Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 37: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(18)

VẾT CẮN ĐẦU TIÊN TRÊN QUẢ TÁO

Tình huống đột ngột thay đổi, đến lúc Ngô Hiểu Thần phản ứng lại thì đã quá muộn.

Lý Tử Thuần đem tất cả sợ hãi và phẫn nộ vừa rồi đều dồn cả vào quả táo, cô dùng sức mạnh toàn thân ném quả táo ra ngoài, mạnh mẽ lao đi như một quả lựu đạn,  dù sao cũng là nhân tài lâu năm đứng đầu trong ngành tài chính, mặc dù trong thời khắc sống còn thế này, cô vẫn duy trì được lực đạo tốt nhất, bàn tay trước đó còn run dữ dội, nháy mắt này lại hoàn toàn không còn run rẩy nữa, vững đến không thể vững hơn.

Bịch--

Một tiếng vang nhỏ, quả táo trúng vai Ngô Hiểu Thần.

Ngô Hiểu Thần khó tin sờ vào nơi bị đập trúng, lại nhìn quả táo xoay tròn vẫn đang lăn trên mặt đất, không thể tin được vừa rồi chính mình còn đang nắm chắc phần thắng, đột nhiên lại bị đảo ngược.

"Còn ngây ra đó làm gì, nhặt lên rồi tiếp tục đi!" Dương Vũ Tinh một bên thấp giọng nói, cô không nói to, chỉ thì thào lẩm bẩm.

Dương Vũ Tinh trước đây có xem không ít tác phẩm điện ảnh và truyền hình của Ngô Hiểu Thần, rất có thiện cảm với vị ảnh đế này, bây giờ thấy Ngô Hiểu Thần phản bội đồng đội, lại cảm thấy vô cùng khinh thường, thế nhưng khinh thường thì khinh thường, cô vẫn nhẫn nại đứng ở góc độ cố gắng chơi trò chơi này, suy nghĩ xem còn biện pháp nào có thể đối phó cục diện trước mắt.

Ngô Hiểu Thần phản ứng lại, vội vàng đi nhặt quả táo trên đất, nhưng thật mỉa mai, vào lúc anh sắp nhặt được quả táo, tiếng chim hót lại ngừng.

"Líp chíp, líp chíp, chíp."

Đại sảnh vàng kim vốn tràn đầy tiếng chim hót và tiếng huyên náo của các người chơi trong nháy mắt yên tĩnh lại, tĩnh lặng như một bãi tha ma.

Cao Hâm lúc đầu nhìn có chút hả hê muốn nói mấy câu, nhưng nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, chỉ đành vuốt vuốt tay.

"Ngô Hiểu Thần." Trong giọng nói của Bạch Tuyết tràn ngập khát máu và tàn nhẫn:"Bây giờ, ăn táo đi nào!"

"Không, tôi.... Xin hãy cho tôi một cơ hội!" Ngô Hiểu Thần cắn môi một cái, ngẩng đầu nhìn về Bạch Tuyết:" Xin lỗi, công chúa điện hạ, vừa nãy tôi sai rồi, tôi sẽ nghiêm túc sám hối, xin tha cho tôi..."

"Ngươi không có làm gì sai, ngươi chỉ là thua trong trò chơi này mà thôi." Bạch Tuyết kinh ngạc làm bộ che khuôn miệng đang mong chờ: "Sám hối cái gì chứ, thật là dối trá, thua thì thua, xin mời."

Ngô Hiểu Thần hối hận quỳ rạp xuống như trong phim điện ảnh, biểu tình trên mặt vô cùng xoắn xuýt, hai hàng chân mày nhíu chặt, cơ bắp toàn thân co cứng, nâng lên quả táo trên mặt đất.

"Nhanh lên, đừng có đóng kịch nữa." Bạch Tuyết lạnh lùng nói: "Ta đếm đến ba, nếu như ngươi còn không ăn quả táo, ta sẽ trực tiếp giết ngươi."

Ngô Hiểu Thần nhắm mắt lại, đem quả táo đến bên mép, cắn một cái.

Một tiếng răng rắc nhè nhẹ rất thanh thúy vang lên, tất cả mọi người đều nghe thấy.

Quả táo đang xoay tròn, trong khoảnh khắc anh cắn xuống, đột nhiên ngừng lại.

Thịt quả không có mùi vị gì, lớp vỏ vẫn trơn bóng xinh đẹp...

Ngô Hiểu Thần nuốt xuống ngụm táo, còn chưa kịp cảm nhận hương vị quả táo liền chợt mở mắt, anh sẽ thấy được án tử hình của mình, hay là thư đặc xá đây.

Đáp án chính là...

Thư đặc xá.

Trên lớp vỏ trơn bóng xinh đẹp là vết cắn làm lộ ra thịt quả màu trắng không mùi vị gì bên trong.

"MÀU TRẮNG, LÀ MÀU TRẮNG! HA HA HA HA HA!" Ngô Hiểu Thần đang cầm quả táo, điên cuồng nở nụ cười:"TRỜI KHÔNG TUYỆT ĐƯỜNG NGƯỜI, TRỜI KHÔNG TUYỆT ĐƯỜNG NGƯỜI! HA HA HA HA HA HA...."

"Nửa trắng không độc, nửa đỏ có độc, chúc mừng ngươi, lúc này tránh được một kiếp."  Ngữ điệu Bạch Tuyết không hề vui mừng cho ai: "Thế nhưng tiếp theo, chưa chắc sẽ còn may mắn như vậy đâu."

"Ghê tởm." Lý Tử Thuần chán ghét trừng mắt nhìn Ngô Hiểu Thần, cảm thấy thất vọng với cái vận khí tốt của anh: "Cậu mau xuống địa ngục đi."

"Thật không ngờ được." Cao Hâm cười lạnh lắc đầu: "Mà thôi, xem như lần này cậu ta không chết, chúng ta cũng coi như biết rõ mặt thật, về sau cũng sẽ không bao giờ tín nhiệm cậu ấy."

Ngô Hiểu Thần không thèm để ý việc mình đắc tội đồng đội, anh vuốt vuốt tóc của mình, đứng lên, chỉnh sửa trang phục vừa rồi bị làm nhăn, vững vàng đứng tại vị trí của mình.

"Hiện tại, trò chơi tiếp tục." Bạch Tuyết thông báo.

"Líp chíp líp chíp..." Chim nhỏ trên cây lại kêu lên.

Ngô Hiểu Thần đem quả táo đã bị cắn ném cho Bạch Tuyết, trong khoảnh khắc anh ném ra, chỗ hổng trên quả táo khép lại, lần nữa trở lại một quả táo hoàn chỉnh, hơn nữa còn khôi phục trạng thái xoay tròn.

Bạch Tuyết ưu nhã nhận lấy quả táo, chậm rãi đưa cho Vương Vân Chi, lúc truyền, cô thờ ơ nói: "Vương Vân Chi, ta đoán, ngươi cũng nghĩ đến, muốn dùng phương pháp vừa rồi đối phó ta nhỉ?"

Khuôn mặt đen ngòm của cô không có chút biểu tình, giọng nói lại khiến cả người phát lạnh.

Vương Vân Chi thừa nhận: "Đúng, tôi cũng từng nghĩ qua rồi."

Thực ra, vừa mới bắt đầu trò chơi này, cậu đã cân nhắc qua -- nếu như kiên trì không tiếp nhận quả táo của Bạch Tuyết đưa thì sẽ như thế nào? Cái này không chừng sẽ là phương pháp để thắng? Có thể là vì cẩn thận, cậu không tùy tiện sử dụng loại biện pháp này, thế nhưng lại bị Ngô Hiểu Thần mất bình tĩnh đoạt lấy lần thử nghiệm đầu tiên, kết quả cho thấy, phương thức ấy không thực hiện được.

Nếu như dùng phương pháp không nhận táo để chống lại Bạch Tuyết, Bạch Tuyết chỉ cần ném quả táo trúng người một cái là được, dựa vào pháp lực mạnh mẽ của cô, không có khả năng ném không trúng.

"Thế nào? Muốn thử không? Muốn thử không nhận lấy quả táo của ta không?" Bạch Tuyết cười nhạo nói.

"..." Vương Vân Chi không nói gì thêm, nhận lấy quả táo truyền cho Hạ Lẫm.

Vào lúc Hạ Lẫm nhận lấy quả táo, lặng lẽ dùng ngón tay chà nhẹ lên mu bàn tay của Vương Vân Chi, hơi nhột một chút, không biết là đang đùa giỡn hay ra ám hiệu.

Vương Vân Chi ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Hạ Lẫm đang trừng mắt nhìn nhìn.

"Lão sư, chúng ta sẽ thắng." Hạ Lẫm nói.

Lần đầu trải qua một trò chơi đầy rẫy tử cục như thế, không biết y lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy.

"Anh xem, người đầu tiên ăn quả táo lại là Ngô Hiểu Thần, không phải anh, điều này nói rõ vận khí của anh không phải lúc nào cũng kém như vậy." Hạ Lẫm mạnh mẽ liệt kê ra một lý do.

"Cái này... Điều này sao có thể? " Vương Vân Chi cười khổ.

"Sao lại không có khả năng? "

"Hạ Lẫm, tôi không phải đang bi quan, tôi nói nghiêm túc với cậu đấy."  Vương Vân Chi nghiêm túc nhìn phía Hạ Lẫm: "Nếu như người đầu tiên ăn quả táo chính là tôi, chúng ta còn có thể nói, đây là một trò chơi hoàn toàn ngẫu nhiên."

"Phì, anh sao lại không có niềm tin với vận khí của mình như vậy, thật sự kém đến thế sao?" Hạ Lẫm đương nhiên không muốn thừa nhận Vương Vân Chi đen đủi như vậy.

"Ngô Hiểu Thần bị chọn trúng, tôi chỉ có thể nói thế, đây không phải là một kết quả ngẫu nhiên." Vương Vân Chi nói: "Thực ra, tôi có chút hoài nghi, Bạch Tuyết là vì nghiêm phạt anh ta làm trái luật, hay đang cố ý muốn phạt."

"A?"

"Bạch Tuyết là chủ nhân kết giới, tôi không tin cô ấy sẽ tuân thủ đàng hoàng xác suất, mà không thao túng tất cả." Vương Vân Chi nói.

Từ Siêu đứng sau Hạ Lẫm, lúc này toàn bộ lực chú ý của Hạ Lẫm đang đặt vào cuộc trò chuyện với Vương Vân Chi, vội vàng sụp đổ, cầu khẩn nói: "Ôi, Lãnh Chúa Hắc Ám đại nhân của tôi, xem như tôi van xin ngài, tập trung chơi trò chơi được chưa, ngài đứng trước tôi, quả táo truyền tới rồi ngài cũng không thấy a..."

"Loại trò chơi này xem như anh chăm chú chơi, kết quả cũng sẽ không có gì thay đổi." Hạ Lẫm cười nói.

"...." Từ Siêu cũng rất thông mình, nghe một cái liền hiểu ẩn ý của Hạ Lẫm, anh lập tức phản ứng lại, tuyệt vọng nhìn chim nhỏ trên cây táo: "Aii, cậu nhắc nhở một cái, vừa nhìn tôi cũng hiểu được, con chim này tuyệt đối có vấn đề! Các kiểu cốt truyện về Bạch Tuyết tôi đều nhớ rõ, trong cổ tích, đặc điểm của Bạch Tuyết chính là có thể trò chuyện với các loài vật trong rừng! Bao gồm thỏ nhỏ, chim nhỏ... Nhất là chim nhỏ! Bạch Tuyết thích nhất là chim nhỏ! Con chim nhỏ này, rất có thể là thân tín của Bạch Tuyết! Tâm phúc! Bạch Tuyết muốn nó kêu lúc nào thì kêu! Muốn nó không kêu lúc nào thì không kêu! Nó sẽ ngay lúc đó mà không kêu!"

Trong lúc Từ Siêu loạn thất bát tao suy đoán, Hạ Lẫm nhìn về phía con chim kia, lông phồng phồng tròn tròn, rất đáng yêu, cũng đáng yêu như con chim nhỏ lúc nào cũng bay quanh người Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

Vương Vân Chi nặng nề gật đầu, cảm thấy suy đoán này rất có lý.

Một trận gió lạnh thổi qua, một bàn tay vỗ vỗ lên vai Vương Vân Chi.

"Trong kết giới của ta nói bậy, Vương Vân Chi, lá gan của ngươi cũng không nhỏ nhỉ." Bạch Tuyết lạnh lùng nói thầm vào tai cậu, cô vươn đôi tay màu đen sờ tới sờ lui trên vai Vương Vân Chi, cảm giác lạnh lẽo trơn nhẵn như da rắn, khiến người ta phát run cả người.

"Xin lỗi, công chúa." Vương Vân Chi bình tĩnh nói: "Tôi biết, trong kết giới này, có nói gì cũng không thoát được tai của cô, hy vọng lời nói của tôi không mạo phạm gì đến cô."

Bạch Tuyết ưu nhã giơ một ngón tay ra, lắc lắc: " Lời của ngươi nói, hầu hết đều đúng, trong kết giới của ta, ta quả thực muốn làm gì thì làm, ta quả thực cũng muốn giết chết Ngô Hiểu Thần."

Lời này vừa nói ra, các người chơi vốn đang truyền nhau quả táo đều rớt xuống hầm băng.

Bọn họ vốn còn đang trông cậy vào xác suất, có thể nhìn thấy một chút hy vọng sống sót, nhưng bây giờ, Bạch Tuyết lại táo bạo kiểm soát mọi thứ, ngay cả xác suất cũng không phải là xác suất, chỉ là một thứ đồ giả bị kiểm soát bởi Bạch Tuyết.

"Ta muốn giết Ngô Hiểu Thần, lý do không phải như ngươi nói là muốn nghiêm phạt hắn, mà chỉ đơn giản là do ta thích vẻ ngoài đẹp đẽ của hắn." Bạch Tuyết mỉm cười: "Ta  ao ước được giữ thi thể của hắn trong kết giới này của ta, làm thành một cái hình nộm xinh đẹp nhất, mỗi ngày đều có thể thưởng thức."

Lý Tử Thuần nghe thấy Bạch Tuyết nói như vậy, đầu tiên là cảm thấy kinh hãi, nhưng sau đó lại âm thầm cười trộm.

"Bạch Tuyết, quyết định của người thật là anh minh." Lý Tử Thuần nhìn Bạch Tuyết một cái, lại nhìn sang Ngô Hiểu Thần, không chút nào che đậy ý cười trên mặt, cô vốn cho rằng Ngô Hiểu Thần tránh được một kiếp, phẫn  nộ trong lòng không có cách nào phát tiết, không nghĩ tới...

"Tiếp đi, thử lại không nhận lấy trái táo của tôi nào." Lý Tử Thuần đem trái táo lần thứ hai truyền tiếp cho Ngô Hiểu Thần: "Nhìn xem lần này cậu còn chiêu trò nào mới không?"

Sau khi Ngô Hiểu Thần nghe được câu nói đó của Bạch Tuyết, biểu tình sớm đã trở nên vặn vẹo, mồ hôi rơi như mưa, anh run rẩy nhận lấy quả táo từ Lý Tử Thuần, dùng tốc độ nhanh nhất đưa sang phía Bạch Tuyết, muốn giao quả táo cho cô, nhưng vẫn chậm.

Tiếng chim hót ngừng lại, Ngô Hiểu Thần còn giữ nguyên tư thế cầm quả táo.

"Ngô Hiểu Thần, xem ra vận khí của ngươi thật sự không tốt." Bạch Tuyết lần hai che miệng cười: "Ôi chao, ôi chao, sao lại trùng hợp hai lần đều là ngươi như vậy."

"....." Ngô Hiểu Thần đã không biết nên cầu xin cô ra sao, cứng họng một câu đều không nói được."

"Bây giờ, ăn táo đi nào!" Bạch Tuyết ưu nhã vung tay áo ra lệnh.

Ngô Hiểu Thần sợ hãi nhìn mọi người, vừa liếc nhìn Bạch Tuyết, biết ngay mình lại lần nữa bị ép vào đường cùng, hỏng mất rồi, anh lần thứ hai run rẩy há miệng nâng quả táo lên, cắn một cái.