Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Chương 14: Trạch Trạch

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Này thì gà cuốn:



Tới lẩu (chẹp chẹp):



Cá nấu củ cải:



Nhưng quan trọng nhất…nhà bên sông!!!



Lý tam thúc làm việc tốc độ thật nhanh, ngày thứ hai đã đưa Đan Tung đi tìm người môi giới, chính là chưởng quỹ của Thiên Nhất khách điếm ở Hàng Châu. Đan Tung âm thầm nói thầm chẳng lẽ Thiên Thủy trà lâu cùng Thiên Nhất khách điếm có quan hệ? Nhìn Nhậm chưỡng quỹ vẻ mặt tính toán gõ gõ tay lên bàn, vẫn thấy lão bản của mình trong hòa khí hơn một chút không khỏi đem hai người ra so sánh, chỉ sợ hôm nay bất hảo quá.

Mua nhà không phải là chuyện tầm thường, Đan Tung sợ các hỏa kế khác sẽ nghĩ không hay, nhờ Tam thúc hỗ trợ tìm cái cớ, xin nghỉ đi ra ngoài, chờ Bạch Nhược Khê. Mời Nhậm chưởng quỹ ra ngoài mời một bữa cơm, có rượu và thức ăn, nhưng sợ làm lỡ chuyện, đành phải thay bằng trà xanh, sau khi ăn xong lại thêm mấy phần chè hạnh nhân.

Tiểu nhị trước tiên mang lên món khai vị, chính là tao môn khang (thịt cừu ướp rượu), rượu táo đỏ, hoa Mã Lan trộn đậu phụ khô cùng tửu giải (có ai biết rượu cua là gì không?). Nhậm chưởng quỹ ngiêm túc mở ra bản đồ địa hình ở Hàng Châu, nói: “Những nơi được khoanh vòng đỏ là những nơi đang được rao bán ở Hàng Châu, tìm nhà trước tiên tìm địa thế, hai vị không ngại cứ nhìn thử trước.” Nói rồi đem tửu giải tưới hảo lên món trộn.

Đan Tung cùng Bạch Nhược Khê hai người nhìn sách tranh, bất động sản to to nhỏ nhỏ hơn mười chỗ, có bên hồ ngắm cảnh, có trên núi mây mù, có nhà nhỏ bên vườn trà, có gần phố xá sầm uất, vân vân vũ vũ, thật đúng là hoa cả mắt. Đan Tung đối với vấn đề này cũng không hiểu lắm, cũng may Bạch Nhược Khê quanh năm lăn lộn trên giang hồ, còn hiểu lựa chỗ ở nên gần đường sông để tiện nếu có biến thì còn đường chạy trốn, tuy rằng hồi đó hắn dùng khi giết người.

Bạch Nhược Khê trên địa đồ mấy chỗ, dùng bút gạch vài chỗ, Đan Tung ghé sát đầu vào nhìn, có núi có sông còn có ruộng, không mấy xa chợ, nhìn chung cũng tự tại. Nhậm chưởng quỹ cười nói: “Vị huynh đệ này hảo nhãn lực,  mấy chỗ phòng ở địa thế đều là tốt nhất, giá cũng các không giống nhau.”

Lúc này tiểu nhị mới đưa lên món ăn chính, chính là tôm bóc vỏ Long Tĩnh, tôm bóc vỏ lộ ra thịt tươi lăn qua lòng trắng trứng rồi bột mì, xào ra cũng không ướt át, còn có hương trà Long Tĩnh thơm ngát; còn có gà rừng cuốn trứng ngâm tương bọc với mỡ thịt heo và mộc nhĩ, nấu trong lửa mạnh nhưng vẫn không làm giảm hương vị của thịt.

Đan Tung mời mọi người ăn một hồi, lại nói: “Địa thế đầu tiên là nhìn tốt, phòng ở bố cục làm sao, còn phải tự thân nhìn một cái.”

Nhậm chưởng quỹ cắn một ngụm gà rừng quyển, híp mắt, nói: “Cũng tốt, cũng may mấy chỗ này cũng không quá xa, nếu có thời gian thì nên đi xem một chút.”

Đan Tung nói: “Nhậm tiên sinh không ngại thì nói giá cả ra nghe thử, để chúng ta tính toán một lượt.”

Nhậm chưởng quỹ nói: “Giá cả không cố định, ta cũng nói không được.”

“Chúng ta hai người kết bạn đồng hương, cũng muốn tại Hàng Châu sống an ổn, lại hay có chút tiền trong người nên mới có thể dùng đến, làm phiền Lý Tam thúc.” Đan tung nói, “Làm phiền Nhậm chưởng quỹ.”

Nhậm chưởng quỹ vùi đầu ăn tôm, mới vừa rồi trầm ngâm nói: “Mấy chỗ này luận địa thế thì rất hảo, nhưng nếu là bố cục phòng ở thì đều là phòng ốc đơn sơ, hơn nữa vài phần đất bạc màu, cùng lắm chỉ đáng ba trăm lượng.”

Đan Tung khách khí cảm ơn, lúc này giáo chủ lại mang tới thổ bộ ngư nấu sốt, thịt cá tươi ngon, nấu cùng với củ cải trắng như tuyết, thêm bột vào canh cho canh đặc, là món được nhiều thực khách yêu thích. Cái này không phải là thịt cá rau củ trong món ăn hàng ngày chính là mỹ vị, Nhậm chưởng quỹ ăn tới hai con mắt nheo cả lại, rất là hưởng thụ.

Tái một mặt thị tạp ma mì xào cân, vào đông tối hậu một lần trường ra đích tiên cái nấm, hòa trứ trong điếm chính tẩy ra đích tinh bột mì tiểu sao, lược gia một điểm trứng tôm thu du, thậm giai.

Tiếp đó lại mang thêm món lẩu, thịt heo, thịt bò gân cùng với nấm, cuối đông còn kiếm ra được cây nấm tươi non như thế quả thực không dễ dàng gì. Lấy xương hầm thành nước dùng, để lên nồi sôi kêu phốc phốc (toàn bộ đoạn này ta chém a chém a).

Tiểu nhị buông món ăn, lại nói: “Bản điếm hôm nay có mời khách, mời khách quan chờ.”

Chỉ trong chốc lát lại mang lên một nồi lẩu trứng, trứng căng phồng lên vàng ươm xinh đẹp, còn có cả chân giò hung khói. Nhậm chưởng quỹ cười nói: “Trong điếm, dùng trứng gà rất nhiều, không ít thực đơn dùng lòng trắng trứng mà bỏ lòng đỏ trứng, còn lại lòng đỏ trứng thì đem tặng cho khách nhân, hai bên đều vui mừng.”

Đan Tung thử một ngụm, tư vị nồng nặc, rất là không sai, liền nói: “Mọi người vui mừng thì đều tốt.”

Bạch Nhược Khê chỉ lo ăn, cũng không nói nhiều. (Bó tay!)

Ăn gần xong thì chè hạnh nhân được mang lên, chè hạnh nhân nghe qua đơn giản nhưng khi làm lại rất rườm rà. Hạnh nhân tốt nhất bỏ vỏ, dùng chùy đập ra nước, lọc qua vài lần rồi mới dùng, lại chọn táo đỏ thượng hạng, bỏ vỏ bỏ hạt, hai cái trên cùng với gạo nếp vo thành viên, lại bỏ hoa tuyết miên đường vào để tăng vị ngọt, bỏ vào ấm nấu, múc ra chén, cắn một ngụm, hương vị thanh mát lan tỏa trong miệng.

Đan Tung hướng tiểu nhị tính tiền, được giảm năm lương. Bốn người ăn no, Nhậm chưởng quỷ đưa hai người đi xem nhà ở, căn đầu tiên sân nhỏ, sài phòng hình như mới được dựng nên, nhà gần phố xá sầm uất, rất tiện để buôn bán. Đan Tung một mực quan sát nhưng thấy Bạch Nhược Khê tựa hồ không thích nơi náo nhiệt nên liền nói qua loa vài câu, thỉnh Nhậm chưởng quỹ đưa đi xem nơi khác.

Mọi người cứ dựa vào bản đồ mà đi, đi từ Đông sang Tây từ nơi này sang nơi khác, quá xa thì Đan Tung ngại phiền phức, quá gần thì lại sợ ầm ĩ Bạch Nhược Khê, khoan nói đến bố cục phòng ốc, cứ đi loanh quanh xem thử không biết sẽ nảy ra ý kiến gì đó.

Nhậm chưởng quỹ nói: “Chỗ tiếp theo nếu như không thích, ta cũng không có cách, căn nhà này ta cũng rất ưng ý nhưng lại không có dư tiền để mua, nếu không đã sớm đổi nhà.”

Hắn mang theo hai người đi đến chân núi đầu Tây Hồ, mới bước vào sân, hai mắt Đan Tung lập tức sáng ngời. Lọt vào tầm mắt, hai bên đường trồng tùng bách các loại, không hoa mỹ như các loại hoa, đợi khi cuối xuân đầu hạ, cây mọc xanh rì, nhìn qua rất thích ý. Đi qua tiền đường, lại có một bồn sen nho nhỏ, bên cạnh cỏ hoang mọc thành bụi, nước cũng coi như là trong suốt bên trong còn có vài con cá đang bơi lội tung tăn, Nhậm chưởng quỹ cúi đầu nhìn cá một chút, nói: “Nước trong ao này là do nước từ trên núi dẫn xuống, nhưng lâu ngày lại bị tắc bùn đất, lọc một chút là được.”

Mọi người theo hành lang gấp khúc đi qua, vị trí của trù phòng sài phòng cũng không sai lệch lắm, nằm sau gian nhà của chủ nhân, bên cạnh đường mòn là khách phòng, gia cụ đều còn, phủ một tầng bụi, nhưng nước sơn vẫn còn tốt.

Đan Tung cùng Bạch Nhược Khê nhìn nhau, đều tự hiểu được, từ địa thế cho tới cách bố cục nhà cửa, căn này đã là tốt nhất. Nhậm chưởng quỹ cũng rất nhanh nhẹn, lúc này gọi quản sự lại để giải thích thêm: “Viện này nguyên bản là một tiểu biệt viện, chỉ là chủ nhân ngại quá nhỏ, đương sơ đặt mua gia cụ cũng không phải tốt nhất, không vừa ý thì cũng có thể đem bán kiếm thêm vài phần bạc.”

“Bực này sân, nhà có ba người cũng đủ.” Đan Tung cười nói, “Chủ nhân này yêu cầu cũng quá cao đi.”

Nhậm chưởng quỹ nhìn đan tung liếc mắt, ý vị thâm trường, hắn ngầm hiểu, lúc này cười cười mà qua. Người đang nói là quàn sự đã sáu mươi tuổi, lưng còng nhưng lỗ tai vẫn còn rất tốt, nói tiếng bản địa ở Hàng Châu.

Mua nhà không phải chuyện đơn giản, hai người hăng hái bàn luận một hồi. Hàng Châu tuy là phủ địa, lui tới người thường nói tiếng phổ thông, nhưng tiếng địa phương vẫn rất thông dụng. Đan Tung tới mấy tháng, nghe cũng hiểu, nguyên bản gia hương nói cũng không sai biệt lắm, nên khi trò chuyện cũng không quá cố sức.

Đan Tung cùng Nhậm chưởng quỹ và quản sự nói thông suốt, trung gian bảo giá nhấp nhô không ổn định, lại có gia cụ, đất bạc màu sau nhà cũng phải tính vào, Bạch Nhược Khê nghe một chuỗi từ Hàng Châu nói thương nghị giá cả, trực tiếp choáng váng cả đầu, lập tức đi xung quanh ngắm phong cảnh, coi như không nghe.

Cuối buổi, lão đầu nhi nguyên bản bán ba trăm năm mươi lượng bạc, Nhậm chưởng quỹ hạ xuống ba trăm lượng, Đan Tung nhìn ra giá này vẫn còn cao, hạ xuống hai trăm sáu mươi lượng. Lập tức hiệp định hoàn tất, ngày mai đi nha môn giao phó khế ước mua bán nhà, con dấu áp ấn thay đổi chủ hộ, mới có thể xong việc.

Từ bên trong đi ra, mặt trời đã ngả về tây, Nhậm chưởng quỹ cười nói: “Nhìn không ra, ngươi rất có bản lĩnh.”

Đan Tung khách khí một phen, không dám khinh suất, ba người đều tự tản trở lại, mệt mỏi một ngày, ngày mai còn phải đi nha môn.

Đi nha môn làm thủ tục cũng không quá chậm, Bạch Nhược Khê  bởi vì chuyện trên giang hồ cũng đã là quá khứ nên không mấy xem trọng. Khế ước mua bán nhà thay Đan Tung đứng tên, ấn dấu, giao tiền, cầm chìa khóa là đã xong việc. Đan Tung nhìn thấy nguyên lai chủ hộ cũ họ Ân, có chút ngoài ý muốn, tâm nói là do nha môn lập sách đăng ký, chắc sẽ không có việc gì.

Rời khỏi nha môn thì cấp cho Nhậm chưởng quỹ cùng quàn sự chút bạc, hai người vui vẻ nhận lấy, sinh ý cứ thế thành công. Đan Tung quyết định chọn một ngày tốt, tới nhà mới quét tước, dọn dẹp một phen, quay về trà lâu, tặng cho Lý Tam thúc một chân giò Kim Hoa hảo hạng, Tam thúc cực kỳ vui vẻ, nói thẳng tiểu tử này hiểu chuyện.

Mấy ngày lăn qua lăn lại, đã sắp tới lễ mừng năm mới, thật tốt, năm nay không chỉ có một người qua.