- Đại ca, có phải đại ca đã sát hại một thuộc hạ của Lỗ Thiếu Hoa đồng thời còn đả thương...
Nam Cung Thu Lãnh liền hỏi lại :
- Tiểu huynh hạ sát một thuộc hạ của Lỗ Thiếu Hoa hồi nào? Ai bảo thế?
Hậu Đắt Kỷ lại hỏi bằng giọng ngạc nhiên :
- Sao? Không phải đại ca hạ thủ ư?
Nam Cung Thu Lãnh đáp :
- Thế là lầm to rồi? Tiểu huynh đứng mãi ở đằng này, chẳng di chuyển, cử động gì hết, làm sao có thể...
Hậu Đắt Kỷ khẽ kêu “à” và nói :
- Tiểu muội hiểu rồi, thế là có kẻ cố ý vu oan giá họa cho đại ca với Tư Mã Thường.
Nam Cung Thu Lãnh hỏi :
- Văn Nhân Tuấn chăng?
Hậu Đắt Kỷ đáp :
- Không phải y đâu, vì y với Tiếu Bao Tự vốn không có mang đao kiếm chi cả.
Nam Cung Thu Lãnh lại hỏi :
- Thế thì là ai?
Ngay đó, đột nhiên hắn kêu “ủa” một tiếng và thốt :
- Sương mù sao mà tan rồi?
Đúng vậy, màn sương mù dày đặc đã nhạt loãng hẳn đi, và đang tiếp tục tiêu tan, nhìn qua một lượt có thể trông thấy dễ dàng mọi người xa gần rải rác chung quanh.
Hậu Đắt Kỷ liền từ trong đám cỏ đứng dậy, khoác lại thường y, rồi sửa lại đầu tóc, vừa giục :
- Đại ca, mau chỉnh tề trang phục, rồi chúng ta ra xem thử, ắt đang có diễn biến khác thường gì đấy.
Nam Cung Thu Lãnh như sực tỉnh mộng, làm theo lời nàng ngay.
Sương mù tan thật nhanh, chỉ một thoáng đã hiện diện các sự vật, đến từng cành trúc cũng có thể nhận ra được.
Nam Cung Thu Lãnh nhìn thấy liền ba hán tử thuộc hạ của Lỗ Thiếu Hoa đang phơi xác phía đằng kia, cách chẳng bao xa.
Không biết có tiếng ai, bỗng kêu to :
- Kỳ trận đã phá rồi! Làm thế nào mà phá được vậy cà?
Quả nhiên những phương vị cửu cung bát quái của Trúc lâm trận đã bị phá, nhưng phá bằng cách nào và do ai phá thì chẳng ai biết...
Tợ luồng gió nhẹ, Tư Mã Thường từ tả biên vừa phi thân sang, mới đặt chân xuống bên cạnh Nam Cung Thu Lãnh và Hậu Đắt Kỷ thì cả người lẫn tiếng quát tháo của Lỗ Thiếu Hoa cũng đã vọt đến, cùng với đám đông thuộc hạ Hoành Sơn thế gia.
Họ lập tức bao vây quanh ba người, Tư Mã Thường, Nam Cung Thu Lãnh và Hậu Đắt Kỷ.
Bạch Quân Nhân và Đổng Bá Kích lạng người toan động thủ.
Lỗ Thiếu Hoa đưa tay ngăn lại :
- Hãy khoan!
Y đảo mắt ngó Hậu Đắt Kỷ hỏi :
- Triệu cô nương, tại hạ đã kiếm lung tung, sao cô nương lại chạy tới đây?
Hậu Đắt Kỷ hỏi lại :
- Tới đây thì có gì không được?
Nàng thò tay, âu yếm sửa lại cho ngay ngắn thanh đao trên lưng Nam Cung Thu Lãnh.
Lỗ Thiếu Hoa sửng sốt, hỏi không thành câu :
- Triệu cô nương, như thế là...
Hậu Đắt Kỷ thản nhiên cắt ngang :
- Lỗ thiếu chủ, xin thay đổi cách xưng hô cho đúng, ta hiện giờ là Nam Cung phu nhân.
Lỗ Thiếu Hoa bật tiếng la :
- Nam Cung phu nhân ư? Như thế là.. thế nào? Triệu cô nương có nói đùa không?
Hậu Đắt Kỷ nói :
- Ta chẳng đùa đâu! Ta yêu Nam Cung đại ca, và Nam Cung đại ca yêu ta, chuyện đơn giản và chính đáng như vậy.
Nãy giờ, nhóm Vân Mộng thế gia cũng đã ập tới, dự vào cuộc bao vây, từ một góc bên hữu, Kim Thiếu Thu bỗng cười ha hả lên tiếng :
- Xem lại lời chúc mừng vừa qua của tại hạ đã thốt ra quá sớm. Lỗ huynh có một vị hồng phấn tri kỷ biến đổi mau quá. Tục ngữ có câu: “Nữ nhân tâm khó ai chăm” quả không sai, lòng dạ phụ nữ đúng là như kim đáy biển.
Lỗ Thiếu Hoa biến hẳn sắc mặt, quắc mắt hằn học hỏi Nam Cung Thu Lãnh :
- Bá Đao! Ngươi giết thuộc hạ ta, đoạt bạn tình của ta, hai món nợ này...
Hậu Đắt Kỷ ngắt lời :
- Lỗ thiếu chủ, e rằng đã lầm to rồi, Nam Cung đại ca không hề đoạt bạn tình của kẻ nào hết, mà chính ta đã cảm yêu, ta thú thật tình yêu trước với Nam Cung đại ca và hân hạnh được đại ca đáp ứng. Như thế có gì là không ổn đâu? Nên nhớ, ta chưa bao giờ là bạn tình của Lỗ thiếu chủ!... Cho đến việc thuộc hạ của Lỗ thiếu chủ bị giết, không phải do Nam Cung đại ca mà theo ta thấy là có kẻ hèn mạt nào đó, giở trò ném đá giấu tay, để đổ vạ cho Tư Mã Thường và Nam Cung đại ca, hầu gây ly gián, xung đột, để chúng hưởng lợi.
Kim Thiếu Thu cười khẩy :
- Một điều đại ca, hai điều đại ca? Rốt lại, hễ theo ai thì nói hùa về người đó, đúng là hạng nữ nhân đáng sợ.
Hậu Đắt Kỷ quét nhãn tuyến sắc bén vào mặt Kim Thiếu Thu, đoạn xoay qua Lỗ Thiếu Hoa nói :
- Lỗ thiếu chủ, xin nhắc lại, Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự không có mặt tại đây, chứng tỏ họ chỉ cần lừa mọi người kẹt vào thế trận để họ thoát thân, thế thôi và có lẽ họ đã rời khỏi nơi này ngay từ đầu và bỏ đi xa lắm rồi. Còn Nam Cung đại ca với Tư Mã Thường cũng không hạ sát thuộc hạ của Lỗ thiếu chủ mà các thuộc hạ của Lỗ thiếu chủ cũng nhất định là không có tương tàn nhau. Thế thì, kẻ núp lén, giở trò ném đá giấu tay là ai, thiết tưởng không cần hài danh tánh, cũng thừa rõ chúng là ai rồi.
Kim Thiếu Thu biến sắc gằn giọng hỏi :
- Triệu cô nương, cô muốn ám chỉ ai?
Hậu Đắt Kỷ lạnh lùng :
- Ta muốn nói chính là các hạ đó!
Cát Nguyên quát lớn :
- Câm miệng!
Kim Thiếu Thu xua tay ra hiệu trấn an Cát Nguyên, đoạn xoay qua phía Hậu Đắt Kỷ cười lại :
- Triệu cô nương, đừng có ngậm máu phun người chứ! Cho cô nương hay, người của tại hạ cũng thọ thương nặng...
Hậu Đắt Kỷ ngắt lời :
- Ta thấy, có một thuộc hạ Vân Mộng thế gia làm như thọ thương ở sườn, nhưng đó chẳng qua là cách đánh lạc hướng quá xoàng vì ta dám chắc gã ấy chỉ bị thương phơn phớt ngoài da mà thôi. Chuyện giả vờ mờ ám đó các hạ tự hiểu lấy, gã ấy cũng tự hiểu lấy.
Cát Nguyên lại gầm thét :
- Câm miệng, con tiện tỳ ngươi muốn...
Nam Cung Thu Lãnh cất giọng băng giá :
- Muốn cái gì?
Tiếng nói chưa dứt, thanh bảo đao của hắn đã ra khỏi vỏ, đao quang ràn rụa, lạnh buốt, khiến Cát Nguyên tự dưng im lặng, vừa hấp tấp lùi lại.
Một loạt âm thanh “roảng” vang lên, bốn hắc y hán tử của Vân Mộng thế gia tức khắc rút binh khí khỏi vỏ, đều là trường kiếm.
Hậu Đắt Kỷ chỉ thẳng về phiá bốn hắc y hán tử đang cầm trường kiếm, nói :
- Không biết Lỗ thiếu chủ có lưu ý hay không, các thuộc hạ của Lỗ thiếu chủ đều thọ hương do trường kiếm, miệng vết thương đều khá lớn, chứng tỏ họ đã chết bở một loại trường kiếm to bản, trong khi trường kiếm của Tư Mã Thường lại là thứ vừa mỏng, vừa hẹp khổ...
Lỗ Thiếu Hoa liền đảo mắt nhìn sang bốn thanh trường kiếm của bọn hắc y hán tử.
Hậu Đắt Kỷ lại nói tiếp :
- Đao pháp của Nam Cung đại ca vốn thần tốc chớp nhoáng nên kẻ ném đá giấu tay cũng cố ý hạ sát thuộc hạ của Lỗ thiếu chủ bằng nhiều nhát đao, cho dễ hiểu lầm là do Nam Cung đại ca động thủ, nhưng tại sao trong khi đó, thuộc hạ của Kim Thiếu Thu cũng nói là bị thương do Nam Cung đại ca mà chỉ có một vết đao thôi? Họ đã gian nhưng còn thiếu ngoan, nên sơ hở như thế đấy.
Lỗ Thiếu Hoa đưa mục quang sắc bén qua ltl hỏi :
- Kim huynh, về việc này giải thích thế nào?
Kim Thiếu Thu khẽ lắc đầu đáp :
- Tiểu đệ không có cách nào giải thích đúng hơn là không muốn giải thích, vì tin rằng Lỗ huynh đã thừa hiểu cái dã tâm dụng ý của đứa nữ nhân lang độc ấy rồi, rõ ràng thị cố khua môi múa mỏ cố khỏa lấp cái tội ác của tên tân tình nhân của thị đồng thời khiêu khích cho lưỡng gia chúng ta xung đột, để tân tình nhân của thị với Tư Mã Thường ngồi yên hưởng lợi.
Nam Cung Thu Lãnh cười lạt :
- Kim Thiếu Thu, miệng lưỡi ngươi cũng khá là lợi hại đấy.
Kim Thiếu Thu nhún vai, nhếch mép :
- Nam Cung Thu Lãnh, mặc dù ngươi đoạt được hồng phấn tri kỷ của Lỗ huynh nhưng ta khuyên ngươi chớ có vội đắc ý hài lòng. Cái hạng nữ nhân lăng loàn ấy, hôm nay chỉ trong khoảnh khắc đã đổi dạ, bắt tình chóng vánh với ngươi thì ngày mai, thị cũng sẽ phản bội ngươi để thay đổi tình nhân chỉ trong khoảnh khắc mà thôi...
Nam Cung Thu Lãnh sắc mặt đỏ gay, xạ nhãn tuyến lạnh lẽo cười khinh bỉ :
- Kim Thiếu Thu, ta không ngờ ngươi chỉ là con người ty tiện, gian hiểm, quá đổi tiểu nhân như thế!
Hắn cất đao lên, toan sấn lại Kim Thiếu Thu.
Hậu Đắt Kỷ dịu dàng ngăn cản :
- Hơi đâu mà đại ca bận tâm đến hạng tiểu nhân hèn mạt ấy. Lỗ Thiếu Hoa nếu muốn tin kẻ hèn mạt ấy cứ để hắn tin, càng tốt. Chuyện thị phi, chúng ta đừng thèm dây dính vào làm gì nữa, chúng ta đi thôi.
Nam Cung Thu Lãnh ngó Kim Thiếu Thu, gằn từng tiếng :
- Giết ngươi chỉ làm bẩn bảo đao của ta. Ta chẳng thèm chấp nê hạng tiểu nhân ti tiện nhu ngươi, ta tha mạng cho ngươi đó... Trước khi đi, ta cho toàn thể các ngươi hay kể từ nay, ta rút ra khỏi cuộc săn đuổi tranh đoạt kho tàng Hoàng Kim thành, còn các ngươi, ai thích tranh đoạt, cứ tiếp tục tranh đoạt... Phi Dao! Chúng ta đi thôi.
Tả thủ của hắn kéo Hậu Đắt Kỷ chuyển thân toan cất bước.
Kim Thiếu Thu cười lạt, lên tiếng âm hiểm :
- Ngươi bỏ đi như thế, thì mấy mạng người đã chết kia kiếm ai mà đòi nợ?
Lỗ Thiếu Hoa khẽ gật đầu :
- Nói rất đúng! Nam Cung Thu Lãnh ngươi không thể bỏ đi được. Ngươi còn phải trả lời về tội sát nhân cái đã.
Nam Cung Thu Lãnh liền dừng phắt lại lạnh lùng hỏi :
- Nói vậy nghĩa là ngươi vẫn còn cho rằng ta với Tư Mã Thường đã hạ sát thuộc hạ của ngươi?
Tư Mã Thường giận dữ, nói lớn :
- Quả là thứ mù lẫn ngốc, đi lấy thù làm bạn. Nam Cung Thu Lãnh, đừng thèm dài dòng với thứ người như thế làm gì nữa, hãy đưa Triệu đại tẩu đi đi, để mặc ta ở lại giải quyết đến hồi kết cuộc với bọn này cho.
Nam Cung Thu Lãnh nở nụ cười thân thiết :
- Đại Hoàng Phong, ngươi xứng đáng là một chân bằng hữu khó tìm được. Bọn chúng đã gán chuyện ấy cho cả hai chúng ta, thì tất nhiên không thể để một mình ngươi cán đáng. Ta với ngươi sánh vai, cùng nhau dẹp sạch vụ này, rồi sẽ đi chẳng muộn. Nào, Đại Hoàng Phong hãy lại đứng bên trái ta đây.
Tư Mã Thường bướt tạt ngang một bước dài, nghiễm nhiên đã đứng gần phía tả Nam Cung Thu Lãnh, hai người để Hậu Đắt Kỷ đứng giữa, để tiện bề bảo vệ nàng.
Nam Cung Thu Lãnh hoành đao trước ngực, sắc lạnh hỏi :
- Lưỡng gia các ngươi, nhóm nào nhập cuộc trước?
Kim Thiếu Thu vọt miệng đáp ngay :
- Ta xông vào trước đây!
Y liền sấn lên nửa bước và tống ra một chưởng.
Tư Mã Thường phóng thẳng kiếm vào chưởng phong của y.
Hai nhân vật của Hoành Sơn thế gia chẳng nói chẳng rằng, bất thần từ hữu biên xông lại tập kích Nam Cung Thu Lãnh.
Đao quang tợ sấm sét, Nam Cung Thu Lãnh phản công ngay.
Đao thế khoái tốc đến độ nhanh hơn cả ý định tránh né lóe lên trong đầu đối phương...
Kim Thiếu Thu tuy ra vẻ hùng hổ chiến đấu trước, nhưng chỉ đứng cách xa mà phóng chưởng, thành thử khi bị Tư Mã Thường phản kích, y biến chiêu né tránh chẳng khó khăn gì.
Trong khi đó, trái lại, hai đại hán của Hoành Sơn thế gia, vì cố tình đánh bất thần, nên đã lao người đến sát bên Nam Cung Thu Lãnh. Nào dè, hai gã gặp phải thứ đao pháp sấm sét, chớp nhoáng của Nam Cung Thu Lãnh, chẳng tài nào né tránh kịp.
Chỉ thấy đao quang rực lên chói mắt, vẽ thành một lằn chữ chỉ sáng lòa, lạnh buốt. Cả hai gã chẳng kịp kêu một tiếng nào, đã ngã huỵch xuống đất, trước ngực mỗi gã rành rạch bốn vết đao.
Hiển nhiên Nam Cung Thu Lãnh vừa vận đến tám nhát đao, chỉ trong một chớp mắt, quả không hổ tiếng “Bá Đao” lừng lẫy giang hồ.
Chợt nghe Kim Thiếu Thu la lớn :
- Hay lắm, lại thêm hai sinh mạng nữa!
Lỗ Thiếu Hoa tái mặt, run môi gầm thét :
- Bạch Quân Nhân, Đổng Bá Kích, xông lên.
Bạch, Đổng nhị lão lập tức lạng người xấn vào.
Tư Mã Thường thản nhiên lêntiếng :
- Bá Đao, hãy bồi tiếp họ Đổng, để họ Bạch cho ta.
Hắn vung tay, kiếm quang đã xẹt ngay cổ họng Bạch Quân Nhân.
Có lẽ chưa bao giờ cái ý nghĩ so sánh vai liên thủ giữa hai tay đao kiếm Nam Cung Thu Lãnh và Tư Mã Thường lại được thể hiện đầy đủ bằng bây giờ. Đao chiêu, kiếm thế của hai người tủa ra cả một uy lực cường liệt phi thường, khiến Bạch Đổng nhị lão đường dường là hai đại hộ pháp của Hoành Sơn thế gia võ công hàng đệ nhất cao thủ cứ không ngớt bị động, phải lo thủ nhiều hơn công.
Thình lình, Lỗ Thiếu Hoa hô to :
- Với hai tên này bất tất phải giữ đúng luật lệ giang hồ, tất cả hãy xông vào cho ta.
Y liền xông lên trước, lập tức Hoàng Thanh, bất kể có những kẻ mang thương tích cũng nhập trận, và toàn thể những người Hoành Sơn thế gia đều lăn xả tới.
Thế là đám đông hùa nhau vây đánh số ít.
Trận chiến huyên náo và càng ác liệt hẳn lên.
Nam Cung Thu Lãnh với Tư Mã Thường vẫn bình tĩnh xung đột. Mỗi người đều hạ thêm một địch thủ. Nhưng Tư Mã Thường lại bị trúng một chưởng trên vai tả. Hắn nổi sát cơ ngùn ngụt, toan sử dụng độc chất...
Bỗng nghe Hậu Đắt Kỷ nói :
- Lỗ Thiếu Hoa, thử quay đầu nhìn lại coi, Kim Thiếu Thu và đám thuộc hạ của hắn đi đâu hết rồi kìa.
Lỗ Thiếu Hoa cười khẩy :
- Đừng bày trò lừa gạt ta để mong chi phối tinh thần.
Hoàng Thanh kêu lên :
- Thiếu chủ, đúng là không còn thấy đám người Vân Mộng thế gia nữa...
Lỗ Thiếu Hoa phiêu thân thoái hậu, quay lại nhìn thì phát hiện đám người của Vân Mộng thế gia đã đi đàng nào mất dạng cả.
Song phương tự nhiên đều đình thủ.
Hậu Đắt Kỷ bật cười mỉa mai :
- Lỗ Thiếu Hoa, kẻ xuất thủ đầu tiên là hắn, làm như hăm hở lắm vậy, nhưng rồi kẻ bỏ đi trước cũng là hắn, để cho Hoành Sơn thế gia gánh mọi thiệt hại. Đến bây giờ ngươi đã sáng mắt ra chưa?
Lỗ Thiếu Hoa xám ngắt mặt mày, dặm chân, nghiến răng ra lệnh :
- Hãy theo ta, đuổi theo chúng nó ngay!
Y phi thân dẫn đầu, lướt ra khỏi rừng trúc, chớp mắt họ đã mất dạng.
Trong rừng trúc chỉ còn lại Nam Cung Thu Lãnh, Tư Mã Thường và Hậu Đắt Kỷ.
Nam Cung Thu Lãnh tra đao vào vỏ, hỏi :
- Đại Hoàng Phong, thương thế có nặng không?
Tư Mã Thường đáp :
- Chỉ sơ sơ thôi, không chạm đến gân cốt.
Ngừng lại một chút, Tư Mã Thường lại tiếp lời, hỏi :
- Bá Đao, định chẳng theo đuổi vụ Hoàng Kim thành nữa thật vậy không?
Nam Cung Thu Lãnh âu yếm nhìn Hậu Đắt Kỷ gật đầu :
- Thật chứ! Vì hiện tại so với mọi người, ta đang có đầy đủ một thứ quí giá nhất hơn cả kho tàng Hoàng Kim thành.
Tư Mã Thường nhìn phớt ngang mặt Hậu Đắt Kỷ gật gù :
- Ta hiểu. Đúng vậy. Hoàng Kim thành không thể sánh bằng hạnh phúc ái tình. Ta hoàn toàn tán thành.
Hai người lặng thinh một lúc, bỗng Tư Mã Thường ôn tồn lên tiếng :
- Ta tuy không gặp hoàn cảnh mới như ngươi nhưng từ nay cũng rút lui khỏi vụ Hoàng Kim thành vì thiếu ngươi tự nhiên ta hết còn hứng thú. Thôi, bây giờ chúng ta chia tay. Ta muốn vì võ lâm Trung Nguyên, đi làm một việc.
Nam Cung Thu Lãnh hỏi :
- Đại Hoàng Phong ngươi muốn đi làm việc gì?
Tư Mã Thường đáp :
- Văn Nhân Tuấn đã chẳng nói là gì, người ở A Tu La viện chưa chịu từ bỏ tham vọng sẽ sang đây gây bạo kiếp cho võ lâm, ta muốn đi chống lại chúng.
Nam Cung Thu Lãnh bỗng tươi cười :
- Đại Hoàng Phong! Ta thật không ngờ Đại Hoàng Phong ngươi là con người đáng quí mến như vậy.
Tư Mã Thường chưng hửng, nói :
- Bá Đao! Ta cũng không ngờ ngươi lại biết cười.
Nam Cung Thu Lãnh lại tươi cười :
- Từ nay về sau ngươi sẽ thường xuyên thấy ta cười hoài cho mà xem. À này, ta thấy chúng ta nên đi chung cho vui. Ngươi nghĩ thế nào?
Tư Mã Thường nhìn Hậu Đắt Kỷ một cái và hỏi :
- Liệu có thuận tiện không?
Nam Cung Thu Lãnh ha hả cười lớn, nói :
- Đại Hoàng Phong, hôm nay ta mới thực sự nhận thức được chân giá trị của ngươi, xin lấy làm bội phục và cũng xin nói thật, ta cũng muốn vì võ lâm mà đóng góp đôi phần trách nhiệm, vậy chúng ta lại tiếp tục liên thủ, ngươi đồng ý chứ?
Tư Mã Thường gật đầu :
- Rất sẵn sàng!
Nam Cung Thu Lãnh thêm lần nữa, lại cười ha hả, đầy sảng khoái nói :
- Ngoài ra, ta lại muốn ngươi sẽ sớm biết cười cũng như ta vậy.
Tư Mã Thường bỗng bật cười :
- Bá Đao, quả nhiên ngươi đã biến đổi nhiều, lại là sự biến đổi rất hay. Nếu biết sớm thế này ta cũng nên tìm một người tri kỷ... Nhưng có điều, chỉ sợ chẳng ai thèm ta.
Nam Cung Thu Lãnh cười dòn tan.
Hậu Đắt Kỷ nhịn chẳng được, cũng bật cười nói :
- Đừng có lo điều đó, miễn là người tốt thì chắc chắn sẽ có bạn tình tốt, rồi đây muội sẽ tìm giúp cho một “nàng”.
Tư Mã Thường liền cung tay xá xá mấy cái :
- Công đức vô lượng, xin đa tạ đại tẩu trước. Người hảo tâm tất sẽ được đền đáp hảo sự, sang năm thế nào nhị vị cũng sẽ có con để bồng.
Nam Cung Thu Lãnh cũng như Hậu Đắt Kỷ chẳng hẹn mà ửng hồng sắc diện...