Dù là vì báo thù, cũng không thể hủy hoại cuộc sống của mình, nhưng cũng không thể để cho hai người kia sống dễ dàng.
Nghĩ hồi lâu, cô lật người thở một hơi thật dài.
Di động chợt vang lên, cô đưa tay lấy tới, nhìn trên màn hình là Ngụy Vũ.
“Có chuyện gì?” Diệp Thiên Tuyết nhận điện thoại, mệt mỏi hỏi.
Ngụy Vũ ở bên kia hình như không biết người bên kia nói gì, mới nói với cô: “Tiểu Tuyết à, ở bên này tớ có việc cậu có hứng thú không nhận một chân?”
“Nói thẳng đi” Diệp Thiên Tuyết thấy tính kiên nhẫn của mình rất lớn.
Ngụy Vũ cưới hì hì nói: “Tiểu Tuyết rất thích ăn món ngon phải không, chúng ta hợp tác mở một nhà hàng thấy như thế nào?” Diệp Thiên Tuyết cảm giác mình không nghe rõ, theo bản năng hỏi ngược lại một câu. Ngụy Vũ lại nói một lần, sau đó cười nói: “Đúng lúc còn thiếu chút tiền, cho nên, Tiểu Tuyết có muốn tham gia không?”
Ngón tay Diệp Thiên Tuyết thít chặt lại. Đứng lên
Làm sao Ngụy Vũ bỗng nhiên có suy nghĩ vậy?
Sự thật chứng minh Ngụy Vũ thật lòng muốn tìm cô hợp tác, Sau khi cô dùng nắm đấm nghiệm chứng, lại nhìn vẻ mặt đau khổ đang tì lên tay mình. Tiểu Mập khóc không ra nước mắt, vẻ mặt đùa giỡn nói: “Chị, chị họ à, em nhìn không thể đảm nhiệm chức vụ, không đáng giá tin tưởng sao? Nhẫn tâm đối xử với em như thế này sao? Tại sao? Tại sao? ^^”
Diệp Thiên Tuyết thản nhiên nói xin lỗi, sau đó bình tĩnh nói: “Nói đi, kế hoạch cụ thể là như thế nào?”
Ngụy Vũ thu lại vẻ mặt cợt nhả, ngồi đối diện cô, đem kế hoạch của mình nói ra. Diệp Thiên Tuyết từ từ nghe, uống từng ngụm từng ngụm trà.
Mặc dù cô thật không có hiểu biết nhiều về buôn bán, nhưng nhờ trực giác của cô sau khi sống lại.
“Tiểu Mập” nghe xong lời nói của Ngụy Vũ, cô nhẹ nhàng gọi Ngụy Vũ một tiếng: “kế hoạch của cậu nghe rất tốt, nhưng mà có một chút không đúng”
“Cậu nói đi” Ngụy Vũ rất dứt khoát, anh ta hiểu được Diệp Thiên Tuyết mặc dù là lần đầu tham dự vào chuyện làm ăn buôn bán, nhưng là con nhà nòi biết đâu ý kiến rất có lý lẽ.
“Cậu đã nói là cậu muốn mở một nhà hàng vậy điểm đặc biệt đâu? Không có đồ ăn đặc sản, lại không có gì đặc biệt, không có gải pháp thu hút khách hàng. Vậy cậu cạnh tranh như thế nào?”
Ngụy Vũ hình như muốn nói gì đó bị cô khoát tay: “Cậu đừng có vội vàng phản bác, chính cậu hãy suy nghĩ một chút, bình thường cậu đi ra ngoài, nơi nào hấp dẫn cậu hơn”. Lúc này Ngụy Vũ mới sững sờ bắt đầu ngẩn người.
Nơi này là một quán trà nhỏ Ngụy Vũ tìm được. Các phòng, tất cả đều xây xung quanh một hồ nước nhỏ, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm mặt nước gợn sóng.
Xuyên qua rèm cửa sồ làm bằng trúc, Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn thấy đoàn người trong hành lang bóng in trên mặt nước, ở phòng bên này đi tới. Cô không có hứng thú quay đầu lại, liền nghe Ngụy Vũ nói: “Tiểu Tuyết, cậu nói đúng chúng ta chắc phải thay đổi kế hoạch rồi, kế hoạch chẳng qua chỉ là nói trước thôi, đến lúc thay đổi vẫn kịp”
Diệp Thiên Tuyết mỉm cười: “thay đổi hết hay chỉ đổi một chút”
Ngụy Vũ cười một tiếng, lộ ra hàn răng trắng bóng: “Dĩ nhiên là thay đổi hết, làm lại toàn bộ. Cậu có đề nghị gì không?”
Ngụy Vũ vừa nói Diệp Thiên Tuyết chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng ngoắc Ngụy Vũ lại , cùng nói chuyện một chút.
Lúc ra cửa tạm biệt Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết gặp thoáng qua một người. Trên người đối phương mơ hồ có mùi hương của cỏ xanh, khiến Diệp Thiên Tuyết hít vào một hơi.
Sau đó, cô thấy đối phương cười như không cười giương mắt nhìn sang, trong ánh mắt hài hước ngay sau đó biến thành kinh ngạc.
“A, là cô” anh ta nói.
Diệp Thiên ngại ngùng sau khi nghe anh ta nói như vậy, ngạc nhiên nhìn về phía người kia.
Thật sự không biết: “Xin lỗi, xin hỏi chúng ta đã gặp nhau”
Người nọ làm như thật gật đầu: “Đã gặp” lời còn chưa dứt, trong phòng đã có một người nhô đầu ra, hướng về phía bên này cười hihi ngoắc lại: “Triệu Lẫm, mau tới đây. Ah, cô cũng ở đây? Có muốn lại đây uống ly trà?”
Rõ ràng là cậu em vợ Tô Vũ của Phó Hoài Minh.
Diệp Thiên Tuyết cự tuyệt, người bị kêu là Triệu Lẫm bình tĩnh nhìn Diệp Thiên Tuyết một cái, gương mặt chợt giãn ra nói: “Cô tha thứ sao?”
Lời nói của chàng trai được gọi là Triệu Lẫm làm cho Diệp Thiên Tuyết không hiểu như thế nào, quay đầu liền đi vào phòng. Tô Vũ đi tới cùng Diệp Thiên Tuyết hàn huyên nói chuyện đôi câu, cũng đi vào.
Chuyện này cũng rất nhanh bị cô quên mất.
Thiệp mời của đám cưới được thiết kế xong, đưa xuống đúng ngày. Diệp Thiên Tuyết cùng người của công ty Hôn Khánh bàn bạc chuyện hôn lễ. Liễu Phỉ Phỉ một mực đòi đi theo, thỉnh thoảng chen miệng đôi câu, nói ra đề nghị của mình.
Chỉ là đề nghị của cô ta có chút thiếu thực tế, khiến người của công tay Hôn Khánh không có cách nào làm được, quay đầu lại tìm Diệp Thiên Tuyết tham phiền. Diệp Thiên Tuyết cũng đành phải trấn án họ đôi câu, để cho bọn họ không để ý tới ý kiến của Liễu Phỉ Phỉ.
Làm như vậy hai, ba lần, Liễu Phỉ Phỉ phát hiện ra, có ý chọn thời gian Diệp Hân Thành và Liễu Đan Văn đều có mặt, hết sức tủi thân đem sự việc nói ra.(cứ nói hai mẹ con nhà này là mình bực xúc =.=)
“Chị, có phải chị không bất mãn với em, có thể trực tiếp nói, không cần thiết phải làm như vậy với em”
Diệp Thiên Tuyết ung dung thong thả uống xong ngụm cạnh cuối cùng, mới ngẩng đầu nhìn cô ta, khẽ mỉm cười nói: “Tôi đã nói rồi, đừng gọi tôi là chị”
Trước khi nói với Diệp Hân Thành về sự tức giận của mình, cô quay đầu cưới nói với Liễu Đan Văn: “khi hôn lễ diễn ra, Dì Liễu mang thai được bốn tháng rồi. Đến lúc đó cũng rất là mệt”
Liễu Đan Văn trên mặt thoáng qua một chút ngoài ý muốn, nhẹ nhàng nói cảm ơn. Không được để ý tới Liễu Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, trong mắt đầy nước mắt nói: “chị, chị, người…”
“Liễu Phỉ Phỉ nếu như có nhớ rõ mẹ cô đang mang thai, cũng đừng đưa ra những ý kiến như vậy. Nếu thật ra xảy ra chuyện gì, đến lúc đó cũng là tôi mang tiếng oan” Diệp Thiên Tuyết nói xong không chút khách khí nói: “Tôi đặc biệt hỏi qua bác sĩ mới thiết kế chương trình như thế, cũng không phải Liễu Phỉ Phỉ cô tùy tiện nghĩ gì mà có thể đổi là đổi được.”
Liễu Phỉ Phỉ đột nhiên bị vẻ mặt nghiêm nghị của cô dọa sợ hết hồn, nước mắt lập tức ngừng chảy.
Chốc lát sau, cô mới chậm rãi quay lại đỏ mắt nói khẽ với Liễu Đan Văn: “Mẹ, Thật xin lỗi, con nhất thời không ngờ tới”
Liễu Đan Văn không vui nhìn nhanh qua con gái mình, cưới nói không có việc gì: “không sao đâu, con cũng không có kinh nghiệm, sau này biết là tốt rồi”
Một lát sau Diệp Thiên Tuyết nói với Diệp Hân Thành: “Ba, gần đây con đầu tư một hạng mục, còn thiếu chút tiền, ba cho con mượn tiền được không?”
Diệp Hân Thành lơ đễnh, sau mỉn cười hỏi cô đầu tư cái gì, sau khi nghe được cô cần hai trăm vạn tham gia thành lập nhà hàng. Sắc mặt Diệp Hân Thành liền thay đổi.
“Con mới 16 tuổi, không tới 17, cư nhiên lại có lá gan lớn như vậy? có thể so với ba ban đầu có cản đảm hơn nhiều. Được, số tiền kia ba cho mượn”
Diệp Thiên Tuyết ngẩn người ra, cười rạng rỡ: “cám ơn ba, chỉ là, nói ba cho con mượn, không thể đến lúc đó lại nói ba muốn tham gia làm cổ đông đâu nhé”
Diệp Hân Thành cười ha ha: “tất nhiên, con là con gái ba, ba tất nhiên không giành tiền của con gái mình”
Liễu Phỉ Phỉ cắn chặt răng, mình ngày thường, ngay cả một đồng cũng phải suy nghĩ chi tiêu cẩn thận, Hôn nay nha đầu Diệp Thiên Tuyết này, vùng tay ném mấy trăm vạn. Quan trọng nhất là người đưa tiền lại cam tâm tình nguyện.
Vừa nghĩ như thế, cô ta càng hy vọng mẹ mình có thể nhanh chóng vào Diệp gia. Như vậy mình cũng có thể được ảnh hưởng mà đối xử như vậy.
Bốn người ăn xong cơm. Diệp Thiên Tuyết liền lên lầu trở về phòng mình. Mẹ con Liễu Phỉ Phỉ và Diệp Hân Thành ở dưới lầu nói chuyện phiếm. Diệp Thiên Tuyết trở về phòng, mở email, nhìn bên trong hình, bên môi dần dần nở nụ cười.