Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 21: Hắc ám đồng thoại nhạc viên(3)

TÔI LÀ MỘT THỢ SƠN MÀU

Đến gần hơn một chút, bộ dáng của thi thể càng thêm đáng sợ -- đó không phải là một bộ thi thể hoàn chỉnh, mỗi "con rối" đều được hợp thành từ rất nhiều bộ phận rải rác như đầu, thân mình, chân tay...Ở giữa còn có vết tích được nối lại rất rõ ràng, thi thể được nối nhờ đinh sắt và chỉ gai thô sơ, thậm chí còn có một thi thể bất đồng giới tính, đầu rõ ràng mang khuyên tai của phụ nữ, nhưng thân thể lại là nam.

Những thi thể này không biết đã được bày ở đây bao lâu, độ thối rữa đều khác nhau, chất lỏng tanh tưởi nhỏ giọt trên nền đá cẩm thạch.

"....Tôi hiểu vì sao Miên Dương Tiểu Thư lại muốn thu mua khí quan rồi." Trầm mặc thật lâu, Vương Vân Chi lùi về sau mấy bước, thở dài: "Thì ra tác dụng của nó là thế này."

"Ban đêm là thi thể, ban ngày sao lại thành rối gỗ?" Hạ Lẫm lập tức hứng thú: "Cách nào làm ra được nhỉ?"

"Không biết nữa."

Vương Vân Chi nhớ rõ, ban ngày tất cả đều mặc đồng phục màu đỏ, mà những thi thể lúc này đều đang xích lõa, hoàn toàn không thấy bóng dáng đồng phục, ngược lại nhạc khí vẫn còn đó, khí cụ sạch sẽ tinh xảo đặt trong tay thi thể hư thối, tạo ra sự đối lập mãnh liệt.

Xa xa trong bóng tối, truyền đến âm thanh có người đang hát.

Âm thanh này rất quen thuộc, một ngày nghe mãi mấy lời giới thiệu, hiện tại ai cũng đoán được đó là Miên Dương Tiểu Thư.

"Miên Dương Tiểu Thư sao lại ở đây?" Hạ Lẫm lộ ra thần sắc hưng phấn, giống như đang thám hiểm, một tay kéo Vương Vân Chi nấp sau một lùm cây.

Miên Dương Tiểu Thư càng đi đến gần, trong miệng đang hát một bài nhạc thiếu nhi:

"Tôi là một thợ sơn màu, kỹ năng sơn màu tốt, tôi muốn đem thi thể kia, sơn thật đẹp, sơn cánh tay rồi lại sơn chân, bàn chải múa lượn bận bịu, ôi bộ guốc bé nhỏ của ta, sơn đỏ chúng nào~!"

Cái bài nhạc thiếu nhi này quá là kinh điển, đại đa số mọi người tuyệt đối đều nghe qua, ngay cả sách âm nhạc của học sinh tiểu học của có, tên là « tôi là một thợ sơn màu » (Bài nhạc này tên tiếng anh là painting carpenter), hiện tại nghe thấy, Miên Dương Tiểu Thư đã cải biên bài hát lại một chút.

Xuyên qua khe lá, cậu thấy Miên Dương Tiểu Thư đi đến trước một thi thể, đứng vững rồi buông cái thùng sắt xuống, sau đó cầm một cái bàn chải nhỏ chấm chấm màu trong cái thùng sắt, rồi tỉ mỉ sơn lên trên thi thể.

Sau khi màu được sơn lên thi thể, lập tức hóa thành đồng phục màu đỏ.

Không biết qua bao lâu, Miên Dương Tiểu Thư đã làm xong, xách theo cái thùng sắt, hát vang rời khỏi.

....

Thì ra, Dàn Nhạc Rối Gỗ là như vậy mà biến thành.

Những thi thể không biết tên này, có lẽ là du khách trước đó, hoặc là những người chơi bị ép bán khí quan,.... Tóm lại, tất cả đều đã bị biến thành con rối trong tay Miên Dương Tiểu Thư.

"Đi thôi." Hạ Lẫm nhẹ giọng giật giật góc áo Vương Vân Chi: "Tôi còn chưa có ăn gì, đói quá."

"...."

Vậy mà vẫn còn khẩu vị, y là quỷ sao?

Vương Vân Chi tâm tình phức tạp đứng lên, cùng Hạ Lẫm xuyên qua bóng đêm mịt mờ, trở lại tòa biệt thự trắng.

Cậu lần này không mang theo sói con, trở lại phòng ăn thì nhìn thấy sói con đang nằm trên bàn dài, cái bụng ăn đến căng tròn, thỏa mãn ngáy o o, móng vuốt còn đang đè lên một cục xương lớn.

Bộ dáng vô tâm vô phế này, nhìn khá giống Hạ Lẫm.

Nghe thấy bước chân của Vương Vân Chi, sói con lập tức giật giật lỗ tai, lăn mình một cái, nhảy xuống khỏi bàn dài, lắc đuôi chạy về phía Vương Vân Chi, cọ qua cọ lại trên đùi Vương Vân Chi, chỉ tiếc ăn quá no, bụng nhỏ muốn dính sát xuống sàn, nhảy cũng nhảy không lên.

Vương Vân Chi ôm lấy sói con, lo lắng sờ lên bụng của nó.

"Yên tâm đi, nó không sao đâu."Hạ Lẫm nhìn bộ dạng cực kỳ có tinh thần của sói con, giọng nói nhẹ nhàng: "Dù là thức ăn có được làm từ thứ mà anh đang nghĩ, được làm từ thi thể, một con sói như nó có ăn cũng đâu có sao."

Bị nói trúng tim đen, Vương Vân Chi càng thêm nghi ngờ nhìn về phía bàn ăn.

Bất kể trong trò chơi giải đố hay phim kinh dị, trong tất cả mọi tác phẩm điện ảnh, thức ăn đều khiến chúng ta phải hoài nghi như vậy, thoạt nhìn là một bàn tiệc lớn, nhưng thật ra là dùng thứ gì để làm nên?

"Sợ gì chứ? Con người nguyên thủy không phải cũng là động vật ăn tạp sao? Lùi về mấy vạn năm trước, chúng ta còn đang gặm thi thể đồng loại mà sống đó." Cao Hâm đã dùng cơm xong, đang mãn nguyện ngồi dựa vào ghế dùng tăm xỉa răng, liếc mắt nhìn bọn cậu, lộ ra nụ cười trải đời: "Thế nào? Ra ngoài nhìn thấy cái gì rồi?"

Ông hỏi một câu, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào người Vương Vân Chi và Hạ Lẫm.

Vương Vân Chi vốn không có ý định giấu diếm bọn họ, liền đem chuyện về Dàn Nhạc Rối Gỗ kể đơn giản.

"Thảo nào, tôi biết ngay Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư không phải thứ gì tốt mà." Lý Tử Thuần cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm dùng dao cắt miếng bít tết trên dĩa.

"Những thi thể đó nói không chừng là người chơi trước qua cửa thất bại." Hạ Lẫm nói.

Nghe y nói câu này, chỉ có Từ Siêu là bị dọa cho rùng mình.

Hiện tại Vương Vân Chi mới tin câu nói kia của Hạ Lẫm -- những đồng đội mới này không hề đơn giản, đều là những thành phần hung hiểm.

Đứng trước những nhân vật nguy hiểm này, cẩn trọng giữ mình đều là chuyện dư thừa, thôi thì thoải mái một chút, cậu ôm sói con tìm một chỗ để ngồi xuống, rót cho mình một ly rượu, lấy chút thức ăn trên bàn.

"Anh Hạ Lẫm." Đối diện trên bàn truyền đến một âm thanh bất mãn: "Anh chừng nào mới thả bọn em ra?"

Cặp song sinh vẫn còn bị nhốt trong lồng gỗ, vậy mà bốn người mới kia đối với cảnh quỷ dị trước mắt này lại ngó lơ.

"Ồ?" Hạ Lẫm thoải mái cầm dao, hỏi Dương Vũ Tinh: "Sao vẫn chưa thả bọn chúng ra?"

"Chuyện này sao lại trách tôi được? Cậu chưa lên tiếng, tôi sao có thể quyết định được." Dương Vũ Tinh không phục.

"Tôi hiện tại không còn là Lãnh Chúa Hắc Ám nữa, chị cũng không còn là thủ hạ của tôi nữa." Hạ Lẫm nói.

"Nhưng mà..."

"Không thì thôi đừng thả, lát sau bọn chúng lại đòi giết lẫn nhau nữa thì sao bây giờ?" Từ Siêu lo lắng hỏi.

"Trẻ con không nghe lời thì giam lại, đầu óc của mấy người cũng ghê gớm quá nha~" La Hoài tán tụng, anh là viện trưởng thư viện thơ văn hoa mỹ, chủ trương đối với học sinh luôn là áp dụng giáo dục bạo lực.

Hạ Lẫm hỏi Lâm Tuyết Nhi: "Có còn muốn giết chị mình không?"

"Bây giờ thì không." Lâm Tuyết Nhi không cam lòng lắc đầu: "Ra khỏi khối lập phương rồi tính."

Lại hỏi Lâm Đồng Nhi: "Có còn muốn giết em mình không?"

"Em không nhìn thấy nó được, chỉ có thể mơ hồ nghe được vài âm thanh, có thể giết được nó sao?" Lâm Đồng Nhi không phục nói: "Rồi rồi, vẫn là ra khỏi khối lập phương rồi tính."

"Được, vậy mở lồng ra đi." Hạ Lẫm gật đầu.

"Bọn chúng tùy tiện nói một chút cậu liền tin luôn?" Lý Tử Thuần giương mắt lên nhìn Hạ Lẫm một chút: "Có hơi qua loa quá không?"

Cô mặc dù không biết cặp song sinh đã gây ra chuyện gì, nhưng trong đoạn đối thoại vừa rồi thì cũng đoán được sơ lược.

Dương Vũ Tinh và Từ Siêu bất đắc dĩ mở chiếc lồng, cặp song sinh không thể đợi được mà chui ra, bọn chúng sau khi ra ngoài cũng không lo lắng như đám người, ngay lập tức cùng nhau chạy ra ngoài tản bộ quanh đại sảnh, cả hai đều là dáng vẻ hiếu kỳ hào hứng.

"Sao có thể như vậy?" Ngay cả Dương Vũ Tinh và Từ Siêu cũng mù mờ: "Cặp song sinh trước kia còn quỷ quái thế kia....."

Hạ Lẫm thì đem lực chú ý lên món bánh ngọt, lười giải thích. Mọi người đành phải đem ánh mắt nghi ngờ đổ dồn về Vương Vân Chi.

Vương Vân Chi không nhẫn tâm để bọn họ cứ trừng mắt như vậy, đành phải thay lời giải thích: "Nếu tôi đoán không sai, cặp song sinh quả thực rất thích những khu vui chơi như vậy, thế nhưng chưa đến đó bao giờ, nói đúng ra là cha mẹ bọn chúng đến nay chưa hề dẫn bọn chúng đi chơi, bây giờ có cơ hội thế này, đối với bọn chúng phải nói là vô cùng quý giá, mặt khác, bọn chúng cũng rất hào hứng về chuyện diễn kịch mà Miên Dương Tiểu Thư nói, cực kỳ hy vọng bản thân được đóng vai công chúa trong truyện cổ tích, để đạt được mục đích này, bọn chúng tạm thời đình chiến."

Một đám người trưởng thành tỏ vẻ khó có thể tin được.

"Nói đùa, đây là chuyện liên quan sống chết, còn có thể chơi đùa được sao? Thật là không hiểu chuyện." Lý Tử Thuần nhíu mày.

"Tôi thấy bọn chúng tàn nhẫn như vậy, còn tưởng là đã rất thành thục rồi... Không ngờ được vẫn còn ngây thơ như vậy." Từ Siêu phun tào.

"Tàn nhẫn không liên quan gì đến ngây thơ." Vương Vân Chi nói. Sau nhiều ngay ở cùng nhau, tính cách của cặp song sinh cũng rõ ràng rồi, chính là cùng tồn tại cả ngây thơ lẫn tàn nhẫn.

Không bao lâu sau, cặp song sinh lại quay về, bọn chúng hai bên kéo tay Vương Vân Chi, đôi mắt long lanh nhìn lên: "Anh Vân Chi, anh có thể làm chủ cho bọn em chứ?" 

"Sao cơ?" Vương Vân Chi không nghĩ đến một màn này của lũ nhóc, nhất thời không hiểu được đây là có ý gì.

Sói con nhạy bén cảm giác được có người muốn giành chủ nhân của mình, lông tóc đều dựng lên, hung hăng nhìn cặp song sinh.

"Nghĩa là mang chúng em đi chơi, mua bong bóng kẹo bông gòn, rồi còn la rầy khi chúng em chạy loạn nữa." Lâm Tuyết Nhi ao ước nói.

"Được thôi." Vương Vân Chi lắng nghe, đáp ứng một tiếng: "Nhưng bây giờ muộn rồi, các em phải trở về phòng ngủ."

Cặp song sinh hình như rất hưởng thụ cảm giác được người khác quan tâm. Lập tức quay trở về phòng.

Trong phòng ăn vang lên tiếng chuông, hiện đang là chín giờ tối, nhóm người trưởng thành đều đang sầu lo vận mệnh ngày mai ra sao, nhưng đều giữ trong lòng, im lặng trở về phòng của mình.

"Một người một phòng sao?" Từ Siêu khó tin nhìn vé vào cửa của mình: "Không chịu đâu, nếu như ma quỷ nửa đêm ghé qua một người làm sao đối phó?"

Hắn hỏi một vòng, trên vé vào cửa của những người khác số phòng đều không giống nhau, nói cách khác, mỗi người đều có phòng riêng.

"Thôi rồi, cái này không ổn đâu." Từ Siêu vỗ vỗ cái trán: "Dương Vũ Tinh, cô là con gái mà không sợ ở một mình sao? Không bằng để tôi bảo vệ cho cô, bản thân tôi thế thôi chứ thật ra là một người bạn đường cho phụ nữ, bảo đảm cô sẽ hài lòng...."

Lời này nếu nói trong một hoàn cảnh khác, tuyệt đối bị xem là lưu manh giở thói trêu ghẹo, nhưng hiện giờ thì không, Từ Siêu sắc mặt tái nhợt, đầu chảy đầy mồ hôi, tay chân run rẩy, xem ra là đang vô cùng sợ hãi, muốn tìm người ở cùng để tăng thêm căn đảm, sắc tâm hết thảy đều không có.

"Ngay cả cặp song sinh cũng ở riêng mà, tôi còn phải sợ sao." Dương Vũ Tinh cười lạnh một tiếng, căn bản không sợ điều gì, bất quá cô nhìn dáng vẻ Từ Siêu, trong lòng cũng có chút tình đồng đội: "Thôi, nếu anh muốn ngủ dưới đất thì tôi cũng không cản."

Dương Vũ Tinh đã báo xong thù, dù có thể quay lại thế giới thực cũng sẽ không ở lại trong ngành giải trí, không cần phải giữ hình tượng tránh hiềm nghi nữa.

"Tốt quá tốt quá tốt quá, ôi Dương Vũ Tinh cô đúng là Bồ Tát sống, cô yên tâm, tính hướng tôi không rõ ràng, sẽ không ảnh hưởng đến cô đâu...." Từ Siêu hí ha hí hửng theo sát Dương Vũ Tinh tới cửa phòng.

Dương Vũ Tinh không quan tâm mấy lời nói nhảm của hắn, cô nghiêng đầu nhìn thấy Hạ Lẫm đi cùng Vương Vân Chi thì lập tức vẫy tay: "Chủ nhân.... À không, Hạ Lẫm, còn có Vân Chi lão sư, cả hai cùng vào luôn đi, chúng ta dù sao cũng chung một đội, cùng nhau mới an toàn nhất."

Đúng là như vậy, cho dù là dã ngoại hay đánh quái thăng cấp, là đồng đội thì đều đi chung với nhau.

Vương Vân Chi đi tới, nhìn vào gian phòng của Dương Vũ Tinh, nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm cậu giật nảy cả mình.

Dương Vũ Tinh mở cửa, trong cửa không có gì ngoài bức tường bị lấp kín.

Bức tường kia cũ kỹ tạp nham, tường gạch thô ráp, nhìn có hơi kinh khủng.

Vương Vân Chi định nói gì đó, chỉ thấy Dương Vũ Tinh không chút do dự bước vào --- thân thể cô trực tiếp xuyên qua bức tường đi vào trong.

"....." Từ Siêu trợn mắt há mồm, không nói nên lời.

Qua nửa ngày, giọng nói Dương Vũ Tinh bên trong truyền ra: "Mọi người đứng ngây ngốc ra đó làm gì, sao không bước vào đi?"