Nhật Ký Của Ngạo Kiều

Chương 5: 5 Chúng Tôi Đã Come Out Như Thế Nào



Edit: Doll
01
Trước mắt đã sắp tới tết, thầy hướng dẫn của tôi đột nhiên lương tâm trỗi dậy mà chịu cho tôi hai tuần nghỉ ngơi.

Giờ thứ nhất của kì nghỉ bắt đầu, tôi như thể con ngựa hoang thoát cương, vó ngựa không ngừng mà kéo va li hành lí chạy tới chỗ Lâm Nguyên.
Tháng trước Lâm Nguyên đi theo thầy hướng dẫn của em đến cảm nhận ánh mặt trời nóng bỏng ở Australia, lần này gặp lại em vừa đen vừa gầy, đứng tại chỗ nhìn tôi cười ha ha, lộ ra hàm răng trắng bóc: "Anh béo lên không ít nhỉ!"
Bạn nhìn thử mà xem, đây là đang nói tiếng người ư, dù thế nào đi nữa tôi cũng là một bé gay trẻ tuổi phong hoa tuyệt đại, vừa cởi quần áo đã thấy một bụng thịt thừa, ngài còn có thể cứng lên à? Tôi mặc kệ em, trợn trắng mắt bê va li của mình lên chiếc xe taxi vừa gọi.
Lâm Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định, em tiếp tục hướng về phía tôi: "Béo một chút cũng tốt mà, kháng lạnh." Dứt lời còn nhéo nhéo bụng tôi —— Đương nhiên là tôi không có mỡ bụng, em cảm thấy tôi béo chỉ vì tôi ngại cái lạnh ở thành phố B quá khắc nghiệt nên mới mặc cái áo lông vũ dày nhất, đánh lừa thị giác rằng tôi béo lên.
Và cũng vì thế mà, Lâm Nguyên nhéo vào một đống lông vịt, có chút mất mát mà bĩu môi.
Bạn nói xem em ấy sao có thể ấu trĩ như vậy được nhỉ, tôi nắn bóp mặt em: "Không phải em bảo hôm nay còn phải mở họp ư? Chốc lát em đi luôn đi, anh có chìa khóa kí túc xá của em, anh tự đi đến đó được."
02
Phòng thí nghiệm của lâm Nguyên không có phúc lợi tốt như bên chúng tôi, em chỉ được nghỉ tết có 7 ngày, tôi đã thành thói quen đối với cái sự không hiểu phong tình của em, em bận việc của em, tôi thì bớt chút thời gian giúp em đi mua chút quà tết.
Đi dạo một buổi sáng, màn thầu đã mua xong, quà cáp gì đó tôi cảm thấy không mới mẻ, buồi chiều định đi các cửa hàng xa một chút xem thử.

Lúc này tôi đã mệt đến mức không buồn nhúc nhích, tùy tiện tìm một quán ven đường để ăn cơm, chuẩn bị ăn bừa thứ gì đó để lót dạ.
Hoặc là nên nói, đời người lúc nào cũng là dịp hội ngộ.
Tôi vừa đặt mông xuống ghế, ha, người ngồi bàn đối diện trông quen mắt thật đấy, vị ngồi bên cạnh người kia cũng rất quen mắt.

Tôi nhìn hình ảnh bản thân phản xa qua màn hình di động tối om: Xung quanh tôi nào là túi lớn túi bé, tóc dài quá rồi nhưng lười đi cắt, mặc áo lông vũ rất dày, giống một ông chú trung niên đầy dầu mỡ.
Tôi lại nhìn tên gay bên người Lâm Nguyên, áo gió mỏng vừa người phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, khi cười hai mắt doanh doanh, nuột như một cây hành lá mới vớt từ trong nước ra.
A.
Tiết mục kinh điển trong phim truyền hình.
Người vợ Tào Khang bắt gặp tiểu tam.
Cố tình, kẻ ở trung tâm lốc xoáy -- Lâm Nguyên lại vô tri vô giác, vui tươi hớn hở như tên ngốc mà vẫy tay với tôi.
03
Tôi thấy chua.
Vô cùng chua.
Dấm trong giạ dày sắp dìm tôi chết đuối, thế mà Lâm Nguyên còn cố tình đâm vào họng súng: "Ầy, em đang suy nghĩ mua quần áo cho anh, em thấy Triệu Nhuận trong phòng thí nghiệm bọn em ăn mặc khá đẹp."
Triệu Nhuận chính là tên gay kia.
Tôi liếc mắt nhìn em: "Có phải em còn cảm thấy không chỉ quần áo, mà người cũng khá đẹp phải không?"
Lâm Nguyên ngây ngốc gật gật đầu, "Là rất xinh đẹp, trong trường học của em có rất nhiều người theo đuổi cậu ấy."
Ngọn lửa tôi nghẹn trong lòng cả buổi trưa phụt một cái bốc cháy: "Cậu ta đẹp vậy em đi mà đi với cậu ta, còn trở về làm gì nữa!"
Lâm Nguyên hơi ngây người, sau đó ủy khuất mà nói: "Đây là kí túc xá của em..."
Tôi tức giận đến bật cười, cầm lấy cái áo lông vũ vắt trên lưng ghế: "Vậy anh đi!"
Lâm Nguyên kéo tôi lại: "Không muốn thì không muốn, cáu cái gì chứ!"
Tôi biết tôi đang giận chó đánh mèo, nhưng tôi cũng rất ủy khuất mà, tôi chạy từ rất xa đến đây, biết em vội, tôi đã bát chấp trời lạnh mà đi ra ngoài giúp em mua đồ tết, kết quả là vừa quay đầu đã thấy em đi ăn cơm với tình địch của tôi, chuyện này em bắt tôi phải nghĩ như thế nào? Tôi đã từng trong tối ngoài sáng chỉ điểm em biết bao nhiêu lần, chỉ thiếu viết dòng chữ Triệu Nhuận có ý đồ với em dán lên trán em nữa thôi, vậy mà em vẫn không hiểu.

Tôi nhấc chân đạp ghế dựa.
Lâm Nguyên cũng tức giận, ngồi trên giường chơi di động không thèm để ý tới tôi, nhưng lúc đi ngang qua cửa còn trẻ con khóa trái cửa lại.
04
Đợt bốc hỏa này của tôi đến nhanh mà đi cũng nhanh, chuyện này nói trắng ra là do tôi gây sự vô cớ, Lâm Nguyên không có chút cảnh giác nào với tên kia cả.
Lâm Nguyên xoay lưng lại với tôi, yên lặng kể ra bản thân ủy khuất như thế nào.
Thịt ba chỉ tức giận rồi, phải dỗ dành mới tốt lên được.
Tôi thử thăm dò sờ sờ mặt em: "Ngủ rồi à?"
Lâm Nguyên trốn tránh, thanh âm rầu rĩ: "Ngủ rồi."
"Vậy hiện tại người đang nói chuyện là ai?"
Lâm Nguyên trầm mặc trong chốc lát, buồn buồn mà trả lời: "Không phải bản thân."
Còn không phải bản thân, em là học sinh tiểu học à? Tôi ôm em từ phía sau: "Lâm Nguyên, anh là một con người rất thiếu cảm giác an toàn, tên Triệu Nhuận trong phòng thí nghiệm của các em là một tên gay, em lại là người đã có gia đình, chẳng lẽ em không nên kiêng dè chút xíu?" Lời này được phát ra từ trong phế phủ tôi, chính bản thân tôi nghe xong còn thấy cảm động.
Lâm Nguyên xoay người lại.
Em nhìn tôi, tôi nhìn em.
Một phút trôi qua, em nói: "Vậy...!anh có cần mua một phần bảo hiểm không?"
????
Cái gì gọi là miệng chó không phun ra được ngà voi, thật không dám giấu diếm, tôi lúc ấy thiếu chút nữa đã bóp chết em.
Lâm Nguyên thấy biểu tình tôi không đúng lắm, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát rốt cuộc mới bày ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: "À, em hiểu rồi, anh chờ em một chút."

Chỉ thấy em nghiêng người xuống giường, cầm di dộng ra ban công nhanh chóng gọi cho ai đó, sau đó kéo tôi từ trên giường xuống.
Tôi: "Làm gì vậy?"
"Em vừa nói với mẹ, lát nữa em sẽ đưa người yêu về nhà."
Về nhà.
Về nhà???????
Tôi vọt vào nhà vệ sinh, a a a a a a a a a a, tại sao tôi lại không đi cắt tóc chứ a a a a a a a a a a!
Tôi yếu ớt lên tiếng: "Đã muộn như vậy, chúng ta có thể không về luôn hôm nay không...."
Lâm Nguyên nhìn đồng hồ: "Mới 10 giờ, từ đây đến nhà em mất tầm 1 tiếng, sớm như này, nhà em chưa đi ngủ."
Đã muộn như thế này mà người già và trung niên vẫn chưa đi ngủ?
"Cô và chú làm việc gì?"
"Làm việc trên internet thôi."
Ok, trời muốn diệt tôi.
05
Toàn bộ thời gian trên đường tôi đều hoảng hốt.

Nếu hôm nay tôi về nhà cùng em là tương đương với việc em chính thức come out với người nhà.

Những chuyện xảy ra khi come out tôi không phải là chưa từng trải qua, từ khi bố tôi phát hiện tôi và em có quan hệ với nhau thì ngày nào ông cũng sắp xếp cho tôi đi xem mắt, tôi cảm thấy phiên gần chết, thẳng thắn nói với người trong nhà, náo loạn tới tinh phong huyết vũ.

Chờ chuyện nhà tôi qua đi, tôi đã không còn sức lực mà nhắc tới nữa, hơn nữa mẹ Lâm Nguyên còn mắc bệnh tim, tôi không thúc giục Lâm Nguyên nữa.
Tôi khẩn trương tới mức như kẻ có tố chất thần kinh, kéo tay áo Lâm Nguyên, đau khổ mà thương lượng: "Nếu không chúng ta gọi điện thoại cho mẹ em, nói với cô là cuộc điện thoại vừa rồi chỉ là đùa thôi, anh không đi nữa."

Lâm Nguyên trợn mắt: "Không được."
Thẳng tới khi tới đích, tôi nhìn cánh cửa nhà em, hai chân gần như mềm nhũn.
Lâm Nguyên dơ tay ——
Tôi vội kêu: "Chậm đã, em nhìn xem quần áo anh có xộc xệch không tóc có rối không mau mau sửa lại giúp anh mẹ em thích cái gì ba em thích cái gì nếu mẹ em chán ghét ném anh ra ngoài thì làm sao bây giờ anh quỳ xuống cầu xin bà ấy thì bà ấy có thể giao con trai cho anh được không..."
Lâm Nguyên liếc tôi một cái, nhanh chuẩn tàn nhẫn mà gõ cửa.
...Việc đã tới nước này, tôi nghe tiếng bước chân đến gần, tiếng bánh răng khóa cửa chuyển động, một giọng nữ ôn nhu vang lên: "Bố nó ơi, Tiểu Nguyên mang người yêu về này!"
Tôi thấy chết không sờn mà hô lên: "Con chào cô!"
Người phụ nữ trung niên bên trong cánh cửa cười dịu dàng: "Ôi, đứa trẻ ngoan."
06
Ước chừng thật lâu sau, lâu tới mức tôi và em đã rời trường học, tên được tôi coi là họa lớn, là tình địch đã sớm biến mất không thấy bóng dáng, tôi nói chuyện này với Lâm Nguyên.
Vẻ mặt Lâm Nguyên hoang mang: "Hả, lúc trước không phải anh muốn em come out à?"
Tôi yết ớt mà vẫy vẫy tay.
Lâm Nguyên dò hỏi tới cùng: "Vậy lúc đó anh nghĩ như thế nào hả?"
Tôi đỏ mặt một năm một mười mà kể hết với em.
Lâm Nguyên vô cùng ngạc nhiên, sau đó bắt đầu cười ha ha, tôi bị em cười đến vẻ mặt sắp nứt vỡ, tôi biết đôi khi tôi có chút thích ăn dấm, nhưng em cứ không hề kiêng dè cười nhạo khiến tôi có chút không chịu đựng nổi.

Em hôn nhẹ tôi một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Nếu anh ở trường em, nhất định sẽ nhiều người theo đuổi hơn cậu ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì ở trong lòng em anh đẹp hơn cậu ta, hơn nữa em cũng sẽ theo đuổi anh á.".