*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Biệt Ly lái xe đưa Cố Quân ra cửa tiệm nhỏ ngoài phố. Vách tường phía sau quán bánh quẩy rán khá lớn, vì hun khói hàng năm nên chẳng còn nhìn ra được hình dạng ban đầu mà đã lung lay sắp đổ.
Đỗ Biệt Ly lấy một tờ giấy ăn trên bàn đưa cho đối phương, nói: “Đừng nhìn bề ngoài nơi này không đẹp đẽ, nhưng hương vị thực sự không tồi đâu.”
Cố Quân gật đầu, hắn xuất thân quân ngũ, tất nhiên sẽ không gặp khủng hoảng với hoàn cảnh nơi ăn cơm, chỉ là kinh ngạc Đỗ Biệt Ly tựa như có chút khiết phích nhiều năm trước giờ lại thay đổi thực nhiều.
Ông chủ từ buồng trong đi ra, thấy khách quen, vội tới tiếp đón: “Tiểu Đỗ đến đấy à? Đây là bạn của cậu đi? Đây là lần đầu tiên thấy cậu dẫn người đến ăn cơm a!”
Đỗ Biệt Ly cười: “Phải, ông chủ, ông cho hai phần — à đúng rồi, cậu có ăn ngọt không? Có ăn kiêng gì không?” Cậu quay đầu hỏi Cố Quân.
Cố Quân lắc đầu: “Cái gì cũng được, em không ăn kiêng.”
Đỗ Biệt Ly lại quay qua nói với ông chủ: “Ông chủ, hai phần rượu nếp hấp bánh trôi, hai phần cơm nắm nhân chà bông, thêm hai bát nhỏ cháo thịt nạc trứng muối, nếu không đủ thì tôi sẽ gọi thêm.”
Lúc chờ thức ăn, Đỗ Biệt Ly nói: “Cậu tính làm ăn buôn bán, hay là việc gì khác?”
Cố Quân nhất thời ngậm miệng, hắn không nghĩ Đỗ Biệt Ly sẽ đặt chuyện này trong lòng, lại càng không thể nói chuyện mình gây dựng sự nghiệp là giả, đi truy thê mới là thực, liền kiên trì nói: “Làm chút buôn bán nhỏ đi, bất quá em còn chưa nghĩ xong phương hướng thế nào......”
Đỗ Biệt Ly hiếm thấy lại vô cùng kiên nhẫn — tuy rằng đối với cái người duy nhất tìm cậu muốn cố vấn để gây dựng sự nghiệp lại chưa có một chút tính toán nào, không khỏi làm cho cậu có chút ghét bỏ — dẫn dắt từng bước mà nói: “Làm thương mại điện tử hay mở cửa hàng gì đó thì sao?”
Cố Quân vẫn chưa nghĩ được đáp án nào, cũng không muốn cho đối phương một câu trả lời có lệ, liền có chút khó xử. Cũng may lúc này ông chủ đã bưng đồ ăn lên, vừa lúc phá bỏ khốn cảnh của hắn.
Đỗ Biệt Ly vốn định mượn chút thời gian ăn điểm tâm để cho Cố Quân chút lời khuyên, nhưng tán gẫu chưa được vài câu đã đến giờ làm việc của công ty. Tuy cậu là ông chủ, không ai dám nói ra nói vào về thời gian đi làm của cậu, nhưng dù sao đã nhiều năm như vậy chưa từng đi muộn về sớm, cậu cũng không muốn phá vỡ cái thói quen này.
Cố Quân đối với chuyện Đỗ Biệt Ly vội vã rời đi tất nhiên không có ý kiến gì, chỉ đáng tiếc không tìm được cái cớ nào để lưu người lại, nên đối mặt với thời gian ở chung vào buổi sáng khó khi có được phá lệ không nỡ.