Nhật Ký &#39Tẩy Trắng&#39 Của Ác Bá Xấu Xí

Chương 49: Phản công

Mối quan hệ đặc biệt của Giang Thanh Bình và Cố Y Tịnh ngoài trừ những người vô cùng thân thiết thì chỉ có những người trong phủ của hắn biết. Cố Y Tịnh thường cải trang đến phủ của Giang Thanh Bình và ở lại qua đêm. Công việc của Giang Thanh Bình rất bận rộn thường đến đêm mới trở về. Hai người họ sẽ cùng ăn bữa tối muộn rồi tận hưởng những giây p:hút hạnh phúc bên nhau.

Đêm nay lúc Giang Thanh Bình về đến nơi thì đã thấy một bàn đồ ăn bày sẵn, trêи bàn còn có một bình rượu. Cố Y Tịnh đang chống cằm ngồi ở bàn đợi hắn.

“Thanh Bình, huynh về rồi.”

Giang Thanh Bình đón chào cái ôm thân mật của Cố Y Tịnh, không khỏi ngạc nhiên hỏi:

“Hôm nay có chuyện gì mà vui thế?”

“Nguyên ca ca đã lấy lại được ký ức, chuyện này không đáng để vui mừng sao?”

Giang Thanh Bình nhíu mày: “Ngươi từ lúc đó cứ gọi ‘Nguyên ca ca’ suốt. Cái tên của Thành vương gia để ngươi gọi thân mật như thế sao?”

“Ngươi sao thế hả? Tự dưng lại giận?”

Giang Thanh Bình không nói gì, ngồi xuống bàn rồi rót rượu vào ly uống cạn chỉ trong một lần. Cố Y Tịnh hơi giật mình. Hắn còn chưa kịp giăng bẫy Thanh Bình đã tự mình bước vào, uống rượu mà hắn đã chuẩn bị sẵn, giờ chỉ còn chờ đợi. Tuy vậy thái độ khó chịu của Giang Thanh Bình không khỏi khiến hắn lo lắng và ngạc nhiên.

“Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chuyện quá khứ giữa ta với Thành đại ca và Nguyên ca ca, đâu phải ta chưa từng kể cho ngươi nghe. Thành vương gia cũng đồng ý để ta gọi huynh ấy như thế, ngươi cũng ở bên cạnh ta khi đó kia mà. Vậy thì ngươi tức giận cái gì?”

Giang Thanh Bình nhìn Cố Y Tịnh một chốc rồi đột nhiên nói: “Ta là đạo lữ của ngươi còn không được ngươi gọi thân mật như vậy.”

Cố Y Tịnh Kinh ngạc sững sờ. Giang Thanh Bình hiếm khi đỏ mặt, bây giờ lại đang tỏ vẻ xấu hổ khiến Cố Y Tịnh Không nhịn được cười. Trong mắt hắn Giang Thanh Bình lúc này đáng yêu vô cùng.

“Ra là Thanh Bình đang ghen à? Vậy huynh muốn ta gọi ngươi thế nào? Thanh Bình ca ca hay… ‘tướng công’?”

Lời vừa nói ra đôi mắt Giang Thanh Bình đã mở lớn. Hắn đứng phắt dậy nhưng chưa kịp làm gì thì toàn thân đột nhiên trở nên vô lực, ngã gục lên người Cố Y Tịnh. Cố Y Tịnh đỡ Thanh Bình lên giường. Cơ thể y cao lớn hơn hắn nhiều nên hắn đỡ lên khá khó khăn.

“Chuyện này là thế nào? A Tịnh, ngươi hạ dược ta?”

“Huynh yên tâm. Đây chỉ là dược tính nhẹ, tác dụng không lâu.” Cố Y Tịnh vừa đáp vừa cởi y phục của Giang Thanh Bình, “Hai lần trước ta chân yếu tay mềm để huynh đè xuống lăn qua lăn lại đến muốn ngất đi. Lần này huynh chỉ có thể nằm đó phó mặc cho ta muốn làm gì thì làm.”

Giang Thanh Bình thở dài một hơi. Từ lúc nào mà tiểu bạch thỏ của hắn có tư tưởng phản công vậy, lại còn bày ra cả trò này?

Cố Y Tịnh đã lột hết đồ trêи người của Giang Thanh Bình, còn mỗi tiết khố. Hắn tiếp tục cởi đồ của mình, cởi gần hết thì đột ngột Giang Thanh Bình ngồi dậy đè hắn xuống. Cố Y Tịnh kinh ngạc:

“Huynh… huynh làm sao cử động được?”

“A Tịnh, ngươi ngây thơ thật đó. Chỉ là thứ dược vớ vẩn này mà ta cũng không xử lý được thì còn có thể làm được Thống lĩnh cấm vệ quân à?”



“Huynh… huynh đợi đã! Khoan, ta… ta chỉ đùa cho vui thôi mà. Ta chưa chuẩn bị ưm…”

“Đồ cũng đã cởi hết rồi, ngươi còn nói chưa chuẩn bị. A Tịnh, hôm nay ta nhất định phải làm cho ngươi không bao giờ có tư tưởng sẽ thượng ta.”

“Không. Ta từ giờ không dám nữa. Huynh tha cho ta đi! Đừng…A!”

Liền sau đó là tiếng kẽo kẹt vang lên không ngừng đi cùng với tiếng rêи rỉ kêu than đứt quãng.

“Thanh Bình ca ca… tướng công a… Tha cho ta… hức… ta không chịu nổi nữa…ưm a…”

...***...

Lúc này phía bên Thành vương phủ, bằng phương pháp tương tự, Lâm Thành cũng lừa được Tần Thượng Nguyên ăn loại dược mà hắn đã trộn vào thức ăn. Đây vốn là dược phòng thân mà Ninh Cảnh Thần đưa cho hắn trước khi chia tay. Hắn lại đưa dược đó cho Cố Y Tịnh giữ phòng khi bất trắc. Không ngờ hiện tại lại có cơ hội dùng đến. Hắn chỉ bỏ ít dược nên thời gian tác dụng chắc hẳn không lâu, nhưng cũng đủ để hắn thượng được y một lần. Thế cũng đủ rồi.

Lâm Thành khỏe hơn so với Cố Y Tịnh, hắn không quá khó khăn để kéo được Tần Thượng Nguyên lên giường. Hắn cởi hết đồ của Thượng Nguyên, trói hai tay y vào thành giường như cách y từng làm với hắn. Tần Thượng Nguyên ban đầu rất bất ngờ với cách làm của Lâm Thành, nhưng sau đó thì nằm im thư thái chờ đợi xem Lâm Thành sẽ làm những gì.

Đây dĩ nhiên không phải lần đầu Lâm Thành nhìn thấy cơ thể trần của Thượng Nguyên, nhưng chưa có lần nào được chạm vào một cách thỏa thích thế này. Mấy lần trước chưa kịp làm gì đã bị Thượng Nguyên đè ra làm đến ngất lên ngất xuống, nhưng hôm nay có cơ hội đó hắn muốn thử thể nghiệm, làm tất cả những gì mà y đã làm cho hắn.

“Ưm”. Tần Thượng Nguyên khẽ kêu lên một tiếng khi Lâm Thành cố ý chọc vào đầu nhũ của mình. Bàn tay mềm mại của y lướt trêи cơ thể hắn, chạm vào từng thớ thịt nhưng đụng chạm của Lâm Thành chỉ khiến hắn cảm giác như chuồn chuồn lướt qua, không mang lại kɧօáϊ cảm lắm, chỉ đến khi y chọc vào thứ đó…

“Ta còn tưởng ngươi không có cảm giác cơ. Xem ra đã tìm được điểm nhạy cảm rồi.”

“Thành nhi, ngươi đang đùa với lửa đó.”

“Thì sao chứ? Bây giờ ngươi cũng đã bị ta chế ngự rồi, ngươi có thể làm gì ta?”

“Bây giờ đúng là ta không thể làm gì ngươi, nhưng ngươi không nghĩ sau khi dược hết tác dụng ngươi sẽ phải chịu hậu quả gì à?”

Lâm Thành giật mình. Đúng nhỉ. Hắn mãi nghĩ đến chuyện phải thượng tên này mà quên mất hậu quả sau đó rồi. Nhưng mà vậy thì sao nhỉ? E rằng ngoài trừ lần này ra hắn khó có cơ hội nào có thể thượng được y.

“Không ảnh hưởng lắm. Cứ xong đêm nay đã rồi tính sau.”

Lâm Thành túm lấy vật nhỏ bên dưới của Thượng Nguyên định vuốt lộng nhưng chỉ mới làm vài động tác nhỏ vật đó đã cứng đến lợi hại. Rồi cơ thể hắn đột nhiên bị túm lấy, chỉ trong một khắc tình thế xoay chuyển hắn bị đè xuống giường. Lâm Thành mở to mắt kinh ngạc.

“Ngươi… sao ngươi…?”

“A Thành, ngươi có phải xem thường bổn vương quá rồi không? Dựa vào mấy thứ này mà cũng muốn khống chế ta?” Thượng Nguyên một tay giữ chặt hai tay của Lâm Thành trêи đỉnh đầu, tay khác cởi bỏ tiết khố của y, tiến hành các bước chuẩn bị.



“Ngươi… đợi …ưm…”

“Ta đã sớm cảnh cáo ngươi rồi. Ngươi đang đùa với lửa mà ngươi không nghe.”

“Từ lúc nào…ưm…” Lâm Thành đung đưa eo nhỏ. Hai ngón tay đang ra vào bên trong hắn khiến hắn rất khó chịu.

“Ngay từ đầu ta đã vận công kháng được thuốc rồi. Ta chỉ vờ nằm im như thế xem ngươi định làm gì thôi. A Thành, ngươi quả thật làm ta ngạc nhiên đó. Thế mà dám bày trò này để thượng ta?”

“Ưm… Ngươi không thể… không thể nhường ta một lần sao? Nằm dưới… rất kϊƈɦ thích đó. Ngươi có thể ưm… thử một chút… Ưm… đừng … chỗ đó …a a…”

“Ngươi nói nằm dưới kϊƈɦ thích như thế thì ta nhường cho ngươi đấy!”

“Chết tiệt! Tại sao thuốc… thuốc lại không có công hiệu gì cả vậy? Ưm…”

“Đồ ngốc! Thứ thuốc đó chỉ dùng để đề phòng mấy kẻ tầm thường thôi, với đại cao thủ như ta dĩ nhiên không có tác dụng.” Hắn rút các ngón tay ra và đưa phân thân của mình vào trước cửa hậu huyệt, bật cười nói: “A Thành, mọi thứ đã chuẩn bị xong, ngươi chuẩn bị chịu phạt đi.”

“Khoan a… ưm a a… Ngươi quá đáng! Dám chơi ta… ưm… Sao Cảnh Thần không nói trước cho ta chuyện này a…ưm ư …”

“Sao ngươi không nghĩ nếu thứ thuốc đó lợi hại như vậy Cảnh Thần đã sớm đè hai lão công của hắn ra thượng rồi. Các ngươi vẫn là quá ngây thơ.”

Thượng Nguyên gác một chân của Lâm Thành lên vai khiến phân thân đâm vào càng sâu, tốc độ bắt đầu tăng lên.

“Khốn kiếp! Ư a… ngươi chậm lại cho ta…ưm a.. ưm…”

Hậu quả của việc “phản công” thất bại lần này là Lâm Thành nằm liệt giường tới tận trưa mới gượng dậy nổi. Hắn còn chẳng thành công thì tin chắc bên phía Cố Y Tịnh kết quả cũng không khác gì. Sáng nay không thấy y qua bên này gặp hắn là đoán được rồi. Lâm Thành ôm cái eo đau từ từ ngồi xuống ghế, miệng vẫn không ngừng lầm rầm chửi rủa:

“Tên khốn đó lăn qua lăn lại mình đến tận sáng. Sao mà khỏe thế không biết? Hôm nay đừng hòng mình cho bước lên giường lần nữa. Khốn kiếp! Cầm thú!”

Lâm Thành đang uống trà cho hạ hỏa thì đột nhiên một thuộc hạ trong phủ hốt hoảng chạy vào báo:

“Lâm công tử, mau trốn đi! Thái hậu tới.”

“Cái gì?”

“Nhanh lên! Nếu để Thái hậu biết ngươi ở trong phòng ngủ của vương gia thì ngươi chết chắc.”

Người đó kéo tay hắn đi nhưng vẫn chưa kịp chạy thì thái hậu đã đến trước cửa rồi.

T/g: hưởng chút ngọt trước khi ăn rổ thủy tinh.