Hai bóng người đứng sừng sựng trước thạch giai bên tả.
Hai con người này, không biết đã đến tự lúc nào, cũng không biết đã do ngã nào mà vào đây.
Chính là “Bá Đao” Nam Cung Thu Lãnh và “Đại Hoàng Phong” Tư Mã Thường!
Đông Môn Trường Thanh chẳng chút nào thay đổi sắc diện, khoan thai cất phong thư vào túi, đoạn quét mắt vào mặt hai người, hững hờ lên tiếng :
- Không ngờ hai vị chưa bỏ chạy đâu xa, càng không ngờ hai vị còn trở lại.
Nam Cung Thu Lãnh bỗng cười gằn :
- Cả một kho tàng kim ngân châu bảo trước mặt ai dại bỏ đi? Ngay như lão cũng đã chịu bỏ đi đâu?
Tư Mã Thường cất giọng nham hiểm, lạnh lùng :
- Lão ưng khuyển! Lão khá lắm. Đã đủ bản lãnh để tranh đoạt Đỗ Thập Nương từ trên tay ba nam nữ quái vật ấy, lão quả nhiên chẳng tầm thường!
Đông Môn Trường Thanh vẫn hững hờ :
- Có bản lãnh hay không thì chẳng biết, nhưng đại khái cũng phải có cái gì đó mới tranh đoạt được mà chưa đến nỗi mất mạng vì “Tiêu hồn vạn điểm mai hoa trướng”!
Tư Mã Thường gặng hỏi :
- Bằng cách nào lão khắc chế được ba quái vật đó?
Đông Môn Trường Thanh bật cười :
- Ngạn ngữ có câu “Tuyệt kỹ gia truyền chỉ dạy cho dâu chứ không truyền cho con gái!”. Đến con gái trong nhà còn không thể truyền dạy tuyệt kỹ thì các hạ hỏi câu đó làm gì? Chẳng lẽ lão phu đi tiết lộ bí quyết?
Nam Cung Thu Lãnh nói xen vào :
- Tư Mã Thường, ngươi đừng mong cạy răng được chút gì của lão ưng khuyển đại cự hoạt. Cứ hiểu, tất nhiên lão phải có chút bí quyết nào đó thì bọn Bệnh Tây Thi mới chịu lép vế. Mà bí quyết gì cũng mặc kệ lão!...
Ngừng một chút, y xạ trả mắt sắc lạnh sang Đông Môn Trường Thanh tiếp lời :
- Lão ưng khuyển, ta với Tư Mã Thường đón đợi bên ngoài miếu, đã bắt gặp nữ nhân ấy rồi.
Đông Môn Trường Thanh giương mi hỏi :
- Nữ nhân nào?
Nam Cung Thu Lãnh âm thầm cười khảy :
- Đừng có giả bộ hồ đồ một lão ưng khuyển mà không biết nữ nhân ấy thì còn ai biết?
Đông Môn Trường Thanh khẽ “Ủa” một tiếng hỏi :
- Có phải các hạ muốn nói “Xà Yết mỹ nhân” Đỗ Thập Nương? Ồ! không sai, đúng là y thị mới vừa từ đây đi ra đấy! Nhưng... sao? Có chuyện chi?
Nam Cung Thu Lãnh “hừ” giọng mũi nói to :
- Ta với Tư Mã Thường đã triệt hạ y thị rồi! Nhưng ta lục soát khắp người y thị không thấy một món gì cả.
Đông Môn Trường Thanh nhăn nhó hỏi :
- Các hạ lục soát khắp người y thị ư? Để kiếm cái chi vậy? lão phu nhớ hình như Đỗ Thập Nương chỉ còn mặc bộ đồ lót mỏng manh thôi, dầu các hạ không lục lạo cũng trông thấy hết, cần gì lục lạo?
Nam Cung Thu Lãnh đỏ mặt phân trần :
- Nữ nhân thường quỷ quyệt lắm. Hơn nữa, trên thân thể họ có thể cất giấu nhiều thứ.
Ta không lục soát như thế không yên tâm.
Đông Môn Trường Thanh gật gật đầu :
- Cũng chẳng trách các hạ được. Con người Đỗ Thập Nương khêu gợi, hấp dẫn quá chừng, đến như lão phu, đã cao niên kỹ rồi mà khi nhìn vào y thị còn nghe rạo rực huống chi các hạ, đang hồi cường kiện, huyết lực phương cương, tinh dục dồi dào, sao khỏi táy máy tay chân trước một cơ thể loã lồ, nõn nà dường ấy. Quả chẳng trách các hạ được!
Nam Cung Thu Lãnh càng đỏ mặt tía tai, chẳng thua bức tượng Quan Công trên điện thờ.
Tư Mã Thường phớt lạnh lên tiếng :
- Lão ưng khuyển! Lão bất tất kiếm chuyện châm chọc hắn làm gì. Hãy vào thẳng vấn đề. Hai ta sở dĩ trở lại đây cốt ý là kiếm lão, để hỏi về hai món bảo vật mà lão đã đoạt được của Đỗ Thập Nương ...
Đông Môn Trường Thanh trố mắt :
- Ủa! hai món bảo vật gì? A... a... có phải các hạ muốn nói đến bức địa đồ và chìa khóa Hoàng Kim thành? Ồ, cái đó, sao chẳng hỏi Đỗ Thập Nương lại hỏi lão phu chứ?
Tư Mã Thường gằn từng tiếng :
- Thị bảo hai món ấy đã bị lão đoạt!
Đông Môn Trường Thanh bỗng lộ vẽ bực tức :
- A, cái con người đàn bà đó đúng là thứ nham hiểm, đúng là “Xà Yết mỹ nhân”!... Lão phu đã cứu thị mà thị quay lại vu khống, hừ...
Tư Mã Thường cười lạt :
- Lão tưởng đóng trò bằng một hai câu như vậy là đánh lạc hướng được ta ư?
Đông Môn Trường Thanh nói :
- Lão phu nói thật đó. Lời Nam Cung Thu Lãnh vừa rồi quả chẳng sai, nữ nhân quỷ quyệt thật: trên mình họ có nhiều chỗ cất giấu món nọ vật kia rất tài tình, chỉ sợ đã lục soát người thị chưa đến nơi đến chốn...
Nam Cung Thu Lãnh vọt miệng :
- Toàn thân thị, từ đầu chí gót, còn chỗ nào mà tại hạ chẳng khám xét. Có thể nói từng phân từng tấc da thịt của thị đều bị tại hạ lục soát!
Đông Môn Trường Thanh chợt kêu lên :
- Ồ! Lục soát kỹ đến thế! Từng tấc da thịt cũng chẳng chừa... Thế mà tại sao...
Nam Cung Thu Lãnh ngắt lời :
- Tại vì lão đã chiếm đoạt hai món đó rồi mới thả thị đi.
Đông Môn Trường Thanh gật gù :
- Các hạ ngờ vậy cũng phải. Nhưng thực ra lại khác. Chẳng giấu diếm gì, lão phu sở dĩ cố đoạt trên tay Bệnh Tây Thi chính vì muốn chiếm hai món ấy thật, nhưng khi hỏi thị, thị bảo không có mang trong mình, lão phu đành chịu, vì chẳng lẽ già cả như lão phu lại ... đè thị ra mà lục lạo, bóp nắn lung tung?
Thêm lần nữa Nam Cung Thu Lãnh lại đỏ mặt tía tai, cố gượng cười :
- Lão ưng khuyển! Đừng dông dài nữa, dù từng tiếng nói của lão có nở hoa hay thành ngọc ta cũng không tin. Lão hãy thú thật đi!
Đông Môn Trường Thanh nói :
- Hai vị chẳng nghĩ kỹ hơn: hai món ấy thị chỉ giao cho Lý Tam Lang mà thôi, đâu thể khinh xuất chịu trao cho ai khác được. Phương chi, nhu lão phu đây đường đường là một quan chức chốn công môn, đâu thể ngang nhiên cưỡng đoạt hai món ấy của thị được? Nếu thị kiện tới công môn thì có phải lão phu mang trọng tội cường đồ đạo tặc không?
Nam Cung Thu Lãnh bật cười khô khan :
- Dù lão lải nhải cho đến khi mặt trời mọc hướng Tây ta cũng không tin!
Đông Môn Trường Thanh thở dài :
- Lão phu thực tâm bày giải mọi lẽ mà hai vị vẫn không tin, biết tính sao đây!
Nam Cung Thu Lãnh trầm giọng :
- Không có cách nào hơn là hạ thủ bắt buộc lão phải đưa hai món ấy ra.
Tay trái y siết chặt vỏ đao, từ từ cất cao lên mấy phân.
Tư Mã Thường đặt tay phải vào chuôi kiếm quát :
- Lão ưng khuyển, chuẩn bị đi!
Đông Môn Trường Thanh xua tay :
- Hãy khoan!
Tư Mã Thường lạnh lùng hỏi ngay :
- Sao? Bằng lòng trao hai món ấy cho chúng ta chứ?
Đông Môn Trường Thanh hỏi lại :
- Hai vị bức bách đến mức này, lão phu không bằng lòng cũng không xong. Duy có điều bây giờ lão phu nên trao hai thứ ấy cho vị nào trong hai vị đây?
Nam Cung Thu Lãnh cười lạt :
- Lão đừng dụng ý ly gián chúng ta, vô ích lắm. Hiện tại chúng ta đã trở thành bằng hữu đồng sinh tử rồi.
Đông Môn Trường Thanh “ủa” một tiếng :
- “Bá Đao” với “Đại Hoàng Phong” sao cũng biết việc hợp tác liên thủ với nhau nhỉ? Lạ quá! “Đại Hoàng Phong” các hạ nên thận trọng đấy nhé! Nam Cung Thu Lãnh từng khét tiếng quỷ quyệt, tàn độc tráo trở khôn lường, e rằng Đại Hoàng Phong các hạ không xứng là đối thủ đâu!
Nam Cung Thu Lãnh tái mặt gay gắt :
- Ta nhắc cho lão ưng khuyển nhớ, đừng có bày trò ly gián vô ích!
Tư Mã Thường thản nhiên nói :
- Nam Cung Thu Lãnh là hạng người nào, tâm địa ra sao tại hạ biết rồi, cố nhiên tại hạ cũng đề phòng từng ly từng tí, lão ưng khuyển khỏi nói.
Đông Môn Trường Thanh cười :
- Phải lắm, đề phòng là phải! Lòng dạ con người hiểm ác, lúc nào cũng nên cảnh giác vẫn hơn.
Tư Mã Thường xạ mục quang xanh biếc vào Đông Môn Trường Thanh hỏi :
- Lão ưng khuyển tự lấy hai món ấy trao chúng ta hay đợi chúng ta động thủ?
Đông Môn Trường Thanh trả lời :
- Cả một kho tàng kim ngân châu báo mà bảo lão phu tự ý đem dâng cho hai vị thì... tiếc quá! Lão phu không giao đâu, hai vị hãy động thủ mà đoạt lấy.
Cả Tư Mã Thường lẫn Nam Cung Thu Lãnh đều hoàn toàn bất ngờ, không khỏi chưng hửng.
Đông Môn Trường Thanh cười lạt nói tiếp :
- “Bá Đao” tuy đao pháp thần tốc, hiểm ác thật nhưng không hẳn vô địch! “Đại Hoàng Phong” dù kiếm thuật quái dị, tàn độc thật, nhưng cũng chưa phải là vô địch! Hai vị liên thủ, có ghê gớm gì cũng đại khái cỡ bộ ba Bệnh Tây Thi mà thôi, phải không?
Thái độ bình tĩnh và lời lẽ hữu lý của lão quả nhiên khiến Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường đâm ra ngấm ngầm ái ngại, nhứt thời chưa dám khinh xuất động thử ngay.
Tuy nhiên, cả hai đều đang nắm chặt đốc kiếm, chuôi đao và nhãn tuyến ràn rụa sát khí đang chầm chập xoáy vào Đông Môn Trường Thanh.
Hạng cao thủ bật nhất như họ, một khi đã nắm đốc kiếm, chuôi đao mà vẫn chưa rút kiếm đao ra khỏi vỏ thì nguy cơ còn đe doạ đối phương hơn là đao kiếm đã tuốt trần nhiều.
Đông Môn Trường Thanh vẫn một mực an nhiên thần sắc, tay trái buông thỏng, tay phải đặt lên ngực, trông chẳng có gì là sắp lâm chiến cả.
Đột nhiên Nam Cung Thu Lãnh khoa chân, sấn lên phía tả một bước.
Đồng thời Tư Mã Thường cũng sấn lên phía hữu một bước.
Đông Môn đứng giữa một người, lão không nhúc nhích, cả nhãn châu cũng không một chút cử động.
Giả sử lúc này trong đại điện Quan Đế miếu có thêm người thứ tư, ắt không khỏi rợn người vì bầu không khí trở nên cực kỳ khủng khiếp, cơ hồ như đông đặc lại, phải ráng sức lắm mới có thể còn thở được.
Bất cứ trong chớp mắt nào, chỉ một cái chớp mắt mà thôi, cả đao lẫn kiếm cũng có thể nhứt tề, từ hai bên tả hữu, tập kích vào Đông Môn Trường Thanh ngay.
Cao thủ mà giao đấu, chỉ một chiêu thôi đã đủ định đoạt tử sinh, thắng bại.
Trong khi ấy, khắp châu thân Đông Môn Trường Thanh từ đầu chí gót tuyệt chẳng có một tấc binh khí nào, cũng tuyệt chẳng biểu hiện một tư thế tấn công nào. Thủy chung lão vẫn đứng yên, mắt không nháy, tả thủ buông thỏng, hữu thủ đặt lên ngực, bàn tay nắm lại thành quyền, thế thôi.
Đột nhiên “Bá Đao” lại khoa chân di động, nhưng lùi lại một bước, trở về chỗ cũ.
Phần “Đại Hoàng Phong” thì không lùi mà, từ từ tiến thêm nửa bước, gần Đông Môn Trường Thanh hơn. Không có chút gió nào mà chiếc trường bào sắc vàng của y không ngớt phồng ra và vạt áo cứ phe phẩy phần phật.
Đông Môn Trường Thanh bỗng khai khẩu, giọng nói vẫn bình thường, không mang chút hỏa khí :
- Bất chợt lão phu sực nhớ đến một vấn đề, hai vị còn hứng thú muốn nghe không?
Nam Cung Thu Lãnh lên tiếng :
- Đã bảo dù mặt trời mọc hướng tây cũng không thể tin ở lão ưng khuyển được. Lão bất tất phải kiếm chuyện để làm ta phân trần.
Đông Môn Trường Thanh nói :
- Các hạ cứ lấy bụng tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Đã vậy lão phu không nói nữa.
Tư Mã Thường thình lình thốt :
- Nói đi!
Đông Môn Trường Thanh điềm đạm :
- Cái đạo lý hợp lực liên thủ cần phải nghiên cứu rạch ròi mới thực hiện được. Liên thủ, phải có nghĩa là sự hòa hợp nhịp nhàng, gắn bó, lấy sở trường người này bổ khuyết cho sở đoản người kia, phải hỗ tương, nhứt hô nhứt ứng, công thủ liên hoạt. Hai người liên thủ phải tâm đồng ý thông, tuy hai nhưng là một, phải mặc nhiên trộn lẫn vào nhau... Muốn vậy, không thể trong một ngày một buổi mà nên được, trái lại cần phải trải qua thời gian dài, thấu hiểu nhau về tánh tình, về thói quen, về chân bảnh lãnh, về mọi mặt... Có thế thì sự hợp lực liên thủ mới hoàn toàn, uy phong mới tột đỉnh, khi động thủ mới chắc chắn khắc địch chiến thắng. Liên thủ mà thiếu chữ thành, thiếu đồng tâm nhất trí, chẳng hết nghĩa hết tình với nhau, thì chỉ là một sự lợi dụng lẫn nhau và cố nhiên chỉ đi đến thảm hoạ mà thôi... Nhị vị biết nhau chưa lâu, đã vội liên thủ với nhau chỉ vì chữ lợi nhất thời, lão phu e rằng...
Lão lắc đầu, bỏ lửng, không nói nữa.
Nam Cung Thu Lãnh biến hẳn sắc mặt, vội lên tiếng :
- Tư Mã Thường, hơi nào nghe...
Tư Mã Thường bỗng hít vào một hơi chân khí, ngắt lời :
- Lão nói đúng, nãy giờ, từ trước đến sau, ta chỉ biết có một mình ta đối diện lão, căn bản ta không hề tin có ai tiếp tay ta cả, căn bản không hề tin có ngươi bên cạnh ta...
- Đừng nghĩ thế. Chúng ta quyết sinh tử có nhau, nên đồng tâm, hiệp lực, cần phải...
Tư Mã Thường lạnh lùng ngắt lời lần nữa :
- Lão nói đúng. Hôm nay dù có động thủ cũng chẳng làm gì nổi lão đâu. Tốt hơn cứ để lão cất giữ hai món ấy một thời gian nữa cũng chả sao. Lão cũng chả đủ ngày giờ đến Hoàng Kim thành ngay mà sợ. Ta sẽ tung rùm beng tin tức này khắp giang hồ, cho mọi người tìm đến làm khó dễ lão đủ điều, chúng ta sẽ thừa cơ hội thuận tiện mà hạ lão, đoạt lấy một món ấy cũng chẳng muộn. Từ nay đến đó, nếu ngươi muốn, chúng ta sẽ nghiên cứu và thực hiện cho đúng mức cái đạo lý liên thủ, hợp lực. Thôi, đi!
Tiếng “đi” chưa trọn, y đã chuyển thân lùi lại và nhanh tợ luồng chớp, vọt theo lỗ hổng trên mái ngói mất dạng.
Nam Cung Thu Lãnh cắn răng, nuốt nước bọt, cũng hấp tấp thi triển khinh công lướt đi.
Đông Môn Trường Thanh thở phào một hơi, buông thỏng tay phải xuống. Tình trạng khẩn trương như dầu sôi, lửa bỏng đã qua, nhưng không hiểu tại sao sắc diện lão lại càng hiện rõ nét trầm trọng khác thường.
* * * * *
Vòng bên núi có một tiểu lộ thật bằng phẳng, rất dễ đi.
Nhưng Đông Môn Trường Thanh không đặt chân trên tiểu lộ bằng phẳng ấy để đi, lại dẫm trên cỏ dại dọc theo bên trái tiểu lộ mà tiến tới. Ngọn cỏ còn ngậm sương mai lóng lánh tợ châu, thực ra, chỉ hơi quằn xuống một tí, rồi lại đứng lên nguyên vẹn. Sương chỉ rớt chứ cỏ không bị dẫm nát chút nào, vì bước chân lão quá nhẹ nhàng, phơi phới, lâng lâng.
Qua khỏi mấy quãng bằng phẳng khá dài, thì con tiểu lộ rẽ sang hữu và trở nên quanh co, khúc khuỷu.
Qua khỏi quãng đường khó đi này thì đến một khu rừng mai.
Rừng mai không quá rậm rạp, nhưng rất rộng lớn.
Bắt đầu sấn vào địa phận rừng mai, Đông Môn Trường Thanh bỗng bước chậm hẳn, thật chậm, như đếm từng bước, thành ra đã khá lâu rồi mà lão mới tiến vào chừng mươi trượng.
Đột nhiên một giọng hát êm tai theo gió vọng đến :
“Chẳng vương chút bụi hồng trần,
Mái tranh sơn dã vẹn phần thanh cao.
Lánh xa thế sự bao đào,
Rừng mai một cõi, biết bao an nhàn!...”
Tiếng hát trong vắt tựa suối reo, như cam như mật rót vào lòng người nghe.
Chợt thấy lòng xao động, cảm hứng dâng lên, Đông Môn Trường Thanh bỗng buột miệng hát tiếp :
“Ngày xem mai tắm nắng vàng
Đêm nghe mai hỏi chuyện nàng Hằng Nga...”
Lão chưa kịp hát tiếp câu kế thì trong rừng mai lập tức vang ra lanh lảnh tiếng của nữ nhân :
- Kẻ nào cả gan, dám tự tiện xâm nhập địa phận của “Phiêu Hương tiểu trúc”?