Nhật Ký AB

Chương 14: Bí mật… bật mí

【Xin chào các bạn, tôi là Ngạn Bằng

Bởi vì sự cố giữa sao Hoả và sao Kim lần trước mà hộp thư công cộng của tôi đã bị quá tải. Vì vậy tôi quyết định mở blog này để cùng giao lưu với các fan thân yêu.

Tôi xin dùng bài viết đầu tiên này để cảm ơn các fan đã gửi những ý kiến giúp tôi giải quyết vấn đề mà tôi đã hỏi trong tiết mục lần trước.

Ngày mai tôi sẽ làm rõ vấn đề, các bạn hãy cổ vũ cho tôi nhé!

Ngạn Bằng】

Sau khi nhấn nút đăng bài được 15 phút, có rất nhiều phản hồi gửi tới chúc may mắn. Từ Ngạn Bằng mỉm cười, trong lòng anh ta như có thêm sức mạnh để thực hiện nhiệm vụ ngày mai.

Sau khi tiết mục kết thúc, Hạng Phong đi ra khỏi phòng thu âm trước, theo sau là Lương Kiến Phi. Bỗng nhiên có tiếng Từ Ngạn Bằng gọi hai người, họ cùng nhau quay lại.

“Ừm…” Từ Ngạn Bằng ngập ngừng.

Hạng Phong nhíu mày, cảm thấy anh ta kỳ lạ: “Có chuyện gì sao?”

“À… tôi muốn hỏi hai người một chuyện?”

Mặc dù cảm thấy khó hiểu nhưng Hạng Phong và Kiến Phi vẫn gật đầu.

“Có phải…có phải…hai người đang quen nhau không?” Vừa nói xong anh ta thở dài một hơi, giống như là trút được gánh nặng.

Hạng Phong và Kiến Phi trao đổi ánh mắt, như là đã nhận ra điều gì, sau đó Hạng Phong mở miệng: “Cô ấy là biên tập của tôi hơn 2 năm nay, lại còn là người cộng tác trong tiết mục radio, anh nghĩ xem chúng tôi có phải quen nhau hay không?”

Vừa nghe câu trả lời của Hạng Phong xong, Từ Ngạn Bằng há hốc miệng, vẻ mặt anh ta như đang nói “Tại sao lại hỏi ngược lại tôi”.

Kiến Phi nhìn thấy vẻ mặt của Từ Ngạn Bằng, cô cảm thấy buồn cười nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Sau một hồi lâu không ai nói gì, Từ Ngạn Bằng đành phải lên tiếng: “Này, hai người đừng giỡn với tôi chứ, hai người biết rõ tôi muốn hỏi gì mà?”

Vẻ mặt của anh ta như là đứa trẻ bị ức hiếp. Nhưng Hạng Phong không buông tha mà nói thêm: “Thì tôi đã trả lời rồi đấy.” Lúc nói câu này, khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc. Kiến Phi đứng bên cạnh nhìn anh mà nghĩ thầm: đại tác gia à, anh thật nên làm diễn viên đi.

Từ Ngạn Bằng khoanh tay, anh ta biết hai người đang đùa giỡn với mình, nhưng anh ta sẽ quyết không để họ vênh váo như vậy.

“Ý tôi là hai người đang qua lại phải không?” Anh ta lấy ra can đảm hỏi lần nữa.

Nhưng lúc này đến lượt biên tập viên của chúng ta lên tiếng, “Đương nhiên, nếu tôi không qua nhà anh ấy thì làm sao mà đòi bản thảo chứ? Tôi nói cho anh biết sau này anh muốn nhờ anh ấy viết gì, chỉ gọi điện thoại là không đủ đâu, phải sang tận nhà đòi mới được.”

Lần này thì Từ Ngạn Bằng thật sự giận đến tái mặt, anh ta không ngờ hai người lại đối xử với anh ta như vậy, dù gì bọn họ đã làm việc chung được một thời gian.

Cuối cùng Từ Ngạn Bằng không thèm quanh co nữa, anh ta gằn từng tiếng: “Có phải hai người đang yêu nhau không?”

Hạng Phong và Kiến Phi đưa mắt nhìn nhau, không có biểu hiện gì cả, sau đó Hạng Phong mới nói: “Tôi không biết là ‘quen nhau’ và ‘qua lại’ đồng nghĩa với ‘yêu nhau’ đấy.” Hạng Phong vừa dứt lời thì Kiến Phi cũng xen vào, “Tôi cũng mới biết đấy.”

Khuôn mặt Từ Ngạn Bằng quẫn bách, anh ta đúng là bị hai người này chơi đùa, nhưng đã hỏi thế này rồi mà bỏ cuộc thì uổng công nãy giờ anh ta bị trêu chọc. Vì vậy anh ta nói: “Được rồi, hai người muốn chọc thì chọc cho đã đi, mau trả lời câu hỏi của tôi, nó quá rõ ràng rồi, đừng nói với tôi hai người không biết trả lời đấy?”

“Xin lỗi, chuyện riêng tư chúng tôi không tiện trả lời. Tạm biệt!” Nói xong Hạng Phong liền xoay người bước đi, Lương Kiến Phi thì mỉm cười một cái, chào tạm biệt anh ta rồi rời khỏi.

“Này… Kiến Phi, Hạng Phong…” Anh ta gọi bọn họ nhưng không ai quay lại cả.

Từ Ngạn Bằng cúi đầu trong lòng ấm ức, biết vậy anh ta không thèm hỏi làm gì, đã bị xấu hổ lại còn không có được câu trả lời. Khi anh ta ngẩng đầu lên thì vẻ mặt hậm hực đã thay đổi thành kinh ngạc rồi anh ta nở một nụ cười.

Hoá ra anh ta trông thấy Hạng Phong và Lương Kiến Phi tay nắm tay, mười ngón đan vào nhau, dường như bọn họ biết anh ta còn ở sau lưng nhìn mình nên cả hai cùng đưa bàn tay còn lại lên vẫy vài cái rồi cứ thế mà bước đi.

Trong đầu Từ Ngạn Bằng chợt loé lên một ý nghĩ: có đề tài để viết blog tối nay rồi.

***

Vừa xuống bãi đậu xe, Hạng Phong và Lương Kiến Phi cùng nhau đến nhà Hạng Tự. Bởi vì lúc sinh em bé, sức khoẻ của Tử Mặc vẫn còn yếu, bây giờ cô đã khoẻ lại cho nên Hạng Tự muốn làm một buổi tiệc nhỏ ăn mừng cho hai mẹ con được khoẻ mạnh, người đến dự cũng không nhiều chỉ có Hạng Phong, Lương Kiến Phi cùng với Viên Thế Phân và Viên Tổ Vân.

Khi Hạng Phong và Lương Kiến Phi đến nơi thì mọi người đã có mặt đầy đủ. Hạng Tự vừa thấy Hạng Phong liền lên tiếng trước: “Hai người tính dành làm nhân vật chính thay vợ con em à?” Hạng Phong và Kiến Phi không nói gì, chỉ cười rồi ngồi vào bàn. Không thấy cháu mình đâu, Hạng Phong hỏi: “Cháu của anh đâu?”

“À, lúc nãy vừa cho cậu nhóc uống sữa xong thì lăn ra ngủ rồi.” Hạng Tự cười nói.

Mọi người đang bắt đầu dùng bữa, Hạng Phong vừa làm một hành động khiến ba người ngồi cùng bàn sửng sốt, chỉ có Hạng Tự cười mỉm chi. Hoá ra Hạng Phong đang gắp đồ ăn rồi lột vỏ tôm cho Kiến Phi, cô đã quen với sự chăm sóc của Hạng Phong mà quên mất mình đang ở nhà Hạng Tự, cô rất tự nhiên mà nhận lấy đồ ăn từ anh.

Thế Phân lắp bắp lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng:  “Hạng đại ca, anh…..anh….anh và….Kiến Phi…..sao hai người?”

Hạng Phong và Lương Kiến Phi cùng ngẩng đầu lên, lúc này cô mới ngượng ngùng mà cầm ly uống nước, trong lúc đó thì Hạng Phong phán ra một câu: “À, tụi anh sống chung với nhau.” Vừa nghe xong lời đó, Kiến Phi liền bị sặc nước, cô không ngờ anh lại nói trắng ra như vậy.

Hạng Phong rất tự nhiên mà vỗ nhẹ lưng cô, lấy khăn giấy lau những chỗ dính nước trên mặt cô. Những người ngồi trên bàn đều mở to mắt ra nhìn. Tử Mặc thấy chồng mình không có biểu hiện ngạc nhiên cho lắm nên cô hỏi: “Anh biết chuyện này rồi hả?”

Hạng Tự trả lời một cách tự tin: “Đương nhiên.”

Tử Mặc liền trách anh chàng: “Tại sao anh không nói cho em biết, đây đâu phải là chuyện nhỏ chứ?”

Hạng Tự đưa ra vẻ mặt vô tội: “Em cũng biết anh ấy rất kín miệng về vấn đề tình cảm, nếu anh không tình cờ phát hiện thì anh ấy cũng sẽ chẳng nói với anh đâu.”

Hạng Tự vừa nói xong, Thế Phân nhìn Kiến Phi nói: “Kiến Phi, cậu cũng thật là, chuyện như vậy tại sao cậu không nói cho tớ biết?” Bỗng nhiên cô dừng lại một chút như là nhớ ra điều gì đó, rồi cô nói, “À đúng rồi, hôm trước tớ gọi cậu hỏi về Từ Ngạn Bằng, còn cậu thì lại nói lung tung gì đó, à, có phải khi đó cậu đang ám chỉ chuyện của cậu và Hạng đại ca không? Haizz, biết vậy tớ đã hỏi rõ ràng rồi.” Thế Phân nói một mạch, Kiến Phi không biết phải trả lời như thế nào, cô chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Thấy Kiến Phi im lặng, Thế Phân lại chuyển hướng sang Hạng Phong: “Hạng đại ca, anh thích Kiến Phi từ lúc nào thế? Không phải hai người luôn đối đầu với nhau sao?”

Hạng Tự biết anh trai mình không thích đề cập đến chuyện tình cảm với người khác cho nên giúp anh giải vây.

“Thôi, bây giờ mọi người biết cả rồi, coi như hôm nay chúng ta chúc mừng thêm chuyện của anh và Kiến Phi đi.” Hạng Tự nâng ly cười nói.

Khi mọi người chuẩn bị nâng ly thì Hạng Phong chợt nói: “Khoan, anh có thể xem đây là nguyên nhân chính mà em mở buổi tiệc này không?”

Đúng là nhà tiểu thuyết trinh thám, đầu óc vô cùng nhạy bén. Hạng Tự đành khai thật: “Thì ai bảo lần trước em mời mà chỉ có mình anh đi thôi, cho nên em phải làm thế này.”

Tử Mặc ngồi bên cạnh vỗ nhẹ vào vai Hạng Tự: “Anh thật là, dám dùng mẹ con em làm bia, nhưng mà nể mặt đây là chuyện của chị dâu cho nên em tha cho anh lần này.” Nói xong cô còn nhìn sang Kiến Phi rồi nháy mắt nói: “Phải không chị dâu?” Kiến Phi nghe xong thì gương mặt trở nên đỏ bừng, còn Hạng Phong thì vô cùng tự nhiên mà khoác vai Kiến Phi cùng nâng ly.

***

Trên đường trở về, Kiến Phi cằn nhằn Hạng Phong: “Lúc nãy sao anh lại nói toạc ra thế?”

Hạng Phong trả lời: “Chẳng phải anh nói đúng sự thật sao? Để em trả lời vòng vo tam quốc chắc đến khi chúng ta có con thì mọi người mới biết chúng ta có quan hệ gì.”

Vừa nghe hai chữ “có con” Kiến Phi liền cứng họng, cô không biết trả lời lại như thế nào. Mặc dù bọn họ không bàn về việc con cái nhưng cô biết anh rất muốn có một đứa con và cô cũng thế.

Không thấy cô trả lời, anh nói thêm: “Nhưng cũng lạ thật đấy, chúng ta làm việc rất chăm chỉ, lại không dùng đến thứ kia, sao giờ em vẫn chưa có tin tức gì nhỉ?”

Kiến Phi xoay qua nhìn anh nói: “Anh nói bậy bạ gì đó, chúng ta còn chưa kết hôn đâu!”

Hạng Phong liền phản bác: “Này, đó không phải là lỗi của anh, anh đã cầu hôn mấy lần rồi chỉ tại em không muốn thôi.”

Kiến Phi thè lưỡi, chợt nhớ tới quả thật anh đã cầu hôn vài lần, chỉ là cô cảm thấy thời gian vẫn chưa thích hợp.

Hạng Phong nói tiếp: “Cho nên anh đã thay đổi kế hoạch, phải để em có con thì em sẽ không thể nào chạy nữa.”

“Anh thật đúng là xảo quyệt!”

Hạng Phong đột ngột dừng xe, Kiến Phi chưa kịp hoàn hồn thì đã thấy khuôn mặt anh tiến đến gần cô: “Thế nào? Giờ em hối hận rồi à, nhưng cũng đã quá muộn rồi.” Dứt lời, môi anh liền đặt lên môi cô, lưỡi anh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng của cô rồi tiến vào trong. Ngay lúc đó, điện thoại của Kiến Phi vang lên, cô vội vàng đẩy anh ra, tìm điện thoại của mình. Sau khi cô cầm điện thoại lên, anh nói với cô, “Về nhà em sẽ biết tay anh.” Kiến Phi bĩu môi rồi nhìn màn hình điện thoại, là tin nhắn của Thang Dĩnh.

“Ai gửi thế?” Anh hỏi.

“Là của Thang Dĩnh, chị ấy gửi cho em một địa chỉ blog, bảo em nhớ xem thử.”

***

Sáng nay Từ Ngạn Bằng thức dậy hơi sớm, sau khi làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong thì vẫn còn rất nhiều thời gian trước khi đến giờ đi làm. Vì thế anh ta lên mạng để kiểm tra blog của mình. Tối qua anh ta đăng bài mới, quả nhiên sáng nay mở ra thì có rất nhiều phản hồi, phần lớn mọi người đều chúc mừng anh ta cuối cùng đã tìm ra sự thật, luôn tiện chúc mừng cho hai người bạn mà anh ta nhắc đến trong bài viết. Bỗng nhiên anh ta phát hiện trong những phản hồi đó lại có hai cái phản hồi “Alpha” và “Beta” cùng có chung một nội dung là “Nhiều chuyện”.

Từ Ngạn Bằng suy nghĩ, anh ta đâu có viết ra tên của hai người bạn kia đâu mà nói anh ta nhiều chuyện chứ. Nhưng nghĩ lại, trong các tiết mục do anh ta chủ trì, thì chỉ có “Hướng dẫn ở địa cầu” là có hai người cộng tác, nói như vậy thì mọi người có thể dễ dàng nhận ra hai người bạn kia là ai. Anh ta bèn thở dài, hai người kia mỗi người đều có miệng mồm lợi hại, nếu cả hai hợp sức với nhau thì anh ta chết chắc rồi.