Lúc Thượng Nguyên về phủ mang theo dấu hằn đỏ trêи mặt khiến Lâm Thành phát hoảng. Nhìn cái dấu đó là biết ngay bị ai làm rồi. Ở trong hoàng cung còn ai dám làm điều đó với Thành vương gia ngoài thái hậu chứ. Nhậm Huyền đưa cho hắn hộp thuốc rồi kéo đệ đệ mình ra ngoài, cho cả hai một không gian riêng.
Lâm Thành lấy khăn sạch chấm nhẹ lên bên má đỏ đang bắt đầu sưng lên của Thượng Nguyên.
“Vương gia có phải chọc tức gì thái hậu không? Sao lại đến mức bị đánh nặng thế này?”
Thượng Nguyên không nói gì chỉ quay qua ôm chầm lấy Lâm Thành khiến hắn bất ngờ. Hắn vỗ vai y dỗ dành. Xem chừng là đang chịu uất ức rồi. Hắn vừa xót xa khi thấy Thượng Nguyên bị đánh, nhưng cũng có chút buồn cười nhìn dáng vẻ như tiểu hài tử đang làm nũng của y. Trước kia cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự thế này khiến hắn thật hoài niệm.
“Một tháng nữa công chúa Văn Á sẽ đến đây để bàn chuyện hôn lễ. Ta đã nói với mẫu hậu là muốn hủy hôn.”
Bàn tay đang vỗ trêи lưng Thượng Nguyên chợt khựng lại. Thế ra đó là lý do y bị Thái hậu đánh. Đến đây một thời gian hắn suýt nữa thì quên chuyện Thượng Nguyên đang có hôn ước với một người khác. Ngày đó sau khi nói chuyện với hoàng thượng hắn đã hiểu và không còn giận y nữa. Biết y muốn hủy hôn với người con gái kia hắn dĩ nhiên rất vui mừng. Nhưng người ta dù gì cũng là một công chúa, bị hủy hôn sợ sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến thanh danh của cô ấy.
“Ngài vội vàng quá rồi. Đây là chuyện lớn, lẽ ra nên bàn bạc với bệ hạ trước.”
“Ta biết. Lần tới ta sẽ cùng hoàng huynh đến thuyết phục mẫu hậu.”
Nói đến đây đột nhiên Thượng Nguyên nắm lấy tay Lâm Thành khiến hắn bất ngờ đỏ mặt.
“Ta xin lỗi. Ta biết trước kia chúng ta đã từng yêu nhau. Cho dù ta không nhớ ra ngươi nhưng cũng không nên tùy tiện tiếp nhận hôn ước như thế. Là ta đã phụ ngươi rồi.”
“Nói gì vậy? Ngươi không nhớ ra ta mà vẫn muốn hủy hôn. Ta mừng còn không hết, sao có thể trách ngươi. Đừng suy nghĩ mấy chuyện này nữa, để khi nào gặp bệ hạ rồi bàn sau.”
Thượng Nguyên gật đầu. Lâm Thành nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của y xém chút đã định xoa đầu như đối với hài tử.
“Ngươi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ làm cho ngươi ít đồ ăn đêm.”
Lâm Thành đứng dậy muốn đi ra cửa nhưng cơ thể đột nhiên bị ôm chầm lấy từ phía sau. Lâm Thành kinh ngạc, đứng đơ như tượng. Thượng Nguyên ôm hắn, cằm gác lên vai hắn, phả ra hơi thở nam tính đầy mê hoặc.
“Đứng yên thế này một lúc. Ta muốn ôm ngươi.”
Lâm Thành đứng im không dám cử động, tim đập thình thịch liên hồi. Mặc dù cách nhau qua mấy lớp vải hắn vẫn cảm nhận được lồng ngực ấm nóng của Thượng Nguyên đang phập phồng lên xuống sau lưng mình. Hắn lại càng run rẩy, cảm giác nếu giây phút này kéo dài thêm một lúc nữa hắn sẽ không chịu đựng nổi mà mất kiểm soát.
“Vương gia còn muốn ôm bao lâu?”
Thượng Nguyên đang tận hưởng mùi hương trêи cơ thể của Lâm Thành, vốn không muốn buông ra quá nhanh. Nghe Lâm Thành hỏi thế hắn siết chặt thêm vòng tay, thổi nhẹ vào tai y khiến y run lên một cái. Hắn khẽ cười. Ra đây là nơi nhạy cảm rồi.
“Ôm ngươi rất thoải mái, ta chưa muốn buông. Hôm nay bản vương chịu ủy khuất như vậy ngươi không thể chiều bản vương một chút sao?”
“Không phải ta đã để ngươi ôm rồi sao? Ngươi ôm nãy giờ còn chưa đủ?”
“Chưa đủ. Ta còn muốn hôn ngươi.”
“Hả? Ưm.”
Lâm Thành kinh ngạc xoay qua thì bị Thượng Nguyên giữ cằm lại, đột ngột hôn hắn. Một nụ hôn rất dịu dàng. Lâm Thành mở to mắt, cảm giác như bản thân đang mơ.
“Không ổn rồi. Ta còn muốn nhiều hơn thế này.”
Thượng Nguyên xoay người Lâm Thành lại kéo hắn vào một nụ hôn khác nồng nàn và sâu hơn. Lưỡi y cạy mở hàm răng hắn rồi nhanh chóng lùa vào khuấy đảo vòm miệng, chạm tới từng ngóc ngách như muốn hút hết dưỡng khí bên trong. Lâm Thành bị hôn đến khó thở nhưng hắn chỉ vừa kịp rời môi thở một chút lại bị đẩy vào một nụ hôn khác. Lâm Thành bị hôn đến choáng váng, cả người mềm nhũn, đến mức hắn bị Thượng Nguyên bế lên đưa thẳng vào giường cũng không phản kháng được.
Thượng Nguyên đặt Lâm Thành lên giường lại tiếp tục đè y ra hôn tiếp. Hắn cảm thấy mình dường như bị trúng mê dược. Từ khoảng khắc chạm vào môi Lâm Thành, dây thần kinh lý trí trong đầu hắn thi nhau đứt phựt phựt, không khống chế nổi bản thân, cứ như thể sâu thẳm bên trong hắn luôn khao khát chuyện này, tựa như cơ thể đã bị kìm nén rất lâu và bây giờ thì bộc phát toàn bộ.
Lâm Thành bị Thượng Nguyên giữ chặt hai tay trêи đỉnh đầu, môi bị hôn cho sưng lên mà người kia vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại. Cái tay không yên phận kia của y bắt đầu cởi y phục của hắn. Lâm Thành cảm nhận có một thứ cứng rắn và nóng bỏng đang cạ vào đùi mình. Hắn giật mình cảm thấy không ổn nhưng tay lại giãy không ra.
Thượng Nguyên rời khỏi đôi môi chuyển sang hôn lên tai hắn, cắn nhẹ vành tai hắn, dùng lưỡi miêu tả đôi tai đang đỏ rực kia. Tay còn lại lần vào trong y phục chạm vào da thịt khiến hắn bất giác run lên. Bên tai nhạy cảm không ngừng bị đùa giỡn khiến hắn muốn nói cũng không thể nói được tròn câu.
Thượng Nguyên lúc này mới chịu dừng hành động của mình, nhìn Lâm Thành ngạc nhiên, hỏi: “Ngươi không thích ta làm thế này ư?”
“Ta...” Hắn dĩ nhiên là thích chứ. Từng động chạm của Thượng Nguyên mang đến cho hắn những kɧօáϊ cảm kì lạ khiến hắn càng ham muốn nhiều thêm. Nhưng đây không phải là chuyện mà hắn và y nên làm lúc này. Hắn kìm nén ɖu͙ƈ vọng của bản thân mà đáp: “Ngươi có biết mình đang làm gì không? Chuyện này chỉ nên làm với người mà ngươi thích.”
“Đúng. Ta thích ngươi.”
Lâm Thành nghe mà chấn động. Môi run run hỏi lại:
“Ngươi thích ta? Ngươi... nhớ lại cả rồi?”
“Không phải. Ta vẫn chưa nhớ được gì thêm nhưng ta biết mình thích ngươi. Ta thích ngươi của hiện tại. Ngươi có biết khi phát hiện ra Thanh Bình và Cố Y Tịnh đã làm chuyện ấy trong nhà mình, ta có suy nghĩ gì không?” hắn ghé tai Lâm Thành thì thào, còn cố ý nhấn mạnh từng từ một: “Ta cũng muốn đè ngươi ra làm chuyện đó giống như bọn họ.”
Lâm Thành sững sờ nhìn hắn, đồng tử rung lên đầy kϊƈɦ động. Hai hàng nước mắt không tự chủ trào ra ngoài. Thượng Nguyên hốt hoảng, vội vàng buông tay Lâm Thành, dùng vạt áo lau nước mắt cho y:
“Sao ngươi lại khóc? Nếu ngươi không thích ta làm thế này ta sẽ không làm nữa.”
Lâm Thành lắc đầu. Không phải hắn không thích. Hắn chỉ quá hạnh phúc đến không thốt nên lời. Thượng Nguyên cho đến giờ vẫn không nhớ ra hắn nhưng vẫn thích hắn. Y nói rằng y thích hắn của hiện tại, cho nên muốn hôn hắn, còn muốn làm cả chuyện kia với hắn. Còn gì hạnh phúc hơn hiện tại chứ. Lâm Thành nắm lấy bàn tay Thượng Nguyên đang lau nước mắt cho mình, hôn vào lòng bàn tay y, áp lên má mình mà dụi dụi.
“Biểu hiện này của ngươi ta nên hiểu thế nào đây?”
Lâm Thành ôm mặt Thượng Nguyên kéo xuống và đặt lên môi y một nụ hôn, mỉm cười đáp: “Ngươi nghĩ thế nào thì là thế đó.”
...***...
Nhậm Vũ nhìn căn phòng vẫn đang đóng kín phân vân không biết có nên vào trong hay không. Hắn quay sang hỏi Nhậm Huyền đang ngồi cạnh đó:
“Đại ca, đến giờ nấu bữa đêm rồi mà sao vẫn không thấy Lâm Thành đi ra. Không có vấn đề gì chứ? Đệ có nên vào trong xem không?”
“Ngồi đợi thêm một lúc đi.”
Nhậm Vũ chán nản ngồi đợi một lúc thì chợt thấy nến trong phòng đột nhiên tắt ngúm mà người thì không thấy ra. Nhậm Huyền nhìn thấy khẽ mỉm cười. Chuyện gì tới cũng phải tới và nó cũng là sự dập tắt cho hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của hắn. Nhậm Huyền khoác vai đệ đệ kéo đi.
“Nào, đêm nay trăng đẹp, đi uống rượu ngắm trăng với đại ca nào!”
“Được a. Lâu lắm chúng ta mới uống rượu. Không say không về nhé.”