Nhật Ký Dưỡng Thành Thiếu Niên Phản Nghịch

Chương 17

Công ty Điện ảnh và Truyền hình Ám Lam nằm trong một khu công viên văn hóa bên ngoài đường vành đai phía Đông số 3. Ám Lam hiện đang sở hữu tất cả các bộ phim truyền hình hoặc phim điện ảnh do chính công ty sản xuất. Thậm chí địa điểm casting cũng đều ở chỗ này.

Bắt đầu từ lúc một giờ chiều, đã có rất nhiều người đến trung tâm sản xuất của công ty.

Mọi người ngồi kín mít cả một căn phòng rộng rãi.

Nhóm người đại diện mang theo nghệ sĩ của nhà mình tới Ám Lam, nộp xong hồ sơ, ngồi trong phòng chờ để đợi thông báo của nhân viên công tác.

Điều hòa trung tâm đang bật, đương nhiên là nhiệt độ đang được duy trì rất thích hợp để làm người ta thoải mái. Nhưng bởi vì quá nhiều người tới hay là do quan hệ cạnh tranh lẫn nhau, áp lực tâm lý khá cao nên khiến cho mọi người cảm thấy có vài phần oi bức, không khí lưu thông giống như bị chặn lại.

Mặc dù bên ngoài cửa sổ, gió rét lạnh run nhưng bên trong phòng lại có cảm giác như ngày mùa hè, oi bức đến khó chịu.

Lúc Trình Lộ đưa Giang Đồng vào trung tâm sản xuất Ám Lam, cũng đã không còn sớm. Phòng chờ trước khi vào thử vai khá lớn nhưng hơn phân nửa chỗ ngồi trong căn phòng rộng này đều đã có người ngồi.

Trước đây, Giang Đồng đã đến không ít những hiện trường thử vai cho các bộ phim truyền hình nhưng chưa bao giờ số lượng người lại đông giống như hôm nay vậy.  Không khí cũng luôn sôi động, các diễn viên trẻ cũng sẽ giao lưu, thỉnh thoảng lại nói đùa vài câu với nhau. Nhưng hôm nay tất cả mọi người ở đây đều đang cầm kịch bản của đoạn casting ngắn để đọc, hoặc tìm cảm giác. Trước đây cô ấy chưa từng thấy tình huống này bao giờ.

Tất cả mọi người đều rất coi trọng lần casting này.

Chỉ mới vừa vào cửa, Giang Đồng bỗng nhiên cảm giác bản thân bị tăng thêm không ít áp lực.

Cô ấy tìm vị trí ngồi xuống, nhìn quanh bốn phía để tìm người chị em thân thiết của mình từ trong căn phòng rộng lớn toàn là người này.

Đáng tiếc, cô ấy không thể tìm thấy Nhâm Xử An, nhưng ngược lại…

Gặp được Phương Vũ.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà, Giang Đồng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Thân là chị em tốt, trước hết cô ấy cần phải nói tin tức Phương Vũ cũng đến đây thử vai cho Nhâm Xử An để cô chuẩn bị sẵn tâm lý trước, nhỡ chạm mặt đối phương thì còn biết nên nói cái gì.

Vì thế cô ấy đứng dậy, nhỏ giọng nói với Trình Lộ: “Chị Lộ Lộ, em đi vào nhà vệ sinh một lát.”

Trình Lộ cũng đã đi theo Giang Đồng hơn hai năm, sao có thể không hiểu tiểu tâm tư của Giang Đồng.

Cô ấy thấu hiểu, mỉm cười nói: “Đi đi, đi nhanh về nhanh.”

Vào nhà vệ sinh, cô ấy gọi điện thoại ngay cho Nhậm Xử An. Nghệ sĩ nhà người ta đều chỉ lo xem tới xem lui clip quay mẫu của đoạn thử vai, tìm thêm chút cảm giác. Còn nghệ sĩ nhà mình thì ngược lại, ngay lập tức nghĩ đến chị em tốt.

Giang Đồng cầm di động trong nhà vệ sinh, cô ấy nhìn thoáng qua đồng hồ, vòng casting còn hai mươi phút nữa là chính thức bắt đầu rồi.

Nhâm Xử An bắt máy, Giang Đồng tốc độ nói chuyện cực kì nhanh, cứ như bản thân cô ấy còn sốt ruột hơn Nhậm Xử An: “An An, cậu đến đâu rồi? Thử vai sắp bắt đầu rồi đó. Ở bên này, mình còn chưa thấy bóng dáng cậu đâu cả.”

“Đừng nói nữa. Mình đang bị kẹt xe bên đường vành đai số 4. Hình như phía trước có sự cố giao thông, tắc đến nỗi không có chỗ dịch xe một chút nào.”

Tiếng Nhâm Xử An trong loa điện thoại truyền đến, có chút khác so với giọng bình thường của cô, như có như không một đè nén chút nóng nảy, làm người nghe không rõ ràng.

“Thôi xong, không phải vậy chứ An An, cậu nè…” Giang Đồng vừa nghe xong, trong lòng cũng đột nhiên cũng có chút nóng nảy.

Đừng nói cô ấy với Nhâm Xử An không cạnh tranh cùng một nhân vật, thậm chí, nếu cô ấy với Nhâm Xử An có cạnh tranh cùng một vai diễn thì cô ấy cũng hy vọng Nhâm Xử An có thể tới thử vai, đạt được vai diễn.

Cô ấy sốt ruột, cau mày hỏi: “Sao cậu không ngồi xe điện ngầm tới hả?”

Nhưng vừa hỏi xong, cô ấy liền hối hận.

Lời này giống như đang oán giận Nhâm Xử An vậy, lại vừa vặn nói đến chỗ đau của cô. Hơn nữa, nó cũng không cải thiện được tình trạng hiện tại của cô chút nào, sẽ chỉ làm cho cô càng thêm bực bội.

Trước khi thử vai mà gặp phải tình huống này thì trong lòng cô cũng không bình tĩnh được. Một lát nữa việc nhập vai cũng sẽ khó khăn hơn.

“Từ nhà bọn mình đi bộ mất mười mấy phút mới đến trạm tàu điện ngầm, rồi lại chen chúc nhau trên đó cả một quãng đường dài. Mình sợ làm hỏng kiểu tóc với lớp trang điểm nên bắt xe taxi đi. Mình còn cố tình đi trước hai tiếng, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện này.”

Tốc độ nói chuyện của Nhâm Xử An cũng tăng nhanh khiến Giang Đồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô nhíu chặt mày, hướng thân về phía trước nhìn xung quanh.

“Đừng nóng vội, thứ tự casting nhân vật đại tiểu thư Hạ gia không phải ở tuyến đầu, cậu đến trước thời gian cũng phải chờ thêm tận hai ba tiếng đồng hồ. Yên tâm đi, cậu sẽ không bị lỡ đâu.” Giang Đồng ngoài miệng an ủi Nhậm Xử An vậy nhưng trong lòng cô ấy cũng biết, nếu sự cố giao thông ở đường vành đai số 4 kẹt xe  nghiêm trọng thì cô ấy bị mắc kẹt nửa ngày cũng không phải không có khả năng.

Lúc này, cô lại khiến cho Nhâm Xử An thêm ngột ngạt thì cũng không hay lắm. Nhưng so với việc Nhâm Xử An đang vô cùng lo lắng đi tới đây rồi bất ngờ gặp Phương Vũ thì cô ấy vẫn cảm thấy rằng nhắc trước cô chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng sẽ tốt hơn.

Vì thế cô ấy nói tiếp: “An An, mình phải nhắc nhở cậu một điều.”

Nhâm Xử An hít một hơi sâu, khi lên tiếng một lần nữa, giọng nói lúc này đã bình tĩnh lại không ít: “Cậu nói đi.”

“Phương Vũ cũng ở đây. Cậu mà tới, chắc cũng không tránh được việc gặp phải cô ta, cũng không biết cô ta muốn casting nhân vật nào.”

Nhâm Xử An im lặng vài giây.

Sau đó, cô chỉ biết thở dài, có một loại cảm giác bất cần nói: “Chuyện này không có gì nghiêm trọng lắm. Dựa vào tốc độ xe hiện tại của mình, chờ khi cô ta thử vai xong rồi đi về, mình cũng không chắc chắn có thể tới nơi chưa nữa.”

Biết lời nói Nhâm Xử An có lý nhưng Giang Đồng lại không thể hùa theo, chỉ đành nói: “Ai da, đừng có nghĩ như vậy! An An, cậu nhất định có thể thuận lợi đến thử vai!”

“Được, không nói nữa. Hiện tại, mình chỉ có thể từ từ tới thôi.”

Nhâm Xử An không có đáp lại lời Giang Đồng nói, mà đem nội dung câu chuyện kéo về trọng điểm: “Cậu mau trở về chuẩn bị thật tốt đi. Nếu mình đến muộn, cậu phải đạt được vai diễn này để có thể giúp mình giật dây nha. Thôi, mình cúp máy nhé. Cậu phải cố lên.”

Nói xong, cô thẳng tay cúp luôn điện thoại.

Trong loa truyền đến âm thanh tút tút, Giang Đồng lặng người một chút.

Cô ấy giương mắt nhìn chính mình trong gương, hoá trang thành ca nữ yêu diễm.

Giật dây?

Cho dù cô ấy có được nhân vật thì ở đoàn phim cô ấy cũng không có tiếng nói gì, trong lòng hai người bọn họ đều biết rõ ràng.

Nhâm Xử An nói như vậy, chỉ vì muốn cô ấy chuyên chú vào nhân vật của bản thân, không nên phân tâm vì Nhâm Xử An mà thôi.

Chuyện đã xảy ra, nếu có cách giải quyết thì phải dùng hết toàn bộ sức lực mà giải quyết.

Nếu không có cách giải quyết… Vậy hoàn toàn không cần bận tâm suy nghĩ nhiều nữa.



Nhâm Xử An ngồi trên xe taxi, vào ngày mùa đông, trong xe bật máy sưởi, khiến cho nhiệt độ trên người cô tăng cao hoá thành một tầng mồ hôi mỏng.

Cô rất sốt ruột và lo lắng.

Nói không để bụng là một lời nói dối, có được một cơ hội quý hiếm như vậy, ai mà không để bụng chứ?

Nếu mà thành công, suôn sẻ thuận lợi thì cô có thể bớt đi vài năm nỗ lực.

Bởi vậy, tất nhiên cô muốn nắm chặt cơ hội này nhưng nghĩ đến việc không thể tới kịp giờ được.

Trong lòng cô vô cùng phiền muộn và nôn nóng. Lúc này, cô cũng không thèm đi ôn lại kịch bản trong đoạn thử vai nữa…

Những lời thoại đó, trong khoảng thời gian mấy ngày nay, cô đã sớm ôn đi ôn lại đến thuộc làu, nói khoa trương một chút thì thậm chí cho dù là nói mớ lúc đi ngủ, cô cũng có thể nói ra những lời thoại đó một cách thuận lợi.

Để giảm bớt lo âu trong lòng, Nhâm Xử An mở trò chơi lên.

Trò chuyện với nhóc con Quý Hưng một chút để phân tán lực chú ý của chính mình, có lẽ nó có thể giúp cô cân bằng cảm xúc của mình hơn.

Nếu còn có thể kịp đến thử vai, cảm xúc bình thản và ổn định cũng sẽ giúp cô rất nhiều trong quá trình nhập vai.

Tiến vào trò chơi, đập vào mắt cô là một đôi mắt khóc đến độ ướt sũng và đỏ hoe.