Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 42: Là ham muốn chiếm giữ hay là sự ghen tuông mà ngay cả bản thân em cũng không hiểu

Ngày 15 tháng 4, trời mưa.

Là ham muốn chiếm giữ hay là sự ghen tuông mà ngay cả bản thân em cũng  không hiểu.

… [Nhật ký quan sát thanh mai]

Đối diện cổng trường trung học số 1, có hai cô gái đội mũ đang đứng lén lút dưới tán cây xum xuê không ngừng thảo luận gì đó.

“Anh ấy đi vào thật kìa.” Đào Ấu Tâm nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào bóng lưng màu lam nhạt của thiếu niên, trên mặt đầy vẻ khó hiểu.

“Tâm Tâm, cậu có nghe nhầm hay không thế? Nào có ai lại đến trường để hẹn hò đâu chứ.” Là chê bên ngoài kém sang chảnh hay là chê giám thị của trường chưa đủ nghiêm khắc.

“Nhưng mà giờ lại đến trường thì cậu có cảm thấy rất kỳ lạ không?” Gặp phải kiểu chuyện như này, đầu óc Đào Ấu Tâm nhanh chóng nảy số.

Khúc Thất Thất gật đầu phụ họa: “Cũng có lý, hay là chúng ta quan sát thêm chút nữa nhé?”

“Đi thôi.” Đào Ấu Tâm kéo tay bạn thân, cả người ngập tràn khí thế đấu tranh anh dũng.

Bên trong khuôn viên trường, Hứa Gia Thời đang ở cùng Trình Tử Nghi, ngoài ra còn có hai thành viên khác trong hội học sinh, họ phụ trách quay phim và hậu cần.

Trình Tử Nghi là người phỏng vấn nên cũng sẽ xuất hiện trên ống kính, trong tay cô ấy đang cầm kịch bản phỏng vấn, nói với Hứa Gia Thời: “Những vấn đề sẽ phỏng vấn là những câu hỏi mà tôi đã gửi cho cậu, tôi đã đọc qua các câu trả lời của cậu, đều khá ổn, lát nữa khi đối diện với máy quay cứ làm theo trình tự, trả lời sai hoặc có đôi chút khác biệt về nội dung cũng không sao, đến hậu kỳ chúng ta sẽ ghi âm cắt ghép vào sau.”

Người quay phim đã lựa chọn địa điểm ghi hình từ trước, ngay dưới những hàng cây to lớn râm mát, ánh sáng mặt trời lúc 3 giờ chiều xuyên qua tán lá rọi lên gương mặt trong trẻo của chàng thiếu niên.

Khi bắt đầu quá trình quay phim, Trình Tử Nghi giơ chiếc microphone có logo của trường, giả bộ như đang phỏng vấn, lúc máy quay chuyển sang Hứa Gia Thời, anh đã trả lời mọi câu hỏi một cách trôi chảy và bình tĩnh. 

Trình Tử Nghi nhìn vào kịch bản và câu trả lời mới được in ra hồi chiều thì trong lòng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Thật không ngờ thế mà câu trả lời của Hứa Gia Thời không sai một chữ nào, có lẽ do anh có bản lĩnh xem qua là nhớ.

Quá trình phỏng vấn thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ, sau khi kết thúc một đoạn nội dung, người quay phim ra hiệu cho Trình Tử Nghi tiếp tục.

Trình Tử Nghi đặt bản thảo xuống, bước vào trước máy quay cùng với Hứa Gia Thời: “Tiếp theo là câu hỏi cuối cùng của chúng ta ngày hôm nay, cậu đã dùng thành tích xuất sắc đạt được ở vị trí thứ bảy để đại diện đội tuyển Trung Quốc tham gia cuộc thi Châu Á, đặc biệt tháng 5 sắp tới sẽ tham gia cuộc thi Olympic vật lý Châu Á, cậu có cảm nghĩ và kinh nghiệm gì có thể chia sẻ cho mọi người không?”

Dưới gốc cây đại thụ cách đó không xa, có người đang nhìn chằm chằm bọn họ gần như cả ngày.

Trên đầu đội chiếc mũ hồng, Đào Ấu Tâm chân thành đặt ra câu hỏi: “Rốt cuộc thì bọn họ đang quay cái gì vậy?”

Khúc Thất Thất mờ mịt lắc đầu: “Tớ không biết.”

Nơi đó cách bọn họ quá xa, thấy được nhưng nghe không rõ, Đào Ấu Tâm dự định chờ đến khi kết thúc, ai ngờ bỗng nhiên Trình Tử Nghi và Hứa Gia Thời lại đứng cùng nhau.

Nhìn từ xa, trông họ như một cặp trai tài gái sắc…

No no no!

Bây giờ cô là nhân vật phản diện cấm việc yêu sớm, tuyệt đối không thể chùn bước.

Đào Ấu Tâm không nhịn được, muốn thay đổi địa điểm tìm hiểu: “Thất Thất, hay là chúng ta đi đến gốc cây đại thụ phía trước đi.”

“Này, trước tiên cậu đừng…” Khúc Thất Thất vốn định kéo tay cô nói một câu, nhưng không ngờ giữa hai người lại không có sự ăn ý, ngay lúc cô ấy giữ chặt cánh tay của cô thì đồng thời, Đào Ấu Tâm đá vào bụi cỏ dưới chân, khiến cho cả hai ngã nhào ra đất.

Trong máy quay, vốn dĩ Hứa Gia Thời đang đối đáp trôi chảy thì bỗng nhiên không nghe thấy âm thanh của anh nữa.

Người quay phim ngừng ghi hình, đội hậu cần đặt tấm phản quang xuống, Trình Tử Nghi lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Hứa Gia Thời nói ‘chờ tôi một lát’, sau đó lập tức đi về phía bên phải gốc cây đại thụ.

Ngã trong bụi cỏ, hai người vừa mới đứng dậy, nhặt cỏ dại và lá cây trên quần áo xuống.

Bỗng nhiên cánh tay của cô bị đụng, Đào Ấu Tâm còn tưởng rằng là Khúc Thất Thất không cẩn thận đụng vào nên tiếp tục sửa sang lại quần áo.

Sau đó, trên eo của cô bị ai đó nhéo một cái, Đào Ấu Tâm quay đầu lại rồi trợn mắt nhìn Khúc Thất Thất, nhưng chỉ thấy cô ấy không ngừng bĩu môi, như thể đang ám chỉ điều gì đó.

Trong đầu lóe lên một tia sáng, Đào Ấu Tâm chợt ngẩng đầu, thân hình cao lớn của chàng thiếu niên đang dần dần được phóng to trong tầm nhìn của cô, rồi trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng dừng ở trước mặt cô.

“Đào Ấu Tâm, sao em lại ở đây?”

Một câu dò hỏi đơn giản nhưng lại khiến cảm giác chột dạ của Đào Ấu Tâm trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, cô trả lời một cách khó khăn: “Hôm nay thời tiết khá tốt, em muốn cùng Thất Thất ra ngoài đi dạo.”

“Dạo đến trường học luôn hả?”

“Tự dưng em thấy mình hơi nhớ nhung về khuôn viên trường xinh đẹp này nên tới đây xem.” Đào Ấu Tâm không khỏi khâm phục chính mình, khả năng trợn mắt nói dối của cô càng ngày càng tiến bộ.

Hứa Gia Thời khoanh tay, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô.

Ba giây đồng hồ trôi qua.

Năm giây trôi qua.

Mười giây…

Đào Ấu Tâm cúi đầu, tiết lộ sự thật: “Được rồi, là em đi theo anh tới đây.”

Cô đang suy nghĩ, nếu Hứa Gia Thời hỏi cô rằng tại sao muốn làm như vậy, thì cô vẫn nên tiếp tục bịa đặt gì đó hay vẫn nên thẳng thắn thú nhận?

May mắn, Hứa Gia Thời cũng không tiếp tục truy hỏi.

Anh khom lưng nhặt chiếc mũ rơi trên mặt đất, đội lại trên đầu Đào Ấu Tâm: “Bên này anh còn có việc, nếu hai người các em cảm thấy buồn chán thì có thể đi dạo phố.”

Ý của anh là muốn đuổi hai người họ đi ư?

Đào Ấu Tâm trợn mắt: “Anh đi nhanh đi, tụi em cũng sẽ rời đi ngay lập tức.”

Hứa Gia Thời quay lại với Trình Tử Nghi.

Đào Ấu Tâm đứng dưới tán cây, dậm chân thật mạnh về phía mặt cỏ.

Khúc Thất Thất đi vòng quanh người cô một vòng, rồi chỉ vào gương mặt của cô: “Vẻ mặt hung dữ quá đi.”

Đào Ấu Tâm lập tức nở một nụ cười thật tươi.

Nếu đã bị phát hiện, cô cũng không cần phải trốn tránh nữa, hai người nghênh ngang đi đến gần đó, ngồi ở trong đình quan sát.

Khoảng mười phút sau, người cầm máy quay và người hậu cần cầm tấm che nắng vẫy tay chào tạm biệt về phía Trình Tử Nghi và Hứa Gia Thời.

Địa điểm quay chụp chỉ còn dư lại một nam một nữ, Đào Ấu Tâm ‘rầm’ một tiếng đứng dậy, nhìn hai người đang từ xa đi tới.

“Đàn em Đào, đàn em Khúc.” Trình Tử Nghi nhận ra hai người, còn là ký ức khắc sâu.

Đào Ấu Tâm lễ phép chào lại: “Đàn chị.”

Trình Tử Nghi nhẹ nhàng mỉm cười: “Nếu không hay là mọi người cùng nhau ra bên ngoài trường ngồi nhé, chị sẽ mời mọi người uống trà sữa.”

Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, Đào Ấu Tâm lời lẽ chính đáng mà từ chối: “Không cần đâu chị.”

*Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: nếu không có chuyện gì mà tự nhiên tỏ thái độ ân cần thì chắc chắn có ý định xấu xa. Ý chỉ trên đời không có bữa trưa miễn phí, cũng không có phúc lợi miễn phí cho bạn, nếu ai đó tự nhiên đối xử tốt với bạn thì chắc chắn họ đang yêu cầu và muốn nhận được lợi ích từ bạn.

Cô không muốn tiếp thu bất kỳ sự hối lộ nào.

“Vậy được rồi.” Trình Tử Nghi cũng không ép buộc, cô ấy mỉm cười nhìn về phía Hứa Gia Thời: “Chuyện hôm nay đã làm phiền cậu rồi, tôi sẽ liên lạc lại với cậu sau.”

Lời nói trong lúc lơ đãng lại một lần nữa khơi gợi lên lòng hiếu kỳ của Đào Ấu Tâm.

Kể từ sau ngày liên hoan hôm đó, tâm trạng của cô giống như xiếc đi trên dây, vẫn luôn lo lắng đề phòng. Cô không nhìn nổi hình ảnh Trình Tử Nghi đứng bên cạnh Hứa Gia Thời, vì thế nhìn rõ khoảng cách giữa hai người, rồi lặng lẽ di chuyển đến đứng giữa họ, nói bóng nói gió hỏi: “Anh Gia Thời, buổi tối anh không đi học à?”

Hứa Gia Thời trả lời: “Có chứ.”

Vậy là tốt rồi.

Đào Ấu Tâm cũng không thăm dò thêm nữa, quay đầu nói với Trình Tử Nghi: “Đàn chị, buổi tối chúng em phải đến lớp học năng khiếu, cũng khá vội nên tụi em đi trước nhé.”

Đôi mắt cô gái chớp chớp, có chút đắc ý.

Cô không giấu được tâm tư của mình, loại hành vi như vậy trông rất đáng yêu trong mắt của những người nhạy bén.

Bởi vì buổi tối muốn đến lớp năng khiếu, nên Khúc Thất Thất cũng cùng bọn họ đường ai nấy đi.

Chỉ còn lại hai người, rốt cuộc Đào Ấu Tâm cũng không kìm nén được lòng hiếu kỳ của mình: “Anh Gia Thời, vừa rồi các anh đang quay video phải không?”

“Ừ.”

“Nội dung gì thế?”

Vốn dĩ không dự định nói, tuy nhiên đã bị cô nhìn thấy, Hứa Gia Thời cũng chỉ có thể thừa nhận: “Video tuyên truyền trường học.”

“Ồ.” Thì ra là thế, là cô suy nghĩ nhiều.

Đào Ấu Tâm muốn xác nhận: “Cho nên chuyện đàn chị Trình muốn anh suy xét chính là việc quay video hả?”

Cô tự cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng thật ra suy nghĩ của cô đã sớm hiện rõ trên mặt rồi, Hứa Gia Thời cố ý tạm dừng một lát, trả lời cô một cách vòng vo: “Cũng không hoàn toàn là như thế.”

Đào Ấu Tâm: “…”

Cô vẫn còn quá ngây thơ.

Hứa Gia Thời cũng không lừa cô, vấn đề Trình Tử Nghi để anh suy xét không chỉ là việc quay video, mà còn có lời mời tham gia hội học sinh.

Sự sắp xếp của trường học đối với hội học sinh có chút đặc biệt, không có tuyển chọn công khai, mà là do thầy cô hoặc thành viên trong hội học sinh tiến cử.

Học kỳ đầu tiên của lớp 10 là thời gian quan sát, đến học kỳ sau của lớp 10 thì bắt đầu tuyển chọn người mới.

Sau một năm, vào học kỳ sau lớp 11 có thể thăng chức lên làm hội trưởng hoặc phó hội trưởng, sau đó dẫn dắt người mới, cho đến học kỳ sau của năm lớp 12 thì lại có một nhiệm kỳ mới.

Cứ như vậy tuần hoàn tiếp tục.