Cánh tay trái của Giang Cửu Vĩ bị trật khớp, bác sĩ đã nắn khớp và cố định cánh tay lại cho cậu ta. Sau đó để cậu nằm nghỉ ngơi trong phòng bệnh hộ lý. Giang Cửu Vĩ lúc này còn đang hôn mê. Đến tận lúc này Hàn Ba mới nghiêm túc nhìn diện mạo của Giang Cửu Vĩ. Sắc mặt trắng xanh, nhưng ngũ quan đoan chính, thoạt nhìn có vẻ hơi yếu ớt, nói chung nhìn cũng không tồi. Còn Kiều Vi chỉ nhìn Giang Cửu Vĩ, thở dài khe khẽ.
“Chuyện của thằng nhóc này… Nói qua cho tôi biết đi.” Hàn Ba lại lấy một điếu thuốc, Kiều Vi đang muốn nhào đến cướp thì Hàn Ba đã sớm đề phòng, tay khẽ chuyển làm cô không lấy được. Kiều Vi trợn mắt nói: “Hàn Ba, đây là phòng bệnh đấy!”
“Ok, tôi đợi lát nữa hút là được.” Hàn Ba tỏ vẻ hợp tác nhét lại điếu thuốc vào bao.
Kiều Vi ngồi xuống bên giường, nhìn chăm chú vào Giang Cửu Vĩ đang mê man, nói: “Cậu ấy tên là Giang Cửu Vĩ, tớ là bạn cùng bàn của cậu ấy, là cô giáo bảo tớ đến đó ngồi.”
Tình trạng của Giang Cửu Vĩ vẫn luôn ổn định, cậu ấy thường ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nói bất cứ câu nào, cũng không hề có bất cứ phản ứng gì khi người khác chế giễu và ô nhục, bất luận nhìn từ góc độ nào, tinh thần cậu ấy đều có vẻ có vấn đề. Nhưng khi bác sĩ kiểm tra thì kết quả là bình thường. Cậu ấy luôn rất thành thật trả lời những vấn đề của bác sĩ, hơn nữa phản ứng cũng coi như không có trở ngại. Còn về chương trình học, tuy dáng vẻ cậu ta không giống như đang nghe giảng, nhưng mỗi lần đến kỳ thi đều có kết quả khá tốt. Bạn cùng lớp thường bắt nạt cậu ta, kêu cậu ta giúp quét dọn, làm bài tập, mỗi lần như vậy cậu ta đều nghe lời người ta đi làm, hơn nữa còn tự vui vẻ một mình, ngẫu nhiên còn có thể nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Thằng này BT cmnr.” Hàn Ba than thở một câu.
Kiều Vi ngẩn người: “BT?”
“Biến thái ấy.” Hàn Ba đặt toàn bộ sức nặng của cơ thể lên chiếc ghế dựa, đu qua đu lại như chơi lật đật.
“Chúng tớ cảm thấy cậu ấy không ngốc, mà là tâm lý có vấn đề. Đương nhiên đây cũng chỉ là phỏng đoán của tớ và cô giáo.” Kiều Vi đỏ mặt nói, “Cô giáo bảo tớ quan sát, xem có thứ gì có thể làm cho cậu ấy phản ứng hay không, sau đó nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho cậu ấy.”
“Thằng nhóc này không bị bệnh, chết tiệt.” Hàn Ba ngoác miệng cười ha ha, mắt ngước nhìn trần nhà hỏi, “Sau đó thì sao? Có phát hiện ra thứ gì không?”
“Chính là hôm nay đây. Lúc tớ ra khỏi trường mới đột nhiên nhớ ra hôm nay không phải ngày trực nhật của cậu ấy, không biết vì sao lại phân công cậu ấy, đang muốn quay lại xem tình hình thế nào, kết quả liền gặp cậu đang hăng hái làm việc nghĩa.”
Hàn Ba lại cười ha ha.
“Hăng hái làm việc nghĩa? Tôi không phải người tốt như vậy đâu. Tôi chỉ đang tìm cớ để đánh người thôi.”
“Tớ biết cậu không phải loại người như thế.” Kiều Vi khẽ lầm bầm. Hàn Ba liếc mắt nhìn cô, sau đó đột nhiên đứng phắt dậy, hai tay vươn lên chống vào tường giam Kiều Vi giữa hai cánh tay của hắn.
“Tôi là loại người như vậy hả?” Hàn Ba cúi đầu, khẽ hà hơi lên cần cổ trắng nõn của Kiều Vi, “Quý cô hoa hậu của khối đi theo tôi đến nơi này, chính là cơ hội cho tôi muốn làm gì thì làm đấy.”
Kiều Vi mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hai mắt càng không dám ngước lên. Cô không nói gì, dáng vẻ như đang chờ bước tiếp theo của Hàn Ba, nhưng cuối cùng Hàn Ba lại rút tay lại, ngồi xuống ghế vắt chéo chân cười nói: “Quý cô hoa khôi của khối thật sự rất bình tĩnh, quả nhiên là cao thủ trong cao thủ, Hàn Ba bái phục! Trời sắp sụp xuống đầu mà vẫn không mảy may biểu hiện.”
Hàn Ba nghe thấy nhưng lại làm bộ như không nghe. Lúc này Giang Cửu Vĩ mở mắt, tất cả trước mắt trở nên trắng toát làm cho cậu nghĩ rằng mình đang lạc lối trong tuyết, đôi mắt mở to chớp chớp liên tục. Kiều Vi khẽ trao đổi mắt với Hàn Ba. Sau đó Hàn Ba đứng lên nói: “Để tôi giúp cậu là được.” Hắn tùy tiện đi đến trước giường bệnh, vươn một bàn tay.
“Chào, tôi tên là Hàn Ba, làm quen đi.”
Giang Cửu Vĩ chỉ nhìn hắn không hề nhúc nhích, ngay cả biểu cảm cũng không có. Hàn Ba khẽ đảo tròng mắt, đồ ngốc thì mãi là đồ ngốc, đừng ôm quá nhiều hy vọng cậu ta sẽ tốt hơn. Giang Cửu Vĩ nhìn chăm chú vào khuôn mặt của hắn, dần dần, đôi mắt trợn tròn.
Ác nhân! Cậu ấy ở trước mắt tôi? Thật là một giấc mơ đẹp! Cậu ấy còn đang cười, khóe môi của cậu ấy khẽ nhếch sang hai bên, cậu ấy thật sự đang cười! Cậu ấy đang cười với tôi! Thật là… giây phút hạnh phúc biết bao, thật sự muốn cứ mãi bất tỉnh như vậy. Cậu ấy vươn tay với tôi… Tôi nên làm gì bây giờ? Nắm lấy nó, hoặc là ôm lấy nó? Không, không được, những việc đó đều là không tôn trọng thứ quý báu này. Có lẽ tôi phải nâng nó lên, hôn môi nó một cách thành kính, biểu đạt lòng kính ngưỡng của tôi. Đúng vậy, chỉ có thể làm như vậy!
Giang Cửu Vĩ khẽ vươn hai tay, cậu căn bản không nhìn thấy Kiều Vi đứng ở sau lưng Hàn Ba, cậu của lúc này chỉ thật cẩn thận khẽ nâng bàn tay của Hàn Ba lên – lạ thật, hình như tay phải không được linh hoạt cho lắm thì phải, không gập vào được. Làm sao bây giờ? Chỉ dùng một bàn tay cũng được đúng không? Chỉ cần có tấm lòng là được, có lẽ thượng đế sẽ tha thứ cho tôi!
Hàn Ba cùng Kiều Vi đều ngây dại. Cánh tay phải đáng lẽ không thể động được của Giang Cửu Vĩ lúc này đang cố gắng huơ huơ, dường như muốn gập lại, mà tay trái và đôi môi, đều phủ lên mu bàn tay phải của Hàn Ba, Hàn Ba cảm nhận rõ ràng hai cánh môi ấm áp mềm mại kia khẽ chạm vào mu bàn tay hắn, cảm giác nhẹ nhàng như làn gió. Hắn ngây dại.
Kiều Vi thấp giọng nói: “Cậu ấy có phản ứng…”
Hàn Ba đột nhiên trở nên tỉnh táo, quăng một cái tát vào mặt Giang Cửu Vĩ, còn bản thân thì kích động lùi về sau nửa bước. Giang Cửu Vĩ trợn trừng mắt nhìn hắn, trong mắt chứa — một chút kinh hoàng, Kiều Vi nhìn thấy nhịn không được mà hít sâu một hơi, cô không nhìn lầm, Giang Cửu Vĩ thật sự có phản ứng, hơn nữa còn hiện rõ ràng trên mặt. Chỉ là… Cậu ta vẫn không hề nói câu nào.
“Thằng khốn, mày thật sự BT hết thuốc chữa cmnr.” Mặt Hàn Ba cũng phiếm hồng, một chút kích động, một chút khẩn trương, hắn thất thố. Giang Cửu Vĩ bắt đầu khô héo, cả người cuộn thành một đống nhìn chăm chú vào hắn.
Cậu ấy tức giận! Tức giận! Đôi mắt của cậu ấy đỏ lên, bàn tay của cậu ấy xiết chặt! Quần áo của cậu ấy và cả cậu ấy đang cùng run rẩy, cùng tức giận với tôi! Tôi đã làm sai! Xin cậu đừng tức giận, lần sau tôi không bao giờ làm thế nữa, chỉ cần cậu đừng giận, bắt tôi làm gì cũng được! Làm ơn… Xin đừng trừng mắt với tôi, đừng nổi giận với tôi, tôi… Tôi sợ lắm!
Kiều Vi nắm tay Hàn Ba, thấp giọng nói: “Cậu bình tĩnh một chút đi, cậu đang dọa sợ cậu ấy đấy!”
“Tôi cũng bị sợ đây này!” Hàn Ba trầm giọng rống lên, “Vừa rồi nó…” Hắn còn chưa nói xong, mặt đã đỏ bừng lên rồi. Hắn giật khỏi tay Kiều Vi, xoay người bỏ đi, “Tôi không chơi cái trò nguy hiểm này, tự cậu đi mà chơi!”
Cửa vừa mới mở ra, Giang Cửu Vĩ lại đột nhiên nhảy xuống giường, nhào qua ôm chặt lấy Hàn Ba từ sau lưng. Hai miếng nẹp cố định làm cậu không gập tay vào được, vì thế cậu liền dùng miệng cắn áo sơmi của Hàn Ba, hơn nữa còn cắn chặt không thả. Cậu trợn tròn mắt nhìn Hàn Ba, hai mắt trừng như sắp lọt tròng, ánh mắt kia, tràn ngập sợ hãi cùng cầu xin, tuy không có nước mắt nhưng lại sáng lấp lánh. Hàn Ba cảm thấy từ sau lưng bỗng rờn rợn một cách khó hiểu, gần như không nhịn được muốn dùng sức mạnh hất văng Giang Cửu Vĩ ra, nhưng Kiều Vi đã kịp thời ngăn cản nắm tay đang xiết chặt của hắn.
“Đừng! Hàn Ba, cậu dọa sợ cậu ấy rồi! Thật đấy! Cậu phải tin tớ!”
“Tin cái đầu cậu ấy! Nói không chừng ngay sau đây cậu ta sẽ cắn chết tôi! Bảo cậu ta buông ra ngay!” Hàn Ba gào lên có vẻ mất kiên nhẫn.
“Cậu hãy lựa câu lựa lời mà nói với cậu ấy!” Kiều Vi cũng kêu lên, “Là do cậu dọa cậu ấy, chính cậu giải quyết đi!”
Hàn Ba bị cô táng cho một quả, quay đầu lại. Nhìn cảnh áo sơmi của mình bị Giang Cửu Vĩ cắn trong miệng, hắn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết rồi. Quả nhiên thứ đáng sợ nhất trên thế giới này vẫn là con người, cho dù là một thằng con trai yếu đuối thì khi phát điên vẫn có thể dọa chết một anh hùng. Xem ra chỉ có thể thử như Kiều Vi nói — thật sự đ*o còn cách nào khác!
“Giang Cửu Vĩ, cậu buông ra. Tôi không tức giận đâu!” Hắn cố nén thôi thúc muốn tung một đấm đánh bay thằng này ra, nói một cách cực kỳ khép nép. Giang Cửu Vĩ không nhả ra, chỉ có ánh mắt không ngừng lướt qua lướt lại trên mặt hắn, có vẻ do dự. Kiều Vi hạ thấp người, thấp giọng nói: “Giang Cửu Vĩ, nếu cậu không nhả miệng ra thì có lẽ cậu ấy sẽ tức giận thật đấy!”
Cô vừa dứt lời, Giang Cửu Vĩ liền nhả miệng, nhưng tay trái vẫn sống chết túm chặt áo sơmi của Hàn Ba, móng tay bị bẩy gần như sắp bung ra. Kiều Vi nhìn Hàn Ba, Hàn Ba cũng trở nên ngẩn ngơ. Phản ứng của Giang Cửu Vĩ với hắn đã trực tiếp tới nỗi không thể hiểu được, cậu ta thật sự sợ hắn tức giận ư? Nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hơn nữa vừa mới gặp Giang Cửu Vĩ đã ngất đi rồi! Chuyện quái quỷ gì đây! Hàn Ba nhìn đôi mắt đang mở rất rất là to của Giang Cửu Vĩ, bỗng cảm thấy lòng mình như nhũn ra, hắn không suy nghĩ lập tức duỗi tay bế Giang Cửu Vĩ lên. Giang Cửu Vĩ thả lỏng tay nhưng đôi mắt vẫn đang nhìn trừng trừng vào hắn. Hàn Ba không hề nói một lời, chỉ lẳng lặng ôm cậu ta quay về giường, lúc đang muốn đứng dậy thì Giang Cửu Vĩ lại túm được cánh tay hắn.
“Tôi không tức giận. Nhưng nếu cậu cứ giữ tôi lại như vậy thì tôi sẽ thật sự tức giận, hơn nữa là rất tức giận đấy!” Hàn Ba dùng giọng điệu như dỗ trẻ con nói với Giang Cửu Vĩ, trong lòng thì kêu khổ không ngừng. Không nghĩ tới hắn vừa mới nói xong, Giang Cửu V ĩ cũng chầm chậm buông tay ra. Móng tay của cậu bị bong ra, rơm rớm vết máu nhạt màu. Nhưng trên mặt cậu ta lại không hề có cảm giác khổ sở, vẫn chỉ im lặng nhìn Hàn Ba, thậm chí cả mắt cũng không chớp lấy một cái. Giống như sợ nếu nhắm mắt lại hắn sẽ lập tức biến mất vậy. Hàn Ba kinh ngạc nhìn cậu ta, thật không thể tưởng được người này lại chấp nhất với mình như vậy.
“Nhắm mắt lại đi! Nếu không cậu sẽ không chịu nổi đâu.” Hắn nói một cách dịu dàng.
Giang Cửu Vĩ muốn nhắm lại, nhưng bàn tay lại duỗi ra. Hàn Ba nắm lấy tay cậu, để tránh cậu ta nắm lấy mình rồi lại bị thương. Chỉ vài phút ngắn ngủi vậy thôi, nhưng cảm xúc của hắn cũng đã rung động mạnh, trong vô thức bỗng cảm thấy thương tiếc cho Giang Cửu Vĩ. Kiều Vi nhìn thấy cảnh này, chỉ biết im lặng ngồi phịch xuống ghế.
Rốt cuộc Giang Cửu Vĩ cũng nhắm mắt, nhưng tay cậu ta lại nắm chặt lấy tay Hàn Ba không chịu thả. Hàn Ba dùng hết các nơron thần kinh trong não để suy nghĩ cũng không thể hiểu vì sao Giang Cửu Vĩ lại chọn bám vào hắn, quay đầu lại muốn cầu cứu Kiều Vi, lại thấy Kiều Vi lúc này đang thất thần nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ.
Tôi nắm tay cậu ấy… Tuy tôi biết cậu ấy không vui, cậu ấy rất muốn tránh khỏi tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng nắm lấy tay cậu ấy. Quả thật rất ấm áp và mạnh mẽ, thật muốn được nắm lấy mãi mãi… Nhưng nếu thật sự làm thế, nhất định cậu ấy sẽ ghét tôi… Tôi không muốn làm cậu ấy ghét mình, tuyệt đối không muốn. Cho nên… Buông tay thôi…
Hàn Ba cảm thấy Giang Cửu Vĩ đã buông tay mình ra thì không khỏi mừng rỡ, rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm. Nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt của Giang Cửu Vĩ, chút cảm xúc tốt đẹp kia lập tức bốc hơi không còn sót lại chút gì. Vẻ thần thờ cùng trống rỗng trong đôi mắt Giang Cửu Vĩ, làm hắn cảm giác đây là một thể xác đã đánh mất linh hồn. Nhưng đây không phải là sai lầm của hắn mà! Làm cái quỷ gì vậy? Làm người không thể đồng cảm quá nhiều, nếu không sẽ xong đời! Hàn Ba hắn cũng không phải loại người quá tốt đến mức đồng cảm tràn lan như vậy!
Hắn đứng lên. Giang Cửu Vĩ không hề chồm lên như lúc đầu nữa, ngược lại còn cúi đầu. Kiều Vi quay đầu nhìn Hàn Ba, hai người nhìn nhau cười một cách bất lực.
Hàn Ba rốt cuộc thoát khỏi Giang Cửu Vĩ, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn rất nhiều. Hắn chưa từng nghĩ một thằng nhóc thoạt nhìn yếu đuối như vậy lại có thể gây cho hắn áp lực tương đối lớn. Mấy ngày qua, hắn luôn cảm thấy sau mình có một cái bóng, không ngừng theo dõi mình, tuy hắn luôn tự nói với mình đó chỉ là một loại tác dụng tâm lý, nhưng sau đó càng để ý lại càng cảm thấy không thoải mái.
Kiều Vi ngồi bên cạnh Giang Cửu Vĩ, phát hiện cậu ta trở nên khác với trước đây, đó là thường xuyên nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, không thể hiểu nổi trong ánh mắt cậu ấy có chứa những gì. Tay cậu ta đeo băng vải, trong thời gian này không ai dám tìm cậu yêu cầu giúp đỡ nữa. Qua đôi mắt mơ hồ của cậu ấy, dự đoán trong lòng Kiều Vi ngày càng trở nên rõ ràng.
Giang Cửu Vĩ không phải thằng ngốc, càng không phải người bình thường.