Lư Văn Tuệ nói xong liền lẳng lặng nghe đầu bên kia phản ứng, quả nhiên một giây sau đầu bên kia liền truyền đến âm thanh gầm nhẹ.
"Mẹ nói cái gì?"
Lư Văn Tuệ biết trước Lạc Sanh sẽ phản ứng thế này, lập tức nịnh nọt thành thật kể tên của Phó Ninh Xuyên và tình hình gần đây của Hứa Niệm Hi, nói ra toàn bộ.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, chỉ nghe một từ "Được" liền cúp điện thoại. Lư Văn Tuệ ném di động, ngồi xuống mép giường mang vẻ đắc ý.
Kết hôn có là gì? Không phải còn có thể ly hôn sao? Chỉ cần đến phút cuối gả cho Lạc Sanh là được!
Chấm dứt suy nghĩ, Lư Văn Tuệ bước chân uyển chuyển thong thả đi vào phòng tắm.
- ------------
Thời điểm Lư Văn Tuệ gọi điện thoại, Lạc Sanh đang ở công ty. Ánh mắt vẫn dừng trên màn hình hiển thị, kỳ thật anh đã mất kiên nhẫn, bà già này mỗi lần tìm anh ngoại trừ tiền ra thì thật sự không còn gì khác, một chút giúp đỡ anh cũng không có!
Bất quá lần này, tin tức rất hữu dụng, Lạc Sanh vừa nghe tin Hứa Niệm Hi cùng người khác lãnh chứng, anh tức giận đến nổi tư liệu cầm trên tay viết cái gì đều không muốn xem, lập tức kêu trợ lý đi vào.
"Đi tra một người" nhìn nét mặt Lạc Sanh không cảm xúc, trợ lí cũng ngầm hiểu, rời khỏi.
Anh đã đến lúc trở về.
- -------------------
Hứa Niệm Hi tỉnh lại, dần dần mới ý thức được mình nằm hoàn toàn trong lòng ngực Phó Ninh Xuyên, tay để trên ngực anh, cô xấu hổ nhẹ nhành lấy xuống, không ngờ anh mở mắt ra.
"Tỉnh rồi? " Anh hỏi, ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô.
Cô gật đầu, chống cánh tay ngồi dậy, nhìn nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, bây giờ đi xuống vẫn còn kịp.
"Đi thôi! " Cô đứng trước gương chỉnh lại tóc, nhìn anh đứng dậy, xoay người rời đi.
"Đợi chút! " Nghe Phó Ninh Xuyên gọi, cô khó hiểu quay đầu lại, lại thấy anh cầm lược chải chải vài sợi tóc cho cô.
Anh không dùng sức, sự dịu dàng của anh lại đem nơi đó vuốt thẳng. Hứa Niêm Hi nhìn anh chuyên chú, không biết trong lòng tại sao lại sinh một cảm giác vô cùng tự nhiên, ấm áp.
Dáng thế này! Cũng phong độ quá đi?!!
Điều chỉnh lại cảm xúc, mới phát hiện tay đã bị anh dắt lấy, Hứa Niệm Hi bị anh kéo đi phía sau xuống lầu dưới.
"Đi thôi"
Ngay tại thời điểm ngồi xuống bàn ăn, tay anh vẫn như cũ, nắm không buông, bảo mẫu mang đồ ăn lên lén nhìn thấy, còn mỉm cười, liếc mắt nhìn Hứa Niệm Hi một cái, làm cô ngượng ngùng giậy giật ngón tay.
Bàn tay còn lại từ từ thả lỏng, cô sắc mặt tự nhiên cầm đũa. Kỳ thật anh cũng biết nên buông ra, chỉ là càng nắm càng không muốn buông, tay cô mềm mại, anh vô cùng thích.
"Ăn cơm thôi! " Hứa Thụy An thấy hai người ngồi xuống mới nói. Ông nghiêng mặt nhìn bên cạnh không thấy người, không cao hứng mà chau mày lại.
Vẫy tay gọi bão mẫu, Hứa Thụy An nhỏ giọng nói chuyện chỉ đủ hai người nghe thấy.
"Vâng" Bảo mẫu gật đầu, tiến lên phòng lầu trên, thấy Lư Văn Tuệ bước xuống, bầu không khí trên bàn ăn trở nên trầm mặc.
Gắp đồ ăn, Lư Văn Tuệ thỉnh thoảng kinh miệt liếc nhìn hai người, lỗ mũi như có như không hừ mạnh.
"Ninh Xuyên, công việc của con là gì?"Hứa Thụy An bất chợt mới nhớ mình còn không biết nghề nghiệp của con rễ mình là gì.
Phó Ninh Xuyên từ tốn đáp: " Vâng, là Giáo sư đại học"
Không đợi Hứa Thụy An phản ứng, người đàn bà bên cạnh đã gấp không chờ nổi mà cười khinh miệt, trên mặt còn mang theo bảy phần cười nhạo nói: "Giáo sư đại học thì có là gì? Không tiền không thế, hừ! "
"Bà im miệng! " Hứa Thụy An liếc mắt "Lo ăn cơm của bà đi! "
Lư Văn Tuệ không vui: "Thế nào? Sự thật là như thế, giáo sư đại học cũng xứng ở bên Niệm Hi sao? Còn không bằng nghe lời tôi, mau chóng li hôn, Lạc Sanh bây giờ còn độc thân, gả cho cậu ta, đời này đều không cần lo ăn lo mặc. Ông nhìn hiện tại xem, gả cho một tên nghèo kiết xác, có thể thoải mái mà sống sao? "
Hứa Thụy An trừng mắt nhìn bà:"Cách nhìn của đàn bà! Suốt ngày chỉ biết Lạc Sanh, Lạc Sanh, tôi nói cho bà biết, cái tên tiểu tử kia nghĩ cũng đừng nghĩ có thể cưới con gái tôi! Chỉ bằng nó năm đó đã làm những chuyện tốt gì, bà dẹp ngay cái ý tưởng đó cho tôi! "
"Ai mà không có lỗi lầm, còn không cho người ta cơ hội sửa đổi sao? Hiện tại Lạc Sanh có tiền có thế như thế lại không thể cho Niệm Hi một cuộc sống tốt ư? Gả cho cậu ta so với gả cho tên nghèo này khá hơn nhiều, tôi nào có nói sai? " Lư Văn Tuệ đối chọi gay gắt, bất mãn cự tuyệt.
Hứa Thụy An lại lười nói lí với bà, ánh mắt từ ái nhìn Phó Ninh Xuyên:"Ninh Xuyên đừng để ý, bà ấy nói chuyện chính là như vậy. "
Phó Ninh Xuyên lắc đầu, ý bảo mình vẫn chưa để ý.
Hứa Thụy An yên lòng, đứa con rể này thật sự không tồi, bị người khác mắng thẳng mặt mà vẫn thản nhiên không biểu hiện thái độ nào, nhất định trong nhà giáo dưỡng không tồi.
Lư Văn Tuệ không ai để ý tới không cao hứng mà cười lạnh, vùi đầu ăn cơm.
"Nếu đã kết hôn, những lời này ba cũng không nói nhiều, tin chắc các con đều hiểu! " Hứa Thụy An thở dài:"Hứa gia đến đời ba, chỉ có một đứa con gái bảo bối, cũng hy vọng con bé về sau bình yên hạnh phúc, ba tin tưởng con có thể mang đến hạnh phúc cho con bé, nhất định đừng để ba thất vọng. "
Gật đầu. Phó Ninh Xuyên vẫn chưa nói gì nhiều, Hứa Niệm Hi nhìn anh, nhấp môi hơi mỉm cười.
Hứa Thụy An làm sao không nhìn ra hành động vừa rồi của hai đứa, trong lòng vui thầm, ông "khụ, khụ" hai tiếng lại nói:"Bảo bối của Hứa gia giao cho con, ba chờ ôm cháu ngoại, đừng đổ thừa vì công việc mà ném việc này sau đầu... "
Không đợi Hứa Thụy An nói xong, Lư Văn Tuệ đột nhiên quăng đôi đũa trong tay, nổi giận đùng đùng đứng dậy.
"Hứa Thụy An, ông có ý gì? Mở miệng một cái liền nói Hứa gia chỉ có một đứa con gái bảo bối, ông có ghét bỏ tôi có phải hay không?" Lư Văn Tuệ sắc mặt đỏ hồng, mắng to:"Đúng vậy, tôi từ lúc gả vào cái nhà này, không thể sinh cho ông một mụn con, cái này ông có thể trách tôi sao? Ông bây giờ là ghét bỏ tôi đúng không?! "
"Đúng vậy! Tôi là mẹ kế cho nên con cái đến không nghe lời tôi nói, tôi làm sao không muốn con bé tốt chứ, các người một hai đều muốn cách ly tôi đúng không?"
"Đủ chưa? Nói đủ rồi phải không? "Nét mặt Hứa Thụy An không nhịn được, thẳng thừng trừng mắt Lư Văn Tuệ:"Bà tốt nhất là ngồi im lặng ăn cơm cho tôi, hiếm có một ngày bọn nó về nhà, đều bị bà phá hết rồi!!! "
Lư Văn Tuệ nửa cười nửa không:" Đúng vậy, con gái con rể đều ở đây, hạnh phúc quá rồi, chỉ có tôi là ở chỗ này chướng mắt, cũng đúng, tôi còn không đi, còn không phải mặt dày sao? "
Dứt lời, Lư Văn Tuệ xoay người rời đi, tiếng "kọt kẹt" của dép lê vang rung trời, tiếng bước chân dần dần khuất sau cánh cửa, đóng sập cửa thật mạnh.
Có thế thấy tức giận không hề nhẹ.
Hứa Thụy An không nghĩ tới Lư Văn Tuệ sẽ như vậy, còn không cho mình một chút mặt mũi, sắc mặt khó coi cực kỳ, chòm râu bên miệng không ngừng run run, chiếc đũa trong tay đã gãy từ bao giờ.
Trên bàn cơm quá mức an tĩnh, Hứa Niệm Hi cùng Phó Ninh Xuyên đều không nói gì, nhưng thật ra anh vẫn luôn liếc mắt nhìn trộm cô, lo lắng cô sẽ vì Lư Văn Tuệ nói mà khó chịu.
Một bữa cơm chưa bao giờ áp lực thế này, nghe Hứa Thụy An thở dài càng làm cô không thoải mái, cô trầm mặc ăn xong, buông đũa trong tay.
"Con ăn xong rồi? " Hứa Thụy An kinh ngạc, trước mặt cô nhiều đồ ăn như thế lại thế nào chưa động đũa? :"Con ăn thêm một chút nữa đi."
Hứa Niệm Hi lắc đầu, đứng lên, Phó Ninh Xuyên bên cạnh cũng đã ăn xong, bởi vậy đỡ cô cùng đứng dậy.
Đi đến phía trước, Hứa Niệm Hi nhìn ba mình hai mắt u ám, nhẹ giọng nói:"Ba, con vĩnh viễn sẽ không để ba cưới bà ta. "
Hứa Thụy An ngơ ngác, á khẩu không trả lời được.
- -------------
Lần đầu đến nhà gặp ba mẹ còn có thế xem như có chút thuận lợi, nếu không có người đàn bà kia xuất hiện thì tốt hơn nhiều, Hứa Niệm Hi bị Phó Ninh Xuyên giữ đứng ở cửa, anh nói lời từ biệt với Hứa Thụy An:
"Ba, con với Niệm Hi đi trước, lần sau có thời gian sẽ quay lại thăm ba. "
Hứa Thụy An liên tục gật đầu, vào cái tình cảnh này Hứa Niệm Hi lại muốn trốn tránh, cô không dám nhìn thẳng.
Nói đến cùng, Phó Ninh Xuyên đã thay cô nói tất cả.
"Ba, chúng con đi trước. " Hứa Niệm Hi nói tiếp, nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, hai người cùng đi vào thang máy.
Lên xe, tâm trạng Hứa Niệm Hi còn rầu rĩ không vui, cô ngây ngốc nhìn phía trước, Phó Ninh Xuyên ngồi bên cánh lái, quan sát nét mặt cô, mở miệng:"Ba mẹ đã biết, nhà của chúng ta rất nhanh sẽ có tin đồn, anh muốn chuẩn bị tốt cho bọn họ thấy."
Lén lãnh chứng chuyện này ngày từ ban đầu đã biết trước sẽ không giấu được lâu. Chỉ là hai người không nghĩ, sẽ đến nhanh như vậy.
Hứa Niệm Hi không quá để ý:"Không sao, sớm hay muộn cũng sẽ biết", chẳng qua nghĩ đến lúc gặp ba mẹ anh, tâm trạng lại bắt đầu khẩn trương.
"Ừ" Nhìn cô tâm tình không tệ lắm, anh cũng yên tâm, suy nghĩ một vài giây anh khẽ gọi tên cô:"Niệm Hi"
Cô ngẩng đầu, phía trước là đèn đỏ, anh dẫm phạn dừng lại, hai mắt tối tắm nhìn thẳng cô.
"Kết hôn với anh, qua loa lãnh chứng, cũng không làm hôn lễ, em không hối hận sao? "
Nghe câu hỏi của anh, Hứa Niệm Hi từ từ có phản ứng, cô mở to hai mắt, ngơ ngẩn nhìn anh, lòng hỗn tạp, cô không biết cảm xúc hiện tại của mình là gì.
Hối hận sao? Cô tự hỏi chính mình.
Nhớ lại mấy ngày qua, anh đối với cô rất tốt, cô suy ngẫm. Vốn dĩ hai người lén kến hôn, vì lúc trước cô bị Lư Văn Tuệ làm phiền, hơn nữa Ôn Lộ nói Phó Ninh Xuyên bàn chuyện yêu đương với cô cũng có điểm tốt, bởi vậy liền đi kết hôn thôi.
Nghĩ lại, việc này quá hấp tấp lại qua loa quyết định, dường như không có chút trở ngại nào, theo như lời Ôn Lộ nói, đánh bậy đánh bạ nhặt được trân bảo, phải biết quý trọng thật tốt.
Cô ngước mắt nhìn anh, nhẹ nhàng gương ra ba chữ:"Không hối hận!".
Phó Ninh Xuyên nhận được đáp vừa lòng, tiếp tục lái xe, tâm tình trở nên cực tốt, khoé môi tràn đầy ý cười không dễ phát hiện.
Anh cũng vậy. Không hối hận.
- --------------
Rất nhanh đã đến tiểu khu. Phó Ninh Xuyên mở cửa xe, nắm tay cô xuống xe chạm rãi đi vào thang máy.
Cửa thang máy đóng lại.
Theo tầng lầu số dần dần lên cao, qua một lúc lâu, mới có một người từ trong góc tối đi ra,anh ta đứng thẳng tấp, hai con mắt hung ác, nham hiểm, nhìn chằm chằm thang máy.
Tờ giấy trên tay bị siết chặt, đã không còn nhận ra hình dạng ban đầu, bên môi Lạc Sanh mang theo nụ cười lạnh nhạt, anh xoay người rời đi.