Nhật Ký Mối Tình Đầu Ở Italy

Chương 11: Ngày thứ mười một

Editor: Lữ

Beta: An Hiên

88,

Hôm nay đến nhà Linh kun chơi, sáng sớm tôi đã vui đến nỗi không ngủ được, cứ nằm trên giường trằn trọc mãi.

Trời vừa tờ mờ sáng, một tia sáng xuyên qua bầu trời xanh thẳm. Tôi tức tốc bật dậy khỏi giường, chạy thẳng đến nhà anh... Không cần người khác mở cửa hộ cũng không rõ xuất phát từ dụng ý nào mà anh lấy lí do lười giúp tôi mở cửa, bí mật đưa cho tôi chìa khóa nhà anh.

Tôi cởi áo khoác dày cộm rồi chui vào trong chăn của Linh kun, lay lay anh: "Dậy chơi với em."

Hai mắt Linh kun đỏ quạch, hé mắt nhìn ra cửa sổ: "Mới sáu, bảy giờ?"

"Tối hôm qua anh đã đồng ý, bất kể sớm bao nhiêu cũng chơi với em mà!"

"Ngủ thêm tẹo nữa thôi."

"Tên lừa đảo, bịp bợm!" Tôi ra sức lay anh dậy, con người này lại giống như khúc gỗ, không mảy may phản ứng chút nào.

Bế tắc quá, tôi chỉ có thể chơi chiêu khác.

Tôi ra vẻ dịu dàng nằm xuống, đến khi Linh kun không còn cảnh giác bắt đầu ngủ tiếp thì đưa tay vào trong áo anh, không biết là sức hấp dẫn của tôi không đủ lớn hay là sự tự chủ của Linh kun quá tốt... Mấy giây sau đó, anh đột ngột bắt lấy hai tay tôi, kéo vào trong ngực, thấp giọng trách mắng: "Đừng phá nữa."

89,

Sáng nay tán gẫu chuyện sinh hoạt thường ngày với nhóm độc giả, mọi người bàn đến vấn đề không biết nếu là rau củ thì Linh kun sẽ là loại nào.

Không biết từ đâu ra, có người đặt câu hỏi: "Có phải Linh kun là dâu tây không?"

Linh kun nghe vậy thì khẽ cười một tiếng, xích lại gần tôi, kề tai nói nhỏ: "Bọn họ đang nói dâu tây (1) loại nào thế?"

(1) Dấu hôn (Hickey) còn hay được gọi là ấn dâu tây.

Ngay tức khắc, hai má tôi nóng ran, tim không tự chủ mà đập hẫng một nhịp, gần như trở nên rối loạn.

Tên này đúng là giậu đổ bìm leo mà, biết tôi còn đang bật chế độ nói chuyện nên không làm gì được anh vì sợ bị độc giả phát hiện ra manh mối.

90,

Linh kun phải ra ngoài làm việc, vì vậy anh dặn đi dặn lại tôi: "Ở nhà một mình phải cẩn thận..."

Tôi khá cảm động với sự chu đáo ân cần của anh, nhưng sự dịu dàng của anh còn chưa kéo dài được ba giây thì đúng như dự đoán, anh bổ sung: "Trên gác lửng phòng kế bên có thể..."

Vừa dứt lời, anh định nói rồi lại thôi, nhanh chóng đi ra cửa.

Tôi chui vào trong chăn, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Đợi tên này về nhà, anh nhất định phải chết.

Chỉ có điều ai có thể giải quyết sự khẩn cấp của tôi, cùng đi vệ sinh với tôi đây?

91,

Khoảng chừng đến giờ ăn trưa, Linh kun xách nguyên liệu nấu ăn về nhà.

Khi còn chưa bước vào phòng, anh đã ồn ào ở bên ngoài: "Nói yêu anh đi, mau hôn anh nào."

Bởi vì vừa có chuyện không vui, tôi còn chưa trở lại bình thường, lúc này giận không có chỗ trút, hừ lạnh: "Mau cút đi, không thèm!"

"Hử? Em nói cút? Nói lại lần nữa xem." Giọng nói Linh kun trở nên nguy hiểm hơn rất nhiều.

Nhưng tôi không phải loại người nhát gan, hơn nữa Linh kun còn đang đi giày, tuyệt đối sẽ không vào phòng lúc này, vì vậy tôi phách lối la hét: "Cút!"

Vừa dứt lời, Linh kun nhíu mày, bước vài bước vào tận trong phòng.

Tôi bị dọa, vội rúc vào trong chăn, chỉ sợ lộ ra một kẽ hở thôi sẽ bị anh bắt rồi đánh cho một trận.

Sau đó vài giây tôi chỉ nghe thấy tiếng cười hờn dỗi ở ngoài chăn.

Ặc, hình như bị cười nhạo rồi.

92,

Linh kun tỏ tình với tôi đúng vào lễ tình nhân, ngày 14 tháng 2.

Không hề dày công chuẩn bị sô cô la, cũng không có hoa hồng thơm phức, thậm chí cả quá trình tỏ tình đều hấp tấp vội vàng.

Ngày đó, như thường lệ, tôi và Linh kun nấu cháo điện thoại. Tôi ở đầu bên kia bùi ngùi một câu: "Em thật sự không vui, không có ai tặng sô cô la cho em, cũng không có ai tỏ tình với em."

Linh kun chần chừ một lúc mới thấp giọng nói: "Anh thích em."

"Em cũng thích anh đấy." Tôi tương đối ngay thẳng, bình thường nói thích ai cũng đều treo trên miệng.

"Không phải là thích kiểu bạn bè." Linh kun nghiêm túc bổ sung một câu.

Nghe xong lời này, tôi ngây ra tại chỗ.

Thích kiểu bạn bè không phải cùng một loại với người yêu sao?

Tôi không chắc lắm, nhưng lại không biết làm sao... tôi hoàn toàn không hiểu mình có tình cảm như nào với Linh kun, bởi vì chưa từng yêu ai nên tôi vô cùng xa lạ về phương diện tình yêu, cũng không thể xác định lòng mình. Chỉ có một điều duy nhất có thể biết được là nếu như lúc ấy tôi từ chối Linh kun, anh chắc chắn sẽ không nói chuyện với tôi như bây giờ. Thậm chí bởi vì xấu hổ, anh sẽ tránh tôi còn không kịp.

Sao cũng được, chỉ là không muốn mất bạn thôi.

Vì vậy tôi trả lời một câu rập khuôn "À", đại ý là tôi biết rồi.

Nhưng Linh kun lại cho rằng tôi bắt lại "tín hiệu" của anh, ngày hôm sau liền tự cho mình thân phận bạn trai.

Đợi tôi tỉnh táo lại thì đã quá muộn.

Con thuyền đạo tặc này sao có thể cập bến cơ chứ?

93,

Lại nhớ đến câu chuyện trái tim thiếu nữ của tôi.

Trước khi yêu, tôi từng mơ một cảnh tượng tương đối đen tối, đại khái là chuyện hôn môi, đối tượng lại là Linh kun mà rõ ràng khi đó tôi không hề ôm mộng thiếu nữ với Linh kun.

Hôm sau, tôi mang một bụng tâm sự, lại không thể nói ra miệng. Đối mặt với ánh mắt săm soi của Linh kun, tôi buông vũ khí đầu hàng: "Em mơ thấy em hôn Z kun."

Z kun là bạn học bổ túc của tôi, tuổi xấp xỉ Linh kun, có điều anh ta là học trò, còn Linh kun là "thầy giáo" hỗ trợ phiên dịch.

Linh kun cất giọng thờ ơ, uể oải hỏi: "Em thích cậu ta?"

"Chỉ là mơ thôi, mơ thì không logic, em cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa." Tôi qua quýt cho xong chuyện.

Theo như lời Linh kun, khi ấy anh như bị vạn tiễn xuyên tim, chưa từng có chuyện nào khó chịu như vậy. Lúc gặp Z kun sắc mặt cũng không tốt, còn luôn muốn so cao thấp với anh ta.

Qua hai ngày, có lẽ vì chuyện giấu giếm Linh kun nên lương tâm tôi bị cắn rứt, liền thật thà nói: "Nói với anh chuyện này ngượng lắm, lần đó người em mơ thấy không phải là Z kun mà là anh."

Giọng nói Linh kun trở nên thoải mái hơn nhiều, giống như dốc hết toàn lực vỗ về tôi, anh nói: "Đây là chuyện bình thường, anh cũng từng mơ thấy em."

Tôi tò mò hỏi: "Cũng xảy ra chuyện giống vậy sao?"

Trong phút chốc, Linh kun sửng sốt, trả lời kiểu úp úp mở mở: "Ý của anh là, bởi vì quan hệ của chúng ta thân thiết nên mơ thấy đối phương là chuyện rất bình thường. Hơn nữa bạn bè cũng có ham muốn chiếm hữu, thân là bạn tốt nhất của nhau, anh không cho phép em kết bạn với những người khác nữa, anh sẽ ghen, em hiểu không?"

Tôi suy nghĩ một chút, nhớ lại mấy ngày trước, trong lớp học bổ túc có một cô gái xinh đẹp, hiệu trưởng đặc biệt để Linh kun phụ đạo. Khi ấy tôi định xuống tầng tìm Linh kun, nghe thấy bọn họ nói chuyện với nhau mà tôi cũng cảm thấy một sự mất mát không thể nói thành lời. Vì vậy tôi liền xoay người bỏ đi, không muốn dính dáng đến cảnh tượng "thầy trò" ấm áp kia.

Sau khi về nhà, tôi còn cãi nhau với Linh kun một trận thật lớn trong điện thoại, đến bây giờ anh cũng không nghĩ ra nguyên nhân.

Khi ấy, ngoài mặt tôi không lăn tăn sợ hãi nhưng đáy lòng đã sớm sóng to gió lớn rồi. Có thể là tôi cũng có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ giống như anh nói vậy.

"Em cũng vậy, cho nên anh không được dạy người khác, được không?"

"Được, giao ước rồi đấy nhé."

"Ừm."

Bây giờ nghĩ lại một chút, tôi hoàn toàn bị anh lừa rồi... Đâu ra kiểu bạn bè nào lại bá đạo như anh, một khi đã nhận định thì sẽ khóa chặt bên người chứ?