Nhật Ký Quan Sát

Chương 1: Bắt đầu từ quần áo

Hôm nay cậu ấy mặc một chiếc áo sơmi màu vàng nhạt, quần bò màu xanh. Tay áo sơmi dài khoảng 7cm, để lộ ra một đoạn cánh tay, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi trên làn da, nhìn như màu vàng, lại giống màu đỏ, khi nhìn kỹ lại, đan xen giữa những màu đó còn có màu trắng nhợt nhạt.

Giang Cửu Vĩ quay đầu nhìn người bạn học vừa lướt qua bên cạnh, bọn họ chưa bao giờ nói chuyện, có chăng cũng chỉ ngẫu nhiên đứng cùng nhau mấy giây dọc đường tan học. “Xin hỏi…”

Người bạn học kia rõ ràng bị cậu làm hoảng sợ, sau đó mới tốt bụng chờ câu hỏi tiếp theo của cậu.

“Màu da nên hình dung thế nào thì được?”

Chắc chắn bất cứ ai nghe thấy một vấn đề như vậy đều sẽ đơ nửa ngày, sau đó cảm thấy người đang đứng trước mặt mình vô cùng quái lạ, sau đó sẽ nở nụ cười. Người bạn học này hiển nhiên cũng làm như vậy, cậu ta không trả lời cậu, ngược lại còn cười nói: “Cậu thật sự rất thú vị. Màu da ư? Màu da không phải là màu thịt à? Hoặc là ba loại da vàng da trắng da đen? Cậu muốn hỏi loại nào?”

Giang Cửu Vĩ nghe xong lập tức quay người, vừa gật đầu vừa lững thững bước về phía trước. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa, người bạn học kia nhìn bóng dáng đờ đẫn của cậu mà không nhịn được cười, vội vàng chạy tới cạnh bạn học mà mình quen, sau đó là một trận cười ầm ĩ vang lên. Giang Cửu Vĩ không thèm để ý tới những lời bàn tán của mọi người sau lưng mình cùng những tiếng cười xói vào tai như mang theo gai nhọn, cậu chỉ chuyên tâm theo sát người đang bước đi phía trước kia. Xung quanh, từng tốp từng tốp bạn học đi lại nhộn nhịp, cũng có người chỉ một mình sải bước về phía trước. Mỗi người đều có những mục đích khác nhau, vì thế tất cả tụ tập thành một dòng người đông đúc, ồn ào.

Giang Cửu Vĩ cũng là một người bước đi một mình, nhưng mục đích của cậu lại là người bước đi phía trước. Một nam sinh cao lớn lại còn hung ác.

Sở dĩ nói đối phương hung ác là bởi sức mạnh của người kia có tiếng trong trường. Nghe nói có người bị cậu ấy đấm cho một cú liền lập tức hôn mê – đương nhiên người bị cậu ấy đánh cũng không phải là một nam sinh mạnh mẽ, lại còn là lớp dưới, nhưng mà chỉ riêng việc này cũng đã đủ làm người ta sợ hãi rồi. Cậu ấy sau khi bị đình chỉ thì tiếp tục đến trường đi học, hiện giờ tất cả mọi người đều kính sợ cậu ấy từ xa, ai không biết mặt của cậu ấy thì cũng biết được dáng người của cậu ấy, để tránh trường hợp bất trắc. Người như vậy thường sẽ rất nổi bật giữa đám người, có lẽ đây là một loại cảm giác, tất cả mọi thứ xung quanh cậu ấy dường như đều bị xóa sạch, chỉ để lại một mình cậu ấy, với bóng dáng cô đơn.

Làn da… Cậu ấy là người da vàng, có lẽ là da vàng, nhưng mà nhìn có hơi trắng hơn một chút, hơn nữa còn mang theo màu đỏ thịt, không hề nghi ngờ đây chính là một màu da khỏe mạnh. Cậu ấy đeo đồng hồ… Tiếc là không nhìn rõ của hãng nào. Dùng cảm giác phản quang của vỏ đồng hồ để phán đoán, có lẽ đây là một chiếc đồng hồ rất bình thường.

Giang Cửu Vĩ giơ tay nhìn thời gian: 5.03′ chiều, thôi, coi như làm đến lúc này cũng được rồi.

Đồng hồ cậu ấy đeo có lẽ cũng là 5:03′ giống như tôi, chẳng qua cổ tay cậu ấy sẽ thô hơn cổ tay tôi.

Giang Cửu Vĩ khẽ nhìn cổ tay của mình. Đúng vậy, mình xem ra có vẻ gầy yếu, nếu đọ sức với cậu ấy nhất định chỉ có một đường chết, còn có thể bị các học sinh khác cười nhạo. Nhưng nếu đọ về độ gầy yếu, chắc chắn mình sẽ là quán quân. Cậu khẽ bật cười, tiếp tục quan sát ‘ác nhân’ phía trước.

Cậu ấy không đeo dây chuyền. Sở dĩ có thể xác định như vậy là bởi những ai đeo dây chuyền đều có thói quen rụt cổ, mà cho đến tận lúc này cậu ấy vẫn không hề làm vậy, cho nên chắc chắn là không có. Túi xách cầm trên tay nhìn có hơi cũ, mấy góc đều đã bị sờn, là một chiếc túi màu đen rất bình thường. Ghi chú: không phải da, là… Cái loại chất liệu cứng cứng ấy. Túi xách của cậu ấy không treo bất cứ đồ trang trí gì, ban đầu còn nghĩ là sẽ treo một con dao nhỏ hoặc là vật gì đấy rất quái dị, xem ra là hiểu lầm rồi. Không phải ai đánh người thì sẽ mang theo mấy thứ kia, mà không phải ai mang theo mấy thứ kia thì sẽ đánh người.

Giang Cửu Vĩ khẽ chạm vào cánh tay trái của mình, chỗ đó vẫn còn hơi đau.

Cậu ấy đeo giày da. Là loại giày da màu thâm nâu, hai bên dính đầy bụi đường. Đôi giày đầy những vết nhăn, còn có mấy chỗ dường như bị chà vào làm màu ở chỗ đó thâm hơn so với những chỗ khác. Không mang theo móc giày, cùng một kiểu với loại mình đang đeo. A, có phát hiện mới, hóa ra ống quần ở gần mép giày có vết bị mòn rách, ha ha, lịch sử chiếc quần này của cậu ấy cũng lâu như trên người mình.

Giang Cửu Vĩ che miệng cười khẽ. Bởi vì quần bò cậu ấy mặc cùng là một loại, cũng mặc rất lâu đến nỗi gấu quần bị rách. Phát hiện trên người đối phương có một chỗ tương tự với mình như vậy làm cậu không nén nổi hưng phấn mà nắm chặt tay. Có chỗ giống với cường giả… Ha ha, quan sát hôm nay quả không phí công, có thu hoạch mới.

A, cậu ấy rẽ rồi. Giang Cửu Vĩ ngừng bước. Mỗi khi đến lúc này, cậu với người phía trước đều mỗi người một ngả, bởi vì chỗ bọn họ ở không giống nhau. Nói vậy có lẽ là cậu ấy trở về nhà mình rồi. Giang Cửu Vĩ thở dài, xoay người bước đi. Giữa họ lại vừa có thêm một điểm khác nhau, nơi cậu ở là phòng thuê, không giống như cậu ấy có thể về nhà.

Đang lúc cậu định bước đi thì có tiếng gọi cậu vang lên ở phía sau. Giang Cửu Vĩ sợ hãi quay người lại, chỉ thấy có ba bạn học đang chạy về phía mình. Chúng ta tạm gọi họ là A Cường, A Viễn và A Kiện đi.

Giang Cửu Vĩ bị nắm chặt tay, điều này làm cậu khẽ run lên. Nhưng ba người họ lại không nói không rằng kéo cậu đến một bãi đất trống phía sau trường học, sau đó bị chúng ném cho một ít giấy cùng rác rưởi. A Kiện đẩy mạnh Giang Cửu Vĩ một cái, nói. “Cậu quét cho xong chỗ này đi là có thể về nhà. Ngày mai chúng tôi đến kiểm tra.” Giang Cửu Vĩ ngẩn ra, ba người đồng thời trợn mắt lườm cậu một cái rồi xoay người, miệng huýt sáo lanh lảnh bỏ đi. Xa xa truyền tới những tiếng đàm tiếu của bọn chúng.

“Không phải tao đã nói với bọn mày là không cần tìm ai rồi sao, có nó ở đây là xong hết.”

“Thằng oắt con này, mày đểu quá đấy.”



Cuối cùng xung quanh cũng trở nên im lặng. Giang Cửu Vĩ thở dài nhẹ nhõm. À, bây giờ lại một mình, quét dọn vệ sinh… Là một chuyện thú vị biết bao, chung quy cũng tốt hơn nhiều so với việc không có gì để làm. Cậu vừa khom người nhặt vụn giấy vừa cười khe khẽ, miệng lẩm nhẩm một bài hát không rõ lời.

Trời tối, Giang Cửu Vĩ đột nhiên cảm thấy dạ dày đau đớn như bị kim đâm, rác rưởi trên đất gần như đã nhặt sạch hết rồi, cũng đã đến lúc cậu cảm thấy đói bụng. Cậu đứng dậy đi vào trường học. Lúc này còn hơn một giờ nữa mới tan lớp tự học, trong phòng vắng lặng không một bóng người. Im lặng quá, bình thản quá. Tinh thần của Giang Cửu Vĩ cũng theo đó trở nên ôn hòa, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, lơ đãng liếc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Xa xa, thấp thoáng một ngọn đèn phát sáng, rất đẹp mà cũng rất chói mắt.

Đến tận lúc tất cả học sinh đều đã ra về, Giang Cửu Vĩ vẫn đang lưu luyến bầu trời thành phố đầy sao bên ngoài cửa sổ, nhìn từ phía xa, chăm chú thưởng thức. Đột nhiên ngọn đèn phụt tắt, đêm đã khuya, đồng hồ lúc này đã chỉ 10 giờ, mà cậu thì vẫn chưa ăn cơm tối. Mới đầu dạ dày đau rất mạnh, nhưng khi sự chú ý của cậu tập trung vào chỗ khác thì lập tức biến mất. Bây giờ lại cảm giác thấy dạ dày bắt đầu quặn đau, như muốn nói đã đến lúc cậu phải đi ăn chút gì đó rồi, nhưng mà Giang Cửu Vĩ lại không muốn ăn. Lùi lũi bước đi trên hành lang dài đen kịt, cậu hoàn toàn không nhớ nổi vừa rồi trong lớp tự học mình đã làm cái gì, đã nghe được gì, hình như tất cả những gì cậu nhớ chỉ là ngọn đèn rực rỡ lóe sáng nơi xa, liên tục thay đổi không ngừng. Hết tắt, rồi lại sáng.

Trong một phòng học khác dường như có ánh sáng le lói, Giang Cửu Vĩ dừng bước chăm chú nhìn thật kỹ. Lúc này mới thấy đó không phải là ánh sáng, mà là điếu thuốc đang cháy dở khẽ lóe lên. Tuy không nhìn thấy gương mặt của người hút thuốc, nhưng dựa vào dáng người sau lớp quần áo cùng động tác chăm chú nhìn ra ngoài kia sổ kia. Giang Cửu Vĩ biết là cậu ấy, là ác nhân kia!

Cậu ấy cũng như mình, thích ngắm dòng sông đèn ở phía xa xôi kia ư? Đó là con người của cô đơn, tâm tình của cô đơn. Giang Cửu Vĩ nghiêng người giấu mình trong bóng tối, tiếp tục quan sát.

Áo sơmi trong bóng đêm có màu của bóng tối, màu của ánh đèn, còn có màu đỏ ửng của điếu thuốc đang cháy. Chiếc áo sơmi dán trên thân thể thoạt nhìn dường như trở nên có sinh mệnh, uốn lượn vờn quanh cơ thể, bảo vệ một cách im lặng. Bàn tay không cầm thuốc gác trên lưng ghế khẽ lắc lư. Cổ áo của cậu ấy… Đang phanh ra…

Phanh ra rồi… Sau đó thì sao? Là một khoảng tối đen. Chỗ đó không có ánh sáng, không thể nhìn thấy màu sắc kỳ dị của lồng ngực đang rộng mở kia.

Đột nhiên, Giang Cửu Vĩ rất muốn hỏi cậu ấy, có đồng ý đi ăn cơm cùng với cậu không. Dù là do cậu mời cũng không sao cả.

Ác nhân khẽ dụi tắt điếu thuốc lên bàn rồi đứng dậy, trong nháy mắt dường như ngọn đèn leo lét ở nơi xa xẹt qua lồng ngực cậu ấy.

Cổ áo chỉ tháo hai nút… Nhưng xương đòn và lõm cổ nhìn qua cũng vô cùng tuyệt đẹp. Nếu có thể tháo thêm vài nút – hoặc là không mặc áo sơmi thì còn tuyệt hơn nữa. Thưởng thức khung xương cùng đường cong hoàn chỉnh, tựa như đọc xong một quyển sách, ít nhất có thể đỡ nghiện. Chỉ là hiện tại… Lại muốn được tiếp tục.

Ác nhân đi về phía cửa chính, xem ra cậu ấy đang chuẩn bị rời khỏi phòng học. Đột nhiên, Giang Cửu Vĩ ngừng thở, cả người dán chặt lên tường. Cậu có tự tin sẽ không ai phát hiện ra mình, lúc còn nhỏ dựa vào chiêu này cậu đã tránh được không ít nguy hiểm. Đầu tiên là cảm nhận độ cứng của vách tường, tiếp theo là cảm giác mình giống như một vách tường, tin tưởng bản thân hoàn toàn không ở đây, cuối cùng là im lặng, một hơi thở cũng không hề xuất hiện. Chỉ cần tiếp tục im lặng, tiếng tim đập cũng sẽ rất nhỏ đến mức bất cứ ai đều nghĩ lầm là nó đã dừng lại.

Ác nhân bỗng dừng lại ngay trước cậu hai bước. Giang Cửu Vĩ đột nhiên nghe thấy tiếng tim đập của mình. Nguy rồi, thế nào mà trái tim lại đập như vậy? Sao lại phát ra tiếng tim đập lanh lảnh như vậy? Giống như đang gõ trống, là loại gõ trống cực kỳ chuẩn xác ý.

“Đói chết tôi rồi…” Ác nhân khẽ nói một câu trong bóng đêm tĩnh lặng, sau đó vò đầu bỏ đi.

Giang Cửu Vĩ chậm rãi trượt dài xuống đất. Xong đời rồi, chẳng những tim đập, đến cả chân cũng không có chút lực nào. Hôm nay không hề có thứ gì khống chế được.

Lúc này, cậu nghe rõ ràng tiếng tim của mình đập dồn dập không ngừng giống như đang lo lắng cái gì đó.

Thôi, thôi, dù sao cũng là chuyện ngẫu nhiên, cứ để mày tiếp tục đập như thế này đi. Lại trôi qua năm phút đồng hồ, đợi đến lúc chân cũng đã có thể đi lại bình thường cậu mới đứng dậy đi ăn cơm. Chúng mày cũng không thích bị tao không chế, hôm nay tao liền nhồi căng dạ dày cho chúng mày đẹp mặt.