Nhất Kiến Chung Tình

Chương 8

Kính hồ a Kính hồ, thường nghe nói cảnh đẹp vô cùng, làm cho vô số văn nhân ái mộ, làm ra nhiều thi từ ca phú tán thưởng cảnh đẹp này. Khi vào ba tháng mùa xuân, đúng lúc xuân về hoa nở, Kính hồ xanh biếc dập dờn gợn sóng, ba quang phản chiếu, trên mặt hồ du thuyền như dệt lên, qua lại như thoi đưa. Khi có tiêu thanh đàn âm hợp với tiếng ngâm thơ, lại có thanh âm uống rượu vung quyền(2), cả Kính hồ là một mảng sang hèn cùng thưởng thức mỹ cảnh. Bên bờ hồ, dương liễu đâm chồi, một mảnh xanh nhạt theo gió xuân tháng ba lay động phiêu đãng, biệt hữu phong tình(3), khi thì truyền đến vài tiếng oanh ca yến ngữ. Trên thuyền thỉnh thoảng có khách nhân đứng ở khoang thuyền thưởng thức mỹ cảnh của Kính hồ, cũng có thể nhìn thấy nữ tử xinh đẹp của vùng sông nước Giang Nam ở đầu thuyền cười duyên nói thầm, mắt ngọc mày ngài, môi đỏ mũi ngọc, dáng người thướt tha và dung mạo vốn có càng tăng thêm nét kiều diễm phong tình của vùng sông nước Giang Nam. Tiêu Vũ Lạc đứng trên du thuyền, tận tình thưởng thức mỹ cảnh khó gặp này, ánh mắt gần như tham lam nhìn chăm chú vào mọi thứ trên Kính hồ . Bởi vì hắn từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua loại mỹ cảnh này của vùng sông nước, bất giác xem đến ngây ngốc.

“Vũ Lạc, ngươi đang nhìn cái gì vậy? Nhìn đến mê mẩn như vậy.”

“A, ha hả, không có gì, ta chỉ là cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua mỹ cảnh của vùng sông nước, trong thời gian ngắn nhìn say mê. Ha hả, thực mất mặt, giống như người quê mùa mới vào thành.”

Tiêu Vũ Lạc vừa xấu hổ pha trò, vừa âm thầm than thở. Ai, nếu như bị Tuấn biết hắn nhìn mỹ nữ đến thiếu chút nữa chảy nước miếng, liền thật mất mặt, hô ~~~ Hoàn hảo, y không phát hiện. Bất quá ngẫm lại, nếu hắn có thể từ vùng sông nước Giang Nam mang một nữ hài tử mỹ mạo lại hiền lành trở về làm thê tử. Lão cha hắn sẽ không lại buộc hắn thú nữ nhi của tướng quân kia, nghĩ đến đây Tiêu Vũ Lạc không khỏi đắc ý cười “ha hả” ra tiếng.

Tiêu Vũ Lạc nghĩ vui vẻ, Nhan Tuấn ở bên cạnh nhìn sắc mặt hắn thiên biến vạn hóa cảm thấy rất bất đắc dĩ lại hảo ngoạn. Tiểu tử kia chuyện gì đều giấu không được, đều thanh thanh sở sở(1) viết ở trên mặt, liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu, sợ người khác không biết quá khó đi. Vừa rồi tiểu gia hỏa này nhìn nữ tử xinh đẹp Giang Nam lộ liễu như vậy, còn tưởng rằng người khác nhìn không ra, chỉ mình hắn nghĩ vui vẻ, muốn làm chủ ý không đứng đắn gì toàn bộ viết ở trên mặt, thật là thú vị vô cùng.

“Vũ Lạc a, có phải ngươi coi trọng cô nương nào hay không, nhìn ngươi cười như hồ ly vậy, là có chủ ý không đứng đắn gì vậy?”

“A? Ách, này, không có gì, Tuấn, ngươi suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều rồi. Ha hả, chúng ta vẫn là vào trong ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”

Tiêu Vũ Lạc âm thầm uốn lưỡi, gì, ta nghĩ cái gì, Tuấn sao lại biết. Chẳng lẽ ta có biểu hiện rõ ràng như vậy sao?!

Tiêu Vũ Lạc xoay người, muốn nhanh nhanh đi vào, ở bên ngoài càng mất mặt. Bất quá Nhan Tuấn cũng không buông tha hắn dễ dàng như vậy, từ lần đầu gặp Tiêu Vũ Lạc ở Thấm Tương Uyển, y liền rất có hứng thú lớn đối với hắn. Lúc ấy khiến bản thân cũng thực kinh ngạc, bản thân tính tình luôn lãnh đạm, chưa từng sinh ra hứng thú quá lớn như vậy đối với chuyện gì cùng bất luận kẻ nào. Nhưng khi tiếp xúc Tiêu Vũ Lạc, y thực bất đắc dĩ phát hiện bản thân đối hắn không chỉ có hứng thú mà thôi, mà là muốn có được hắn, muốn làm cho hắn trở thành người của mình. Y thích hắn, này, có tính là nhất kiến chung tình không? Bản thân cũng không biết vì sao lại thích Tiêu Vũ Lạc, nhưng thích chính là thích, chỉ sợ bản thân cả đời cũng chỉ động tình đối với một mình Tiêu Vũ Lạc. Nếu đã minh bạch tâm ý của bản thân, Nhan Tuấn đương nhiên cũng sẽ không tái do dự. Y phải bắt được hắn, làm cho hắn cũng thích mình. Y muốn bảo vệ sự thuần khiết cùng khoái hoạt của Tiêu Vũ Lạc, làm cho hắn hạnh phúc.

Nhan Tuấn ôm chặt Tiêu Vũ Lạc, ra sức kéo hắn vào trong lòng ngực của mình. Sau đó nghiêm túc nhìn chăm chú vào ánh mắt của Tiêu Vũ Lạc, nhãn thần thâm trầm như muốn nhìn sâu vào trong lòng của Tiêu Vũ Lạc. Làm cho Tiêu Vũ Lạc đang muốn giãy dụa quên luôn giãy dụa, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Nhan Tuấn.

Nhan Tuấn nhẹ nhàng nói với Tiêu Vũ Lạc: “Vũ Lạc, ngươi hãy nghe cho kỹ, lời tiếp theo của ta không phải nói giỡn hay trò đùa dai. Ta muốn ngươi nghiêm túc nghe xong sau đó trả lời ta, được không?”

Tiêu Vũ Lạc bị biểu tình nghiêm túc như vậy của Nhan Tuấn dọa rồi, chỉ có thể ngây ngốc gật đầu.

“Vũ Lạc, từ lần đầu tiên ta gặp ngươi liền thích ngươi. Ta không biết ngươi có tin nhất kiến chung tình hay không, nhưng nó đã xảy ra. Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình, muốn cùng ngươi một chỗ. Ngươi thì sao, ngươi thích ta không? Ngươi nguyện ý cùng ta ở một chỗ không?”

Nhan Tuấn nói xong liền hôn Tiêu Vũ Lạc thật sâu, từ từ mút, dần dần xâm nhập. Đầu lưỡi linh hoạt bá đạo khai mở hàm răng Tiêu Vũ Lạc, dẫn dắt cái lưỡi đinh hương của hắn cùng nhau khiêu vũ. Tiêu Vũ Lạc bị y hôn đến đầu óc choáng váng, sức lực thân thể dần dần biến mất, yếu ớt tựa vào trong lòng Nhan Tuấn, tất cả động tác chỉ có thể tùy theo Nhan Tuấn. Nhan Tuấn hôn đến khi Tiêu Vũ Lạc thở không nổi nữa, hai gò má đỏ bừng mới buông hắn ra. Mắt phượng lục sắc hẹp dài thâm tình nhìn Tiêu Vũ Lạc, kiên nhẫn chờ hắn trả lời.

“Ách, Tuấn, cái kia, vấn đề của ngươi có thể cho ta thời gian ngẫm lại hay không. Hiện tại ta không biết phải trả lời ngươi như thế nào.”

Tiêu Vũ Lạc đáng thương nhìn Nhan Tuấn, hiện tại hắn không biết là tình huống gì. Nhan Tuấn nói thích hắn, còn hôn hắn, như vậy bản thân thích y sao? Tuy rằng hắn không chán ghét Nhan Tuấn hôn hắn, thậm chí là sa vào trong nụ hôn của Nhan Tuấn. Nhưng hắn không biết bản thân có phải thích y hay không, hắn vẫn coi Nhan Tuấn là hảo bằng hữu, thoáng cái xoay chuyển quá nhiều.

“Hảo, ta chờ ngươi, bao lâu ta đều chờ ngươi. Ta nghĩ cả đời này chỉ có một mình ngươi có thể có được lòng ta.”

Nhan Tuấn cũng không miễn cưỡng Tiêu Vũ Lạc. Y biết Tiêu Vũ Lạc cần thời gian suy nghĩ cẩn thận, hiểu rõ tâm tư của bản thân, y không thể quá mức nôn nóng.

“Tuấn, ngươi ~~~ ân, ta sẽ hảo hảo ngẫm lại, cảm tạ ngươi thích ta.”

Thời điểm Tiêu Vũ Lạc nghe Nhan Tuấn nói mình là duy nhất trong cả đời y thì rất kinh ngạc cùng cảm động.

************************

*Chú thích :

(1) thanh thanh sở sở : rành mạch

(2) uống rượu vung quyền : vừa uống rượu vừa chơi trò chơi

(3) biệt hữu phong tình : cảnh buồn