Nhật Ký Sau Khi Kết Hôn Của Chuột Manh

Chương 45

“Phi Ngang, anh bị thương à? Em ngửi thấy mùi máu của anh.”

Không muốn để cậu phát hiện nên Viêm Phi Ngang mới đi tắm rửa từ sớm không ngờ lại làm cho chút mùi máu này càng phát tán rộng hơn, thấy khuôn mặt nhỏ của Tô Ngọ nhăn lại, lo lắng, còn mang theo một chút giận dữ, anh xoa nhẹ đầu cậu một cái, “Vết thương nhỏ thôi mà, không cần để ý tới.”

“Cho em xem một chút.” Tô Ngọ rõ ràng không tin anh, đưa tay tới lột quần áo của anh ra.

Viêm Phi Ngang vội một phát túm được tay cậu, ngăn động tác của cậu lại, nắm tay cậu đi tới bàn đọc sách lúc nãy, cúi đầu nhìn quyển vở cậu đặt trên bàn, “Nãy em đang làm gì vậy?”

Phát hiện anh nói lảng sang chuyện khác, Tô Ngọ vừa lo vừa giận nhất thời càng giận hơn, giận tới nỗi còn nguýt anh một cái, thẳng thừng quay đầu đi không để ý tới anh nữa.

Đây có thể coi như là lần đầu tiên cậu tỏ ra giận dữ với Viêm Phi Ngang, Viêm Phi Ngang lại không có kinh nghiệm dỗ người yêu, trong lòng thực ra có chút luống cuống, vỗ vỗ vai cậu, nhưng vẫn rất bình tĩnh giải thích: “Thật sự chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, một vết thương cực nhỏ, chẳng mấy chốc sẽ lành.”

Viêm Phi Ngang căn bản không nhẫn tâm từ chối cậu, cuối cùng anh vẫn cởi cúc áo mặc ở nhà ra, mở rộng vạt áo cho cậu xem lồng ngực của mình.

Trên người anh gần như không nhìn ra chỗ nào có thịt mỡ thừa, bên trong áo sau khi được mở rộng, phía trên là hai múi cơ ngực đẹp đẽ, phía dưới là một loạt các múi cơ bụng nằm chỉnh tề, bên cạnh còn có bắp thịt mà Tô Ngọ không biết gọi tên… nói chung là một cơ thể rất đáng ngắm, rất đáng ghen tị. Có điều lúc này Tô Ngọ không có tâm trạng quan sát mấy cái khác, bởi trên cơ ngực đẹp đẽ của Viêm Phi Ngang, ở gần vị trí xương quai xanh lại có một vết thương dù không lớn nhưng lại rất sâu, đã không còn chảy máu nhưng lại không hề bôi thuốc!

“Đang định bôi thuốc, không bị thương tới gân cốt, hai ngày nữa là tốt rồi.” Viêm Phi Ngang giải thích những lời tương tự như vậy.

Tô Ngọ không nghe lời giải thích của anh, một tay chống trên một bên cơ ngực vẫn còn hoàn hảo của anh, cậu nghiêng đầu tới gần, thè lưỡi liếm một chút lên vết thương, đây là bản năng của dã thú không có linh lực, chúng sẽ làm vậy sau khi bị thương.

Hơi thở của Viêm Phi Ngang nặng nề, đột nhiên nắm lấy vai cậu, đẩy người tới một khoảng cách an toàn, trầm giọng nói: “Được rồi, em học tiếp đi, anh đi bôi thuốc.”

Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tô Ngọ mới nhớ vừa nãy đáng lẽ mình phải dùng linh lực giúp Viêm Phi Ngang chữa trị vết thương mới đúng, nhưng lúc đó cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, liền muốn liếm một cái giúp anh…

Cuối cùng Viêm Phi Ngang vẫn tự mình đi bôi thuốc, bởi Tô Ngọ sau khi anh đi mới đột nhiên phản ứng lại chuyện mình đã làm, sau đó sóc bay nhỏ vừa rồi còn vô cùng lớn mật liền xấu hổ…

Là thực sự cảm thấy thẹn thùng, chính là cảm giác vừa thấy Viêm Phi Ngang liền cảm thấy trên mặt nóng như phát sốt, tim đập thình thịch kia.

Thực ra không chỉ có cậu, mà ngay cả chính Viêm Phi Ngang cũng vậy, hơn nữa cảm thụ của anh còn trực tiếp hơn, không chỉ mặt nóng, tim đập mạnh, còn chưa tới tối, một nơi nào đó đã nổi lên phản ứng, không phải do da thịt dán vào nhau mỗi tối, hay bản năng của đàn ông vào sáng sớm, mà thuần túy chỉ bởi trong khoảnh khắc đầu lưỡi của Tô Ngọ tiếp xúc cơ thể anh kia, Viêm Phi Ngang cũng cảm thấy dưới đáy lòng mình tựa như có một con thú to lớn đã thức tỉnh, con thú hung mãnh kia trồi lên, giật dây, dụ dỗ, bảo anh hãy hoàn toàn nuốt thiếu niên ngon miệng dụ người ngay trước mắt kia vào bụng đi.

“Nhất định sẽ vô cùng vô cùng ngon miệng, chính là một bữa tiệc vô cùng vô cùng mỹ diệu, chỉ cần ngươi ăn, sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên.”

Có một giọng nói như vậy nói cho anh biết, vô cùng vô cùng có sức mê hoặc.

Nhưng Viêm thượng úy là một người đàn ông có tự chủ mạnh, một khắc kia anh quay người, đã vô tình ném giọng nói kia đi thật xa, kiên định rời khỏi thư phòng.

—— Không thể không nói, một người đàn ông với tâm tư + thân thể đã thành niên, so với một thiếu niên đơn thuần, thì sẽ “xấu xa” hơn nhiều lắm. Đây là thứ đã khắc sẵn trong gen, sau khi cơ thể trưởng thành, sẽ tự nhiên từ từ lộ ra bản tính.

Buổi tối hôm đó, hai người luôn hận không thể hòa thành một, lúc trò chuyện với nhau lại không vượt quá ba câu.

Tuy vậy lúc ăn cơm, Viêm Phi Ngang vẫn tận tâm chăm sóc cho Tô Ngọ ăn cơm, đồng thời lúc chắc chắn Tô Ngọ đã ăn no tám, chín phần liền ăn hết toàn bộ những gì cậu không ăn, để chừa lại.

Người nhà họ Viêm tuy rằng nhiều quy củ nhưng trên bàn ăn thực ra cũng không có quy định không được nói, Khang Văn Thanh ngồi đối diện hai người phát hiện bầu không khí giữa cả hai không ổn đầu tiên, nhìn con trai một chút, lại nhìn Tô Ngọ đang cúi đầu ăn liên tục, nhỏ giọng hỏi Viêm Phi Ngang: “Hai đứa làm sao vậy? Con chọc Tiểu Ngọ tức giận à?”

Dưới cái nhìn của bà, cậu nhóc này rất hiểu ý, rất biết chăm sóc người khác, là áo bông nhỏ ấm lòng, tới nhà lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng thấy cậu nhíu mày một cái bao giờ, con trai mình thì…

Cũng không phải là bà hạ thấp con trai mình, thật sự là thằng bé này cũng không biết thừa hưởng gen di truyền từ ai, từ bé đã thích trưng ra cái khuôn mặt như áo liệm, có khi nó chọc ai giận, ngay cả nó cũng không biết ấy chứ.

Bây giờ nó đã kết hôn lập gia đình, người làm mẹ như bà không tiện quản nhiều, nhưng trên phương diện này nhất định phải để ý tới.

Bà mới nói xong, tất cả những người khác trong nhà đang ngồi bên bàn ăn cũng đều nhìn sang, có điều suy nghĩ của mọi người cũng giống Khang Văn Thanh, bắt đầu từ bà nội, tất cả mọi người đều không nhịn được mà mồm năm miệng mười “giáo dục” Viêm Phi Ngang —— Tiểu Ngọ không phải là đứa bé không hiểu chuyện, sẽ không dễ dàng làm chuyện xấu, cho dù đã làm sai, cũng phải nói cặn kẽ cho cậu hiểu, cũng không thể đối xử với cậu như lúc giáo dục cháu trai, cháu gái kia được.

Viêm Phi Ngang vô duyên vô cớ bị người một nhà giáo dục cùng một lúc: “…”

Mọi người nói không ngừng, anh cũng không nói gì, Tô Ngọ cũng chôn đầu trong bát, nếu lúc này có người có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện khuôn mặt nhỏ của cậu nhất định đã đỏ như cái đèn lồng treo ngày Tết, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên giải thích câu nào cho Phi Ngang mà cậu thích nhất.

Thật vất vả mới ăn xong cơm tối, Tô Ngọ nhanh chóng đi về thư phòng, trong lòng hỗn loạn trồi lên một đống suy nghĩ, cuối cùng nghĩ tới tình huống bây giờ của thầy Hàn, cậu nhanh chóng vỗ vỗ cái mặt, để bản thân chuyển lực chú ý lên quyển vở.

“Thầy Hàn vẫn đang đợi mình giúp đỡ!” Sóc bay nhỏ nói với chính bản thân như vậy trong lòng, sau đó cuối cùng cũng có thể chuyên tâm dời lực chú ý lên nội dung trong vở.

Đại sư Thanh Sơn quả nhiên bác học, ông có một ngọc giản chuyên môn giới thiệu các loại yêu quái và phép thuật để chế phục chúng, trong đó còn nói, trong lịch sử, vào thời đại thiên hạ đều đang hỗn loạn, chính là thời đại hưng thịnh nhất của yêu quái, ở thời này, mạng người chẳng hề đáng quý trọng, còn không bằng cỏ dại ven đường, đám yêu quái không chút kiêng kị trà trộn vào con người, điên cuồng hấp thụ tinh khí của mọi người, dùng để tăng thực lực của bản thân lên…

Tô Ngọ bỗng nhiên hiểu ra, tinh khí, chính là thứ này!

Con hồ ly biến thành yêu quái kia, chính là muốn hút lấy tinh khí trên người thầy giáo Hàn!

Cậu cẩn thận suy nghĩ lại một chút, tính cách của thầy Hàn tốt, lại nỗ lực nghiêm túc như vậy, ngoài ra, khí tức của y cũng vô cùng ngọt ngào, cho dù Tô Ngọ là yêu tinh tốt, cũng không tự chủ được mà bị y hấp dẫn, vô cùng yêu thích y, điều này chứng tỏ thầy Hàn nhất định rất được những yêu tinh xấu kia hoan nghênh!

Sáng hôm sau, mới sáng sớm Tô Ngọ đã bị chuông điện thoại đánh thức.

“Alo.”

“Tô Ngọ! Người kia nhất định chính là hồ ly tinh! Ý Ổn đi cùng với gã rồi!” Trong loa điện thoại lập tức vọng ra giọng nói vừa lo vừa tức tới nổ phổi của Chung Thận Cần.

Tô Ngọ sợ hết hồn, vội vàng bò dậy khỏi giường, nói: “Tôi đã tìm được biện pháp rồi, bây giờ qua ngay đây!”

Tô Ngọ sốt ruột hoảng loạn vội bắt đầu mặc quần áo đi giày vào, Viêm Phi Ngang đã rời giường nghe được nội dung cuộc điện thoại nên biết cậu sẽ đi ra ngoài, lúc cậu đang sốt ruột rửa mặt, đã cầm theo túi của cậu xuống nhà, cất sữa, nước trái cây và cả hoa quả đã rửa sạch sẽ mà ngày nào mẹ anh cũng đều đưa tới, bánh ngọt, bánh mì cùng với bánh quy vào trong túi cho cậu.

Đến khi Tô Ngọ đã rửa mặt xong, trên đầu là một đống tóc ngố dựng lên, Viêm Phi Ngang đã giúp cậu nhét túi phình to.

“Em, em em đi trước đây, Phi Ngang tạm biệt!” Tô Ngọ không để ý tới sự xấu hổ tối hôm qua nữa, cầm lấy túi anh đưa tới, chạy thật nhanh ra ngoài.

Hôm nay phải đi đối phó với một yêu tinh cũng giống mình, tối hôm qua Tô Ngọ đã chuẩn bị sẵn, không những tu luyện nhiều một chút trước khi đi ngủ, mà còn cố ý ăn một trái cây có thể bổ sung linh khí, chỉ vì muốn tích góp càng nhiều linh lực thêm, tránh khi đối phó với đối phương lại xảy ra sự cố.

Khi một mình Tô Ngọ chạy ra khỏi nhà họ Viêm, Viêm Phi Ngang đã bảo tài xế chờ trước cửa, vẫn là người tài xế hôm qua, có điều hôm nay Viêm Phi Tuyết còn chưa ngủ dậy, thế nên cũng không gọi cô đi cùng.

Lại gọi điện cho Chung Thận Cần, tài xế theo ý cậu, đưa cậu tới bệnh viện đã tới ngày hôm qua.

Chung Thận Cần trốn ở một chỗ ngoặt ngoài cửa bệnh viện, nhìn nơi cửa chính bệnh viện, hai người biểu diễn tình nồng thắm, hận tới nghiến răng nghiến lợi.

Sáng hôm nay, Hàn Ý Ổn cuối cùng cũng đồng ý cho người đàn ông luôn đi xe xịn tới đón mình theo đuổi, đồng thời đối phương còn tới đón y xuất viện, đưa y về nhà.

Người đàn ông thuận thế đưa tay khoát lên vai y, Hàn Ý Ổn run lên, theo phản xạ muốn né tránh, lại nghe đối phương cười nói: “Chúng ta bây giờ không phải đã là người yêu rồi hay sao? Ý Ổn em cũng đừng nên quá thẹn thùng chứ.” Cuối cùng còn nắm lấy vai y một cái.

Hàn Ý Ổn dưới lời uy hiếp trêu đùa công khai của đối phương, cơ thể cứng đờ lại nhưng cuối cùng cũng không thể cự tuyệt được nữa.

Phát hiện y đã ngoan ngoãn nghe lời, người đàn ông cười nói: “Bác trai hôm nay hẳn là cũng sẽ xuất viện, không bằng chút nữa chúng ta tiện đường đón bác về luôn?”

Ổn định tâm trạng, Hàn Ý Ổn gian nan gật đầu, “Được.”

“Vậy thì lên xe thôi.” Lực đạo ôn nhu lại cường ngạnh của người đàn ông đẩy y lên ghế phụ cạnh ghế lái, còn quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhướng mày cười cười.

Chung Thận Cần trốn ở chỗ ngoặt bị nụ cười kia khiêu khích, siết chặt nắm tay đã nổi đầy gân xanh, hai mắt cũng bởi người mình để ý lại bị kẻ khác dẫn đi mà lửa giận vọt thẳng lên, đỏ lừ, cuối cùng vẫn đành nhịn xuống.

Đợi đến khi tài xế đưa Tô Ngọ tới bệnh viện, liền thấy Chung Thận Cần toàn thân mất hồn lạc phách đứng nơi góc tường, trong mắt đè nén cơn bão tố dày đặc mây đen. Hắn đã đứng canh giữ ở nơi này cả một đêm, sau đó sáng sớm đã tận mắt nhìn thấy người mình thích bị một người đàn ông khác mang đi…

“Là gã đàn ông kia, gã mang Ý Ổn đi.” Giọng nói của Chung Thận Cần trầm thấp.

Tô Ngọ ngơ ngác, lập tức đáp: “Chúng ta tìm mẹ của thầy Hàn trước đã rồi lại nói!” Thầy Hàn nhất định là sợ mẹ mình gặp nguy hiểm nên mới thỏa hiệp!

Chung Thận Cần trầm mặc một hồi, cuối cùng rất nhanh cũng phấn chấn trở lại, kiên định gật đầu với cậu.

Hồ ly tinh vừa đi khỏi, Tô Ngọ rất nhanh liền tới cửa chính của bệnh viện, lại một lần nữa bắt được một tia yêu khí, sau đó dùng phép thuật tối hôm qua vừa mới học được, nhắm mắt ngưng thần lần theo con đường mà chủ nhân của yêu khí đã đi gần đây.

Trong thành phố lớn, người đến người đi, cũng không biết người tu đạo bắt yêu tinh ở chốn nào, các yêu tinh không dám quang minh chính đại sử dụng yêu lực phi hành trong thành phố, nhưng thời đại này, có ô tô do con người chế tạo, tốc độ cũng tương đối nhanh, cũng có thể đi rất nhiều nơi trong vòng một ngày.

Tô Ngọ dùng pháp thuật lần theo, nhìn thấy một cái “lưới” khổng lồ hiển thị hành tung, cho thấy con yêu tinh này gần đây từng đi qua rất nhiều nơi trong thành phố này, chuyện này làm cho Tô Ngọ hơi bó tay, bởi sau khi cậu tới thành phố này, thực ra nơi từng đi qua cũng không nhiều.

Cậu nói lại thứ mình “nhìn” thấy cho Chung Thận Cần, Chung Thận Cần hiểu biết nhiều hơn cậu, lập tức vào một cửa hàng mua một tấm bản đồ thủ đô, sau đó hai người bắt đầu nghiên cứu.

Chung Thận Cần chính là người bản địa, rất nhanh liền phát hiện những nơi mà Tô Ngọ nói tới, rất nhiều nơi đều có cái tên rất tình sắc, có nơi còn có tên gọi là Thánh địa tình một đêm, sắc mặt hắn trở nên vô cùng khó coi, nổi giận mắng: “Thứ cặn bã rác rưởi này, tôi nhất định phải cứu Ý Ổn từ trong tay gã!”

Tô Ngọ cũng không hiểu mấy thứ này, phát sầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Tuy rằng Tô Ngọ rất có bản lĩnh, lúc đó còn phải dựa vào cậu để đối phó với yêu quái kia, nhưng Chung Thận Cần phát hiện Tô Ngọ thực ra cái gì cũng không hiểu, có điều nhìn bộ dáng Tô Ngọ rất nhỏ tuổi, Chung Thận Cần liền cho rằng cậu vẫn chỉ là một học sinh cấp hai hoặc cấp ba, có lẽ đang có áp lực cực lớn với việc học hành —— nhìn cậu nghỉ hè rồi mà vẫn mời gia sư đến dạy là biết —— có lẽ còn muốn học tập thêm bản lĩnh (ví dụ như phép thuật đối phó với yêu quái), như vậy thời gian tiếp xúc với bên ngoài cũng không nhiều, rất nhiều thường thức không biết cũng là bình thường, Chung Thận Cần rất nhanh đã tự tìm lí do bào chữa cho cậu.

Bây giờ có lẽ chỉ có hai người họ là có thể cứu Hàn Ý Ổn, mà tuổi của Hàn Ý Ổn càng lớn hơn, trong lòng hắn lần đầu ý thức được hắn nhất định phải làm một người đàn ông chân chính như vậy, trở thành một chỗ dựa, Ý Ổn vẫn còn đang chờ hắn giải cứu!

Hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại, cẩn thận nghiên cứu con đường đại thể mà Tô Ngọ đã vẽ trên nền đất cho mình xem, sau đó hỏi: “Cậu có thể nhìn ra trong số những chỗ này, gã đi tới nơi nào là nhiều nhất không?”

Chuyện này có thể nhìn ra được, Tô Ngọ tỉ mỉ suy nghĩ lại một chút, đánh dấu một vài nơi yêu khí rất nồng, chỗ nào yêu khí dày, có nghĩa là yêu tinh thường xuyên xuất hiện ở đó, thậm chí là sống ở đó.

Quả nhiên sau khi cậu đánh dấu, lập tức liền có hai, ba nơi xuất hiện trên giấy.

“Nơi này là tiểu khu, nơi này là khách sạn, nơi này… nơi này hẳn là một tiểu khu sắp phải di dời!” Chung Thận Cần cẩn thận xác nhận những nơi kia, đã sống ở đây hơn hai mươi năm, hắn lập tức nhận ra tất cả những nơi mà mọi người đều hay thích đến, “Bác gái nhất định là bị gã giấu ở đây!”

Tiểu khu có thể là chỗ ở của yêu quái giả làm người bình thường, khách sạn lại là… khụ, muốn hoàn mỹ giấu một con tin, không bị bất kì ai phát hiện, hai nơi trở lên cũng không phải là lựa chọn tốt, đặc biệt là còn phải giấu một người phụ nữ lớn tuổi, yêu quái kia chắc chắn không có hứng thú bị người phát hiện, sẽ giấu người vào trong ổ của mình!

“Vậy bây giờ chúng ta liền tới đó!” Tô Ngọ lập tức đứng dậy, hai người nhanh chóng lên xe, bảo tài xế đi tới tiểu khu được đánh dấu.

Tiểu khu kia là một tiểu khu đã rất cũ kĩ, trên tường rào đã lâu năm bị người vẽ biểu tượng mang ý nghĩa biểu trưng “phá hủy”. Các hộ gia đình bên trong cũng đã bỏ đi hết, nơi này chẳng bao lâu nữa sẽ bị khai phá thành bình địa, thời gian này cực kì tĩnh lặng.

Hai người cẩn thận chui vào từ một cái lỗ trên rào chắn, Chung Thận Cần nhìn bảng hướng dẫn trong tiểu khu, hỏi Tô Ngọ: “Có thể cảm giác được là ở tòa nhà nào không?”

“Để tôi ‘xem’ xem, là bên này!” Tô Ngọ vừa mới vào tiểu khu này cũng đã cảm nhận được một luồng dày đặc yêu khí và mùi của hồ ly! Nơi này chắc chắn là cái ổ mà hồ ly tinh kia thường xuyên tới!

Hai người lập tức đi theo bảng chỉ dẫn chạy tới tòa nhà cũ kĩ, rất nhanh đã đứng trước cửa lớn của tòa nhà, Tô Ngọ bỗng nhiên một phát túm lấy Chung Thận Cần đang định chạy vào bên trong lại.

Chớ nhìn vóc dáng cậu nhỏ, khí sức lại tựa như rất lớn. Chung Thận Cần cao to cũng lập tức bởi lực đạo của cậu mà bị ép dừng tại chỗ, thậm chí ngay cả một bước cũng không thể tiến thêm được.

Tô Ngọ cau mày nhìn tòa nhà u tối dưới bóng cây đại thụ kia, trên mặt vô cùng nghiêm nghị, “Hồ ly tinh kia có xếp đặt cấm chế bên ngoài tòa nhà, mạo muội xông vào sẽ xảy ra chuyện.” Hơn nữa hồ ly tinh kia còn có thể rất nhanh thông qua cấm chế mà phát hiện họ đã xông vào, lúc đó thầy Hàn đi cùng sẽ…

“Vậy phải làm sao?” Chung Thận Cần vẻ mặt buồn bực, tâm tình thật vất vả mới trầm tĩnh lại được, bởi trở ngại gần trong gang tấc, lại một lần nữa trở nên nóng nảy.

Tô Ngọ truyền linh lực lên hai mắt, sau đó cậu liền nhìn thấy đằng sau yêu lực lít nhít của cấm chế, quả nhiên có khí tức yếu ớt của con người trong tòa nhà, hơn nữa hình như cũng không chỉ có một người!

Khi cảm nhận được yêu lực của những con người kia, trong chớp mắt, lòng Tô Ngọ dâng lên một cơn giận, cậu hừ lạnh một tiếng, một luồng linh lực màu xanh lục khổng lồ vô thanh vô tức tản mát ra từ cơ thể đơn bạc của cậu, sau đó phô thiên cái địa, bao trùm lên toàn bộ tòa nhà!

Linh lực màu xanh lục, khác hoàn toàn khí tức yêu tà của yêu lực, yêu lực nhìn qua dày đặc lại mạnh mẽ này không ngờ sau khi bị linh lực màu xanh lục bao trùm lại từ từ bị hấp thụ hết!

Trên vầng trán trắng nõn của Tô Ngọ, mồ hôi mẹ mồ hôi con vã ra, cỗ linh lực màu xanh lục khổng lồ kia chính cậu cũng chưa từng thấy bao giờ, nhưng cậu dường như vẫn có thể khống chế được như thường, chỉ có điều trên tinh thần, cảm giác có chút mệt mỏi mà thôi.

Yêu lực từ các loại cấm chế bố trí rất nhanh đã bị linh lực xanh lục hấp thu hoàn toàn, sau đó tất cả những cấm chế này đều biến mất không còn tăm hơi.

Chung Thận Cần không nhìn thấy, nhưng hắn bỗng cảm giác trong tiểu khu vốn âm u cũ kĩ lại như được xanh tươi bao phủ, một luồng gió mát thổi qua, tựa như đã xua đi toàn bộ hơi nóng.

“Cậu, cậu không sao chứ?” Chung Thận Cần quay đầu, thấy trên trán Tô Ngọ toàn bộ đều là mồ hôi lạnh, giật mình.

“Không sao, cấm chế đã không còn, bác gái đang ở bên trong, hình như còn có những người khác nữa, anh đi xem xem.” Tô Ngọ muốn nghỉ ngơi một chút, cậu lo mình sẽ biến về nguyên hình, đột nhiên cậu hơi muốn gọi cho Phi Ngang một chút.

“Được.” Chung Thận Cần gật đầu, sau đó nhanh chân chạy vào trong tòa nhà.

Cùng lúc đó, Hàn Ý Ổn vừa mới bị người đàn ông mang về nhà áp lên giường, bỗng nhiên thấy cả khuôn mặt của người đàn ông đều vặn vẹo biến hình, sau đó thống khổ gào lên một tiếng, lập tức lăn xuống từ trên giường.

Hàn Ý Ổn giật mình, cuống quýt, luống cuống tay chân bò từ đầu giường gần người đàn ông sang đầu giường bên kia, sợ hãi không thôi mà liếc mắt nhìn người đàn ông đang cuộn tròn trên đất.

Người đàn ông vốn có một khuôn mặt không tệ, tóc đen, trán trơn bóng, vậy mà lúc này, tất cả đều bị một lớp lông đen thô, ngắn phủ kín! Một đôi mắt đỏ như máu dọa người!

Hàn Ý Ổn sợ tới sắp phát điên, liên tục lăn lộn chạy từ trong phòng ngủ ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại, sau đó chuyển hết tất cả những vật có thể chuyển tới chặn trước cửa.

Trong phòng ngủ của y không ngừng vang lên tiếng kêu gào như tiếng thú hoang, còn có âm thanh đồ đạc trong phòng ngủ va chạm rơi xuống đất, quái vật kia tựa như lúc nào cũng có thể trở nên phát rồ, Hàn Ý Ổn bị dọa tới yểu mệnh, nhanh chóng chạy tới căn phòng cách vách, đỡ cha mình còn đang hôn mê, khó khăn mở cửa đi ra ngoài.



Chung Thận Cần chạy vào trong tòa nhà, lập tức ngửi được một mùi hôi nồng nặc, hắn cũng không đoái hoài tới chuyện đó, mỗi một căn phòng hắn đều vào kiểm tra một lần, sau đó không ngờ hắn lại cứu được tận bảy, tám người trong một tòa nhà chỉ có năm tầng!

Tất cả người cứu được, sức khỏe đều vô cùng suy yếu, thoạt nhìn cách cái chết không xa, họ có cả nam lẫn nữ, không ngoại lệ đều là người trung niên hoặc người lớn tuổi, trên người bẩn thỉu đến không còn rõ mặt mũi, Chung Thận Cần cảm thấy cho dù giờ có ném họ ra đống rác, cũng chưa chắc đã có người có thể nhận ra.

Mẹ của Hàn Ý Ổn, Lý Phương Thanh quả nhiên cũng ở bên trong, nhưng nhìn người được hắn xếp vào một chỗ, Chung Thận Cần cũng trợn tròn mắt lên, lầm bầm hỏi: “Làm sao bây giờ?”

Tô Ngọ thấy nhiều người như vậy, cũng bị dọa, cậu vội nói: “Vừa nãy tôi có gọi điện cho Phi Ngang, Phi Ngang nói sẽ dẫn người tới đây.”

Động tác của Cục 9 rất nhanh, hai người há hốc mồm chưa được hai phút đã có mấy cái xe lái tới.

Viêm Phi Ngang nhảy xuống từ ghế phụ lái, đầu tiên là quan sát liếc mắt nhìn Tô Ngọ một cái, chắc chắn là cậu không bị thương, rồi mới hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tô Ngọ hơi mệt, Viêm Phi Ngang hỏi chuyện xong thì bế cậu lên, Chung Thận Cần vội giải thích chuyện vừa xảy ra cho những người khác.

“Mịa nó…” Cùng một lúc nhìn thấy nhiều người bị hại như vậy, Cố Tinh Hà trợn tròn mắt.

“Chớ cản đường.” Một bác sĩ kéo giường bệnh di động tới, đẩy lão đại Cục 9 đang đứng chắn giữa đường sang một bên.

“Còn cả Ý Ổn nữa! Chỗ cậu ấy không biết thế nào rồi!” Chung Thận Cần không để ý tới những chuyện khác, vội vã muốn đi cứu người trong lòng của mình.

Viêm Phi Ngang lập tức bế Tô Ngọ lên xe, sau đó nói với Chung Thận Cần: “Lên xe.”

Cùng đi với họ, còn có vị thiên sư trước kia cùng hợp tác với Tô Ngọ, do Viêm Phi Ngang cố ý gọi tới.

Chờ tới khi họ tới tiểu khu nhà họ Hàn ở, đã có cảnh sát tới rồi, một vài người dân sống trong tiểu khu vội vàng chạy lên gác, thỉnh thoảng lại từ trên tầng nhìn xuống xung quanh, bàn luận xôn xao gì đó.

Chờ sau khi họ tới tiểu khu rồi, Chung Thận Cần lập tức nhảy xuống xe chạy vào trong tiểu khu, Tô Ngọ cũng muốn đi theo, nhưng lại bị Viêm Phi Ngang cản lại.

Anh để thiên sư kia theo Chung Thận Cần đi vào, còn Tô Ngọ thì bị anh bắt ở lại trong xe.

Tô Ngọ nghi hoặc nhìn anh: “?”

Xoa xoa đầu cậu, Tô Ngọ nói thế nào đi nữa cũng là yêu tinh, Viêm Phi Ngang không muốn để cậu phải tự mình đi đối phó với đồng loại của mình, “Để vị thiên sư kia đi là được, ông ấy có kinh nghiệm hơn.” Anh giải thích.

Tô Ngọ nghĩ một chút rồi gật đầu, để người chuyên nghiệp đi làm, đúng là sẽ càng tốt hơn, hơn nữa vừa nãy cậu dùng hơi nhiều linh lực quá, chưa chắc đã có thể giữ nguyên hình người trong suốt cả quá trình.

Đang nghĩ, Tô Ngọ cũng cảm giác trên đầu mình hơi ngưa ngứa, phần lưng chỗ đuôi cũng vậy, cậu theo phản xạ đưa hai tay lên sờ, một đôi tai mỏng manh tròn tròn đang ở đó, run lên một cái trong không khí.

Viêm Phi Ngang: “…”

Được rồi, anh lại nghe thấy một giọng nói, dùng ngữ khí càng có sức mê hoặc hơn, đầu độc anh mau dùng bữa một chút, là đàn ông thì phải nhanh chóng bắt đầu đánh chén đi…

Viêm Phi Ngang: “…”

Từ trước tới giờ anh quả thực không biết mình lại xấu xa, vô liêm sỉ như vậy cơ đấy…