Buổi sáng lúc Hứa Niệm Hi thức dậy thì phát hiện mình đang nằm trong lòng Phó Ninh Xuyên, quan trọng hơn là cô giống như con bạch tuộc tám chân quấn lấy anh, cô trợn mắt há mồm lập tức co rúm tay chân lại.
Lúc cô thức dậy thì anh dường như vẫn đang ngủ, sau khi xuống giường cô nhẹ nhàng duỗi cái eo, định trở về phòng lấy quần áo.
“ Quần áo ở trong tủ.” Đằng sau truyền đến một giọng nói, Hứa Niệm Hi dừng bước chân, kinh ngạc quay đầu.
Anh đã tỉnh, ánh mắt thoạt nhìn rất thư thái, nhẹ nhàng chỉ chỉ tủ quần áo。
“Bên trái là của em.”
Cô trợn to mắt, ngơ ngác đi qua mở cửa tủ, chiếu vào mi mắt chính là quần áo của cô, từ nội y đến ngoại y phân ra rất rõ ràng, còn bên phải đều là quần áo của anh, cũng phân ra rất tỉ mỉ.
Hứa Niệm Hi có chút phản ứng không kịp, quần áo của cô chuyển đến đây lúc nào vậy?
Nhưng mà cô cảm giác hình như Phó Ninh Xuyên không muốn giải thích, cô duỗi tay chuẩn bị lấy đồ ra để đi thay thì từ đằng sau có một thân thể ấm áp dựa vào cô, anh hơi hơi khom lưng, rất nhanh liền cầm quần áo đi ra ngoài.
“ Anh đến phòng khách.” Anh tiện tay đóng cửa, Hứa Niệm Hi ngây ngốc, mãi một lúc sau mới cử động.
Cảm giác chung sống thực sự lúc này mới chậm chạp đánh ập tới, cô vỗ vỗ khuôn mặt.
******
Vẫn như thường lệ là anh đưa cô đến công ty, Hứa Niệm Hi vừa đến thì làm không ít công việc, chạy lên chạy xuống đến nỗi khiến cô mệt quá sức, không dễ dàng mới có thời gian đến phòng trà nước rót cốc nước, lại đụng phải người không muốn gặp.
Quét mắt nhìn một cái, Hứa Niệm Hi căn bản không muốn để ý đến cô ta, đợi cốc nước đã rót đầy, cô trực tiếp xoay người.
“ Hứa Niệm Hi,” chợt bị Chu Khả gọi lại, Hứa Niệm Hi không quay đầu
“ Tôi nghĩ cô nên biết một chuyện.”
“ Chuyện gì?”
Chu Khả bước tới, khuôn mặt trang điểm mỹ diễm hơi ngẩng lên, cô ta cười:
“ Tôi nghĩ cô nên để Phó Ninh Xuyên đi luyện một chút kỹ thuật lái xe, để tránh không có việc gì lại đụng vào xe của người khác.”
Hứa Niệm Hi nhướng mày: “ Cô có ý gì?”
“ Thì là nghĩa trên mặt chữ, anh ta đụng phải xe của tôi, phí sửa chữa cũng không ít đâu.” ( Beta: Phải nói là mẹ này như con điên:v)
Nhắc đến chuyện này, Hứa Niệm Hi mới nhớ đến vết xước trên nắp xe, cô đắc ý liếc mắt nhìn Chu Khả một cái, lại nghĩ đến lúc đó Phó Ninh Xuyên thái độ lãnh đạm, đại khái đoán được chuyện là như thế nào.
Thật là, người lười để ý chó, còn bị chó cắn ngược lại một phát!
Nghĩ đến đây Hứa Niệm Hi câu môi nở nụ cười, cô nhìn thẳng Chu Khả, nhàn nhạt nói:
“ Tôi thực sự phải để Ninh Xuyên đi luyện kỹ năng lái xe lại một chút ”
Chu Khả khoe khoang nói: “ Đúng vậy......”
Nhưng không đợi Chu Khả nói tiếp, Hứa Niệm Hi liền tiếp tục nói:
“ Tôi nhớ trước đây có nhìn thấy trên nắp xe anh ấy có một vết xước, nghĩ lại chắc là bị người lái có kỹ thuật lái xe còn kém hơn anh ấy chạm phải, lúc tôi hỏi anh ấy, anh ấy cũng lười để ý đến người đó, thật ra hiện tại tôi nghĩ cũng đúng, chó cắn tôi một phát, lẽ nào tôi còn phải cắn lại mới phải?”
“ Cô!” Chu Khả trừng lớn đôi mắt, ngực phập phồng, hiển nhiên là tức giận không nhẹ.
“ Tôi còn có việc, về làm việc trước đây.”
Hứa Niệm Hi lại cười, khoan thai xoay người rời đi.
Cho dù cắn một miệng mao cũng phải tức chết cô ta.
******
Bữa trưa Hứa Niệm Hi vẫn đi ăn cùng Ôn Lộ, trong lòng Ôn Lộ vẫn nghĩ đến sự việc ngày hôm qua, khi có cơ hội liền bắt đầu hỏi.
Đại khái là giải thích một chút, Hứa Niệm Hi cũng không nói nhiều, chỉ nghĩ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, cô không nhịn được liền nói với Ôn Lộ.
“ Hai người trước đây luôn chia phòng ngủ?”
Ôn Lộ kinh ngạc nói: “ Làm gì có chuyện vợ chồng mà chia phòng ngủ?”
Hứa Niệm Hi trầm mặc, Ôn Lộ lập tức bắt đầu lải nhải, giống y đúc lời nói lúc cô nói với ba khi biết hai người chia phòng ngủ.
Không nghe tiếp được nữa, Hứa Niệm Hi đành phải ngắt lời, nói với Ôn Lộ hôm qua bọn họ đã ngủ chung một phòng.
Nghĩ đến sáng nay cô như con bạch tuộc quấn lấy anh, mặt hơi nóng lên.
“Vậy mới đúng chứ!” Ôn Lộ liếc cô một cái
“ Nói về chuyện ba cậu bảo hai người sinh con, cậu nghĩ như thế nào?”
Hứa Niệm Hi cứng đờ, cắn cắn môi.
“ Thật ra cách làm của ba cậu cũng có thể hiểu, chú ấy tuổi cao rồi, dù sao cũng là già nhờ con, chung quy thì vẫn muốn ôm cháu hơn người khác một chút.”
Những đạo lý này, Hứa Niệm Hi đều biết, cô lặng lẽ nghe, chiếc đũa đang gắp đồ ăn trong tay lại hạ xuống.
“ Cậu đối với Phó Ninh Xuyên cũng không phải là không có cảm giác, hơn nữa tình cảm có thể bồi dưỡng mà”
Ôn Lộ nói, “ Nếu có thể thuận theo tự nhiên, sinh đứa con cũng không tồi nha, bảo bối vừa giống cậu vừa giống anh ấy, rất đáng yêu.”
Đã giống cô lại giống anh, trong lòng Hứa Niệm Hi đã bất giác bắt đầu bổ não, nghĩ đến một đứa bé mềm mại nhào vào lòng gọi baba mama, cô chỉ cảm thấy lòng mình tan chảy rồi.
Nghĩ linh tinh một lát, lúc Hứa Niệm Hi hoàn hồn mới phát hiện dường như cô càng tiếp nhận anh rồi.
Nhắc đến vấn đề con cái cô cũng không giống như trước đây cảm giác kỳ quái.
“Ừm.” Cô nghĩ nửa ngày mới đáp lại: “ Nói tiếp đi.”
Bây giờ nghĩ những cảm giác này đều vô dụng a, cứ thuận theo tự nhiên vậy!
******
Phó Ninh Xuyên biết ba mẹ sẽ biết, nhưng không nghĩ đến là nhanh như vậy., nhận điện thoại lúc tan học, họ yêu cầu anh về nhà một lát, anh có một chút kinh ngạc.
Sau khi cúp điện thoại, anh ngồi im trên ghế một lúc, mới nghĩ đến gọi điện thoại cho cô. Cô có lẽ đang bận, sau một lúc mới nghe.
Nghe thấy âm thanh mềm mại, Phó Ninh Xuyên chỉ thấy những phiền muộn trong lòng đều bị đánh tan đi rất nhiều, anh chỉ giải thích đơn giản, một chút nữa phải về nhà, nếu lúc tan làm thấy anh không đến đón thì tự mình gọi xe về.
Hứa Niệm Hi nghe thấy anh phải về nhà liền rất kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi: “ Có phải là........” có phải là ba mẹ biết rồi không.
Phó Ninh Xuyên ừ một tiếng, khiến cô thả lỏng, lại dặn dò một lúc mới cúp điện thoại.
Anh có thể đoán được ba mẹ muốn nói gì, chỉ là những việc này anh sớm đã không muốn nghĩ, càng không muốn giải thích.
Sự việc đã qua rất lâu rồi, anh sớm đã chết tâm, không thể quay đầu.
******
Về đến nhà, Phó Ninh Xuyên im lặng ngồi trên sô pha, đợi ba mẹ hỏi vài việc không liên quan, sau đó mới vào vấn đề chính.
“ Ninh Xuyên, mẹ nghe nói, con cùng một cô gái lĩnh chứng rồi?”
Cúc Thanh Bình cũng là nghe người khác nói, mới đầu bà không tin, nhưng hiện tại xem sắc mặt của con trai thì chuyện này có lẽ là thật.
Cúc Thanh Bình thở nhẹ một hơi, may mà không phải trêu đùa con cái nhà người ta, bà ép mình chấp nhận tin tức là con trai mình đã kết hôn, rồi hỏi rất nhiều vấn đề liên quan đến Hứa Niệm Hi.
Phó Ninh Xuyên hỏi gì đáp nấy, lúc nhắc đến cô thì mặt mày đều nhu hòa hơn rất nhiều, anh nói: “ Cô ấy rất tốt, con rất thích cô ấy.”
Cúc Thanh Bình: “ Con thích thì tốt rồi.”
Không khí trầm lắng một lúc, Phó Thành Nghiệp tiếp lời:
“ Có thời gian thì đưa về nhà, ba mẹ muốn gặp con dâu một chút.”
Phó Ninh Xuyên rất nhanh liền nhận lời.
Lại nói thêm vài câu chuyện, thật ra trong lòng Cúc Thanh Bình vẫn còn có một vấn đề rất rối rắm, dồn nén nửa buổi vẫn không kìm nén nổi.
“ Ninh Xuyên à, mẹ hỏi con, con với Niệm Hi lĩnh chứng, Gia Lam có biết không?”
Anh nghe xong liền nhíu mày hỏi lại: “ Tại sao phải nói cho cô ta biết?”
Cúc Thanh Bình nghẹn lại: “ Dù sao trước kia hai đứa.......”
Phó Ninh Xuyên không nhẫn lại: “ mẹ cũng nói là trước đây, nếu đã là quá khứ thì con sẽ không quay đầu lại.”
Cúc Thanh Bình ồ một tiếng, một lời cũng không nói nữa. Phó Thành Nghiệp bắt đầu nói chuyện, bà liền trầm mặc miên man suy nghĩ.
Mấy năm trước, lúc Phó Ninh Xuyên với Vệ Gia Lam yêu đương, tất cả mọi người bao gồm cả bà và Phó Thành Nghiệp đều cho rằng bọn chúng sau này nhất định sẽ kết hôn, ai biết được là sau đó Vệ Gia Lam lại đột nhiên đi Mỹ.
Lúc đó, Phó Ninh Xuyên cũng đi theo, nhưng sau khi từ Mỹ trở về, hai người chia tay triệt để, mọi người đều cho rằng bời vì chịu không được yêu xa mới chia tay, còn tận tình khuyên bảo, nhưng đều không thay đổi được gì.
Một đoạn nhân duyên tốt đẹp cứ thế mà đứt rồi, nghĩ thế nào thì cũng có chút đáng tiếc, bây giờ Phó Ninh Xuyên kết hôn với người khác, không biết Vệ Gia Lam sau này biết được thì sẽ phản ứng như thế nào.
Lúc này, Cúc Thanh Bình than một tiếng.
Sắp đến lúc ăn cơm, Phó Nhất Phong từ công ty trở về, nhìn thấy Phó Ninh Xuyên, ánh mắt lạnh nhạt không có bất kỳ cảm xúc gì. Mà khi biết được Phó Ninh Xuyên đã kết hôn từ miệng của mẹ, trong mắt anh ta hiện lên một tia sáng.
Lúc ăn cơm, Cúc Thanh Bình nhìn bộ dáng nhắc cũng không muốn nhắc đến Vệ Gia Lam của Phó Ninh Xuyên, vẫn là không cam tâm hỏi vài câu:
“ Ninh Xuyên, lúc đó rốt cuộc tại sao con lại chia tay Gia Lam?”
Trong lòng của bà, Vệ Gia Lam vẫn luôn là một cô con dâu tốt, đến bây giờ cũng không biết lúc đó bọn chúng tại sao lại chia tay.
Phó Ninh Xuyên không nói gì, đến lúc Phó Nhất Phong trả lời giúp: “ Bọn họ không hợp”
Nghe vậy Cúc Thanh Bình liền trừng mắt, mắng: “ Con biết cái gì mà nói loạn.”
Phó Nhất Phong không nói nữa, đôi mắt đen hững hờ đảo qua Phó Ninh Xuyên, khóe môi hơi gợi lên nụ cười lạnh.
Câu chuyện về Vệ Gia Lam rất nhanh liền qua đi, Phó Thành Nghiệp uống vài cốc rượu, lời nói cũng nhiều lên, lời nói thấm thía:
“ Ninh Xuyên, tuy con ở công ty trên danh nghĩa, dù sao cũng là tổng giám đốc, hay là học chút quản lý công ty......”
Lời vẫn chưa nói hết liền bị Phó Nhất Phong bất mãn ngắt lời: “ Ba, năng lực của con không tốt sao?”
Phó Ninh Xuyên chỉ là trên danh nghĩa, công ty do anh ta phó giám đốc quản lí, không có Phó Ninh Xuyên anh ta cũng có thể làm tốt, Phó Thành Nghiệp nói như vậy, hiển nhiên là không tin tưởng anh ta.
“ Ba không có ý đó........” Phó Thành Nghiệp sửng sốt giải thích.
Lời tiếp theo Phó Ninh Xuyên không cẩn thận nghe, chỉ khi ăn xong lên lầu, anh trở về phòng, thuận tiện xem xem có thứ gì cần đem đi hay không.
Đang nhìn thì đằng sau có người mở cửa, Phó Ninh Xuyên không quay đầu cũng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Phó Nhất Phong:
“ Anh kết hôn rồi?”
Anh ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Phó Nhất Phong cũng không lại gần, chỉ đứng tại chỗ cũ châm chọc mỉa mai:
“ Kết hôn cũng tốt, cô ấy sẽ không còn cơ hội nữa!”
Anh ta nói đến chính là Vệ Gia Lam, một khi Phó Ninh Xuyên kết hôn thì cô ta chỉ có thể chết tâm.
Phó Ninh Xuyên lười biếng đáp lời.
“ Nếu đã kết hôn rồi, thì anh phải biết đừng cùng cô ấy có bất kỳ liên hệ gì,”
Phó Nhất Phong cảnh cáo “ Hai người chia tay được mấy năm rồi, sẽ không có cơ hội quay lại!”
Nói xong, Phó Nhất Phong liền rời khỏi, Phó Ninh Xuyên xoay người nhìn về phía cửa, như có chút suy tư.
******
Hôm nay tăng ca, ước chừng tầm 8 giờ Hứa Niệm Hi mới tan làm, Phó Ninh Xuyên quả nhiên chưa đến, cô lên taxi trở về nhà.
Về đến phòng đơn dưới lầu, cô đột nhiên dụi dụi mắt, phía trước xuất hiện một bóng đen, dọa cô lùi lại một bước.
“ Ai?”
Bóng đen từ từ lại gần, khuôn mặt trở nên rõ ràng,Lạc Sanh cười lạnh nắm lấy bàn tay cô, đan xen ngón tay.