Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần

Chương 37: 37 Quan Tâm


Ra đến cổng bạch y cô nương nói lời từ biệt: “Ta tiễn các vị đến đây thôi, mọi người lên đường bình an, sắp tới có lẽ sẽ còn gặp nhiều nguy hiểm.”
“Xin đa tạ bạch y cô nương.” Võ Thần nói.
Thập Cửa lại gần cầm tay Võ Thần, ánh mắt cô liếc đảo về phía Vũ Tuyết Lam, có ý quan sát nàng: “Võ Thần, gặp huynh không được bao lâu mà tưởng như chúng ta đã có duyên từ kiếp trước.”
Võ Thần khuôn mặt tỏ ra kho hiểu: “Muội bị làm sao thế? Đừng dọa ta.”
Thập Cửu ghé sát lại tai Võ Thần: “Nàng ta thích huynh đấy, tin ta đi, ta cũng là nữ nhân nên nhìn ra.”
“Muội chắc chứ?”
Thập Cửu vừa cười vừa gật đầu.
“Thôi bọn ta đi đây, tạm biệt.” Võ Thần nói.
Ba người lại tiếp tục lên đường, Võ Thần cảm nhận được Vũ Tuyết Lam có gì đó không ổn lắm, nàng ấy ít nói hơn và có chút gì đó buồn trên gương mặt.
Hắn đưa kéo tay Võ Phong: “Phong, đệ đi lên trước đi, ta có chuyện muốn nói với Tuyết Lam một tí.” Khuôn mặt Võ Phong có ý nghi hoặc nhưng cậu không hỏi mà bước vội về phía trước, vừa nói: “Đệ lên trước quan sát một tí, con đường này hẹp trông có vẻ khá là nguy hiểm.”
Sau khi Võ Phong cách vài chục bước, Võ Thần lại sát bên Vũ Tuyết Lam: “Nương tử, nàng có bị làm sao không? Ta trông nàng không được vui.”
“Không có, ta không sao.”
“Nàng có thắc mắc gì cứ nói với ta, đừng có ngại ngùng.”
“Ta không có thật mà, huynh sao lại hỏi như thế?”
“Tối hôm qua ta thấy nàng đứng ngắm trăng rất buồn, ta định lại nhưng sợ phiền nàng.”

“À khi tối à, ta chỉ đơn giản là không muốn bỏ qua cảnh đẹp thôi.”
Võ Thần không cam lòng với câu trả lời của Vũ Tuyết Lam hắn kéo mạnh tay nàng sát lại người hắn, chẳng may trên đường nhiều đá sỏi, Vũ Tuyết Lam dẫm phải đá rồi không đứng vững ngã nhào theo hướng kéo của hắn.

Hắn cố đỡ nàng, cả hai ngã ra Vũ Tuyết Lam nằm lên người hắn, hắn ôm chặt nàng, miệng ngậm cười hắn nói: “Nàng như thế này là có ý gì? Nàng thích ôm ta chỉ cần nói một tiếng thôi ta để nàng ôm cả ngày, nàng làm vầy ta ngã đau lưng lắm.”
Vũ Tuyết Lam giọng ấp úng: “Ta … ta bị trượt chân.” Vừa nói nàng vừa cố gắng đứng dậy nhưng bị hắn giữ chặt lại, chẳng thể nhúc nhích.
— QUẢNG CÁO —
Giữ chặt nàng hắn cố ý trêu ghẹo: “Nàng làm gì vậy? Không định đứng lên à? Nàng có biết là nàng nặng lắm không?” Hắn vừa cười như muốn trêu tức nàng.
“Tên ăn vạ nhà huynh, có mau thả ta ra không, không thì đừng trách ta không khách sáo.”
“Được, được, nàng hãy không khách sáo với ta đi.” Hắn vừa nói bộ mặt vừa trưng ra sự tự tin đầy nham nhở.

Vũ Tuyết Lam không nói thêm nàng dứt khoát đập mạnh đầu mình vào đầu hắn.

Hắn đau đớn lấy ta xoa xoa trán mình, thả nàng ra vừa nói giọng điệu trách móc: “Nàng là nương tử tàn nhẫn, ngay cả tướng công mình cũng đánh.

Ta giận nàng.”
Vũ Tuyết Lam đứng dậy, nghe lời hắn nói nàng bật cười, nhìn xuống hắn: “Ta giận nàng, nghe mới trái ngược làm sao, huynh là kẻ chuyên ăn vạ hả? Được rồi huynh giận ta thì sao? Huynh định làm gì? Huynh nói phải giữ lời đấy, cố mà thể hiện cái sự giận dỗi của huynh.”

Võ Thần lom khom bò dậy: “Ta chỉ nói đùa thôi, sao nỡ giận nương tử.”
Võ Phong quay lại nhìn thấy vẻ mặt hai người không được bình thường: “Hai người sao thế? Đệ đi lên phía trước thấy con đường rất hẹp và hiểm trở, ta phải áp sát vào vách núi để đi.”
“Vậy chúng ta đến đó xem tình hình rồi tính tiếp.” Võ Thần nói.
Ba người đi đến con đường hiểm trở kia, quả nhiên là hiểm trở, con đường nhỏ chỉ đủ một người đi qua, một bên là vách núi dựng đứng, bên còn lại là vực thẳm chẳng thấy đáy chỉ có một lớp sương mù bao phủ.
“Ta đề nghị ba chúng ta nắm ta nhau đi qua vách núi này, nếu có chuyện gì thì có thể hỗ trợ nhau.” Võ Thần nói.
“Vậy ai sẽ là người đi trước.” Vũ Tuyết Lam hỏi.
“Võ Thần huynh đi trước dẫn đường đi, huynh là cao thủ nhất trong đây rồi.” Võ Phong nói.
“Đệ khen ta quả nhiên là có lý do nhỉ.

Không được, ta không đi trước, để ta bố trí, đệ đi trước, ta đi giữa còn Vũ Tuyết Lam đi sau cùng.

Ta sẽ nắm tay đệ và Vũ Tuyết Lam, vì ta là người mạnh nhất ở đây nếu hai người có chuyện gì ta đều ra tay kịp thời.”
Vũ Tuyết Lam nhìn Võ Phong: “Ta thấy huynh ấy nói hợp lý đấy, hay là để ta đi trước, đệ đi sau cùng.”
“Vậy sao được, cứ như huynh ấy sắp xếp, đệ là nam tử sao sợ đi trước.”

Võ Thần miệng cười mỉm, hắn chủ động cầm tay Vũ Tuyết Lam, nhìn nàng hắn nói như mình bị bắt buộc: “Đây là do hoàn cảnh thôi, nàng đừng có bị kích thích nha, chỉ là nắm tay thôi.”
“Có huynh mới bị kích thích, toàn đem cảm nhận của mình đổ lên người ta.”
— QUẢNG CÁO —
Ba người bắt đầu đi qua ngọn núi, những bước chân đều đặn chẳng có gì xảy ra cả, đi được nửa đường thì Võ Phong quay lại phía sau, vừa cười tươi cậu nói: “Cũng không có gì quá khó khăn nhỉ ca ca.” Cậu vừa dứt lời thì Vũ Tuyết Lam bị trượt chân rơi xuống, Võ Thần nhanh tay nắm giữ lại, thả tay Võ Phong ra hắn chỉ tập trung vào Vũ Tuyết Lam.
“Tỷ cố lên, đừng sợ, huynh ấy sẽ lôi tỷ lên ngay thôi.”
Vũ Tuyết Lam cố tỏ ra bình tĩnh: “Tỷ không sợ gì đâu, tỷ tin tưởng vào ca ca đệ.”
“Nàng vừa nói gì vậy Tuyết Lam, ta nghe không rõ.”
“Ta nói là ta tin tưởng huynh.”
Võ Thần hãnh diện về bản thân, cân nặng của nàng đối với hắn chẳng là cái đinh gỉ gì cả, hắn lại nhân lúc này trêu ghẹo nàng: “Nàng gọi ta là trướng công đi, ta sẽ kéo nàng lên, không thì vực sâu kia nàng sẽ chẳng còn nguyên vẹn đâu.”
Vũ Tuyết Lam chưa vội trả lời, nàng suy nghĩ: “Tình thế đã như thế này rồi thì mình không nên chống đối hắn, phải chiều ý hắn thôi, dù gì mình cũng còn nhiều điều muốn làm nên chưa thể chết lúc này.”
“Nàng sao thế, suy nghĩ kỹ vậy à?”
“Tướng công, ta suy nghĩ kỹ để thể hiện sự thật lòng của ta với tướng công đấy.”
“Giờ mà huynh còn đùa được sao? Đúng là hết cách với huynh.” Võ Phong nói giọng trách móc.
Võ Thần cười, mặc dù chẳng tin vào câu Vũ Tuyết Lam vừa nói: “Xem như nàng biết thời thế.” Hắn kéo nhẹ Vũ Tuyết Lam lên như kéo một con mèo con, chẳng mất chút sức lực nào cả.
“Còn một nửa chặng đường nữa, nàng nhớ là nắm chặt tay ta đấy.”
“Ta biết rồi.”
Võ Thần không nói thêm quay mặt về hướng đi, hắn cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của Vũ Tuyết Lam đang xiết chặt tay mình, một nụ cười hạnh phúc trên gương mặt hắn.
Đi được một đoạn, cảm thấy không khí có phần chán nản hắn lại tiếp tục trêu ghẹo Vũ Tuyết Lam.

“Nương tử à! Nàng sao tim đập nhanh thế, nắm tay ta làm nàng hồi hộp vậy à?”
“Ta nghĩ lại cảnh rơi khi nãy nên có chút hơi hồi hộp, sợ mất mạng rồi thì không được nhìn thấy huynh nữa.”
— QUẢNG CÁO —
Nghe Vũ Tuyết Lam nói hắn có chút gì đó không ổn, gương mặt lộ ra sự bối rối.
“Ca, sao tim huynh đập nhanh thế.” Võ Phong hỏi.
“Gì? Đệ nói gì? Sao tim ta đập nhanh được, đệ đúng là tên y sư dởm.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ.
Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam cố nó lời lấp liếm: “Nàng đừng nghe nó, nó là y sư dởm.”
“Ừ ta biết rồi, đệ ấy là y sư dởm.”
Cả ba im lặng tiếp tục chú tâm đi hết con đường hiểm trở.
Ra khỏi đường, Võ Phong thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng qua rồi.”
“Đệ làm gì ghê vậy? Chỉ là con đường bình thường thôi.”
“Chỉ có huynh mới nói thế được, ta và Võ Phong không phải là huynh.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Ca, xem bản đồ thử chúng ta đi đâu tiếp, chỗ này có một ngã rẽ, giờ ta đi thẳng hay là rẽ đây?”
Võ Thần lấy tấm bản đồ trong người ra: “Theo như bản đồ thì chúng ta sẽ rẽ sang con đường kia, nào đi thêm một đoạn thì kiếm chỗ nào nghỉ ngơi tí.”
Võ Phong đi trước, Võ Thần cất bản đồ vào trong áo rồi đi.
“Huynh làm gì vậy?” Vũ Tuyết Lam hỏi..