Nhặt Được Tình Yêu Nhỏ - Độc Độc

Chương 17: Chương 17

Đêm khuya, La Tử Sơ và Dương Gia đều đã đi ngủ rồi, chỉ còn có Karen một mình một người ngồi ở trên sô pha, hai chân thẳng tắp gác lên nhau để ở trên bàn uống trà, cậu nổi giận đùng đùng gọi số điện thoại mà mình đã gọi vô số lần nhưng vẫn chỉ nhận được thông báo là người dùng đã tắt máy như cũ.
 
Tô Tô chết tiệt! Đi mua có món đồ thôi mà đi luôn tới tận nhà của Tiêu Hải đúng không? còn chơi vui đến mức quên cả trời đất, ngay cả điện thoại cũng không nhận! Nếu không phải Tiêu Hải gọi điện tới nói cô đang ở với anh ta thì có khi cậu đã báo công an xử lý rồi.
 
Mặc dù yên lòng nhưng theo thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, lửa giận trong lòng Karen nguyên bản miễn cưỡng mới đè xuống được lại lần nữa bốc cao, còn có xu hướng bốc cháy càng ngày càng lớn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Người này……” Đợi cô trở về phải dạy dỗ cô thật tốt, làm gì có đạo lý ném bạn trai ở một bên còn bản thân lại đi chơi với người đàn ông khác đến đêm khuya còn chưa về chứ? Karen càng nghĩ lại càng giận, cậu tùy tay ném điện thoại di động ở trên bàn dài, một âm thanh yếu ớt phát ra.
 
Đậu! Karen vội vàng đứng dậy kiểm tra, sau khi cậu đã quăng vỡ chiếc điện thoại thứ ba xong thì Tô Túc đã nghiêm túc cảnh cáo cậu, lại vỡ một cái nữa, hậu quả tự chịu.
 
Chưa hỏng……Karen thở dài nhẹ nhõm một hơi, không phải cậu nhát gan nhưng hình phạt bắt cậu đi rửa chén quả thật quá tàn ác, cậu cũng không muốn phải làm thêm lần nào nữa.
 
……Đáng chết, bộ dạng hiện tại của cậu mà bị người quen nhìn thấy thì thật sự là sẽ làm bọn họ cười tới rớt cả răng! Karen vô lực mà cào cào mái tóc vàng óng, đặc biệt là mấy ông anh trai, nếu để bọn họ biết được, nói không chừng sẽ tra tấn Tô Tô như thế nào……Khoan đã, ban đầu cậu ở lại chỗ này chỉ là để trả thù cô, vì sao bây giờ bản thân lại đau lòng chứ?
 
Vừa nghĩ tới hành vi lừa gạt cậu của Tô Túc ,đôi mắt xanh lại dần dần trở nên lạnh như băng, khuôn mặt tuấn tú trầm hẳn xuống, cậu lại nhìn đồng hồ một cái rồi cau mày đứng lên, đang định trở về phòng thì lại nghe được ngoài cửa “lạch cạch” một tiếng.
 
Định cứ coi như không nghe thấy gì mà trực tiếp trở về phòng, nhưng ngay sau đó trong mắt cậu lại hiện lên một tia sáng quái dị, cuối cùng cậu vẫn quay lại hành lang.
 
“Tô Tô, về đến nhà rồi.” Không nghĩ tới truyền vào lại là tiếng nói cực kỳ ôn nhu của Tiêu Hải.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Karen vừa đi ra phòng khách thì không hiểu làm sao mà lửa giận lập tức quanh quẩn ở trong ngực, chỉ thấy Tô Túc hình như đã uống say đến không còn biết gì cả, cô được Tiêu Hải cõng ở trên lưng, ngoài miệng còn đang lẩm bẩm nói mớ gì đó.
 
“Tô Tô.” Cậu không vui bước lên trước rồi duỗi tay muốn đem cô ôm xuống “Vì sao chị lại uống say thành như vậy?”

 
Trong mắt Tiêu Hải hiện lên một tia kinh ngạc nhưng anh vẫn phối hợp với cậu đỡ lấy Tô Túc, không nghĩ tới Karen lại giống như hoặc là cố ý hoặc là vô tình mà đẩy anh ra, rồi ôm lấy cả người Tô Túc vào ngực.
 
Tô Túc say như chết, hoàn toàn không biết bản thân đang ở chỗ nào, hai chân mềm nhũn làm cho cô nằm tê liệt trên người Karen, ánh mắt mê mang nói: “Tiêu Hải, Tiêu Hải!”
 
Karen tức giận nói: “Tôi là Karen”
 
“Karen? không cần Karen, không cần ba ba, muốn Tiêu Hải cơ!” Đôi mày của Tô Túc nhíu chặt, cô bắt đầu giãy giụa kêu lên.
 
Tiêu Hải vừa nghe hai chữ “Ba ba”, cuối cùng cũng biết nguyên nhân mà đêm nay cô thất thường như vậy, cũng không cố kỵ được gì nữa, anh lập tức ôm lấy Tô Túc, nhẹ giọng nói ở bên tai cô: “Anh là Tiêu Hải, anh là Tiêu Hải.”
 
“Tiêu Hải……” Thanh âm giống như tiếng thở dài vờn quanh ở trong hành lang nho nhỏ, Tô Túc ôm lấy anh “Tiêu Hải, anh……bọn họ đều là giả, anh có phải cũng là giả không……”
 
“Tô, ngoan, anh ở đây.” Tiêu Hải vừa nhẹ giọng trấn an cô vừa ôm cô vào phòng.
 
Ở phía sau bọn họ, sắc mặt của Karen âm trầm đến đáng sợ.
 
Nghe được động tĩnh, La Tử Sơ cũng đứng dậy ra xem, cô lập tức kinh ngạc hỏi: “Tô Tô đã xảy ra chuyện gì vậy?”
 
“Em ấy lại nhìn thấy tên đàn ông chết tiệt kia.” Tiêu Hải rủa thầm một tiếng “Phiền em giúp anh lấy cho em ấy một chiếc khăn ướt đi, em ấy uống say bí tỉ rồi.”
 
“Nga!” Vừa nghe như vậy, sắc mặt của La Tử Sơ cũng không đẹp được bao nhiêu, cô vội vàng đi vào phòng tắm giặt một chiếc khăn sạch.
 
Dương Gia ở trong phòng cũng nghe tiếng Tiêu Hải nói, cả gương mặt cô hiện ra nét lo lắng, vội vàng đứng dậy ra xem.
 

Tiêu Hải nhẹ nhàng đặt Tô Túc lên trên giường, anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng cùng đôi mày cau chặt của cô, không tiếng động mà thở dài một hơi.
 
“Khăn ướt tới đây.” La La chạy chậm vào, ngồi lên mép giường nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
 
Cảm giác lạnh băng ướt át làm Tô Túc không khoẻ mà rên rỉ một tiếng, cô miễn cưỡng mở ra hai mắt, trong mông lung nhìn thấy Karen lộ ra vẻ mặt âm trầm mà đứng bên cạnh giường nhìn cô.
 
Rốt cuộc giống như kìm chế không nổi nữa, nước mắt từ khóe mắt cô chảy ra, Tô Túc chậm rãi khép lại hai mắt, lẩm bẩm tự nói: “……Gió thổi cuốn tro bay……đừng lại tương tư, đừng lại tương tư……”(*)
 
Mọi người chấn động, chẳng lẽ còn có ai……làm tổn thương cô sao?
 
Dương Gia theo bản năng mà quay đầu hỏi “Karen, hôm nay cậu với Tô Tô cãi nhau à?”
 
“Không có!” Karen gầm nhẹ, không biết vì sao, nước mắt của cô lại làm cậu bực bội tới kỳ lạ, cậu vượt lên một bước đi đến cạnh đầu giường rồi giật lấy khăn lông trong tay La Tử Sơ, sau đó cực kỳ thô lỗ mà lau đi nước mắt trên mặt cô.
 
“Bọn họ đều là giả…… Tiêu Hải……” Tô Túc vẫn còn đang không ngừng nói mớ, khuôn mặt khi ngủ yếu ớt, đáng thương muốn chết.
 
“Chết tiệt, cô ấy đang nói cái gì vậy!” Karen bắt đầu hận bản thân chưa bao giờ học tiếng Trung.
 
Mặt ba người khác đều lộ ra biểu tình nặng nề, không có ai có tâm tình trả lời câu hỏi của cậu.
 
“Đáng chết……” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Trong đầu Karen chỉ còn lại suy nghĩ muốn giết người, muốn đem người làm làm tổn thương trái tim của cô băm ra thành nghìn mảnh.
 
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Túc bị ánh nắng chói mắt chiếu đến khó chịu, cô mở mắt ra, phát hiện đầu bản thân đau như muốn nứt “Ưm……” Cô đau đớn rên rỉ một tiếng, tay vô lực mà xoa bóp huyệt thái dương.
 

“Tỉnh rồi?” Một thanh âm không nên xuất hiện trong phòng lúc này lại bất chợt vang lên, làm cho Tô Túc lắp bắp kinh hãi, cô quay đầu lại, chỉ thấy Karen ở phía đầu giường của cô, cậu ngồi ngược hướng ánh nắng, cả gương mặt lộ ra vẻ không vui.
 
“Ka……Ren?” Tô Túc híp híp mắt, khàn khàn lên tiếng.
 
Không đáp lại lời của cô, Karen duỗi tay cầm lấy ly nước trên bàn rồi dùng một tay nâng gáy cô lên “Uống nước đi.” cậu đặt cái ly bên môi cô.
 
Tô Túc theo bản năng mà nhấp hai ngụm.
 
“Xem chị lần sau còn dám uống nhiều rượu như vậy nữa không!” Karen cảm thấy Tô Túc còn mang theo một thân mùi rượu, cậu chán ghét mà nhíu mày, hiện tại vừa ngửi thấy mùi rượu là cậu liền muốn ói.
 
Rượu? Ý thức trì độn dần dần tỉnh táo lại, tối hôm qua……trái tim nổi lên từng cơn co rút đau đớn. Cô chậm rãi quay đầu nhìn Karen, người còn đang lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, cậu đã chăm sóc cô suốt một đêm? Tội gì đâu, bất quá chỉ là một trò chơi mà thôi……Tô túc tự giễu mà cười cười, có điều, nếu như cô mà không biết cái gì thì hẳn là sẽ rất cảm động đi? Còn may, trước khi bản thân hoàn toàn chìm đắm còn có thể dừng lại được……cảm giác từng đợt mệt mỏi vô lực đánh úp lại, gần như làm cô hít thở không thông.
 
“Karen.” Cô nhìn trần nhà, khàn khàn mở miệng nói.
 
“Ừ?” Karen thật không vui mà lên tiếng.
 
Không tình nguyện như vậy, hẳn là bọn La La kêu cậu chăm sóc cô đi……bởi vì bọn họ biết ý nghĩ của cậu đối với cô……chỉ là……
 
“Cậu đi về đi.” Cô nhẹ nhàng nói ra khỏi miệng.
 
“Về đâu?” Karen nhất thời còn chưa phản ứng kịp “Về phòng? Nhờ chị ban tặng mà suốt một đêm tôi không chợp mắt đấy, thức thêm chút nữa cũng không ảnh hưởng gì, chị ngồi dậy được không?”
 
“Cậu về nhà của mình đi, tôi gặp anh trai của cậu rồi.”
 
Căn phòng lâm vào trầm mặc, hồi lâu sau Karen mới chậm rãi nói: “Chị đuổi tôi đi?” thanh âm của cậu không lớn nhưng lại lộ ra ý vị nguy hiểm vô hạn.
 
“……Ừ.” Tô Túc dùng một tay che lại đôi mắt, thấp giọng trả lời.
 
Karen chỉ cảm thấy lửa giận trong nháy mắt thiêu đốt lục phủ ngũ tạng của cậu, cậu, một chủ nhân nhận ngàn vạn sủng ái đã hạ tấm thân cao quý đi chăm sóc cô cả một buổi tối, vậy mà cô chẳng những không biết cảm ơn, còn gấp không chờ được mà đuổi cậu đi? Chuyện này giống như một cái tát, hung hăng mà tát lên mặt cậu, chưa bao giờ phải trải qua loại tức giận này, Karen liền nói không lựa lời: “Chỗ quỷ quái này cô cho rằng tôi muốn ở mãi sao? Nếu không phải cho cô nếm thử đau khổ khi vũ nhục bản thiếu gia, bản thiếu gia đã sớm đi mất rồi!”

 
Cô đã nếm được rồi. Tô Túc nuốt xuống chua xót, lạnh nhạt nói: “Vậy tôi không tiễn.”
 
“Chị……” Mắt xanh của Karen lộ ra ánh sáng tàn nhẫn “Đừng có lại chơi loại xiếc này, tôi đi rồi thì sẽ không trở về nữa đâu, nếu chị chịu cúi đầu xin lỗi thì tôi còn có thể chơi trò tình yêu tình báo với chị thêm một khoảng thời gian nữa” cậu trào phúng cười “Dù sao kỳ nghỉ của tôi còn chưa có hết.”
 
“Không cần miễn cưỡng” thế giới này chỉ còn một mảnh tối đen u ám, Tô Túc vẫn dùng hai tay che lại mắt như cũ, nuốt tiếng thở dài vào sâu trong nội tâm “Tôi chẳng qua là một đứa con gái ghê tởm mà thôi.”
 
“Chị còn không phải sao?” Karen có chút thẹn quá thành giận, “Rõ ràng là si mê tôi như vậy, còn muốn làm bộ làm tịch không nóng không lạnh, nhìn thôi đã khiến cho người khác ghê tởm!”
 
Cái ly choang một tiếng rơi vỡ tan trên sàn, sắc mặt của Tô Túc trắng bệch giống như quỷ “Cậu cút đi cho tôi!”
 
“Đi thì đi, chỗ này một giây đồng hồ tôi cũng không muốn ở thêm nữa!” Karen vẫn luôn được người bên cạnh vây quanh cung phụng, cho nên cậu cảm thấy chuyện này thật sự là vô cùng nhục nhã, cậu thô bạo đi ra khỏi phòng, hung hăng đóng sầm cửa “Bang!” một tiếng.
 
Tiếng vang lớn làm bừng tỉnh La Tử Sơ và Dương Gia, bọn họ chạy ra nhìn nhưng chỉ còn thấy được bóng dáng của Karen đang đi ra ngoài.
 
“Karen, cậu đi đâu……” La Tử Sơ nhanh chóng gọi lại.
 
“Không cần gọi cậu ta.”
 
Hai người quay đầu lại xem, chỉ thấy sắc mặt của Tô Túc trắng bệch, chân trần đi ra khỏi phòng.
 
“Tô Tô, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy……”

 
(*) “Gió thổi cuốn tro bay” _ “Đương phong dương kỳ hôi” 
      Hữu sở tư_ “Đừng lại tương tư” _ “Chớ phục tương tư”
(cre: thivien.net)