Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đường
heo hắt, một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua cô
cũng chỉ là ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió.
***********************
Xe dừng lại, hai người họ cùng bước về phía thang
máy, muộn lắm rồi, trong gara không một bóng người, thang máy xuống thật nhanh,
cô ngẩng đầu nhìn những con số đang nhún nhảy.
Cửa mở, bên trong trống trơn, khi bước vào Tiểu Manh
khẽ mỉm cười, “Đi một mình vào đây sợ lắm”.
Cố Chính Vinh cúi đầu nhìn mình, cô thấy hối hận với
những gì vừa nói, vội lấp liếm giả bộ cúi đầu tiếp tục đếm số.
Chiếc cổ mảnh mai của cô nghiêng nghiêng vừa đủ để
thấy nó thật đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt chăm chú nhìn một điểm, nhưng không
phải nhìn anh.
Cố Chính Vinh không đáp, anh cũng nghiêng đầu, bốn bức
tường trong thang máy đều làm bằng gương sáng rõ, anh nhìn thấy ánh mắt mình
khẽ hiện nụ cười, nhìn kỹ lại thấy như thoáng buồn. Trong lòng anh không cầm
nổi vang lên: Giả bộ, Lăng Tiểu Manh, lâu vậy rồi mà em vẫn còn giả bộ sao.
Tới trước cửa, Tiểu Manh rút chìa khóa trong túi ra,
chiếc túi của cô quá lớn, đưa tay vào khua tới khua lui chỉ nghe thấy tiếng
lách cách vang lên, chẳng nhìn rõ mình sờ được cái gì Cố Chính Vinh cũng chẳng
giúp gì, chỉ đứng bên cạnh nhìn cô.
Lăng Tiểu Manh thấy anh nhìn mình vậy thì mặt mũi đỏ
au, sau cùng khi lấy được chìa khóa cô thở ra một hơi dài. Căn nhà này do Cố
Chính Vinh mua, đương nhiên anh có chìa khóa, nhưng mỗi khi trở về nhà cùng cô
anh không bao giờ dùng đến nó, thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của người này,
lẽ nào anh muốn giữ thể diện cho cô, muốn cô có chút ảo tưởng rằng nơi này thực
sự là tài sản của mình?
Mỗi khi bước vào rồi cúi đầu giúp anh tháo giày Lăng
Tiểu Manh vẫn luôn thầm nghĩ, dù có thế nào mình cũng sẽ không lầm tưởng một
ngày nào đó nơi này sẽ là của mình, nhiều lắm thì cũng chỉ là thỉnh thoảng, khi
một mình đặt lưng trên giường cô sẽ nghĩ xem, người tiếp theo sẽ bước vào cánh
cửa này sẽ là người con gái như thế nào.
Thỏ ăn nhiều cà rốt còn muốn đổi bữa sang rau, huống
hồ là một người đàn ông?
Căn phòng thật lớn, ở tầng mười ba, lại có hai tầng,
phòng khách phía dưới cầu thang nối liền với gian bếp, sàn nhà làm bằng gỗ anh
đào, bốn bức tường trắng như tuyết, đồ đạc đều theo phong cách hiện đại, rất
đơn giản, hoàn toàn không hợp với phong cách vốn có của Lăng Tiểu Manh.
Lần đầu tiên khi anh dẫn cô vào vẫn như thế này, đã
hai năm rồi, cô không hề thay đổi bất cứ thứ gì. Tất cả đồ đạc của cô đều được
thu gọn kín kẽ, thật ra cô chẳng có đồ đạc gì mấy, trong tủ, quần áo chỉ chiếm
một góc rất khiêm tốn, lần nào trông thấy anh cũng khó thở.
Người phụ nữ của Cố Chính Vinh, hai năm rồi, quần áo
chưa đến mấy bộ. Chẳng trách ông chủ nói anh thất bại, anh thật đúng là quá
thất bại.
Cũng chẳng sao, tuy không giống với phong cách của cô,
nhưng nơi này suy cho cùng cũng là chốn dung thân.
Cố Chính Vinh thấy mệt, không muốn lên phòng ngủ trên
gác, liền ngả lưng trên sô pha tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xem ra hôm nay anh ấy mệt thật, Tiểu Manh vội vào tắm
rửa thay quần áo, sau đó nhẹ nhàng leo lên sô pha, cuộn mình nằm bên cạnh anh.
Thật chẳng công bằng, một ngày nóng nực, rồi bận bịu
cả ngày, vậy mà người đàn ông này không có lấy chút mồ hôi. Chắc hẳn anh ngồi
hết xe này lại sang xe khác, đi thang máy rồi vào thẳng phòng điều hòa, tuần tự
gớm, nói không chừng đến ánh mặt trời cũng chưa chắc anh đã trông thấy.
Khom người lại một chút, Cố Chính Vinh khẽ mở mắt nhìn
cô rồi dang rộng cánh tay.
Lăng Tiểu Manh rất hiểu ý, cô nép mình chui vào,
nghiêng đầu tựa lên vai, một tay đặt trước ngực anh. Hơi thở cô nhẹ nhàng khẽ
xuyên qua áo anh từng làn hơi êm nhẹ, chỉ thiếu điều kêu meo meo hai tiếng. Có
đôi khi anh tự hỏi dường như mình đang nuôi một con mèo, nó ngoan lắm, nhưng
đáng tiếc nó lại chẳng yêu anh.
Lại nghĩ tới lần đầu tiên trông thấy cô, bốn giờ sáng,
cô co ro trên chiếc sô pha trong gian phòng vừa mới thiết kế hoàn chỉnh, thút
thít khóc.
Bốn giờ, bên ngoài trời tối đen như mực, đèn điện đã
tắt từ lâu, chỉ có mấy ngọn đèn dự phòng đang bật, lần đầu tiên anh tưởng trông
thấy ma, sau mới phát hiện nhân viên này mình đã có ấn tượng.
Ấn tượng rất mạnh là khác, bởi trưởng phòng Thiết kế
đã nhắc tới cô ấy mấy lần, nói cô chỉ là một trợ lý tép riu, vừa mới chân ướt
chân ráo vào công ty mà không hề biết nghe lời, khi họp phòng toàn tranh phát
biểu, rất phiền phức.
Thế nên trong Đại hội nhân viên, anh rất chú ý tới
người mới này. Ấn tượng đầu tiên của anh là cô rất bé nhỏ, cũng không phải một
người con gái đẹp theo quan niệm truyền thống, rõ ràng bị cô lập đứng lẻ loi
một mình một góc, chắc chắn không phải kiểu người gặp một lần sẽ nhớ mãi.
Tại sao muốn có cô, giờ nghĩ lại Cố Chính Vinh còn
thấy thật kỳ lạ.
Tại sao Cố Chính Vinh lại muốn cô? Giờ nghĩ lại, Lăng
Tiểu Manh cũng thấy thật kỳ lạ.
Đó là khi cô suy sụp nhất. Sau khi tốt nghiệp đại học,
cô từ bỏ tất cả cùng Đổng Diệc Lỗi tới thành phố này, cả cuộc đời cha mẹ mòn
mỏi ở vùng sông nước nhỏ bé ấy, cũng như cô họ sớm coi Đổng Diệc Lỗi như người
một nhà, khi tiễn biệt gương mặt họ đầy tin tưởng, chẳng hề nói thêm điều gì.
Khi mới tới, điều kiện cả hai đều không tốt, hoài bão
có thừa nhưng trong túi lại hoàn toàn trống rỗng. Cùng nhau thuê một căn phòng
vừa nhỏ vừa sơ sài, một căn phòng kiểu cổ ở tận tầng năm lại chẳng có điều hòa,
mùa hè nóng tới mức không nằm nổi trên giường, phải rải chiếu nằm dưới đất, khi
tỉnh dậy người đầm đìa mồ hôi.
Tuy là vậy nhưng cô vẫn thấy vui, chẳng có tiền thì
dùng những thứ tiết kiệm nhất để bày biện, vẫn thấy thoải mái như ở thiên
đường. Rèm cửa là tấm vải trắng cũ mèm, cô vẽ vài đường trên đó, mùa hè là trúc
đen, mùa đông là hướng dương vàng ruộm. Cô vốn người rất sạch sẽ, tuy đi làm về
rất mệt, nhưng ngày nào cũng quét dọn sạch sẽ như lau như li. Lần nào Đổng Diệc
Lỗi bước vào cũng nhón chân cười bảo, “Tiểu Manh, nhà chúng mình có thể tham
gia bình chọn nhà vệ sinh toàn quốc được đấy”.
Khi ấy cô còn chưa tới làm việc ở công ty này, nhưng
rất thích kéo anh tới đó ngắm thiết kế. Một gian phòng nhỏ vuông vức là thế,
hai người họ cùng ngồi trên sô pha mơ ước về tương lai. Đổng Diệc Lỗi mỉm cười
đôi mắt sáng lên, “Tiểu Manh, sẽ có một ngày chúng ta phải ở biệt thự”.
Cô đập tay lên sô pha rồi cười thật tươi, “Không cần
to như thế, chỉ cần căn nhà nho nhỏ, được ở bên nhau là được rồi”.
Rồi sau đó anh kiên quyết ra đi, một mình cô trở lại
gian phòng nhỏ, cả tuần liền trời đất như sụp đổ. Chẳng còn tâm trạng để ăn,
chẳng còn tâm trí ra ngoài, chẳng còn tâm tư để nghĩ chuyện tương lai, cô chỉ
biết cuộn mình trên giường, nằm khóc và chỉ khóc.
Hồi tưởng lại chuyện ngày ấy đến giờ cô cũng tự thấy
không thể tưởng tượng nổi, trong cơ thể của một người lại có nhiều nước mắt đến
vậy, cứ chảy ào ào như nước lũ, liên tục không ngừng, tháo vỏ gối ra ruột gối
trắng muốt bên trong đã loang lổ vết ố vàng, muốn giặt sạch cũng không được,
chỉ có thể vứt đi.
Cũng chẳng sao, đằng nào tất cả cũng phải vứt bỏ hết.
Cũng không phải không muốn gọi điện cho anh, hỏi anh
vì cớ gì, tại sao nhẫn tâm với mình đến vậy, sau lại thấy con người có thể bị
sỉ nhục nhưng việc tiễn đưa lòng tự trọng tới tận cửa lại là vấn đề phải suy
nghĩ, tuy cô chịu đả kích rất lớn nhưng cũng chưa đến nỗi phát điên.
Từ bỏ công việc mình vừa mới bắt đầu, cô không có đủ
dũng khí để hàng ngày chứng kiến anh cùng ra vào với cô gái kia, hơn nữa cô ta
còn là thiên kim tiểu thư của ông chủ! Nơi đó không tiếp tục ở lại được, có quá
nhiều kỷ niệm, quá đau lòng, cô sợ rằng mình sẽ ngã quỵ để rồi không thể đứng
dậy được.
Sau chuyển tới công ty này, cũng bởi bản thân tự thôi
việc kinh nghiệm trước khi đi làm gần như không có. Điều đáng sợ là nơi này rất
nhỏ, sự thăng tiến của Đổng Diệc Lỗi đã trở thành huyền thoại còn cô lại bị
người ta đổi trắng thay đen. Quan hệ trong tổng công ty hết sức phức tạp, kinh
nghiệm không nhiều, sau lưng đầy những lời ong tiếng ve, lúc mới bắt đầu cô
vùng vẫy trong đau khổ, mãi cho tới khi gặp được anh.
Mùa xuân của hai năm về trước, phòng Thiết kế có tuyển
người, mọi vị trí đã được sắp đặt sẵn từ trước. Tất cả đều đã về, chỉ còn mình
cô được yêu cầu ở lại để chỉnh sửa nốt khâu cuối cùng, cô quá mệt, chân tay tê
dại, sửa xong cô định bụng ngồi xuống sô pha nghỉ một chút không ngờ vừa đặt
lưng đã thiếp đi lúc nào không hay.
Cũng có thể cô ngất lịm đi? Cô chưa ăn tối, khi ngồi
xuống thấy người mình nhẹ như bấc, một chút sức lực cũng chẳng còn.
Sau rồi tỉnh dậy trong nước mắt, cô đã tự nói với bản
thân không biết bao nhiêu lần, phải quên đi tất cả nhưng chỉ nghe thấy tiếng
nấc nghẹn không thôi, không tiếp tục được nữa, lấy tay gạt đi nước mắt nhưng
làm thế nào cũng không hết được.
Rồi có tiếng bước chân vọng lại, phản ứng đầu tiên của
cô như gặp phải ma, sợ quá nên quên luôn phải rơi nước mắt, chân tay co rúm
ngồi thụp trên sô pha thiếu chút nữa ngã lăn ra đất.
Ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn khẩn cấp kéo dài chiếc
bóng của Cố Chính Vinh cho tới khi ôm choàng lấy cơ thể cô, bước chân không
chút vội vàng, trong nháy mắt đã tới bên cô, cúi đầu rồi nói: “Phòng Thiết kế
không cho ở lại qua đêm, cô đã đọc Nội quy lao
động chưa hả?”.
Giờ nghĩ lại Lăng Tiểu Manh còn thấy buồn cười, má ép
sâu trong hõm vai anh, không phát ra thành tiếng nhưng cả người khẽ rung lên vì
cười.
Sô pha đối diện quạt gió của điều hòa, nên Cố Chính
Vinh hiểu lầm, khẽ đưa tay đẩy cô, “Đừng ngủ cạnh anh, lên giường đi, cẩn thận
không cảm lạnh”.
“Vâng.” Đối với lời anh nói, Lăng Tiểu Manh nhất mực
nghe theo, lập tức bò dậy, rồi bước lên gác.
Ở nhà cô ăn bận rất tùy tiện, chiếc áo phông rộng
thùng thình, ống tay áo lòng thòng, áo chùm tới gần gối, để lộ ra đôi chân
trắng nõn, thẳng tắp, cô rất thích đi chân trần, khi bước lên cầu thang gót
chân hồng hồng khẽ lộ, khiến anh nhìn theo đắm đuối.
Khi Cố Chính Vinh đặt lưng lên giường cô đã ngủ từ
lâu, cả người cuộn lại chiếm một góc nhỏ, chừa một khoảng trống thật lớn cho
anh.
Ga giường trắng tinh, cô ngủ thật ngoan, chẳng phát ra
tiếng động nào, hơi thở nhẹ nhàng, lâu dần có cảm giác bên cạnh là không khí,
thế nên nửa đêm mỗi khi tỉnh dậy, việc đầu tiên anh làm là đưa tay sờ xem cô
còn có đó không.
Rồi hai người họ bắt đầu ân ái.
Lăng Tiểu Manh vẫn luôn lấy làm lạ, tại sao ham muốn
của Cố Chính Vinh luôn trỗi dậy không hề báo trước đúng vào lúc cô ngủ tới mê
man bất tỉnh, anh cũng chẳng thích gọi cô dậy, hai tay chậm rãi mơn trớn khắp
cơ thể cô, nhẹ nhàng vuốt ve những đường cong trên cơ thể hết lần này tới lần
khác, rồi lật người, khúc dạo đầu chẳng có mà đi thẳng vào cơ thể cô.
Mới đầu cô không quen lắm, lần nào cũng giật mình tỉnh
giấc, rồi sợ đến nỗi toàn thân toát mồ hôi, sau cũng bình thường trở lại. Động
tác của anh dịu dàng, thực ra chẳng hề thấy đau, chỉ là bất ngờ, hơn nữa cơ thể
cô đã quen với người đàn ông này, tuy thật xấu hổ khi phải thừa nhận điều ấy
nhưng cô vẫn luôn thỏa mãn với nó.
Cố Chính Vinh khi làm tình chưa bao giờ trong trạng
thái gấp gáp dồn dập, tư thế cũng không nhiều, cực kỳ truyền thống, nhịp độ
được khống chế rất tốt nhưng không phát ra thành tiếng, luôn chìm trong yên
lặng. Cô còn tốt hơn, đến mắt cũng không chịu mở, đó chỉ là khoảng thời gian
dài của những hơi thở, trong bóng tối ánh mắt anh tóm chặt lấy cô một giây cũng
không buông.
Biết rồi thì sao? Đây vốn chỉ là con đường heo hắt,
một mình rảo bước, bên cạnh chẳng có một ai, những người bước qua cô cũng chỉ
là ảo giác, toan nắm lấy tay họ, bóng hình ấy liền tan đi trong gió.
Nhưng tất cả đều là ảo tưởng, cô tự mình dập tắt bầu
nhiệt huyết, cắt đứt sự kỳ vọng, ôm ấp một lần thôi cũng là quá đủ, chẳng dễ gì
tìm được tri kỷ, không thể tiếp tục đánh mất can đảm của chính mình.
Nhưng cũng không phải lo, chẳng còn tình yêu sẽ chẳng
còn có mộng tưởng. Ước mơ của cô là được trở thành một kiến trúc sư hàng đầu,
sau đó sẽ có vô số người với gương mặt rạng rỡ đầy khát khao hạnh phúc sống
trong những thiết kế của cô, hệt như chính cô năm ấy.
Nhưng nếu không có Cố Chính Vinh, tất cả sẽ chỉ là
mộng tưởng, thế nên cô mang ơn anh rất nhiều. Chịu ơn dù chỉ là một giọt nước
cũng phải đáp đền cả một dòng sông, về điểm này cô luôn làm rất tốt.
Tiểu Manh luôn ngủ rất ngon, hai năm nay cô dựa trên
nguyên tắc “việc hôm nay là của hôm nay”, đặt lưng xuống giường là không nghĩ
gì hết, lập tức ngồi lên chuyến tàu tốc hành cập bến ước mơ, khẽ nghiêng đầu là
ngủ ngay, trời sáng mở mắt thấy đồng hồ sinh học lại tuyệt vời như thường.
Sự có mặt của Cố Chính Vinh không ảnh hưởng mấy tới
cô, hồi đầu cứ khoảng một tuần anh mới tới một lần, tần suất cũng dần dần tăng
lên, giờ thì cơ bản cứ cách ngày là có thể gặp anh.
Cũng chẳng sao, quen dần là được, còn anh lúc nào cũng
bận, có những lúc tới vào nửa đêm, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, Lăng Tiểu
Manh luôn có tinh thần lạc quan chủ nghĩa một cách triệt để.
Huống hồ ở đây tất cả đều là của anh, không để cho chủ
nhân về cũng thật quá đáng.
Sáng tỉnh giấc anh vẫn còn đang ngủ, nằm nghiêng người
quay lưng lại phía cô, cánh tay vươn dài gác dọc bên thành giường, tay trái nắm
lấy tay cô ôm gọn về phía trước, thế nên lòng bàn tay cô đặt ngay trên ngực
anh, con tim khẽ đập từng tiếng thình thịch.
Thật kỳ lạ, cho dù tối đến có ngủ kiểu gì, hoặc nửa
đêm có lăn lộn mọi tư thế đi chăng nữa, tới sáng lúc nào cô cũng thấy mình nằm
sau lưng anh, một tay vòng trước ngực anh như thường lệ, một tay vắt ngang eo
anh, đến cả cổ tay cũng bị anh nắm thật chặt.
Sáng hôm nay cũng không ngoại lệ, Lăng Tiểu Manh vừa
mở mắt đã thấy mặt mình kề sát sau cổ anh, cơ thể họ có sự khác biệt quá lớn,
nếu nhìn từ trên xuống, bộ dạng của anh lúc này có lẽ giống khỉ bố đang bước đi
cõng khỉ con sau lưng, nghĩ tới thôi cũng thấy buồn cười, cũng may không có ai
trông thấy, nếu không sẽ phiền lắm đây.
Ngẫm nghĩ hồi lâu, cô lý giải cảnh tượng này bằng thói
quen sợ lạnh của mình. Căn hộ này có hệ thống điều hòa trung tâm, khi ngủ một
mình cô muốn để bao nhiêu độ thì để, thế nhưng mỗi khi anh tới cô liền tự giác
tuân thủ nguyên tắc hàng đầu đó là làm việc gì cũng theo ý anh, tự động trao
quyền điều chỉnh nhiệt độ cho anh.
Kết quả là bất luận mùa đông hay mùa hè, cô đều cần ủ
ấm.
Nhưng tại sao lại phải ủ ấm ở tư thế này? Trước đây
vào ngày đông cô đều trèo lên người Đổng Diệc Lỗi ngủ, nhưng đó hoàn toàn là
hai trạng thái khác nhau, khi ấy cô sẽ tựa đầu lên vai anh, tay chân vắt vẻo
trên người anh, hệt như cây dây leo.
Có lần nửa đêm Đổng Diệc Lỗi bật dậy nói, bảo sao khi
nãy anh mơ mình bị bóp cổ, hóa ra em gác tay lên cổ anh, còn muốn để người ta
thở không?
Cô cười khanh khách, rối rít xin lỗi nhưng tay lại ôm
chặt hơn, có chết cũng không chịu buông.
Không nghĩ nữa, cứ nghĩ đi nghĩ lại về ký ức đã qua sẽ
là triệu chứng của chứng rối loạn tâm thần trước tuổi già, Lăng Tiểu Manh, phải
hết sức chú ý.
Cô thử rút tay lại, Cố Chính Vinh khẽ cựa mình, nhưng
không hề tỉnh. Cũng chẳng trách, mệt như thế, nửa đêm còn phải hao hụt sức lực,
cô hoàn toàn có thể hiểu được.
Sau cùng cũng giành được tự do, cô rón rén bước xuống
giường, rửa mặt chải đầu, rồi xuống nhà để vào bếp. Trong nồi cơm điện đã có
cháo, tối hôm qua cô đã để sẵn, bây giờ hâm nóng là được. Lăng Tiểu Manh chưa
bao giờ ra ngoài ăn sáng, ăn cháo suông vào mỗi sáng đã trở thành thói quen
không đổi của cô.
Bát đũa đã sắp xong, Lăng Tiểu Manh nhìn đồng hồ rồi
leo lên gác. Anh đã dậy ngồi trên giường hút thuốc, cửa sổ còn chưa mở, khói
thuốc quấn lấy bên anh trông thật tuyệt nhưng Tiểu Manh đã miễn dịch toàn phần
với tướng mạo của anh. Lúc này đôi mắt cô chỉ biết trợn tròn nhìn tấm ga giường
trắng muốt phía trên tấm nệm lấm lem từng vết tàn không thể lau sạch, trong
lòng thầm nghĩ, không sao, mình nhịn, nhịn không được nữa thì thôi, tiếp tục
nhịn vậy…
“Ăn sáng không?”, không nhịn nổi, cô khẽ cất tiếng
hỏi.
“Có.”Anh dập điếu thuốc lên chiếc gạt tàn bằng thiếc
đặt đầu giường rồi đứng dậy bước xuống.
Lăng Tiểu Manh đã thay xong quần áo, hôm nay cô mặc áo
phông lệch vai, cổ áo rất rộng, phần đằng sau khẽ rủ xuống thân áo.
Lúc xuống gác anh đi phía sau cô, thường ngày phong
cách của Tiểu Manh xem ra rất tùy tiện nhưng kỳ thực hoàn toàn ngược lại, làm
gì cũng nhất mực cẩn thận, khi bước xuống cầu thang cô luôn cúi đầu nhìn cẩn
thận, gáy hơi chúi về phía trước, đốt sống cổ khẽ gợn lên thật mềm mại và uyển
chuyển, vải áo suôn mềm, tà áo phía sau khẽ đung đưa theo từng bước chân. Anh
nhìn theo mãi cho tới khi ánh mắt không còn điểm đến mới thôi, một cái nốt ruồi
nhỏ xinh khi ẩn khi hiện dưới làn áo.
Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, sau gáy đột nhiên
lạnh toát, hóa ra là anh đưa tay ôm lấy, Tiểu Manh lạnh quá nhất thời giật
mình, bên tai vang lên tiếng anh như khẽ cười, “Tiểu Manh, đi thay quần áo đi”.
Lạ thật, người đàn ông này cứ sáng ra là tay chân lạnh
như băng, ăn xong bữa sáng mới trở lại bình thường. Vẫn may là cả người anh
luôn ấm, nếu không với tư thế gấu ôm cây mỗi sáng của mình, cô không bị lạnh
chết mới lạ.
Chẳng phải thân nhiệt đàn ông luôn ấm sao? Điều này cô
nghĩ mãi vẫn chẳng hiểu. Bị lạnh đột ngột, mãi cô mới lấy lại tinh thần, đứng
phía trước cầu thang chau mày không hiểu.
Thay quần áo? Tại sao? Cô đâu có mặc bừa, áo phông là
đơn giản nhất rồi mà còn bắt bẻ, ở chỗ làm thì hãy nghiêm khắc có được không?
Cố Chính Vinh thay quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài,
Lăng Tiểu Manh vội vã bước theo, anh dừng ở trước cửa, cô quay lại khóa cửa,
cẩn thận vặn hai vòng khóa, sau đó khép chặt cánh cửa nhỏ phía ngoài, cánh cửa
này rất dễ mở, cô cố sức ấn cho thật chặt.
Cố Chính Vinh chứng kiến không biết bao lần, nhưng lần
nào cũng buồn cười, cảm giác mỗi khi cô làm như vậy hệt như một chú chuột sắp
xa nhà, vội vã giấu thật kỹ những thứ mình có được, tránh cho bọn động vật khác
tắt mắt rồi trộm mất.
“Chống trộm à?” Lúc bước vào thang máy anh tủm tỉm
nói, đưa tay vuốt tóc cô.
“Đâu có, thói quen rồi.” Cô ngẩng đầu cười, giọng kéo
dài, không phải cô cố ý làm bộ, chỉ là thói quen thôi.
Thang máy mở ra, người đàn ông bước vào, trên vai đeo
chiếc ba lô máy tính, nhìn thấy bọn họ liền gật đầu khẽ cười.
Tuy vẫn còn sớm, nhưng người đi làm đã bắt đầu rục
rịch, cửa thang máy liên tục đóng mở hai lần, người nào bước vào cũng cười
tươi, nhưng tất thảy đều yên lặng, bước ra khỏi cửa là cuống cuồng vội vã.
Cô thích nơi này hai năm rồi, những gương mặt ấy luân
phiên nhau cứ mỗi ngày gặp lại gật đầu mỉm cười. Đôi lúc thời tiết dở tệ, khi
gặp người quen có chút bối rối, nhiều lắm cũng chỉ nói vài ba câu xã giao vu
vơ, “Mùa hè thế đấy, bảo có bão là có bão liền”, hay “Gió to thật, nhiệt độ
giảm xuống nhanh quá”.
Rồi cửa thang máy lại mở, ai về nhà nấy, chớp mắt đã
biến mất, chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sau mỗi một cánh cửa là thế giới của riêng họ, chẳng
còn ai quan tâm tới cuộc sống của cô, cô cũng chẳng cần quan tâm tới họ. Vậy có
phải tốt không, một người muốn bước vào thế giới của người khác đâu phải dễ
dàng, có những người dang rộng cánh cửa nhưng đối phương lại chẳng muốn bước
vào, lại có người nghĩ nát óc cũng không vào được. Cô thích như hiện giờ, chẳng
ai bắt ai phải bỏ ra quá nhiều thời gian và tình cảm, cô sống ở đây như cá gặp
nước.
Sáng sớm trời sương mù, chiếc xe nhỏ màu đen khẽ lăn
bánh trong làn sương mờ ảo. Mỗi khi ở bên anh, cô chẳng bao giờ được lái xe,
khó có được những lúc như thế này, anh ngồi ngay bên cạnh, ánh mắt lơ đễnh,
nhưng cô chẳng có gan chạy xe nhanh, rất chuyên tâm chăm chú lái xe.
Cô luôn sống thực với lòng mình, không bao giờ xấu hổ
khi phải thừa nhận điều gì, nói thực cô có sợ anh đôi chút.
Đã hai năm rồi, con người đâu phải là bàn gỗ đá, cũng
có da, có thịt, có cảm xúc, Cố Chính Vinh đối với cô rất tốt, cô luôn ghi nhớ
trong lòng.
Chỉ có điều nhiều lúc thấy rối trí, không hiểu sao
mình lại nghĩ anh ấy quá phức tạp đến vậy. Cô không tài nào hiểu được tại sao
anh ấy lại không thấy chán ngấy mình, có đôi lúc trộm nghĩ, nếu như anh mãi
chẳng nói lời chia tay vậy cô biết làm sao đây?
Nghĩ rồi lại thấy buồn cười, Lăng Tiểu Manh mày bị
thần kinh à? Lý do duy nhất khiến họ có thể tiếp tục duy trì đó chính là cô
chưa hề nghĩ tới tương lai, chưa hề nghĩ tới chuyện cả đời. Thế nhưng thường
thì vào đúng cái ngày khi đôi tình nhân bắt đầu bàn về chuyện thành gia lập
thất, cũng chính là ngày người đàn ông ý thức được mối quan hệ này cần phải kết
thúc.
Hãy yên tâm, cô sẽ không nghĩ vậy đâu, cô cũng không
yêu anh, hơn nữa sao cô có thể yêu anh được? Nếu thực sự yêu phải một người đàn
ông đã có gia đình, riêng việc tưởng tượng cảnh anh ấy ở bên một người đàn bà
khác cũng đủ khiến mình phát điên, lại chẳng thể đường đường chính chính, trong
lòng chắc hẳn oán trách, hai người bên nhau sẽ như họp Quốc Cộng[1], gọi điện thoại thì như bí mật quân
sự, sẽ mãi rơi vào vòng luẩn quẩn của sự đau khổ và cực kỳ đau khổ, những ngày
tháng đó liệu có còn là con người?
Vì thế tốt hơn hết là cô không nên yêu người đàn ông
này, không yêu thì sẽ không nuôi hy vọng, chẳng nuôi hy vọng thì ngày ngày sẽ
êm đềm như nước chảy, chẳng phải lo gọi điện thoại, bởi cô sẽ không gọi. Chẳng
phải lo bí mật bị lộ, bởi từ trước tới giờ cô chưa hề nghĩ tới việc để cho bất
cứ người nào biết. Càng không phải lo cô sẽ bị soán ngôi, bởi mối quan hệ này
vốn chẳng có gì để cô phải tranh giành.
Giành giật mà làm gì? Cô chẳng cần.
Càng nghĩ Lăng Tiểu Manh càng thấy an tâm, chiếc xe đã
chạy tới con đường nhỏ phía trước quán ăn, từ sáng tới tối con đường này chỉ
cần dùng một từ “yên tĩnh” để miêu tả, lúc này người không đông, quán còn chưa
mở cửa, trên đường một dãy xe nối đuôi nhau thẳng tắp.
Cố Chính Vinh tự mình đẩy cửa bước xuống, cô ngồi
trong xe miệng mỉm cười vẫy tay chào, nhìn theo bóng dáng anh đang mở cửa xe.
Nhất định cô phải đưa mắt tạm biệt anh, tự mình đi trước là việc chưa bao giờ
xảy ra.
Cửa xe mở rồi lại đóng, anh quay người trở lại, Lăng
Tiểu Manh mơ hồ không hiểu, hạ cửa kính xe, cô lưỡng lự có lẽ nên xuống xe nghe
dặn dò thì hơn.
Cửa xe liền bị anh đóng lại, anh cúi đầu, trên con
đường tĩnh mịch, gương mặt anh kề sát, dưới nắng sớm hơi thở nhẹ nhàng khẽ chạm
vào gương mặt cô, cảm thấy nhột nhột.
“Tiểu Manh.”
“Vâng?” Chẳng hiểu anh muốn nói điều gì, Lăng Tiểu
Manh trố mắt ngạc nhiên.
“Em lái xe chậm quá, thế này thì muộn mất, xuống đi,
lên xe anh ngồi.”
Hả? Trời xanh mây trắng rõ ràng, nhưng sao cô thấy
mình như bị sét đánh trúng.
“Xuống xe đi.” Chẳng buồn để ý cô đang ngây người, Cố
Chính Vinh buông một câu rồi quay người đi thẳng về phía xe của mình.
Đừng thế chứ? Cô vẫn luôn nhỏ nhẹ như vậy là vì đâu?
Hàng ngày đến việc lái xe tới công ty cô cũng không dám là vì đâu? Đến một
người bạn cũng không dám tìm là vì đâu? Nỗi khổ suốt hai năm trời, lẽ nào hôm
nay anh đã hạ quyết tâm thiêu rụi tất cả?
“Tiểu Manh?”, thấy cô còn chưa chịu đi, Cố Chính Vinh
ngoái đầu lại gọi.
Đã quen vâng lời, Lăng Tiểu Manh xuống xe theo phản
xạ, bước chân nhẹ như bấc, dưới đất là bóng của mình, không phải chứ? Mình còn
toàn thây sao? Chẳng phải đã bị sét đánh cho tan xác rụng rời rồi sao?