Mấy năm qua chưa từng nghe lại giọng nói này, lúc này nghe thấy lại cảm giác phảng phất như chuyện đã từ thế kỷ trước, Phó Ninh Xuyên trầm mặc, không chờ anh trả lời, đầu bên kia đã tiếp tục nói.
“Anh nhất định biết em là ai, Ninh Xuyên, em về rồi, chúng ta có thể gặp mặt nhau không?”
Phó Ninh Xuyên ngây ra môt lúc mới hoàn hồn, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, lãnh đạm hỏi:
“Cô là ai?”
Vệ Gia Lam cứng lại.
“Ngượng ngùng tiểu thư, xem ra cô gọi nhầm số rồi.”
Nói xong Phó Ninh Xuyên trực tiếp cắt đứt điện thoại. tiếp tục đi về văn phòng.
Cùng lúc đó tại sân bay.
Giọng máy móc lạnh băng thông báo ở đại sảnh không ngừng vang lên lặp lại, Vệ Gia Lam ngồi ở ghế nghỉ chân, nhìn màn hình di động tối đen cười khổ.
Anh cố ý, cô ta biết, anh đối với việc đó vẫn còn để ý.
Trầm mặc cất di động, cô ta để tay lên hành lý trước mặt, nhìn chằm chằm đầu gối của mình phát ngốc.
Anh sao có thể hỏi cô ta là ai? Anh sao có thể không biết cô ta là ai?
Khóe môi nở nụ cười khô khốc, Vệ Gia Lam hít một hơi thật sâu.
Nhớ tới việc là Phó Nhất Phong nói, cả người cô ta đều khó chịu, người đàn ông đã từng muốn cùng cô ta kết hôn, hiện giờ lại cưới người khác, lại thành chồng của người khác.
Cho dù đã cùng anh chia tay nhiều năm như vậy, nhưng cô ta vẫn không có cách nào để quên anh, không muốn cứ đơn giản như vậy mà chắp tay nhường lại người đàn ông này
Khẽ thở dài, Vệ Gia Lam đứng lên, từ từ đi ra khỏi sân bay.
Đồ vật thuộc về cô ta, cô ta một phân một hào đều sẽ không nhường cho người khác! ( Beta: * Khẹt * * Khịt nước mũi * * Chép chép miệng *)
******
Lúc ngồi trên xe taxi, khi tài xế hỏi địa chỉ Vệ Gia Lam mới nhớ tới, cô ta không nghĩ sẽ về nhà.
Dứt khoát trực tiếp đến nhà Phó Ninh Xuyên.
Báo tên một tiểu khu, Vệ Gia Lam cũng muốn xem như đi thử vận khí, nhiều năm như vậy cô ta cũng không rõ ràng lắm liệu anh có còn ở nơi đó không.
Bất quá lúc tới nơi, Vệ Gia Lam khẳng định anh còn ở, hơi thở sinh hoạt rõ ràng như vậy, quần áo treo bên ngoài tất cả đều là phong cách của anh, không phải là người khác.
Cao hứng phấn chấn đi thuê nhà, lại bị thông báo những căn ngà gần đó đã có người ở hết, Vệ Gia Lam có chút thất vọng, chỉ có thể lui một bước chọn nhà đối điện nhà Phó Ninh Xuyên.
Chọn phòng ở tầng không sai biệt lắm, tuy xa nhưng miễn cưỡng nhìn cũng có thể mơ hồ thấy phòng khách, cho dù chỉ như vậy cô ta cũng thỏa mãn.
Phòng ở đại khái đã lâu không có người ở, thoạt nhìn tro bụi phủ khắp nơi, có chút dơ bẩn. Cô ta không còn cách nào, chỉ có thể tự mình quét dọn, thật lâu mới có thể đem toàn bộ phòng ở quét tước sạch sẽ.
Ngay sau đó liền đi siêu thị, mua một ít đồ dùng chuẩn bị cho sinh hoạt, đặc biệt là chăn nệm, cô ta tùy ý cầm vài món bỏ vào trong xe mua sắm, sau đó đi tới khu rau quả chọn nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối.
Chờ đến khi mua sắm xong đã là rất lâu sau, Vệ Gia Lam về nhà đem giường đệm trải tốt, sắp xếp xong mọi đồ vật, mới có thể dừng lại nghỉ ngơi.
Ở nước ngoài mấy năm, những thứ như này cô ta đã sớm tự học được, cô ta vốn tưởng rằng mình sẽ mãi ở nước ngoài sinh sống, không nghĩ tới một tin tức anh kết hôn có thể làm cô ta hoảng hốt lập tức gấp trở về.
Kỳ thật anh vẫn ảnh hưởng rất lớn với cô ta.
Khóe môi nở nụ cười, Vệ Gia Lam cầm lấy ly trà trên bàn uống mấy hớp, lại xoa xoa eo đau nhức, thay đổi tư thế tiếp tục nghỉ ngơi.
Ngồi một lát cuối cùng cũng tốt lên một chút, cô ta đứng dậy đi đến bên cửa sổ, từ góc độ này nhìn đến nhà Phó Ninh Xuyên, đại khái chỉ có thể nhìn thấy một chút phòng khách, bất quá lúc này nhà anh vẫn kéo rèm che, cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này, nhất định là anh đang đi làm.
Nhìn nửa ngày, Vệ Gia Lam thu hồi tầm mắt, cô ta lại ngồi trên sô pha một lát, tính toán đi xuống lầu tản bộ.
Tiểu khu này so với mấy năm trước vẫn giống nhau, mỗi một con đường Vệ Gia Lam đều quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, năm đó anh nắm tay cô ở trong tiểu khu này tản bộ, đi khắp mỗi một góc gách.
Ngẫm lại đều là những hồi ức tốt đẹp, nếu năm đó không có phát sinh sự kiện kia, có lẽ hai người đã sớm kết hôn, hiện tại có lẽ còn có thể có con rồi.
Đáng tiếc…… Vệ Gia Lam dừng bước chân, rũ mắt thở dài. Năm đó sự việc đã phát sinh, vô luận hiện tại hối hận cỡ nào, đều không có cách quay ngược thời gian mà làm lại từ đầu, cô ta chỉ hy vọng, hiện tại quay đầu, tất cả vẫn còn kịp.
Tiếp tục đi phía trước, Vệ Gia Lam bất tri bất giác đi tới dưới lầu nhà Phó Ninh Xuyên, cô ta đứng nhìn lên tầng nhà đó, khóe môi dần dần gợi lên nụ cười thỏa mãn.
Cái phòng ở kia……
Năm đó cô ta đi ra đi vào không biết bao lần, tuy rằng chưa lần nào ngủ lại ở nơi đó, nhưng cũng có không ít hồi ức. Như anh ôm cô ta cùng nhau xem TV, như ở phòng bếp anh nấu cơm cho cô ta, như chính anh làm bánh kem chúc mừng sinh nhật cho cô ta……
Tuy rằng hiện tại đều đã qua nhiều năm m, trong lòng cô ta lại phảng phất như chỉ mới là ngày hôm qua, mỗi chi tiết đều nhớ rõ ràng.
Đứng ở dưới lầu một lát, Vệ Gia Lam mới lưu luyến rời đi, khi tiến vào thang máy, cô rũ mắt.
Trước kia là của cô ta, chỉ cần cô ta nguyện ý quay đầu, về sau nhất định vẫn sẽ là của cô ta!
******
Lúc Hứa Niệm Hi làm việc, vốn dĩ bụng chỉ đau một chút nhưng không hiểu sao càng ngày càng đau, cô nhíu nhíu mày, vẫn đứng dậy đi văn phòng giao tư liệu.
Đem đồ đã làm tốt giao cho chủ biên, Hứa Niệm Hi xoay người định rời đi, có lẽ sắc mặt cô quá mức khó coi để Tiêu Hà nhìn ra.
“Em làm sao thế? Sắc mặt lại kém như vậy.”
Hứa Niệm Hi bước chân dừng một chút, vì vẫn luôn đứng nên bụng đau lại càng thêm khó nhịn, cô quay đầu lại khó khăn kéo ra nụ cười, lắc đầu:
“Không có việc gì chủ biên, em đi về trước tiếp tục làm việc.”
Nói xong cô lập tức rời đi, căn bản không cho Tiêu Hà cơ hội tiếp tục quan tâm.
Đến khi ngồi trên ghế làm việc, Hứa Niệm Hi xem như biết tại sao bụng lại đau thế này, cảm giác đau quen thuộc như vậy, cô đúng là vô ý mới không để trong lòng.
Ôm bụng nằm bò trên bàn một lát, sắc mặt cô đã trắng bệch, tìm xem trong ngăn tủ có dư lại băng vệ sinh của tháng trước không, kết quả một cái cũng không có, cô cắn cắn môi.
Bụng càng ngày càng đau, dưới thân tựa hồ như đã chảy máu, Hứa Niệm Hi vốn dĩ nghĩ muốn tự mình đi ra ngoài mua, nhưng thân thể thế này động cũng không dám động, cô nằm bò trên bò, khó chịu đến một câu củng không muốn nói.
“Kêu cái gì mà kêu?”
Chu Khả vừa vặn đi qua, thấy cô nằm trên bàn vẫn không nhúc nhích, trong lòng tự nhiên đoán được tại sao, lại không để ý mà cười nhạo.
Hứa Niệm Hi bụng đau, căn bản không có sức lực đáp trả cô ta, trực tiếp làm lơ, cô nhẹ nhàng ấn bụng, chờ hơi tốt lên một chút, mới từ trong cặp lấy di động ra.
Mở danh bạ, Hứa Niệm Hi cũng không thấy rõ liền ấn gọi, Ôn Lộ hôm nay đi ra ngọai làm hoạt động, cô tính toán nhờ Ôn Lộ hỗ trợ mua đồ về đây.
Điện thoại rất nhanh được nhận, Hứa Niệm Hi mồ hôi lạnh ròng ròng căn bản không đợi đối phương nói chuyện, thẳng thắn yêu cầu đồ vật, âm thanh cô rất nhẹ, yếu ớt tựa như một trận gió là có thể thổi tan.
“Hãng em dùng chị cũng biết, em chờ chị, nhanh một chút nha!”
Nói xong cô nhắm hai mắt cúp điện thoại, cố gắng ngẩng đầu tiếp tục công tác.
******
Tiết học hôm nay đã kết thúc, nhưng Phó Ninh Xuyên vẫn như cũ ở văn phòng, có không ít học sinh có vấn đề muốn hỏi, anh cũng kiên nhẫn trả lời từng người.
Buổi sáng cứ như vậy kết thúc, Phó Ninh Xuyên nhìn nhìn thời gian, đã tới giờ có thể đi ăn cơm trưa, nhưng thời điểm anh đứng dậy, đột nhiên có học sinh tò mò.
“Phó lão sư, lần trước chị gái ở trong văn phòng, là vợ của phó lão sư sao?”
Phó Ninh Xuyên tuy rằng luôn lạnh mặt, nhưng lúc dạy học vẫn luôn rất tốt, lại có diện mạo không tồi, rất nhiều học sinh thích anh, từ lần trước có học sinh biết Phó Ninh Xuyên kết hôn, tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, nhưng vẫn là có cá biệt những người chưa thấy qua Hứa Niệm Hi nên không quá tin tưởng, lúc này liền đánh bạo tự mình hỏi một chút.
Phó Ninh Xuyên dừng một chút, tự nhiên gật đầu, nói ừ
Phó Ninh Xuyên chính miệng thừa nhận, học sinh muốn không tin cũng không được, chỉ có thể cảm thán đi ra khỏi văn phòng. Phó Ninh Xuyên cũng chuẩn bị ra cửa, nhưng lúc này di động vang lên.
Vừa thấy màn hình biểu hiện là cô, đôi mắt Phó Ninh Xuyên sáng lên một chút chớp mắt, anh nhanh chóng tiếp điện thoại, nhưng không đợi anh mở miệng, thanh âm suy yếu của cô liền truyền tới.
Đại khái là gọi lộn số đem anh thành Ôn Lộ, đọc một dãy đồ vật muốn mua xong, lại nói anh mua hãng cô thường dùng.
Phó Ninh Xuyên vốn dĩ muốn hỏi cô là hãng nào, điện thoại cũng bị cô cúp luôn, đôi mắt trầm xuống, lập tức cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Tới cửa hàng tiện lợi, Phó Ninh Xuyên vừa đi vào liền có người bán hàng nhiệt tình đi lên dò hỏi anh muốn mua gì, vốn dĩ anh tưởng phải tự mình chọn, ngẫm lại kỳ thật căn bản không biết mua hãng gì, đành phải mở miệng hỏi.
Người bán hàng nghe Phó Ninh Xuyên muốn mua băng vệ sinh, sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc, đầu năm nay người nguyện ý tự mình mua cho cái này bạn gái thật sự quá ít, đặc biệt người đàn ông có diện mạo đẹp.
Nhanh chóng mang Phó Ninh Xuyên đi tới một loạt kệ để hàng, người bán hàng hỏi:
“Tiên sinh, bạn gái ngài yêu cầu loại chiều dài nào?”
Phó Ninh Xuyên ngẩn ngơ, phóng mắt nhìn các loạt băng đóng gói hoa hoè loè loẹt căn bản xem không hiểu, anh mặt không đổi sắc nắm tay khụ một tiếng:
“Không biết.”
Nghe vậy người bán hàng ngẩn ra, cũng hiểu được vị tiên sinh này là lần đầu tiên làm loại việc này, lập tức phản ứng nhanh giới thiệu một ít hảng mà các cô gái ngày thường tương đối thích dùng, Phó Ninh Xuyên vẫn nghe không hiểu, nghe xong lúc sau dứt khoát mỗi cái mua một bao.
Cuối cùng là xách theo một bao lớn băng vệ sinh ra cửa, tới khi Phó Ninh Xuyên đi ra cửa vẫn có thể nghe thấy mấy người bán hàng bên trong nhỏ giọng thảo luận, anh lên xe, làm lơ những âm thanh này, lái xe đến tiệm thuốc gần đó.
Như trên mạng chỉ dạy, anh giúp Hứa Niệm Hi mua đường đỏ trà gừng xong, lập tức chuyển hướng lái xe đi công ty.
******
Thời điểm Phó Ninh Xuyên đến công ty, Hứa Niệm Hi đã đau đến không thể nhúc nhích, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy làm cô thoạt nhìn càng thêm nhu nhược. Anh đi qua, mới phát hiện Tiêu Hà cũng ở bên cạnh.
Cùng Tiêu Hà đối mắt, Phó Ninh Xuyên nhàn nhạt gật đầu, sau đó trực tiếp cởi áo khoác.
Cô đang nhắm hai mắt ở nghỉ ngơi, cảm giác được có người chạm vào mình, đấu tranh một lúc lâu mới giãy giụa mở mắt ra, thấy không phải Ôn Lộ mà là anh, trong mắt chợt lóe qua kinh ngạc.
“Anh……”
“ Đừng nói chuyện.” Anh cầm áo khoác giúp cô che phần phía dưới, dùng sức một chút liền đem cô bế lên, anh nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Hà.
“Tôi giúp cô ấy xin nghỉ nửa ngày……”
Tiêu Hà rốt cùng cũng rõ ràng, lập tức đồng ý, lo lắng nhìn Hứa Niệm Hi.
Thật đáng tiếc, Phó Ninh Xuyên không cho Tiêu Hà cơ hội tiếp tục nhìn cô, anh hơi hơi nghiêng người một chút, mặt không biểu cảm đem cô dấu trong lồng ngực mình.
Làm lơ ánh mắt mọi người, anh sắc mặt nhàn nhạt ôm cô xuống lầu, mở cửa sau xe nhẹ nhàng để cô nằm xuống, đem áo khoác của mình lót dưới thân cô, giúp cô che lại chỗ máu đỏ tươi kia.
Đi nửa vòng trở lại trên ghế điều khiển, anh nhanh chóng khởi động xe, ở kính chiếu hậu đối diện với ánh mắt cô, nhẹ giọng nói: