Nhật Ký Ma Cà Rồng

Quyển 1 - Chương 5

Ánh trăng tròn soi thẳng bóng Stefan khi anh trở về nhà ở khu nội trú. Anh cảm thấy choáng váng, hơi lảo đảo, tất cả là do quá mệt mỏi vì việc uống nhiều máu. Đã từ rất lâu rồi, anh đã để chính bản chất trong mình trở nên “lớn mạnh.” Và sự bùng nổ của sức mạnh hoang dã ở nghĩa địa làm anh điên cuồng, làm sự tự chủ vốn đã yếu của anh trở nên choáng váng. Anh vẫn chưa chắc chắn sức mạnh đến từ đâu. Anh dõi theo người con gái đó từ trong bóng tối, khi anh cảm nhận được nó. Anh thấy được sự sợ hãi khi chúng cứ lẩn quẩn quanh khúc sông và sự thèm khát khi tìm kíêm sức mạnh đó và nguồn gốc của nó. Cuối cùng, anh đã theo sau cô ấy, cố gắng không làm cô ấy đau.

Có một cái bóng đen lướt nhanh về hướng khu rừng, có vẻ là kẻ sùng đạo, hướng về nơi tôn nghiêm ở cây cầu, đến mức giác quan trong đêm của Stefan cũng không nhận ra nó là ai. Anh đã theo dõi cô ấy và hai người khác đi về hướng thị trấn. Sau đó anh quay lại chỗ nghĩa địa.

Bây giờ thì nó không còn gì cả, không còn bất cứ thứ gì ở đây. Trên mặt đất còn rơi lại một mãnh lụa, với cặp mắt con người thì đó là màu xám trong bóng tối, nhưng anh có thể nhìn ra màu sắc thật sự của nó, anh luồn nó giữa những ngón tay mang nó chạm vào môi mình một cách chầm chậm, anh có thể ngửi được mùi hương trên tóc cô.

Kí ức đã nhấn anh chìm sâu vào nó. Nó đã đủ tệ khi để cô ấy vuột khỏi tầm nhìn, khi cái suy nghĩ phóng khoáng của cô chọc vào sự tỉnh táo của anh. Nhưng để được cùng lớp với cô ấy trong trường, để cảm nhận được sự có mặt của cô đằng sau lưng anh, để cảm nhận mùi hương thơm ngát trên làn da cô xung quanh anh, nó gần như là tất cả những gì anh có thể chịu đựng được.

Anh đã lắng nghe mỗi hơi thở nhẹ của cô ấy mỗi khi cô thở, cảm nhận rõ cơ thể của cô đằng sau lưng anh, cảm nhận từng nhịp đập của trái tim cô, và dần dần dẫn tới sự rùng rợn,ấy rồi bản năng của anh lại trỗi dậy. Lưỡi anh lướt qua lại giữa chiếc răng nanh, thích thú thưởng thức những nỗi đau mà anh tự tạo dựng lên, thúc đẩy nó. Anh cố hít vào mũi mùi hương của cô, để những áo tưởng đến với anh, cố hình dung cổ cô ấy mềm mại như thế nào, và môi anh sẽ mơn nhẹ lên nó ngay lần đầu tiên. Những nụ hôn thoáng qua lả lướt. Cho tới khi anh vươn tới chỗ lõm mềm mại nơi cổ họng cô, rằng anh ta sẽ hít hà nó, và ở nơi mà trái tim cô đập rộn ràng, ẩn dưới làn da mềm mại. Và rồi cuối cùng, đôi môi anh ta sẽ dần lộ ra nhưng cái răng sắc nhọn, đang căng tức như những dao găm nhỏ.

Không, anh tự đánh thúc mình khỏi trạng thái mơ màng, mạch anh đập rời rạc, cơ thể anh run lên. Lớp học đã giải tán, mọi hành động đều đổ dồn về phía anh, và anh chỉ có thể hy vọng rằng không ai quan sát anh quá gần.

Khi cô ấy mở lời với anh, anh đã không thể tin được anh sẽ đối mặt với cô ấy. Trong khi tĩnh mạch anh như thiêu cháy và hàm trên của anh đau. Anh đã sợ trong chốc lát sự kiềm chế của anh sẽ bị phá vỡ, anh sẽ tóm vai cô ấy, đưa cô ra phía trước bọn họ. Anh không hình dung được anh sẽ rời khỏi đây như thế nào. Đã có một khoảng thời gian anh hướng năng lực của mình vào sự rèn luyện khổ ải, nhận thức mơ hồ rằng anh không được sự dụng sức mạnh đó. Nó không quan trọng, thậm chí nếu không có nó, anh vẫn giỏi hơn các chàng trai loài người về mọi mặt, những người thi đấu với anh trên sân bóng.

Anh quan sát nhạy bén hơn, phản xạ của anh nhanh hơn, cơ bắp của anh khoẻ hơn. Ngay sau đó, một bàn tay vỗ sau lưng anh và giọng Matt văng vẳng bên tai.

“Chúc mừng! Chào mừng cậu đến với đội”

Nhìn vào gương mặt cười thành thật ấy, Stefan đã vượt qua sự xấu hổ. Nếu anh biết tôi đã làm gì, anh sẽ không cười với tôi, anh ấy suy nghĩ hơi buồn rầu. Tôi đã chiến thắng trong trận đấu bằng trò lừa đảo. Cô gái cậu yêu, cậu yêu cô ta phải không? – đó là những gì tôi đang nghĩ.

Và cô ấy vẫn còn tồn tại trong tâm trí của anh với mọi nổ lực loại bỏ cô khỏi buổi chiều hôm đó. Anh đã thơ thẫn đi trong nghĩa địa, sau khi bị kéo khỏi khu rừng bởi một lưc mà anh không thể hiểu nỗi. Một lần ở đó anh đã dõi theo cô ấy, chiến đấu với chính mình, chiến đấu với bản năng, cho đến khi sự dâng trào của sức mạnh đẩy cô ấy và các bạn cô ấy chạy đi, anh trở về nhà – chỉ sau khi ăn. Sau khi đánh mất sự tự chủ của mình.

Anh không thể nhớ chính xác nó đã diễn ra như thế nào, anh đã để nó xảy ra như thế nào. Sự bùng phát của sức mạnh đã bắt đầu, nên để nhận thức trong anh ngủ yên. Việc đi săn là cần thiết, khao khát săn đuổi, khi đã đánh mùi được sự sợ hãi và vui mừng hoang dại của kẻ đi săn. Đã là nhiều năm – hình như một thế kỉ – kể từ khi anh ta bắt đầu bíêt mình cần nhiều sức mạnh. Tĩnh mạch bắt đầu thiêu cháy như lửa. Và tất cả mọi suy nghĩ của anh đã trở thành màu đỏ, anh không thể nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoại trừ vị tanh, nguyên nhân gây ra sự rung cảm đó, của máu.

Trong cơn kích động dữ dội, anh bước từng bước tới gần sau lưng cô gái. Những gì sẽ có thể xảy ra nếu anh không lần theo mùi hương của ông lão tốt hơn là không nên nghĩ đến. Nhưng khi anh đi đến cuối cây cầu, khứu giác anh bị đánh động dữ dội, cái mùi độc đáo của thịt người.

Máu người, liều thuốc cuối cùng cũng như loại rượu cấm. Say sưa với chính bản chất của mình và anh cũng đã quá mệt mỏi để chiến đấu với chính điều đó. Có cái gì đó chuyển động trên cái nhà băng ngay dưới chân cầu, có vẻ là một miếng giẻ. Trong chốc lát, Stefan đã tiếp đất một cách thanh nhã, như loài mèo, vào bên trong. bàn tay anh ta giơ ra, bắt lấy miếng vải, để lộ ra khuôn mặt nhăn nheo trên cái cổ gầy gò. Đôi môi anh giật giật.

Sau đó không còn bất cứ âm thanh nào ngoại trừ tiếng anh thưởng thức bữa tối.

Bây giờ, anh chạy lên cầu thang chính của khu nội trú, cố gắng không suy nghĩ về nó, cũng như không suy nghĩ về cô ấy –cô gái đã cuốn hút anh với hơi ấm của cô, cuộc sống của cô. Cô ấy là người anh thật sự mong muốn, nhưng anh vẫn không dừng ở đó, anh phải giết bất cứ cái suy nghĩ trước khi họ bắt đầu từ bây giờ. Vì lợi ích của anh, và cho chính cô ấy. Anh là cơn ác mộng của cô biến thành sự thật và thậm chí cô còn không biết điều đó.

“Ai ở đó vậy? Là cậu à, chàng trai?” một giọng nói gay gắt, cách cửa bật mở và mái tóc hoa râm ló ra.

“Vâng, thưa phu nhân Flowers. Tôi xin lỗi nếu tôi làm phiền bà.”

“Ah. Cái tiếng cọt kẹt của sàn nhà làm phiền tôi hơn, anh nhớ khoá cửa đằng sau anh đấy.”

“Vâng thưa phu nhân, bà sẽ được an toàn mà!”

“Được thôi. Chúng ta cần an toàn ở đây. Anh chắc sẽ không bao giờ biết đã có những gì xảy ra trong rừng đâu?” Anh nhìn nhanh, nở 1 nụ cười mỉm trên mặt qua mớ tóc lòa xòa, đôi mắt vụt sáng. Dường như có những bí mật đằng sau những biểu hiện đó.

“Ngủ ngon, thưa phu nhân!”

“Ngủ ngon, chàng trai.” bà đóng cửa lại.

Trở về phòng, anh thả mình nằm trên giường, nằm ngửa ra, hơi nghiêng so với trần nhà. Bình thường ban đêm đối với anh là khó khăn, nó vốn không phải là giấc ngủ bình thường. Nhưg đêm nay anh cảm thấy rất mêt. Quá nhiều ánh sáng mặt trời cùng bữa ăn khó tiêu làm anh khá uể oải. Dù vẫn chưa nhắm mắt, nhưng anh không còn thấy cái trần nhà quét vôi phía trên anh.

Một mẫu kí ức nhỏ chợt thoáng qua trong tâm trí anh. Katherine, thật dễ thương vào buổi chiều bên dòng suối, mái tóc như ánh sáng trăng của cô ánh lên màu vàng nhạt. Thật hạnh phúc là anh đã từng một lần ngồi bên cô. Được một lần chia sẻ những bí mật với cô.

“Nhưng mà em không thể ra ngoài nắng.”

“Em có thể, miễn là em mang cái này vào” cô đưa bàn tay trắng muốt lên, ánh trăng soi rọi chiếc nhẫn lapis. “Nhưng mặt trời làm em mệt mỏi, chưa bao giờ cảm thấy khoẻ mạnh”

Stefan nhìn cô, nhìn vào nét duyên dáng nổi bật của cô và thân hình mãnh dẻ. Cô ấy gần như mỏng manh như thuỷ tinh. Không, cô ấy chưa bao giờ khoẻ mạnh.

“Em thường bị ốm khi còn bé” cô nói khẽ, mắt cô dán chặt vào con suối.

“Lần cuối cùng, bác sĩ phẫu thuật bảo em sẽ chết, em nhớ rằng bố đã khóc, em nhớ em đã nằm trên chiếc giường lớn của em, quá yếu đến độ không thể đi lại được. Thậm chí việc thở đều cũng là một nổ lực đối với em. Em rất buồn vì phải rời bỏ thế giới, cô đơn, rất cô đơn.” Cô chợt rùng mình rồi lại mỉm cười.

“Nhưng chuyện gì đã xảy ra?”

“Em thức dậy lúc nửa đêm, và bắt gặp Gudren, người hầu của em, chị ấy đang đứng bên giường của em. Sau đó chị ấy bước tránh sang một bên, và em thấy người đàn ông mà chị ấy dẫn tới. Em đã sợ. Tên ông ta là Klaus, em đã từng nghe mọi người trong làng gọi ông ta là quỷ dữ. Em đã kêu cứu Gudren, nhưng chị ấy vẫn chỉ đứng đấy, dõi theo. Khi ông ta kề môi lên cổ em, em nghĩ ông ta sắp giết em.”

Cô ngừng lại. Stefan nhìn chằm vào cô, vừa sợ hãi vừa thương xót. Cô mỉm cười một cách thoải mái với anh “Rốt cuộc thì nó cũng không kinh khủng lắm. Lúc đầu thì có đau đớn một chút, nhưng sau đó nhanh chóng qua đi. Rồi cảm giác đó sau cùng cũng dễ chịu hẳn. Khi ông ta mang đến cho em một tí máu của ông để em uống. Em đã cảm thấy khoẻ hơn so với vài tháng trước đây. Rồi bọn em chờ vài giờ cho đến lúc bình minh. Khi bác sĩ phẩu thuật đến, ông đã không thể tin là em có thể tự ngồi dậy và nói chuyện. Bố đã nói đó là một phép màu, và ông lại khóc trong hạnh phúc.” Khuôn mặt cô tối sầm lại. “Em đã rời khỏi bố trong thời gian sớm nhất. Một ngày nào đó ông ấy sẽ nhận ra em không già đi nữa.”

“Em sẽ không bao giờ??”

“Không. Điều tuyệt diệu là ở đó, Stefan.” Cô nhìn anh với cái nhìn thật trẻ con, “Em sẽ trẻ mãi, sẽ không bao giờ chết! Anh có thể tưởng tượng được không?”

Anh không thể tượng tượng được, bất cứ thứ gì ngoại trừ cô ấy lúc này rất dễ thương, rất ngây thơ và hoàn hảo. “Nhưng – lúc đầu em không thấy sợ sao?”

“Lúc đầu, có một chút thôi. Gudren đã cho em thấy những gì phải làm. Chị ấy bảo em mang cái nhẫn này vào, viên ngọc quý này sẽ bảo vệ em khỏi ánh nắng. Hồi em còn nằm trên giường, chị ấy đã mang đến cho em một ly sữa pha rượu và hương liệu ấm nóng cho em uống. Sao đó, chị ấy mang đến những con thú nhỏ mà con chị bẫy được.

“Không có con người?”

Cô cười vang lên “Dĩ nhiên là không, em có thể nhận được bất cứ thứ gì em cần trong đêm nhờ chim bồ câu. Gudren nói rằng nếu em mong muốn được mạnh lên thì nên uống máu người, để tồn tại, bản chất con người là mạnh nhất. Và Klaus đã sử dụng nó để kêu gọi em, ông ta còn muốn trao đổi máu nữa. Nhưng em nói với Gudren là em không cần. Cũng như cho Klaus.” Cô ấy ngừng lại, mắt cô rũ xuống, hàng mi nằm trên gò má. Giọng mượt mà khi cô tiếp tục, “Em không nghĩ điều đó nhẹ nhàng hơn. Em sẽ chỉ lấy máu người chỉ khi em cần một người bạn, người sẽ luôn bên em trong suốt cuộc đời em.” Cô nhìn anh nghiêm trang.

Stefan cười với cô, cảm thấy thanh thản và ngập tràn niềm hãnh diện. Khó có gì có thể diễn tả nỗi cảm giác hạnh phúc của anh lúc này.

Nhưng trước đó, anh trai anh Damon đã trở về từ đại học. Trước đây Damon có trở lại và đã thấy đôi mắt màu xanh ngọc hệt như đá trang sức của Katherin.

Trên chiếc giường trong căn phòng áp mái, anh buồn phiền. Và sau đó bóng tối lại ập đến … tối hơn, những hình ảnh mới lại chập chờn trong tâm trí anh.

Đó là những cảnh lờ mờ và tản mác của quá khứ, chúng cũng chẳng thành một chuỗi sự kiện được. Anh thấy họ trong thoáng chốc bởi một luồng sáng của tia chớp. Khuôn mặt anh trai anh, uốn nắn thành cái mặt nạ của sự tức giận vô hồn. Đôi mắt xanh của Katherine long lanh và điệu máu xoay tròn của cô trong cái áo đầm trắng mới của cô. Ánh sáng lấp lánh ẩn khuất phía sau cây chanh. Cảm nhận được thanh gươm trong tay mình; giọng nói của Giuseppe vang vọng từ xa. Cây chanh. Anh đã không trốn sau cây chanh. Anh lại thấy khuôn mặt của Damon, nhưng lần này thì người anh trai bật cười dữ dội. Vẫn tiếp tục cười, âm thanh nghe như tiếng rạn nứt của kính vỡ. Và cây chanh thì gần hơn….

“Damon – Katherine – không!”

Anh bật dậy trên giường.

Vò tay trên mái tóc mình và thở đều đặn.

Một giấc mơ khủng khiếp. Đã từ rất lâu rồi anh mới lại bị những giấc mơ tra tấn như thế này, rất lâu, rất thật, trước kia anh đâu có mơ mộng gì. Những giây phút cuối đó cứ diễn đi diễn lại trong tâm trí của anh, anh đã thấy lại cây chanh và nghe lại giọng cười của anh trai anh… nó vang vọng trong tâm trí anh gần như quá rõ ràng. Bất ngờ, anh bật dậy mà không suy nghĩ, Stefan nhìn lại chính khi mở cửa sổ ra. Không khí đêm lành lạnh trên má anh khi anh nhìn vào màn đêm bạc.

“Damon?” anh truyền suy nghĩ đi bằng năng lực của mình, tìm kiếm. Sau đó anh buông mình vào trạng thái im lặng, lắng nghe bằng tất cả giác quan của mình.

Anh không cảm nhận được gì, không có hồi đáp. Gần đó, cặp chim ăn đêm bay vụt trên không trung. Trong thị trấn, nhiều tâm thức vẫn còn đang say ngủ; trong rừng, những con thú hoạt động về đêm bí mật ra ngoài đi săn…

Anh thở dài và quay trở lại phòng. Có lẽ anh đã sai về giọng cười; thậm chí có lẽ anh cũng đã sai về mối đe doạ trong nghĩa trang. Fell’s Church vẫn còn đấy, vẫn yên bình, và anh nên ghen tị với nó. Anh cần phải ngủ.

Ngày 5 tháng Chín (thật ra đầu ngày 6 tháng Chín – khoảng 1 giờ sáng)

Gửi nhật ký, mình nên quay lại giường sớm thôi. Chỉ một phút trước đây mình đã thức dậy vì nghĩ có ai đó la to, nhưng bây giờ thì cả nhà đều im lặng. Có rất nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra trong đêm nay đến độ thần kinh của mình như căng ra, mình đoán vậy.

Ít nhất mình thức dậy để biết chính xác những gì mình sẽ làm cho Stefan. Dường như tất cả mọi thứ bây giờ chỉ cần đơn giản là nhảy xổ ra trong đầu mình. Kế hoạch B, giai đoạn 1, bắt đầu từ ngày mai.

Đôi mắt của Frances ánh lên giận dữ, và má cô đỏ bừng khi cô lại gần cái bàn nơi ba cô gái đang ngồi.

“Oh, Elena, cậu nghe này!”

Elena mỉm cười với cô, dù phép lịch sự lúc này thật không cần thiết. Frances cúi cái đầu với mái tóc nâu xuống, “Ý mình là… mình có thể hợp tác với cậu không? Mình vừa nghe những điều điên rồ nhất về Stefan Salvatore.”

“Ghế này,” Elena nói giọng hoà nhã. “Nhưng,” cô nói thêm, chuyển sang giọng nịnh nọt. “Chúng mình không thật sự hứng thú với những tin mới.”

“Cậu á ??” Frances dựng ngược. Cô nhìn vào Maredith, rồi tới Bonnie. “Các cậu đang đùa phải không?”

“Hoàn toàn không,” Meredith xiên ngang một hạt đậu xanh rồi quan sát nó thâm trầm. “Có những thứ khác làm bọn mình bận tâm ngày hôm nay.”

“Chính xác,” Bonnie đột ngột lên tiếng. “Stefan là tin cũ rồi, cậu biết không. Cho qua đi.” Cô ấy cúi xuống và chà vào mắt cá chân.

Frances nhìn nhìn Elena dò hỏi.”Nhưng mình nghĩ bạn muốn biết tất cả về anh ấy?”

“Tò mò thôi,” Elena nói. “Rốt cuộc thì anh ấy là khách, và mình muốn chào đón anh ấy đến Fell’s Church. Nhưng dĩ nhiên, mình vẫn trung thành với Jean-Claude.”

“Jean-Claude?”

“Jean-Claude,” Meredith nói, nhướn chân mày lên và thở dài.

Một cách điệu nghệ, với ngón áp út và ngón tay cái, Elena rút tấm hình ra khỏi ba lô của cô ấy. “Đây, anh ấy đứng trước túp lều nơi chúng mình đã ở lại. Ngay sau đó, anh ấy đã chọn cho mình một bông hoa và nói “Tốt,” – cô nở nụ cười bí mật – “Mình không nên lặp lại.”

Frances nhìn chằm chằm vào bức ảnh. Bức ảnh là hình một chàng trai trẻ có nước da xạm màu, áo sơ mi ngắn, đứng phía trước bụi dâm bụt và mỉm cười rụt rè. “Anh ấy lớn tuổi hơn phải không?” Cô hỏi với sự quan tâm “Hai mươi mốt. Dĩ nhiên rồi” – Elena nhìn thoáng qua vai – “Dì mình sẽ không bao giờ tán thành, cho nên tụi mình phải giấu bà ấy cho đến khi mình tốt nghiệp. Tụi mình viết cho nhau những bí mật.”

“Lãng mạn thật,” Frances thở ra. “Mình sẽ không bao giờ kể cho bất kỳ ai, mình hứa, nhưng còn Stefan…” Elena mang đến một nụ cười tươi hơn. “Nếu,” cô nói, “Mình sẽ ăn ở Continental, mình luôn thích người Pháp hơn người Ý mà.” Cô ấy quay qua Mereditth, “Phải không?”

“Mm-hmm, lần nào cũng cũng vậy,” Elena và Meredith cười với nhau đầy ẩn ý, sau đó quay về hướng Frances . “Bạn đồng ý không?”

“À, uhm…” Frances nói vội vã, “Mình cũng vậy, lần nào cũng vậy” Cô ấy mỉm cười với bản thân rồi gật đầu nhiều lần khi cô ấy đứng dậy và bỏ đi.

Khi cô gái đi rồi, Bonnie nói với giọng thảm thương. “Điều này sẽ giết chết mình mất. Elena. Mình sẽ chết đấy nếu bạn không kể cho mình nghe.”

“Uhm, đó? Mình có thể kể cho bạn,” Elena bình tĩnh đáp lại. “Cô ấy sắp nói đến tin đồn xoay quanh Stefan Salvatore rằng anh là một con nghiện.”

“Gì chứ?” Bonnie dựng ngược lên, rồi phá lên cười. “Nhưng điều đó buồn cười quá. Có con nghiện nào trên thế giới lại ăn mặc nhứ thế, lại còn đeo cả kính râm nữa? Ý mình là, anh ấy đã làm mọi việc để thu hút sự chú ý ấy.” Giọng cô kéo dài ra, đôi mắt nâu mở rộng.

“Nhưng sau đó, đó có thấy là tại sao anh ấy làm vậy. Không ai có thể nghi ngờ những việc quá rõ ràng như vậy? Anh ta sống một mình, và anh ta hết sức giữ kẽ… Elena! Nếu nó là sự thật?”

“Không đâu” Meredith nói.

“Làm sao bạn biết?”

“Bởi vì mình là người đã tung tin đó,” Nhìn vào biểu hiện của Bonnie, cô toét miệng cười và nói thêm: “Elena đã nói với mình.”

“Ohhhh,” Bonnie nhìn một cách thán phục vào Elena. “Cậu ác thật. Có cần mình nói thêm là anh ta mắc một căn bệnh thời kì cuối không?”

“Không, không được. Mình không cần đến những chú chim sơn ca bu quanh để ngăn anh ta đến ‘xử’ mình đâu. Nhưng cậu có thể nói với mọi người bất cứ gì cậu muốn về Jean-Claude.”

Bonnie cầm bức ảnh lên. “Anh này là thật sao?”

“Người làm vườn đấy. Anh ấy quá say mê với mấy bụi cây dâm bụt. Anh ta đã kết hôn, và có 2 đứa con.”

“Tiếc thật.” Bonnie nói với giọng trầm trọng. “Và cậu nói với Frances là không kể với bất cứ ai về anh ta…”

“Đúng,” Elena kiểm tra đồng hồ. “Điều đó cũng có nghĩa là, oh, nói lúc 2 giờ, nó sẽ lan ra khắp trường.”

Sau giờ học,các cô gái đến nhà Bonnie. Họ được chào đón trước cửa nhà bằng một tràn tiếng cãi lộn chói tai, Bonnie mở cửa, rất chậm. Một con chó Bắc Kinh đang tìm cách bỏ trốn. Tên nó là Yangtze (Dương Tử), và nó sủa to đến nỗi không ai khác ngoài mẹ của Bonnie có thể đứng cạnh nó. Nó ngáng chân Bonnie khi cô bước qua.

Phòng khách khá tối và đông đúc, nhiều món đồ gỗ kiểu cách và những bức rèm kiểu cọ treo bên cửa sổ. Chị của Bonnie – Mary ở đó, gỡ những cái kẹp từ mái tóc đỏ của chị. Chị ấy chỉ hơn Bonnie có 2 tuổi, và chị đang thực tập ở bệnh viện thực hành Fell’s Church.

“Oh, Bonnie” chị nói, “Vui thật khi em trở lại, à chào Elena, Meredith.”

Elena và Meredith nói, “Xin chào!.” “Có chuyện gì vậy? chị trông mệt mỏi quá,” Bonnie nói.

Mary thả cái nón của chị lên cái bàn cà phê. Thay vì trả lời, chị lại hỏi vặn lại. “Đêm qua, khi em về nhà và khó chịu, em nói các em đã ở đâu?”

“Xuống… em chỉ xuống cầu Wickery.”

“Đó là điều mà chị nghĩ,” Mary hít thật sâu. “Bây giờ, nghe chị nói này, Bonnie McCullough. Đừng bao giờ ra ngoài đó nữa, và nhất là một mình trong đêm, em hiểu không?”

“Nhưng tại sao không?” Bonnie hỏi, giọng hoang mang.

“Bởi vì đêm qua có một người bị tấn công ở đó, đó là lý do tại sao không. Và em có biết họ tìm thấy ông ta ở đâu không. Ngay bên bờ dưới cầu Wickery.”

“Ai đó bị tấn công dưới cầu ư? Nhưng là ai? Có chuyện gì vậy?”

“Chị không biết. Sáng nay một trong những người làm ở nghĩa trang đã thấy ông ta nằm đó. Ông ta là người vô gia cư. Chị đoán vậy, và ông ấy hầu như đã ngủ dưới cầu khi ông ấy bị tấn công. Nhưng lúc đó ông ấy sống dở chết dở khi mọi người mang ông vào trong, ông ta vẫn chưa lấy lại ý thức. Có thể ông ta sẽ chết.”

Elena thốt lên “Ý chị là gì, bị tấn công?”

“Ý chị là vậy,” Mary nói rõ ràng. “Cổ họng ông ta gần như bị cắn nát ra, và ông ta mất một lượng máu không thể tin nổi. Lúc đầu mọi người nghĩ đó là một con thú, nhưng bác sĩ Lowen nói đó là một con người. Cảnh sát nghĩ bất cứ ai làm điều đó có thể đang ẩn nấp trong nghĩa trang.” Mary nhìn mỗi người một lần nữa, môi chị mím lại thành một đường thẳng. “Nếu lúc đó em ở trên cầu hay trong nghĩa trang, Elena Gilbert – thì người bị giết đã có thể là em. Hiểu chưa?”

“Chị không phải lo cho chúng em,” Bonnie nói giọng mơ hồ “Chúng em sẽ chú ý mà, Mary.”

“Được rồi, tốt,” Mary nhún vai, chị ấy xoa xoa phía sau cổ một cách mệt mỏi, “chị phải đi nghỉ một chút. Không thì chị sẽ điên lên mất.” Chị ấy rời khỏi phòng khách.

Chỉ còn lại ba cô gái nhìn nhau.

“Nó có thể là một trong ba tụi mình,” Meredith lặng lẽ. “Đặc biệt là bạn, Elena, bạn đến đó một mình.”

Da của Elena có cảm giác đau nhói, điều đó giống như cảm giác đau đớn mà cô đã có ở nghĩa trang cũ. Cô cảm nhận làn gió ớn lạnh và thấy những cái bia mộ cao bao quanh lấy mình. Ánh nắng mặt trời và Robert E.Lee chưa bao giờ có vẻ thật xa xôi đến vậy.

“Bonnie,” Cô nói chậm rãi, “Có phải bạn đã thấy ai đó ngoài kia? Có phải ý bạn là bạn đã nói chuyện với một ai đó khi đợi mình?”

Trong căn phòng lờ mờ tối, Bonnie thần người ra nhìn cô. “Bạn đang nói về cái gì vậy? Mình đâu có nói như vậy.”

“Phải, bạn đã nói như vậy.”

“Bonnie,” Meredith nói, “Cả hai chúng mình đều nghe bạn nói. Bạn nhìn chằm chằm vào khu nghĩa trang cũ, và sau đó bạn nói với Elena.”

“Mình không biết các bạn nói gì, và mình cũng không nói bất cứ thứ gì.” Gương mặt của Bonnie đanh lên vì giận dữ, nhưng có những giọt nước mắt trên mắt cô. “Mình không muốn nói về nó thêm nữa.”

Elena và Meredith nhìn nhau bất lực. Ngoài kia, mặt trời ẩn khuất sau những đám mây.