Điện thoại đầu bên kia không lên tiếng, Phó Ninh Xuyên nắm tay Hứa Niệm Hi đi ra thang máy, lẳng lặng chờ đợi.
“Ninh Xuyên……” Người gọi đến là mẹ của Vệ Gia Lam, bà từ ái cười cười, “Đang làm gì?”
“Vừa về đến nhà.”
Vệ phu nhân nga một tiếng, im lặng không nói, một lát lại nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai cháu có rảnh không? Hai bác đã lâu không gặp cháu, tới nhà bác cùng nhau ăn bữa cơm có được không?”
Nghe vậy, Phó Ninh Xuyên vẫn chưa trả lời ngay.
Kỳ thật anh có thể đoán được hai người kia muốn làm cái gì, Vệ Gia Lam đã trở về, mà bọn họ đối việc năm đó lại không biết, nhất định là hai vị phụ huynh có ý muốn họ tái hợp.
Đáng tiếc anh đã sớm không còn ý nghĩ như vậy.
“Bác gái, ngày mai cháu rảnh,” Anh nhàn nhạt nói, nghĩ một chút lại tiếp lời, “Cháu sẽ đến."
Vệ phu nhân vừa nghe thần sắc vui sướng, liên tục đáp vài tiếng, dặn dò vài câu, mới ngắt điện thoại.
Phó Ninh Xuyên buông di động, thấy cô đã ở trong phòng bếp rửa rau chuẩn bị nấu cơm, anh liền đi qua đứng bên cạnh cô, cuộc gọi vừa nãy cô không muốn hỏi gì sao?
Tin tưởng anh đến vậy?
“Đem cà chua rửa sạch một chút.” Thấy Phó Ninh Xuyên tới hỗ trợ, Hứa Niệm Hi tự nhiên vui vẻ chia sẻ một ít cho anh, nhưng thấy anh cứ thất thần, cô thấy lạ, duỗi tay huơ huơ trước mặt anh vài cái.
“Ngẩn người làm gì?”
Phó Ninh Xuyên đột nhiên hoàn hồn, vẫn chưa trả lời, nhanh tay lấy quả cà chua ngoan ngoãn đi rửa, Hứa Niệm Hi tuy cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn là không hỏi anh nữa.
Cơm chiều dưới sự hợp tác của hai người so với bình thường làm mau hơn nhiều, bên ngoài sắc trời vẫn còn sáng, hai người ngồi ở trên bàn cơm chuẩn bị ăn.
“Niệm Hi……” Anh chợt lên tiếng, thấy cô ngước mắt nhìn về phía chính, giọng chậm rãi nói, “Ngày mai anh muốn ra ngoài một chuyến.”
Hứa Niệm Hi gật đầu.
“Đến nhà ba mẹ Vệ Gia Lam, vào năm đó bọn anh chia tay, hai người họ cũng không biết, cho nên bảo anh đến ăn cơm, hay là em đi cùng anh?”
Phó Ninh Xuyên vừa nãy suy nghĩ thật lâu, bây giờ anh đã kết hôn, đến nhà bạn gái cũ, hoặc là tham gia bất luận cuộc gặp mặt với người khác giới nào, đều nên mang theo vợ của mình mới đúng.
“Em……”
“Anh muốn đem chuyện hai ta đã kết hôn nói cho họ, nhưng cũng không muốn cùng Vệ Gia Lam dây dưa thêm nữa, cho nên anh nghĩ, vợ à, hay là em đi cùng anh đi?”
Anh hỏi mười phần nghiêm túc, đôi mắt đen nhánh nhìn cô không chớp, hơi thở ổn mà nhẹ.
“Em……” Hứa Niệm Hi nhíu mày, nói thật cô không nghĩ tới ba mẹ Vệ Gia Lam còn gọi điện cho anh, hơn nữa từ giọng điệu có thể thấy rõ ý định muốn tác hợp lại, trong lòng cô có chút nghi hoặc.
Xem thái độ của anh tuyệt đối không thể tái hợp, thực hiển nhiên chuyện mấy năm trước thực sự đã quá đả kích đối với anh, nhưng xem ra ba mẹ Vệ Gia Lam lại muốn hai người tái hợp, cảm giác cái gì đều không biết tình.
Cho nên… Mấy năm trước anh cùng Vệ Gia Lam vì nguyên nhân gì mà phải chia tay?
“Đi cùng anh, nha?” Trong phút chốc đã thấy anh ngồi cạnh cô, lòng bàn tay ấm ấp vuốt ve cô, “Anh nghĩ vẫn nên để họ biết rõ, anh đã kết hôn, sẽ không quay đầu lại.”
Đang định trả lời, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Niệm Hi ngẩn người liếc anh một cái, từ trong túi áo lấy ra.
“Này.”
“Niệm Hi, giúp tớ cái việc gấp có được không?”
Đầu kia là Ôn Lộ, Hứa Niệm Hi ừ một tiếng: “Gấp cái gì?”
Ôn Lộ cười rộ lên, giọng điệu có chút ngượng ngùng: “Ngày mai là kỉ niệm ba năm ngày cưới của tớ và Diệp Thành, chúng tớ đã tính sẽ ra ngoài chơi hai ngày, ba mẹ chúng tớ mấy ngày này giống như gấp lắm, cho nên tớ muốn nhờ cậu trông hộ Diệp Bảo Bảo, cậu thấy như vâỵ có được không?”
Nghe vậy Hứa Niệm Hi giật mình, theo bản năng ngước mắt nhìn người bên cạnh, mặt anh đã đen lắm rồi, cô trầm mặc một giây, mang theo tâm trạng thoải mái nói:
“Được, vậy trước chúc hai cậu đi chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn cảm ơn!” Ôn Lộ cách điện thoại vứt cái hôn gió cho cô, hẹn nhau xong cô gác máy.
Trong phòng khách lại một lần nữa im lặng, âm thanh điện thoại cũng không quá to, nhưng câu chuyện anh nghe cũng gần hết.
“Ngày mai Diệp Bảo Bảo sẽ tới đây, em muốn trông chừng nhóc, nên em sẽ không đi cùng anh.” Hứa Niệm Hi buông di động.
Anh chưa nói tiếp, con ngươi đen như mực mang theo mười phần an tĩnh mà ôn hòa.
“Kỳ thật vừa rồi em nghĩ, nếu không có Ôn Lộ gọi tới, em cũng sẽ không đi.”
Lần trước, Vệ Gia Lam quang minh chính đại nghênh ngang vào nhà làm cô không có chút hảo cảm nào với cô ta, tuy rằng cô biết việc này không liên quan đến ba mẹ Vệ Gia Lam, tóm lại là…… Không muốn... Không gặp, một cái liếc mắt cũng không muốn! Huống chi……
Cô giương mắt nhìn anh, cong môi cười cười.
“Em biết anh sẽ đem mọi chuyện nói rõ ràng, em tin tưởng anh, aiz, em chờ anh trở về, được không?.”
Không khí giữa hai người ngưng đọng một cách khó giải thích, Phó Ninh Xuyên lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, giơ tay gắp đồ ăn vào bát cô.
“Được.”
******
Đến chỗ hẹn đón Diệp Bảo Bảo, Hứa Niệm Hi phất tay nói tạm biệt với Ôn Lộ, mang theo Diệp Bảo Bảo đến văn phòng.
Diệp Bảo Bảo rất biết nghe lời, không khóc không nháo, Hứa Niệm Hi mua cho nhóc một bộ đồ chơi xếp hình, nhóc liền yên tĩnh ngồi chơi trên thảm mười phần vui vẻ.
Hứa Niệm Hi ngồi trước máy tính thật lâu, nhanh chóng hoàn thành công việc trong hôm nay, trước mắt không có việc gì, cô kéo ngăn tủ lấy một ít đồ ăn vặt, đi đến bên Diệp Bảo Bảo cùng chơi với nhóc.
Diệp Bảo Bảo thực thông minh, trong phút chốc đã xếp thành một toà lâu đài, Hứa Niệm Hi thầm tán dương, cô dụ dỗ cậu nhóc chơi trò khác, nếu thắng sẽ có khen thưởng.
Diệp Bảo Bảo vui vẻ, múa may tay nhỏ cười cười, trò chơi bắt đầu, Hứa Niệm Hi giấu đôi tay ở sau người, hỏi Diệp Bảo Bảo mảnh giấy nằm bên tay nào.
“Ở……” Diệp Bảo Bảo tròn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm cánh tay Hứa Niệm Hi, ngón tay để trong miệng ra vẻ suy nghĩ cực kỳ nghiêm túc, sau một lúc lâu mới cất giọng non nớt mà nói: “Ở chỗ này.”
Nhóc chỉ tay trái, Hứa Niệm Hi cũng không đổi, trực tiếp lấy ra tay trái, quả nhiên, trong lòng bàn tay là một mảnh giấy nho nhỏ.
Diệp Bảo Bảo đoán đúng, quơ chân múa tay mười phần vui vẻ, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn vặt, Hứa Niệm Hi cũng không nuốt lời, cầm một viên kẹo đường lột ra xong bỏ vào trong miệng nhóc.
“Bảo Bảo thật thông minh" cô cười rộ lên, giơ ngón tay cái về phía Bảo Bảo.
Diệp Bảo Bảo hứng thú, quấn lấy Hứa Niệm Hi tỏ ý muốn chơi tiếp, không ngờ cũng kiếm được không ít đồ ăn ngon, chơi được một lúc nhóc mệt mỏi, tựa vào ngực cô ngủ say mê.
Một lần nữa ngồi ở ghế, cô một tay ôm lấy nhóc, tầm mắt dừng ở trên khuôn mặt tròn mềm của Diệp Bảo Bảo.
Nếu có bé con ngoan ngoãn kêu mình là mẹ …… Hô hấp chợt cứng lại trước mắt phảng phất đã xuất hiện cảnh tượng như vậy, cô nắm tay phải bảo bảo, Phó Ninh Xuyên nắm tay trái bảo bảo, một nhà ba người ở công viên tản bộ, rồi sau đó bảo bảo nháo muốn mẹ ôm, nhưng lại được Phó Ninh Xuyên một tay bế lên, một cái tay khác vững vàng mà nắm tay cô ……
Rất bình yên.
Hoảng thần trở về, Hứa Niệm Hi có chút đỏ mặt mà rũ mắt, một lát sau khóe môi gợi lên ý cười đạm mạc.
Bỗng nhiên thật muốn có đứa con của riêng mình……
******
Phó Ninh Xuyên tan tầm liền trực tiếp đến Vệ gia, Vệ lão gia Vệ phu nhân rất nhiệt tình, anh nhìn chung quanh, Vệ Gia Lam cũng không có ở nhà.
Trên bàn trà trước mặt đặt một chén trà nóng, Vệ phu nhân ngồi xuống ở trước mặt anh, thân thiện trò chuyện một vài đề tài.
Nói vòng vo vài câu, cuối cùng vẫn vào vấn đề chính.
“Ninh xuyên, Gia Lam đã về nước, cháu biết chưa?” Vệ phu nhân quan sát nét mặt Phó Ninh Xuyên, cẩn thận hỏi.
Anh gật đầu.
Vệ phu nhân sắc mặt vui vẻ: “Vậy…… hai đứa đã gặp nhau chưa?”
Phó Ninh Xuyên thầm nghĩ, nếu trên đường nhìn lướt qua thì cũng coi như là có, vậy là gặp rồi.
Xem anh gật đầu Vệ phu nhân càng cao hứng, phảng phất đã thấy cơ hội tái hợp của hai người trong tương lai, bà duỗi tay đặt lên tay anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Lời bác muốn nói kì thật cháu nhất định cũng biết.” Vệ phu nhân cười cười, “Hai vợ chồng bác cũng không rõ năm đó vì sao mà hai đứa chia tay, nếu là bởi vì Gia Lam nói muốn xuất ngoại, kỳ thật không phải lỗi của Gia Lam, là bác trai cháu nhất định phải bắt con bé đi.”
Nghe vậy Phó Ninh Xuyên lắc đầu: “Bác gái, không phải vì chuyện này.”
Vệ phu nhân lại hỏi: “Vậy vì sao? Nói thật bác thật sự rất muốn cháu làm rể nhà bác, cũng cảm thấy cháu với Gia Lam nhà chúng ta rất xứng đôi, đương nhiên nếu các cháu có thể tái hợp, bác và bác trai sẽ rất vui.”
Rũ rũ mắt, anh vẫn chưa trả lời, nguyên nhân anh sẽ không nói cho bọn họ.
“Bác gái, cháu và cô ấy sẽ không tái hợp được nữa.” Sau một lúc lâu, anh nhàn nhạt nói tiếp.
Sắc mặt Vệ phu nhân khẽ biến: “Vì sao?”
Lúc này anh cong khóe môi, không thay đổi sắc mặt nhẹ nhàng rút tay mình về, anh nhìn Vệ phu nhân đang nghi hoặc, giọng nói lạnh nhạt: “Bởi vì cháu đã kết hôn.”
Vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở ra, một bóng hình duyên dáng đứng cạnh cửa, đôi mắt to gắt gao nhìn anh.
“Ninh Xuyên……”
******
Vệ Gia Lam vốn còn ở bên ngoài, cùng Vệ lão gia gọi điện thoại, Vệ lão gia lại không cẩn thận tiết lộ Phó Ninh Xuyên hôm nay sẽ đến, vừa nghe được tin tức, trong lòng cô ta vui vẻ, cái gì cũng mặc kệ liền lập tức vọt về đây.
Nhưng cô ta không nghĩ tới, vừa về liền nghe thấy lời nói lãnh đạm đến cực điểm của anh, giống như một cái gai nhọn sắc bén, trực tiếp đâm cô ta đầy thương tích.
“Gia Lam……” Vệ phu nhân cứng đờ, lời còn chưa dứt.
Vệ Gia Lam không tin nổi, đi một bước về phía anh, đứng yên sau trừng mắt anh: “Anh……”
Phó Ninh Xuyên nhìn Vệ Gia Lam không quá một giây, không lưu tình chút nào mà dời đi, anh một lần nữa nhìn về phía Vệ phu nhân.
“Bác gái, hôm nay cháu đến đây chính là muốn nói chuyện này rõ ràng, cháu đã kết hôn, hơn nữa cháu rất yêu vợ cháu, cho nên……” Anh không nói thêm gì nữa, ý vị rõ ràng.
“À…… Như vậy sao,” Vệ phu nhân tiếp tục cứng đờ, “Chuyện từ khi nào?”
“Cách đây không lâu.”
Vệ phu nhân gật đầu: “Chúc mừng cháu.”
“Cảm ơn bác.”
Không khí lập tức trầm xuống, Phó Ninh Xuyên nhìn nhìn thời gian, biết đã đến giờ Hứa Niệm Hi tan làm, vì thế đứng đứng dậy: “Bác gái, cháu phải đi về nấu cơm cho vợ cháu, cháu đi trước.”
Vệ phu nhân e hèm.
Anh chân dài, đi rất nhanh, ra đến cổng, ngay lập tức phải lên xe rời đi, lúc này Vệ Gia Lam lao tới, một phen chặn cửa xe.
“Ninh Xuyên……” Cô ta rưng rưng đôi mắt nhìn anh, tựa hồ muốn nhìn thủng ra một lỗ trên mặt anh vậy.
Vệ Gia Lam cứng lại: “Ninh Xuyên, là em, em đã trở về……”
Anh lạnh lùng hắng giọng.
Thấy anh lạnh nhạt như vậy, Vệ Gia Lam nhắm mắt trực tiếp hỏi: “Ninh Xuyên, người anh yêu nhất không phải là em sao? Vì sao anh lại để em qua một bên mà muốn kết hôn với người khác?”
Nghe vậy Phó Ninh Xuyên vẫn chưa có quá lớn phản ứng: “Tôi nghĩ Vệ tiểu thư đã hiểu lầm, tôi yêu nhất chính là vợ tôi, nếu yêu nhau đương nhiên muốn kết hôn rồi.”
Vệ Gia Lam sắc mặt trắng bệch: “Nhưng mà……”
“Nếu Vệ tiểu thư không có chuyện gì nữa, mời buông tay!”
Cô ta hoảng thần, tay liền buông ra, Phó Ninh Xuyên lên xe, khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Nhưng lúc này Vệ Gia Lam hoàn hồn, đột nhiên ngăn ở trước xe.
“Ninh Xuyên, anh thật sự đã quên em sao? Thật sự không cần em sao?”
Trong xe, Phó Ninh Xuyên lãnh đạm đảo qua, dẫm chân ga trước, anh nhàn nhạt nói: “Sẽ không có cơ hội nào nữa, hết hy vọng đi!”
Xe vụt biến mất.
Vệ Gia Lam còn chưa hồi thần lại, nước mắt cũng đã từng giọt rơi xuống, bỗng nhiên cô ta ngồi xổm xuống, chôn mặt giữa hai đầu gối khóc không thành tiếng.
******
Tan làm, Hứa Niệm Hi dọn dẹp mọi thứ ổn thỏa rồi tiến tới ôm Diệp Bảo Bảo ra về, cô đang từ toà nhà đi ra, trước người bỗng chốc xuất hiện một bóng đen.
Ngước mắt lên vừa thấy, cô lui về phía sau một bước.
Người trước mặt là Lạc Sanh, anh ta đợi ở đây đã lâu, cuối cùng cũng gặp được cô, nhưng tầm mắt nhanh chóng chuyển sang Diệp Bảo Bảo, con ngươi tối đen đầy vẻ tức giận.