Ánh trăng sáng tỏ, nhưng tuyệt nhiên không còn thấy bóng đen vừa xẹt qua đâu cả.
Chỉ thấy giữa vách núi có một khe nhỏ, sâu thăm thẳm tối đen, không biết dẫn đến nơi nào.
Tiếu Bao Tự khẽ lên tiếng :
- Người vừa rồi có lẽ đã vào khe núi này.
Văn Nhân Tuấn gật đầu :
- Tại hạ cũng nghĩ như vậy.
Hai người lại cùng sấn vào khe núi.
Quả nhiên thấy bóng đen khi nãy đang vùn vụt tiến sâu vào trong núi, thân pháp vừa quái dị vừa khinh tốc.
Văn Nhân Tuấn liền gia tăng cước bộ, ngấm ngầm theo dõi phía sau, cách quãng chừng ba bốn trượng.
Trong thời gian ước độ vừa nguội chén trà, bỗng nghe tiếng nước đổ ào ào phía trước và bóng đen bỗng đằng không vọt lên, lạng người qua khỏi vách đá, mất dạng.
Văn Nhân Tuấn lập tức ra hiệu cho Tiếu Bao Tự cùng vượt nhanh lên, cũng phóng qua vách đá. Nhưng, chỉ trong một chớp mắt như thế mà tuyệt nhiên không còn trông thấy tăm hơi bóng đen đâu nữa.
Trước mặt là một vách đá khác, hình khuyết vào, cong cong như cánh cung, dưới chân vách đá là một cái đầm nước, rộng khoảng ba trượng. Từ trên vách đá, một thác nước liên miên đổ xuống đầm, màn nước trắng xóa, những hạt nước như mưa châu ngọc, bắn tung tóe bốn phía. Âm thanh thác đổ ào ào bất tuyệt, chấn động màn tai.
Vách đá cao, lại dựng đứng, xem ra không có một chỗ nào khả dĩ là lợi thế để người ta có thể từ dưới nhảy lên mà bám vào được cả. Huống chi, muốn nhảy lên vách đá ấy, còn cách một cái đầm nước, làm sao cho tiện.
Vậy mà bóng đen vừa rồi đã đi đằng nào?
Đây rõ ràng là một khu tuyệt lộ, không còn đường nẻo nào khác đầm nước, vách đá và thác nước trước mặt. Bóng đen biến đâu mất? Chẳng lẽ hắn lặn xuống đầm nước?
Tiếu Bao Tự khẽ hỏi :
- Hắn có hay biết chúng ta theo dõi phía sau không?
Văn Nhân Tuấn lắc đầu đáp :
- Không hiểu nữa, nếu hắn hay biết có chúng ta sau lưng, thì tại sao lại chạy vào một khu tuyệt lộ thế này? Và, nếu tuyệt lộ, thì hắn đã đi đằng nào?
Tiếu Bao Tự lại hỏi :
- Theo đại ca đoán xét thì hắn đi đằng nào?
Văn Nhân Tuấn chưa kịp trả lời, đột nhiên nghe văng vẳng một tiếng rú thảm thiết vọng đến.
Tuy nhiên, với thính lực bén nhạy của Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự thì vẫn nghe lọt ngay tiếng rú bất thường ấy và hai người còn nhận được tiếng rú phát ra từ màn nước trắng xóa trước mặt.
Văn Nhân Tuấn không khỏi ngạc nhiên.
Chàng cúi xuống, lượm lấy một hòn đá, đoạn vung tay ném thẳng sang thác nước.
Hòn đá xuyên qua màn nước trắng xóa, mất hút.
Văn Nhân Tuấn nói :
- Thì ra, là ở phía đó! Để tại hạ qua trước xem sao cái đã, rồi sẽ trở lại dẫn cô nương qua nhé.
Dứt lời, chàng đề khí, toan vọt đi.
Tiếu Bao Tự liền thò tay kéo chàng lại :
- Khoan!... Theo tình hình này thì chắc là đằng sau thác nước có hang động gì đó. Nhưng, chúng ta chưa rõ trong hang động ấy có cái chi, có hạng người nào; thiết tưởng đại ca không nên mạo hiểm sấn qua đấy, tiểu muội ngại lắm!
Văn Nhân Tuấn cười :
- Đừng lo, tại hạ có biện pháp; cô nương cứ yên tâm chờ ở đây chốc lát.. Chằng đằng thân, thi triển tuyệt kỹ “Thiên Mã Hành Không” bay vèo qua phía thác nước, sấn thẳng luôn vào màn nước trắng xóa; hai tay chàng đưa ra đằng trước, mười ngón ngưng tụ đầy đủ chân lực, sẵn sàng bám vào vách đá đằng sau thác nước.
Nhưng, chàng xuyên qua thác nước, chẳng bị vách đá cản lại; chang đáp xuống một khoảng trống khá rộng, nhìn kỹ lại, đúng là một cửa động tròn, cao năm sáu thước.
Trong động tối đen, nhìn vào chẳng thấy được gì hết, cũng không thể biết là động sâu hay cạn.
Quan sát qua địa thế một lượt, Văn Nhân Tuấn lại bay vèo xuyên thác nước, vượt mặt đầm, trở về chỗ cũ phía bên kia.
Chàng cho Tiếu Bao Tự hay biết những gì vừa thấy và bảo nàng theo ngay sau lưng chàng, cùng phi thân lần nữa, lướt sang huyệt động sau thác nước.
Y phục hai người đều bị nước thấm ướt.
Mái tóc Tiếu Bao Tự cũng đầy nước, trông nàng càng có một vẻ đẹp đặc biệt.
Tiếu Bao Tự tò mò hỏi :
- Đại ca! Đây là cái đất quỷ ma gì vậy? Sao mà âm u quá, phải không?
Văn Nhân Tuấn đăm đăm xạ nhãn tuyến về phía trước, đáp :
- E rằng là một nơi long đàm hổ huyệt, mười phần nguy hiểm!
Tiếu Bao Tự hất mái tóc ra sau, nói :
- Bất luận là gì, hễ cùng đi bên cạnh đại ca, dù như thế nào tiểu muội cũng chả sợ!
Văn Nhân Tuấn hít một hơi chân khí, bảo :
- Bây giờ chúng ta tiến vào nhé! Cô nương đi sau lưng tại hạ.
Đây là một thạch động khá rộng, nửa thiên nhiên, nửa được người sửa sang, đường đi dễ dàng, thông suốt, chứng tỏ có người thường xuyên ra vào.
Lại độ chừng nguội chén trà nữa, trước mắt hai người bỗng hiện ra ánh trăng, tức là đã hết khoảng đường trong thạch động.
Hai người cùng bước ra khỏi thạch động, đặt chân lên một khoảnh sân đá.
Giữa sân đá, một người nằm sống sượt bất động.
Bốn bề lặng thinh...
Tiếu Bao Tự không nhẫn nại được, khai khẩu :
- Có phải là bóng người vừa rồi không?
Văn Nhân Tuấn đáp :
- Có thể lắm.
Vừa đáp, chàng vừa rảo mắt nhìn quanh.
Liền phát hiện, phiá trước, lại là một vách núi nữa.
Vách núi thật cao, dựng đứng, hình thế cực kỳ hiểm trở.
Dưới chân vách núi, lại có thêm một động cốc.
Miệng thạch cốc hình bán nguyệt, thật to rộng.
Bên trong thạch cốc thứ hai này không tối om, mà lại có những ngọn đuốc cháy bập bùng, chứng tỏ có người ở.
Văn Nhân Tuấn khẽ bảo Tiếu Bao Tự :
- Xem ra, tình hình trước mắt có hai điểm phiền phức chẳng ít. Một là đường vào thạch cốc là độc đạo, không có ngõ nào khác, mà tiến thoái gì cũng chỉ có một nẻo, nếu cần rút lui rất khó. Hai là bên trong có người, hễ chúng ta tiến vào thì lập tức bị họ phát giác ngay.
Tiếu Bao Tự gật đầu :
- Tiểu muội cũng nhận thấy như vậy. Hay là, nếu bất lợi, chúng ta trở ra đừng tiến vào nữa, đại ca thấy sao?
Ngay lúc ấy, bỗng thấy từ trong thạch cốc tiến ra hai tử y hán tử, một trước, một sau, đến thẳng chỗ người nằm chết.
Văn Nhân Tuấn liền kéo Tiếu Bao Tự lùi lại, núp vào bóng tối.
Một trong hai hán tử cúi xuống xốc đứng tử thi lên.
Tiếu Bao Tự chưng hửng, khẽ kêu :
- Hoàng Bất Không!
Vừa rồi, tuy đã thấy người chết nằm sóng soài trên sân đá, nhưng Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự mải lo quan sát tình thế chung quanh, chưa nhìn kỹ xem là ai; bây giờ mới biết ra chẳng ai khác hơn Hoàng Bất Không.
Văn Nhân Tuấn không khỏi chấn động tâm thần, thì thào bên tai Tiếu Bao Tự :
- “Quả nhiên là lão! Nhưng kìa.. tại sao lão lại mất đi một cánh tay, đang vó vải thế kia! A, hay là lão trúng độc tẩm trên bức địa đồ giả, nên đã phải tự chặt tay đi để bảo toàn tánh mạng?”
Tiếu Bao Tự đặt thêm nghi vấn :
- Lão đến địa phương này để làm chi? Hai tử y hán tử lại định làm gì mà xốc lão lên?
Chợt thấy tử y hán tử ôm ngang xác Hoàng Bất Không, vượt qua khoảnh sân đá, sắp tiến ra đúng phía Văn Nhân Tuấn và Tiếu Bao Tự đang ẩn núp.
Văn Nhân Tuấn lẩm bẩm :
- Hai tên này có lẽ tính mang xác Hoàng Bất Không ra ném xuống đầm nước chăng?
Chàng khẽ bấm tay Tiếu Bao Tự, hai người cùng nén hơi thở chờ đợi.. Hai tử y hán tử tiến gần lại dần.
Văn Nhân Tuấn bất thần động thủ.
Chỉ trong chớp mắt, chàng đã phóng chỉ điểm vào huyệt đạo hai gã.
Hai gã ngã qụy xuống, không kịp phản ứng, chẳng kịp la nửa tiếng.
Lẹ làng, Văn Nhân Tuấn chìa tay đỡ lấy tử thi Hoàng Bất Không.
Cả Văn Nhân Tuấn lẫn Tiếu Bao Tự đều sửng sốt khi nhận ra tình trạng tử thương trên người Hoàng Bất Không: giữa hai đầu chân mày lão bị chỉ lực đâm thủng bốn lỗ thật sâu, máu đầm đìa. Một thủ pháp giết người vừa lạ vừa tàn độc!
Văn Nhân Tuấn nhè nhẹ đặt xác Hoàng Bất Không xuống, lắc đầu thở dài :
- Lão chết hẳn rồi, vô phương cứu vãn!
Nhãn quang lấp loáng, chàng ngó một tử y hán tử đang nằm bất động gần đó.
Thình lình chàng vung tay vỗ nhẹ một chưởng, giải khai huyệt đạo cho gã, vừa chụp lấy, kiềm chế uyển mạch gã, kéo gã ngồi dậy, lạnh lùng lên tiếng :
- Ta cảnh cáo ngươi trước, hễ ngươi trả lời quanh co, dối trá là ta phá nát xương bả vai của ngươi nghe chưa! Hãy nói: ông lão này đã bị bọn ngươi hạ sát phải không?
Vừa hỏi, chàng vừa nới ra một chút bàn tay đang chế ngự uyển mạch gã.
Tử y hán tử hít vào một hơi chân khí, nhưng chưa nói năng gì hết.
Văn Nhân Tuấn lại chụp vào Kiên Tĩnh huyệt của gã, gằn giọng :
- Trả lời ngay đi!
Tử y hán tử chỉ há miệng “a... a” hai tiếng, chớ vẫn không thốt thành lời.
Văn Nhân Tuấn gắt :
- A, a cái gì?
Gã lại há mồm “a, a” như thường.
Văn Nhân Tuấn quát khẽ :
- Bộ ngươi câm à?
Không ngờ gã gật đầu lia lịa.
Văn Nhân Tuấn chưng hửng. Chàng chớp nhoáng điểm huyệt gã trở lại như cũ và bỏ gã nằm đó; đoạn quay sang kéo gã thứ hai ngồi dậy, giải khai huyệt đạo cho gã vừa kềm chế uyển mạch gã, vừa hỏi.. Nhưng gã này cũng chẳng khác gì gã kia, cũng chỉ “a, a” hoài.
Văn Nhân Tuấn nổi nóng :
- Ngươi cũng câm luôn à?
Gã lẹ lẹ gật đầu.
Văn Nhân Tuấn cười lạt :
- Xem chừng bọn ngươi giả vờ khá lắm. Được rồi, để ta coi...
Chàng bất thần động thủ, khiến gã tử y hán tử phải há rộng miệng ra.
Chàng nhìn vào, thấy gần nửa cái lưỡi của gã bị cắt cụt.
Đúng là bị cắt cụt, chớ không phải tật bẩm sinh.
Văn Nhân Tuấn chấn động tâm thần, hỏi :
- Đồng bạn của ngươi cũng bị cắt cụt lưỡi như ngươi, phải không?
Gã liền gật đầu.
Văn Nhân Tuấn lại hỏi :
- Ai đã cắt lưỡi bọn ngươi?
Gã chẳng phản ứng gì hết.
Tiếu Bao Tự lên tiếng :
- Đại ca ta vừa hỏi ngươi tại sao lưỡi của bọn ngươi bị cắt cụt vậy?
Tử y hán tử lộ vẻ suy nghĩ một chút, bỗng cất tay khoa vài cái và đè một ngón lên môi, tức là ra dấu “không dám thố lộ”.
- Ngươi đừng sợ, chúng ta là người chốn công môn, có thừa sức bảo vệ bọn ngươi, chỉ cần ngươi cho biết rõ, ai đã cắt lưỡi bọn ngươi, là lập tức chúng ta sẽ trói cổ kẻ đó, đem trừng trị ngay; để báo cừu cho bọn ngươi. Tử y hán tử vẫn trơ ra đó như thường.
Tiếu Bao Tự lại tiếp :
- Kẻ nào đã cắt lưỡi bọn ngươi, quả là kẻ đó quá đỗi tàn ác! Có phải vì sợ kẻ tàn ác ấy mà ngươi không dám oán hận?
Tử y hán tử bỗng mở trừng đôi mắt, môm mím chặt chứng tỏ sự oán hận.
- Oán hận, tại sao ngươi không tố cáo cho chúng ta biết?
Tử y hán tử lại bất động.
Tiếu Bao Tự ôn tồn :
- Đừng sợ gì hết! Chúng ta bảo vệ cho, tố cáo đi!
Tử y hán tử khẽ “a” lên một tiếng và lắc đầu.
Tiếu Bao Tự quay sang Văn Nhân Tuấn :
- Đại ca, tính sao đây?
Văn Nhân Tuấn nghiêm sắc diện, hỏi tử y hán tử :
- Có phải kẻ đã cắt lưỡi bọn ngươi hiện giờ đang khống chế bọn ngươi bằng cách gì đó? Phải không?
Tử y hán tử dáo dác nhìn quanh rồi mới dám khẽ gật đầu.
Văn Nhân Tuấn lại hỏi :
- Khống chế bằng cách gì?
Tử y hán tử cất tay lên, ra dấu như uống nước vậy.