Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 8: Lạc thủy

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Con thứ ba của Hoàng đế mười lăm tuổi thụ phong Lạc Thanh vương, đến giờ đã được sáu, bảy năm, ngoài đất phong tại vùng Chiết Giang, có thể nói là nắm giữ thiên hạ tài phú sánh cùng với quốc khố. Thẩm Trầm Hân ôm tiểu thế tử, cũng không vội tới Vương phủ, kêu Thất môn chủ đi tới một nơi tĩnh lặng, chính mình lấy ra một cái bọc nhỏ.

Vừa mới mở ra, thanh sam tú váy, trâm ngọc, nhìn kỹ là phục sức của phụ nhân (người phụ nữ đã có chồng í), Thất môn chủ nghi hoặc nói: “Hộ pháp, ngươi cầm ra…xiêm y của phụ nhân làm gì?”

Thẩm Trầm Hân cầm trâm ngọc cùng phấn hoa, nói: “Trắc phi của Lạc Thanh vương bị hại, tiểu thế tử bị bắt, toàn thành nhất định trông coi nghiêm ngặt, chúng ta hai đại nam nhân lại mang theo một tiểu hài tử, như vậy rất khả nghi.”

Thất môn chủ bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hộ pháp anh minh, y phục này ai mặc…Ách…” Càng nói càng nghĩ kỳ quái, gương mặt già đỏ lên, nói không xong.

Thẩm Trầm Hân nhíu mày, nói: “Ngươi ở bên ngoài chờ, một lát thì xong.” Chính mình đi vào bên trong mã xa bên ngoài phủ bố liêm, chỉ chốc lát sau, nguyên bản công tử bạch y tiêu sái lại không thấy, bên trong lại là một thiếu phụ thướt tha, trang điểm đơn giản, đặc biệt một phen phong tình, đem con mắt của Thất môn chủ nhìn hoài không chớp, đến khi đôi mắt thu thủy đưa tình biến thành đao mắt sắc bén, mới hồi phục tinh thần, vội vàng quay đầu đi, cầm dây cương.

“Vào thành đừng xưng ta ‘hộ pháp’, xưng hô thế nào ngươi tự minh bạch”, ôm tiểu thế tử, “Trầm phu nhân” ngồi ở trong xe, ngoại trừ thân hình so với phụ nhân có chút cường tráng nhưng vẫn là tao nhã.

Tới đất phong của Lạc Thanh vương, vốn nghĩ là nơi chốn canh phòng cẩn mật, lại thấy mọi người không hề tỏ vẻ hoang mang, trong lòng không khỏi nghi ngờ. Hai người trên mã xa đi dạo một vòng, cuối cùng dừng lại trước khách điếm bình dân gần Vương phủ. Thất môn chủ bộ dáng như quản gia, cung kính đỡ “Trầm phu nhân” xuống xe, nói với chưởng quỹ: “Phu nhân nhà ta thân thể suy yếu, không chịu nổi âm thanh ầm ĩ, muốn an bài một gian phòng thượng hạng thanh tịnh.”

Chưởng quỹ vẻ mặt tươi cười, gọi tiểu nhị an bài phòng hảo hạng chữ “Thiên”, khách khách khí khí, dẫn hai người lên lầu, qua mấy hành lang gấp khúc, tới một gian nhà. Thẩm Trầm Hân yên lặng quan sát xung quanh, đối Thất môn chủ hơi gật đầu, xem như là đồng ý. Chưởng quỹ vội an bài Thất môn chủ tại một khách phòng khác.

Một đường nhiều phong trần mệt mỏi, tiểu thế tử thật ra lại không khóc cũng không nháo, túm tay áo của Thẩm Trầm Hân rất thân mật, cả ngày nếu không ăn rồi ngủ, thì sẽ cười khanh khách lưu lại vạt áo của hắn một bãi nước bọt, mắt to lượng lượng tràn đầy hiếu kỳ. Thẩm Trầm Hân cũng không câu nệ tiểu tiết, phân phó trù phòng bưng mễ hồ (là cháo nhuyễn cho trẻ con á), chính mình thử nghiệm một chúc, cầm lấy thìa uy tiểu thế tử ăn tới no.

Buổi chiều hắn cũng không xuất môn, ở trong phòng cùng tiểu thế tử ngoạn, cực kỳ thú vị, đến buổi tối Thất môn chủ mang cơm chiều, lúc này mới ngừng tay. Thất môn chủ bưng bàn tử (mâm nhỏ), cười nói: “Hộ pháp cùng hải tử này rất hợp ý nhau.”

Thẩm Trầm Hân nói: “Tiểu hài nhi tâm tư rất đơn thuần, ai đối hắn tốt liền yêu thích, ai đối hắn bất hảo liền chán ghét, trường thành thì mọi thứ đều thay đổi.” Hắn nhìn đồ ăn, phù dung kê bô, Bát Bảo đậu hũ, tam duẩn canh, xem như thanh đạm. Thất môn chủ vội nói: “Này là thuộc hạ ở một bên quan sát trù phòng làm, hoàn toàn không có việc gì.”

“Hiện tại có nhiều tin đồn, muốn làm gì cũng nên cẩn thận.” Hắn vừa nói vừa xuất ra một ngân châm, thử một chút, liền ngửi qua, xác định không có vấn đề gì mới thu hồi châm nói: “Trong Vương phủ sao rồi?”

Thất môn chủ nói: “Trong Vương phủ rất kỳ quặc, ngoại trừ làm tang sự cho trắc phi, cũng không có tìm tiểu thế tử.”

Thẩm Trầm Hân mỉm cười: “Lạc Thanh vương này thật thông minh, dùng chiêu lạt mềm buộc chặt, đợi chờ người đem nhi tử hắn về.”

“Như vậy kế tiếp nên làm cái gì?’

Thẩm Trầm Hân cầm chén Bát Bảo đậu hũ, cũng không đưa vào miệng, tại trong bát chậm rãi đảo, hoạt nộn đậu hũ bị khuấy cho nát, hắn nhếch miệng nói: “Nếu Vương gia có thời gian chờ đời thì chúng ta cũng không nên làm hỏng.”

Tiểu thế tử trừng mắt nhìn, không biết làm sao mà oa oa khóc lớn, Thất môn chủ tiến lên nhìn, khuôn mặt khổ sở: “Hộ pháp, hài tử này đái dầm.”

Thẩm Trầm Hân liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi nói làm sao bây giờ.”

“Chỉ còn cách đổi tã cho hắn.” Thất môn chủ nói: “Gia đình phú quý dùng tã không phải bình thường, đều là tơ lụa tốt nhất.” (Đùa à, tơ lụa làm tã, nhà giàu có khác nha!)

Thẩm Trầm Hân nói: “Dùng vải thô đi, phải giặt bằng nước sôi rồi hong khô, còn lại Thất môn chủ lo liệu.” (bé rơi vào tay anh cũng thật đáng thương từ tơ lụa thành vải thô rồi!)

Khuôn mặt Thất môn chủ nhăn thành một đoàn.

Đan Tung vừa mở mắt thì thấy con cú mèo hôm qua đang nằm trên xà nhà nhắm mắt dưỡng thần, hắn sờ sờ đầu, chuyện đêm qua cứ như chuyện thần tiên ma quái, nhưng nhìn ngân phiếu đang nằm trong lòng, mới biết là sự thực.

Sắp xếp lại đồ đạc, hắn liền khởi hành ra đi. Đoạn đường còn lại có chút thuận lợi, nghỉ tại trạm dịch trên quan đạo kia, ngày hôm sau tới phủ Hàng Châu.

Vô luận nơi nào của Hàng Châu cũng mang vẻ kiều diễm mê người, bạch đê làm bằng ngọc thạch, tô đê bắc qua tây hồ, làm bằng thanh mộc bình thường nhưng lại mang theo thủy khí của gió thu, nhìn như ngọc bích.

Đan Tung cắn khối hoa mai cao mới ra lò, vừa đi vừa nhìn, thầm nghĩ trong lòng, Hàng Châu quả là thiên đường ở nhân gian, thị trấn so ra kém tới một phần vạn. Hai bên đường đều là các loại sinh ý cửa hàng, vật liệu may mặc châu bảo, hiệu cầm đồ tương điếm, khách sạn bình dân quán trà, rực rỡ muôn màu, hoa cả mắt. Ngay cả nam nữ trên đường, giơ tay nhấc chân cũng không giống người thường. Thiếu nữ váy dài, đầu cài hoa, ngoảnh lại nhìn, mỉm cười như tiên tử hạ phàm, khiến hắn nhìn không chớp mắt.

Nhéo nhéo cánh tay chính mình, nỗ lực phục hồi tinh thần, hỏi người qua đường tới Thiên Thủy trà lâu.

Đứng ở trước cửa Thiên Thủy trà lâu, Đan Tung trong ngực càng cảm thán, tiểu quán trà của bọn họ sa với nơi này thật kém xa. Ba tầng lầu xây bằng ngọc được khắc hoa lan, rõ ràng như hoàng cung trong các vở hí, đại đường ở tầng dưới náo nhiệt vô cùng, tiểu nhị đi tới đi lui thêm trà, còn có hoa quả khô cùng điểm tâm các loại, náo nhiệt hơn còn có một lão đầu râu bạc trắng ngồi bên cạnh bàn, sinh động kệ lại cố sự Bá vương biệt cơ. Dọc theo vách ngăn, lại thấy nét bút của văn nhân nào đó viết gì đó trên tường trắng, tỉ mỉ nhìn lại đều là danh tích của đại nhân vật. Bên cạnh thang lầu xoay tròn, bên trên là nơi an tĩnh thanh nhã, chắc là nơi dàng cho đại nhân vật.

Đan Tung ra khỏi quán trà, suy nghĩ một chút, vòng ra cửa sau, thì thấy một chiếc xe ngựa, bọn tiểu nhị ở xung quanh mang hàng hóa đi sắp xếp, một người trung niên tóc hoa râm đứng ở một bên giám sát. Hắn cười, tiến lên nói: “Gia người hảo, mạo muội hỏi một câu, Lý Tam thúc có ở chỗ này hay không?”

Người nọ liếc mắt quan sát hắn, hỏi: “Ngươi tìm hắn làm gì?”

Đan Tung nói: “Ta là do cháu trai của hắn Lý Tam giới thiệu tới, cấp Lý Tam thúc một hạ thủ.”

Người nọ cười nói: “Nguyên lai ngươi là người cháu trai ta viết thơ giới thiệu, nhìn coi như lanh lợi. Ta chính là tam thúc của hắn, ngươi cũng theo hắn gọi ta tam thúc đi.”

Đan Tunh chắp tay hành đại lễ: “Gặp qua tam thúc.”

Tam thúc nói: “Đợi ta kiểm tra hàng hóa xong, ngươi liền đi theo ta.” Đan Tung nhạ nhạ xưng thị, nhìn bọn tiểu nhị dỡ xuống các loại hàng hóa, tam thúc tỉ mỉ kiểm tra sổ sách, tới nửa ngày mới xong, sau cùng ghi lên một cái hồng quyển (ý là dấu tròn màu hồng á), sau đó liền vào cửa.

Hậu viện của trà lâu so với cửa sau càng bận rộn, rửa oản, nấu nước, pha trà, làm điểm tâm, tới tới lui lui, theo tiếng của khách nhân ở đại đường mà càng tăng tốc. Đan Tung nhìn lén, nhớ ở trong lòng, nơi đây không được phép chậm trễ.

Tam thúc mang theo hắn cùng mọi người chào hỏi, nếu có người hỏi, thì nói cháu trai xa tới đây làm việc, quẹo tới một gian phòng nhỏ, đẩy cửa đi vào. Đan Tung nhìn tam thúc ngồi xuống, bản thân cũng không dám ngồi, đứng ở một bên, nghe hắn nói nói.

“Ngươi là hậu sinh nhưng thật rất lanh lợi.” Tam thúc gật đầu nói. “Trong thư chất nhi bảo ngươi thật thà có thể tin, ta tạm thời chưa nói cái gì, xem ngươi làm việc như thế nào.”

Đan Tung vội nói: “Đa tạ tam thúc chỉ dẫn.” Nói rồi lấy từ trong bao ra một ống trúc, hai tay dâng lên, “Biết tam thúc đã nếm qua thiên hạ danh trà, tiểu chất ở đây không có đông tây gì hay, chính mình sao một ít dã trà, đem theo một điểm tâm ý.”

“Dã trà? Như vậy chẳng phải là khai sơn tổ sư của lá trà trong thiên hạ.” Tam thúc nói, “Bên cạnh có một tiểu gian, là cho hỏa kế làm cơm dùng, hiện giờ không có ai, ngươi qua bên đó pha cho ta một chung.”

Đan Tung vâng lời, đi ra ngoài múc nước. Hàng Châu thủy chất tốt đẹp, hảo thủy tự nhiên ra hảo trà, cạnh tranh giữa trà lâu cũng càng thêm kịch liệt, Thiên Thủy trà lâu chiếm khối bảo địa, nước giếng trong viện vừa ngọt lại trong suốt, nhưng hắn nhìn hỏa kế không múc nước trong giếng pha trà mà là tới núi nhỏ ở mặt sau của trà lâu múc nước.

Hắn đi theo tói chỗ núi nhỏ, cũng chi đi hơi xa một chút, lại thấy thanh tuyền sâu rộng, nước suối so với nước giếng lại hơn một phần mát lạnh, có thể so với nước suối ở sau ốc nhà mình. Vì vậy liền đem bình nước xách về, quay về ốc đun bếp lò, hâm nóng cái chén, rót vào trong ly, đợi lá trà xòe ra rồi lọc qua một lần, sau lại một lần nữa đổ nước vào, mới đem đi bưng tặng.

Tam thúc cũng không hỏi, lược nhấp một ngụm, không khỏi lộ ra mỉm cười: “Chất nhi ta nói ngươi một mình chống đỡ quán trà, khó trách có khả năng nhận biết trà tốt.”

Đan Tung khiêm tốn nói: “Chỉ là hương trà thôn dã, tay nghề không tinh, còn mong tam thúc chỉ điểm.”

Tam thúc nghe được rất là hưởng thụ nói: “Này trà lâu không thể so với quán trà ở thôn quê, trong đó cách thức rất nhiều, ta xem ngươi trước tại đại đường châm trà, quen thuộc với phương thức phục vụ rồi thì tính tiếp.”

Lập tức nghị định, Đan Tung tới nơi ở của hỏa kế, vì nơi này là một gian lớn với nhiều người ở, xuất môn thì nên cẩn thận đồ đạc, cất giấu ngân phiếu trong người, tự biết sau này không phải giống như ở nhà, cẩn thận là trên hết.

Lại giới thiệu món ăn một chút: Phù dung kê bô:



Bát bảo đậu hũ ta tìm không thấy nàng nào có thì cho ta nhé, bây giờ nhìn cái này đỡ đi: