Tiếng nói ở phòng bên cạnh vẫn không ngừng truyền tới.
Liễu Đan Văn không biết mình bị nghe lén, lớn tiếng nói với người đàn ông đối diện, đứa bé này không thể giữ lại, nếu như bị phát hiện thì sao. Giọng nói của người đàn ông rất thấp, nghe thấy anh ta một mực khuyên Liễu Đan văn, cô giữ lại đứa bé này.
"Anh chẳng qua là muốn đến lúc đó mượn đứa bé này kiếm một khoản tiền mà thôi." Giọng nói của Liễu Đan văn chợt bén nhọn, "Anh có nghĩ tới lập trường của tôi không. Nếu như chuyện này bị phát hiện, nhiều năm chịu uất ức như vậy lại không nhận được gì!"
"Cũng do bản thân cô!" Người đàn ông bỗng lớn tiếng, giọng điệu rất phẫn nộ.
Triệu Lẫm nhìn nét mặt của cô, cẩn thận hỏi: "Thế nào?"
Diệp Thiên Tuyết hơi cúi mặt xuống, lắc đầu nhẹ một cái: "Không, không có gì." Nhưng trong lòng lại nghi ngờ. Nếu như nhớ không lầm, cái giọng nói này. . . . . .
Nhưng mà, tại sao dượng lại ở chỗ này? Dượng không phải đang ở HongKong sao? Hơn nữa, Liễu Đan Văn chính là tình nhân của ba mình, cũng không nên gặp nhau.
Trong khoảng thời gian ngắn, tâm trạng của Diệp Thiên Tuyết rối bời.
Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ cũng phát hiện cô không bình thường, đồng thời cũng đoán ra giọng nữ ở phòng bên cạnh là ai. Vương Kỳ Ngọc cầm tay cô đặt trên bàn, nhẹ nhàngnói: "Yên tâm đi, mặc kệ cậu nghĩ gì làm gì, chúng tớ sẽ ủng hộ, giúp đỡ cậu."
Ngụy Vũ ở một bên gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, cậu yên tâm đi."
Diệp Thiên Tuyết gượng gạo, cố gắng lộ ra một khuôn mặt tươi cười.
Triệu Lẫm chợt đứng lên, đi tới bên người cô, áy náy nói: "Thật xin lỗi, đều là anh sai , khiến tâm trạng em không tốt."
Diệp Thiên Tuyết hồi hồn, lắc đầu một cái: "Không, chuyện không liên quan tới anh. Em còn muốn cám ơn anh để cho em biết chuyện này." Ngừng một chút, cô ngẩng đầu, cười dịu dàng với Triệu Lẫm, nói cám ơn.
Triệu Lẫm cũng hơi cong môi một cái.
Bốn người ngồi ở trong phòng, nghe âm thanh bên cạnh dần dần lắng xuống, cuối cùng không biết hai người thương lượng điều gì, tính tiền rời đi. Bốn người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Triệu Lẫm vỗ vỗ tay: "Ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
Diệp Thiên Tuyết Tâm không có tâm trạng, chợt buông đũa xuống: "Thật xin lỗi, Triệu Lẫm. Sinh nhật của anh mà vì chuyện của em làm mọi người không vui."
"Tiểu Tuyết, cậu nói bừa gì. Nếu không phải anh ta an bài ở đây, đâu có xảy ra chuyện như vậy." Ngụy Vũ bất mãn nói, nhân tiện trợn mắt hung hăng nhìn Triệu Lẫm một cái: "Tôi biết ngay anh không để yên mà."
Triệu Lẫm cười khổ rồi lại thở dài, sau đó đứng lên: "Thôi, anh cũng vậy ăn không vô nữa. Chúng ta qua nơi khác thôi."
Nói xong, không đợi trả lời, anh liền gọi nhân viên phục vụ, chuẩn bị tính tiền.
Vương Kỳ Ngọc lại ngồi bất động, chậm rãi nói: "Thật là lãng phí, Tiểu Tuyết, chúng ta đem đồ gói về vậy."
Diệp Thiên Tuyết không có hứng thú đồng ý. Triệu Lẫm ở bên cạnh trợn mắt, bị Ngụy Vũ cười nhạt một tiếng, hung hăng liếc một cái.
Cuối cùng bốn người bụng đói rời đi.
Vương Kỳ Ngọc kéo Diệp Thiên Tuyết, cố gắng nghĩ cách trêu chọc cô, để cho cô không tập trung vào việc này nữa. Triệu Lẫm và Ngụy Vũ trừng mắt nhìn nhau, không nói câu nào, mắt không biến sắc kinh bỉ nhìn đối phương.
Diệp Thiên Tuyết chợt cười lên, nói: "Cám ơn các cậu. Tớ muốn về nhà."
Triệu Lẫm có chút hụt hẫng: "Anh đưa em về? Ở đây gọi xe không dễ đâu."
Diệp Thiên Tuyết Trì lắc đầu: "Thật xin lỗi, em muốn yên lặng một chút." Nói xong, quay qua Vương Kỳ Ngọc và Ngụy Vũ nói tạm biệt, xoay người rời đi.
Ngụy Vũ muốn đuổi theo, bị Vương Kỳ Ngọc cản lại: "Tâm trạng cô ấy không tốt, lát nữa gọi điện thoại cho cô ấy là được."
Diệp Thiên Tuyết tâm trạng quả thật không tốt.
Những ký ức của kiếp trước, hôm nay hoàn toàn bị đảo lộn.
Cô vẫn cho là dì nhỏ Cố Trường Khanh cùng dượng Tô Cẩm Văn là đôi vợ chồng tình cảm thắm thiết, kết quả hôm nay cô lại có thể nghe được Tô Cẩm Văn và Liễu Đan Văn ở chung một chỗ, còn nói về chuyện đứa nhỏ.
Bản thân cô không thể không hoài nghi.
Lúc sắp đến nhà, cô nói muốn xuống xe, đi dọc theo con đường về nhà, lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Trường Khanh.
Sau ba tiếng bíp, Cố Trường Khanh nhận điện thoại, giọng nói rất dịu dàng: "Tiểu Tuyết, có chuyện gì vậy còn?"
"Không ạ, không có gì, chỉ là nhớ dì thôi." Diệp Thiên Tuyết cố gắng hết sức làm cho giọng nói của mình có vẻ nhẹ nhàng, nghe còn mang theo tiếng cười: "Con mới thi cuối kỳ xong, con thấy con có thể được tăng xếp hạng."
"Có thật không?" Cố Trường Khanh không chút nghi ngờ lời nói của Diệp Thiên Tuyết, thật sự cô đang rất vui mừng, "Vậy thì tốt quá. Xem ra Phó Hoài Minh dạy rất tận tâm đấy chứ."
"Phó Hoài Minh?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, "Dì với anh ấy rất thân thiết nhỉ."
Cố Trường Khanh giận dỗi nói: "Đứa bé này, lại đoán mò cái gì đấy. Chờ có kết quả, nhất định phải nói cho dì biết, bên này ăn mừng cho con."
Diệp Thiên Tuyết vừa nói được, lòng bàn tay toát mồ hôi, làm như lơ đãng hỏi: "Dượng nhỏ có ở nhà không dì?"
Cố Trường Khanh không hề nghi ngờ trả lời: "Dượng có chút việc đi ra ngoài, bây giờ còn chưa có trở lại, dự tính phải chiều mới trở lại."
"Dượng nhỏ có phải thường như vậy không ?" Diệp Thiên Tuyết không cần giả bộ, giọng nói mang theo vài phần bất mãn.
Cố Trường Khanh cười khẽ: "Không biết, chỉ là thỉnh thoảng làm thêm giờ, dượng làm việc trong công ty mà. Trước đây không thấy gì, sang bên này mới phát hiện, chi nhánh công ty bên kìa loạn rối tinh rối mù. Những dượng con chỉnh đốn cũng ổn định rồi."
Diệp Thiên Tuyết tỏ ý mình biết rồi, trái tim lại trầm xuống, "Di nhỏ, trước tết con qua thăm dì và em bé được chứ?"
Cố Trường Khanh lập tức đồng ý, lại chần chờ nói: “Trước tết, ba con cùng Liễu Đan Văn gì đó muốn tổ chức hôn lễ, con có thể có thời gian tới đây sao?"
"Lễ cưới thôi mà, cũng chỉ tổ chức một ngày, con tham gia xong rồi là có thể qua mà." Diệp Thiên Tuyết không để ý chút nào, trả lời, "Vậy quyết định như vậy, con đến Hongkong giúp dì nhỏ sắm đồ mừng năm mới."
Không đợi Cố Trường Khanh phản đối, cô vội vàng nói tạm biệt, cúp điện thoại ngay.
Sau khi, cô bước đi được hai bước, nước mắt đột nhiên chảy ra, đau đớn nên phải ngồi xổm xuống.
Tại sao, muốn phá tan những ký ức tốt đẹp cuối cùng của cô….
Tình thâm sâu nặng bỗng nhiên biến thành giả đối, sự chênh lệch của lòng người như mực nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, khiến Diệp Thiên Tuyết không biết làm thế nào.
Một bóng người lặng lẽ đứng ở bên cạnh cô , cứ đứng mãi như vậy, cho đến cô ngẩng đầu lên.
"Em, không sao chứ?" dù khuôn mặt của Triệu Lẫm đứng dưới đèn đường chỉ thấy mờ nhạt không rõ ràng, nhưng nét mặt lại rất ân cần.
Chỉ là, với Diệp Thiên Tuyết mà nói, đột nhiên trở nên ân cần như khiến người ta thấy ghét hơn mà thôi.
"Anh ở nơi này làm gì?" Cô lạnh lẽo hỏi, "Anh ở đây theo dõi tôi sao?"
Triệu Lẫm không biết rốt cuộc tại sao cô lại không vui, nhìn chằm chằm: "Không vui ?"
Diệp Thiên Tuyết không đợi câu trả lời của anh, không chút do dự xoay người rời đi. Triệu Lẫm [nhắm mắt theo đuôi *] đuổi theo: "Tại sao lại không vui, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"
* 亦步亦趋 :[yìbùyìqū] rập khuôn theo kẻ khác. (nghĩa hán việt: phu tử xu diệc xu'. Có nghĩa là: thầy đi trò cũng đi, thầy chạy trò cũng chạy, ví với bản thân không có chủ đích riêng, hoặc là muốn lấy lòng người khác mà mọi việc đều nghe theo người khác)
Cho dù không trả lời, anh ta cũng không có ý buông tha, một mực theo đến cửa Diệp gia . Diệp Thiên Tuyết đưa tay nhấn chuông, anh ta kéo tay Diệp Thiên Tuyết, để cho cô đối mặt với mình: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, để cho tâm trạng của em bỗng chốc trở nên bết bát như thế."
Anh ta thực sự không hiểu, cũng cảm thấy cực kỳ lo lắng: "Biết là người kia có khả năng là tình nhân của mẹ kế em… , không phải đúng lúc để cho cô rời đi sao? Tại sao em lại như thế này?"
Diệp Thiên Tuyết mệt mỏi đưa tay gạt tay anh ta đang đặt ở trên vai mình, nói: "Có liên quan gì tới anh, buông tay."
Triệu Lẫm khẽ cúi đầu, nhìn vào trong ánh mắt của cô: "Người đàn ông kia, có cái gì không đúng sao?"
Diệp Thiên Tuyết quay đầu đi, không nói lời nào.
"Quả nhiên là như vậy. Người đàn ông kia là người em quen? Là người em quen? Hắn ta và Liễu Đan văn ở chung một chỗ, nên em cảm thấy không thể nào tiếp nhận được?" Triệu Lẫm từng câu một hỏi tới, Diệp Thiên Tuyết chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu từng điểm từng điểm bị xé ra, đột nhiên liền bùng nổ: "cho dù là gì, cũng không quan hệ gì tới anh. Anh là gì, tại sao để ý tới những chuyện này. Anh cho rằng Anh là cảnh sát Thái Bình Dương sao, quản rộng thật!"
Thấy bộ dáng này của cô, Triệu Lẫm ngược lại mỉm cười.
Nụ cười này không giống với nụ cười ngày thường cái kiểu lễ phép, thân thiết, cười dịu dàng, ngược lại mang thêm mấy phần tà khí, giống nhau nhìn thấy nụ cười của anh ta đêm ấy, sau khi trù tính chuyện của Liễu Phỉ Phỉ.
"Bởi vì tôi sẵn lòng." Anh ta nắm lấy bả vai của Diệp Thiên Tuyết bả vai, nói từng chữ, trán chạm vào trán của cô: "Cũng chỉ là chuyện phụ nữ, đứng ra giải quyết không phải là việc rất đơn giản ư, cần gì lộ ra vẻ mặt này , làm cho người khác nhìn cũng thấy khó chịu."
Hơi lui về phía sau một chút, anh ta đưa tay nâng cằm của Diệp Thiên Tuyết, để cho cô ngẩng đầu nhìn về phía mình: "Đừng ngẩn người ra nữa, loại người như vậy căn bản không đáng giá khiến em khổ sở."
Tâm trạng Diệp Thiên Tuyết hết sức bực bội, nghiêm mặt muốn thoát khỏi tay của Triệu Lẫm: "Anh thì biết cái gì? Anh căn bản cái gì cũng không biết, ở đây nói những thứ này có ích lợi gì. . . . . ."
Nước mắt của cô lại lập tức rơi xuống.
Ngay sau đó, cô rơi vào trong lồng ngực, một cái ôm thật chặt, Triệu Lẫm nói với cô: "Tốt rồi, đừng khóc, anh sẽ khó chịu ." Triệu Lẫm ghé vào lỗ tai của cô nhỏ giọng nói: "Mặc kệ người đàn ông kia cùng Liễu Đan Văn có quan hệ như thế nào, nếu như anh ta đã phản bội kỳ vọng của em, như vậy thì không cần vì anh ta mà buồn lòng. Trong lòng em, chỉ cần anh đối tốt với em là được, những người khác, cũng không cần thiết."
Diệp Thiên Tuyết hiểu hai người như thế này là quá mức thân mật, nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cũng không muốn kháng cự một cái ôm ấm áp như vậy.
Tựa vào ngực Triệu Lẫm, nước mắt của cô yên lặng chảy xuống làm ướt vạt áo của anh.
"Đừng khóc." Giọng nói của Triệu Lẫm trở nên cực kỳ dịu dàng, vẫn như cũ ôm cô thật chặt.
Khóc một hồi lâu, cũng dần dần lấy lại tinh thần Diệp Thiên Tuyết cảm thấy hơi lúng túng.
Mình không phải là cô thiếu nữ mười sáu tuổi nữa, hôm nay để một thiếu niên mười tám tuổi an ủu, thật là mất thể diện.
Cô từ trong ngực của Triệu Lẫm ngẩng đầu lên, lau đi nước mắt: "Cám ơn anh. Vừa rồi ngại quá."
"Không cần cám ơn, " Triệu Lẫm nói, "Đối với anh, em vĩnh viễn không cần phải nói cám ơn. Bởi vì, " anh ta vừa nói vừa lộ ra một khuôn mặt tươi cười nhưng rất tà khí , "Đồ của mình đâu cần thu giá cao."