nhưng rốt cuộc là khác ở đâu, cậu nhất thời cũng không nhận ra.

Cất balô xong, cậu nghe lời đi thay quần áo mặc ở nhà, rửa sạch tay, Tô Ngọ chạy tới bên bàn ăn ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ ăn cơm.

Viêm Phi Ngang nấu rất nhanh đã xong, anh vẫn thạo nấu món ăn gia đình ngày thường hơn, từng món từng món được bưng tới đặt lên bàn ăn.

“Em đi xới cơm.” Tô Ngọ thích nhất là cùng bận rộn việc cơm nước với Phi Ngang, vui sướng giơ tay xung phong.

“Đừng xới cơm vội, ngồi yên đừng nhúc nhích.” Viêm Phi Ngang giơ tay xoa nhẹ đầu cậu một cái, cười ôn nhu với cậu.

Tô Ngọ không thể làm gì hơn là nghe lời anh, một lần nữa ngồi xuống.

Viêm Phi Ngang dọn thức ăn lên xong, sau đó không biết anh lấy một bó hoa tươi cực lớn ra từ chỗ nào đi về phía cậu.

Tô Ngọ mở to hai mắt nhìn anh, không tự chủ được mà đứng lên từ trên ghế, tim đập cực nhanh, sốt sắng nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi về phía mình.

Viêm Phi Ngang đi tới trước mặt cậu, quỳ một chân xuống đất, sau đó giơ bó hoa tươi kia lên trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn cậu, nở nụ cười với cậu, thấp giọng nói: “Tiểu Ngọ, tuy rằng chúng ta đã lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng anh vẫn còn nợ em một lời tỏ tình và một lời cầu hôn.”

Trong đôi mắt to của Tô Ngọ không khỏi bắt đầu rơm rớm nước mắt, cậu sợ sẽ bỏ qua vẻ mặt lúc này của Phi Ngang, vội đưa tay lên lau.

Viêm Phi Ngang tiếp tục nói: “Tiểu Ngọ, anh, anh rất thích em, cũng rất yêu em, em, em có thể chấp nhận anh được không?” Khi anh nói câu này, tâm tình bỗng bắt đầu cảm thấy khẩn trương, đôi mắt đầy sắc bén của anh nhìn chằm chằm Tô Ngọ.

“Em cũng thích anh!!! Phi Ngang!!!” Tô Ngọ bỗng không nhịn được khóc to lên, muốn nhào vào lòng anh, nhưng bó hoa tươi to đùng kia lại cản động tác của cậu lại, cậu không thể làm gì hơn là đành vừa khóc vừa nhận lấy bó hoa.

Viêm Phi Ngang nghe cậu thổ lộ không chút do dự, trong lòng hết sức cảm động, anh rất muốn nhanh chóng ôm cậu nhóc đang kích động vào lòng, hôn cậu, nhưng anh vẫn còn chuyện chưa làm xong.

Móc một cái hộp nhung từ trong túi quần ra, Viêm Phi Ngang mở hộp ra, đưa tới trước mặt cậu, ngước nhìn cậu với vẻ mặt giống như vừa rồi, một lần nữa, anh nghiêm túc hỏi: “Vậy em đồng ý kết hôn với anh chứ? Vĩnh viễn không xa rời nhau, dù là sống hay chết.”

“Em đồng ý, em đồng ý, Phi Ngang! Em đồng ý!” Tô Ngọ gật đầu liên tục, nước mắt trượt xuống từ trên mặt cậu, toàn bộ đều rơi xuống bó hoa tươi trong lòng cậu kia.

Viêm Phi Ngang lấy nhẫn ra cầm tay cậu lên, nắm chặt tay cậu, đeo lên ngón tay cậu, cho tới tận giờ phút này, anh mới biết tay mình cũng đang khẩn trương tới hơi run lên.

Đây là tình huống đã bao lâu rồi anh chưa gặp lại? Anh nhớ từ sau lần đầu tiên anh nổ súng kết thúc một mạng người mang đầy tội ác thì không còn xuất hiện thêm lần nào nữa.

Nhưng địa vị của Tô Ngọ trong lòng anh, còn quan trọng hơn rất nhiều trong tưởng tượng của anh, người này, là người anh căn bản không có khả năng từ bỏ. Cái nhẫn bạch kim trong tay anh đây, tượng trưng cho trái tim và tình yêu của anh, sẽ bao bọc cậu nhóc này lại mãi mãi.

Tô Ngọ học động tác vừa rồi của anh, tay cũng run run đeo nhẫn lên cho anh, bó hoa hồng Viêm Phi Ngang tặng cậu cũng bị đặt sang một bên, Tô Ngọ ngay lập tức vừa khóc lớn vừa nhào vào lòng anh, hai người ôm thật chặt lấy nhau, không bao giờ buông nhau ra nữa.