Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 1: Chào mừng đến với khối tử thần

Vào khoảnh khắc bước lên thảm đỏ, Vương Vân Chi gần như bị tiếng thét của fan hâm mộ làm cho điếc tai.

A a a a a a a! Là anh Vân Chi!

"Trời ơi sao ảnh đẹp dữ vậy, người thật so với phim còn đẹp hơn, điên mất điên mất."

" Tiên Tôn Tiên Tôn, ngài hạ phàm vất vả rồi."

"..."

Vương Vân Chi chưa bao giờ được chào đón nồng nhiệt như vậy, cậu sửng sốt, đình chỉ khoảng nửa giây, mới mỉm cười rồi gật đầu với người hâm mộ.

Cậu chỉ cần cong khoé miệng một chút, phía dưới liền dậy lên một trận reo hò la hét.

" Thật ngại quá." Vương Vẫn Chi cúi đầu, nói với nữ minh tinh đang kéo cánh tay cậu.

Nữ minh tinh không có động tĩnh gì, không có chút nào là bị đám đông quấy rầy, cô chỉ nhíu mày, bước đi trên đôi guốc cao 12cm, ôm cánh tay cậu đứng vững, bày ra một tư thế đằng đằng sát khí, không quên hướng đến camera lộ ra nụ cười ngoài yêu diễm trong lạnh lùng.

Camera tách tách chụp lại bức ảnh -- nữ minh tinh mặc bộ váy màu đỏ tía, tay ôm nam tử áo trắng mỹ mạo, về mặt nhan sắc mà nói, hình tượng này vô cùng hài hòa, nhưng xét về phong cách mà nói, lại tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Hai người đi trên thảm đỏ, đến cuối ký tên của mình, rồi mới đi vào sảnh đường cho tiệc rượu.

Sau khi ngồi xuống, cuối cùng cũng có được cơ hội để tán gẫu, Dư Lệ đánh giá Vương Vân Chi, phì cười một tiếng: "Ai nha nha, đãi ngộ với đại minh tinh mới nổi đúng là khác nhau, nổi tiếng cũng kinh khủng quá rồi đó. Cái đám fan cuồng kia, cái gì cũng tung hô cậu cho được, tôi vừa nhìn thấy bảng hiệu bên đó, phía trên viết thơ, hình như là..." Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song?"

("Mạch thượng nhân như ngọc" ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; "Công tử thế vô song" ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa "cặp đôi trai tài gái sắc". Nhưng cả 2 câu ở đây đều chỉ mỗi Vương Vân Chi, nên ý fan muốn nói là Vương Vân Chi có vẻ đẹp của cả nam lẫn nữ)

"..." Vương Vân Chi bị cô trêu chọc có chút xấu hổ.

Cậu không thường tham gia loại hoạt động này, thực ra mà nói, đây là lần đầu. Vương Vân Chi năm nay 26 tuổi, là một vũ đạo chuyên nghiệp, nhiều năm qua chỉ luôn trên sân khấu làm vũ công, cầm tiền thưởng nhà nước, sinh hoạt cực thấp. Một năm trước, cậu được bằng hữu trong giới điện ảnh nâng đỡ, tạm thời có được vai diễn trong bộ phim bom tấn cổ trang tiên hiệp lúc đó, vai diễn là một vị tiên nhân giác sắc ( vẻ đẹp nổi bậc) phiêu phiêu Tiên Tôn, cảnh quay cũng không nhiều, nhưng hình tượng lại rất đẹp, chỉ nhìn thoáng thôi mà hồn phách chấn kinh, một tháng trước khi phim công chiếu, Vương Vân Chi bất ngờ trở thành chủ đề lôi cuốn trên internet, truyện đồng nhân vô số kể, fan hâm mộ Weibo tăng từ 100 ngàn lên 6 triệu, còn bị fan hâm mộ nói đùa "Đức nghệ song hinh già nghệ thuật gia".

Hậu quả sau bùng nổ, chính là phải tham gia các hoạt động phía ngành giải trí, lần này cậu đáp ứng có mặt tại buổi tiệc rượu, nên cùng các danh nhân khác cũng không tính là quen, với Dư Lệ cũng là lần đầu tiên gặp mặt trên thảm đỏ, trước đó không hề quen biết, nhưng tiếp xúc một lúc, có thể hiểu được chút tính cách của cô, có cô ở bên cạnh, cậu không phải nói nhiều, chỉ cần yên lặng ngồi đấy.

Tiệc rượu lần này quy mô không tính là lớn, nửa tiếng sau khi hai người bước vào, người nổi danh chủ yếu trong ngành giải trí mới lục tục ngo ngoe có mặt. Dư Lệ kéo Vương Vân Chi dạo một vòng quanh hội trường, chào hỏi các tiền bối và đồng liêu một trận, mới quay lại chỗ ngồi lần nữa.

Vương Vân Chi hôm nay mặc cổ phục trắng, đeo mắt kính tròn gọng vàng, hai bên kính mắt rủ xuống hai mảnh dây màu vàng, làm nổi bật lên làn da trắng nõn như dương chi bạch ngọc, ánh mắt thanh khiết ôn nhu, quanh thân như tỏa ra ánh sáng nhu hòa. Cậu lúc này lại ít nói, nhưng lời ít mà ý nhiều, dạo một vòng đã hấp dẫn không ít ánh nhìn.

Dư Lệ sau khi ngồi xuống, vẫn còn dáo dác nhìn quanh, đột nhiên ánh mắt sáng lên, thấp giọng nhắc nhở: " Uầy! Vị tiểu thiếu gia kia cũng tới, nhìn kìa nhìn kìa."

"Nhìn làm chi?" Vương Vân Chi lại một lần nữa bị dáng vẻ của cô chọc cười, gì mà tiểu thiếu gia? Biệt danh như vậy, gần như không cần phải nói ra tính danh, người bên ngoài nghe là đã biết, nhưng cậu là mù mờ thật.

" Ngàn năm mới xuất hiện một lần đó, nghe nói người đó không thích đứng trước công chúng, không xem một cái thì thật đáng tiếc, chậc chậc."

Vương Vân Chi bị cô thúc giục không từ chối được, đành phải giương mắt nhìn, chỉ thấy cái bàn cách trung tâm không xa, có một cậu nhóc mặc phục trang tối màu, dáng người cao gầy, khí chất sang trọng, khuôn mặt đẹp không tì vết, cho dù đứng giữa một đám minh tinh đang tụ tập trong hội trường này, y cũng sẽ trở thành tâm điểm, y nhìn chưa tới 20 tuổi, lúc cười và nói khóe miệng sẽ lộ ra một điểm hoạt bát của thiếu niên, nhưng đôi mắt kia lại khiến người ta nhìn không thấu, ánh mắt sâu xa khiến y như trưởng thành hơn độ tuổi.

"Cậu không biết người đó sao?" Dư Lệ bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng giải thích: "Đây là tiểu thiếu gia họ Hạ, tên là Hạ Lẫm, nhà y anh chị em đều là người nổi tiếng, chỉ có mình y là rất ít xuất hiện trước công chúng, nghe nói y vừa mới hai mươi, đáng ra còn đang đọc sách ở Bắc Âu, đột nhiên lại về nước."

Hạ gia Vương Vân Chi cũng biết, gia tộc giàu có này cả nước Trung Quốc đều biết.

Dư Lệ nói đến kích động hai mắt lấp lánh, nhưng không có ý định đến đó góp vui, các nữ minh tinh khác trong hội trường cũng thế, tất cả đều đứng một bên xì xào bàn tán, một bên trộm nhìn Hạ Lẫm một chút, không ai dám đến gần bắt chuyện.

"Sao mọi người đều tránh người đó vậy..." Vương Vân Chi nhìn mà không hiểu ra sao.

"Ai mà dám chứ?" Dư Lệ lộ ra một nụ cười thâm thúy: "Không ai dám tuỳ tiện tiếp cận Hạ Lẫm, trừ phi người đó chán sống rồi.

"?"

"Lời đồn liên quan đến Hạ Lẫm rất nhiều, thật giả thì không rõ, nhưng đều rất khủng bố." Dư Lệ thần bí cười cười: " Cậu biết thú cưng của người đó là gì không? Là sói, loại sói tuyết hung dữ nhất, không phải một con, mà là một đám, một đám như vậy mà lại nuôi trong trang viên nhà tại Bắc Âu. Mấy năm trước, có một kẻ ăn chơi phong lưu trong giới văn nghệ hẹn hò với nhị tỷ của Hạ Lẫm, về sau tay ăn chơi kia phản bội cô ấy, đã làm nhiều chuyện có lỗi thì thôi đi, còn trộm đi tin tức cơ mật trong tay... Cậu đoán sau này thế nào? Không bao lâu, tay ăn chơi đang sống sờ sờ kia liền bị một đám sói cắn chết rồi ăn luôn, cả xương cũng không chừa."

"........." Vương Vân Chi thực sự không biết lời đồn này có tin cậy không, nghe thấy tình tiết không khác gì phim truyền hình hay kịch sân khấu cho lắm, mọi người cũng không ai bàn gì nữa, nói rằng lời đồn đều là cái dạng này.

"Nói đến Hạ gia..." Dư Lệ có điều suy nghĩ: "Tôi thấy tin tức mấy ngày trước, vị tiểu thư nhỏ nhất của Hạ gia không phải rất thích cậu sao! Còn công khai phát video trên Weibo nói cậu là người mà cô ấy muốn cưới nhất!"

Cái bài Weibo đó, sớm đã bị người xem share đến trang của Vương Vân Chi chọc ghẹo vô số lần. Nghe nói vị tiểu thư Hạ gia kia mới có 16 tuổi, đến tuổi mới lớn hay dễ rung động, Vương Vân Chi gần đây nổi tiếng bùng phát, tiểu muội của Hạ gia cũng không có tụt hậu.

" Vân Chi ơi là Vân Chi, cậu nên hiểu tình hình hiện tại đi, cẩn thận một chút, tự bảo vệ mình kĩ một chút." Dư Lệ thở dài: "Từ chuyện lần trước, người nhà bọn họ đều quy định không được nói chuyện yêu đương với người bên ngành giải trí rồi."

Nói bóng gió chính là -- coi chừng Hạ Lẫm giết chết cậu.

Cô nói chuyện trước giờ đều tùy tiện không lấp liếm, Vương Vân Chi tốt tính, cũng không tức giận.

"Đừng đùa, tôi không có khả năng làm loại chuyện đó." Vương Vân Chi nói.

Trên Weibo nói cưới nam thần gì đó, chỉ là nói đùa, làm theo trào lưu mà thôi, chỉ có mấy người không bằng cầm thú mới xem là thật, sao lại có thể có ý đồ với cô gái nhỏ như vậy cho được? Huống chi, Vương Vân Chi rất rõ ràng tính hướng của mình, cậu sẽ không có bất kỳ ý nghĩ nào với con gái đâu.

Vì bản thân khá thẳng thắn, khó tránh khỏi Hạ lẫm bên kia nghi ngờ, để tránh hiềm nghi, vẫn là không nên tiếp xúc với y thì hơn.

...........

"Anh ơi, anh ơi......."

Vương Vân Chi vừa mới thất thần, liền nghe thấy âm thanh ngọt ngào gọi mình.

Cậu cúi đầu nhìn bên dưới bàn rượu, phát hiện trước mắt có hai bé gái không biết xuất hiện lúc nào.

Hai bé gái này nhìn mới khoảng 8 tuổi, lớn lên nhìn xinh như búp bê BJD, mà lại giống nhau như đúc, cả hai đều có mái tóc đen dài cắt bằng, khuôn mặt bé nhỏ mũm mĩm hồng hào, có thể là để dễ phân biệt, một đứa váy trắng, đứa kia váy đỏ.

Quái lạ, vừa nãy tại sao không thấy hai đứa bé này, tới lúc nào chứ?

Có lẽ là do vóc dáng của hai đứa nhỏ này, bị cái bàn che mất đi.

"Đây là hai cô con gái của chủ tịch công ty điện ảnh Thành Sâm." Dư Lệ nhìn cậu sửng sốt, thấp giọng nhắc nhở: " Đứa váy trắng là Lâm Tuyết Nhi, đứa váy đỏ là Lâm Đồng Nhi."

"Chào mấy đứa." Vương Vân Chi cười trả lời.

"Gì thế này, tên cũng không gọi?" Lâm Đồng Nhi rõ ràng rất không thích cái cách trả lời qua loa này, chu miệng nhỏ giận dỗi, nhưng lại rất nhanh khôi phục nụ cười, chớp chớp mắt mấy cái hỏi:"Anh à, dung mạo anh dễ nhìn như vậy, em hôn anh một cái được không?"

"Đúng vậy đúng vậy, anh à, tụi em hôn anh một cái được không?" Lâm Tuyết Nhi cũng không chịu yếu thế.

"......?" Vương Vân Chi thực sự không muốn có khoảng cách quá gần với mấy bé gái, do dự một chút, liền bị hai bé gái hai bên kéo áo, kéo đến cậu không thể không cúi xuống, hai bé gái đắc ý cười tươi, dùng sức nhón chân lên, hôn thật mạnh lên hai bên mặt cậu.

"Phốc." Dư Lệ thấy cực kỳ buồn cười.

Cặp song sinh hôn xong, vẫn chưa chịu rời đi, nắm áo cậu hai bên không buông, Lâm Đồng Nhi lấy ra khối rubik trong váy đỏ, nhét vào tay cậu, chớp chớp mắt mấy cái hỏi: "Anh biết chơi cái này chứ?"

Vương Vân Chi không khỏi cảm thán mấy đứa nhóc thời nay thiệt là khó đối phó, cậu cầm khối rubik trong tay nhìn sơ qua -- là kiểu tứ giác kinh điển rất đẹp, làm bằng nhựa màu trong suốt, mỗi một mặt đều bị xếp loạn, bên trong còn có ánh sáng nhàn nhạt, nhìn tinh xảo lại có chút là lạ không nói nên lời.

Vương Vân Chi lắc đầu, đưa lại khối rubik cho Lâm Đồng Nhi, nói: "Xin lỗi, anh không hiểu lắm những thứ này."

Cậu chưa bao giờ tìm hiểu cách chơi rubik, thỉnh thoảng tùy tiện xoay xoay, nhiều nhất chỉ xếp được một mặt, nhiều hơn thì không được.

Cặp song sinh thất vọng nhún vai, Lâm Đồng Nhi không cam lòng xoay mãi khối rubik, phát hiện mình cũng không biết chơi, đành phải quay đầu rời đi, tìm đối tượng khác.

"Ồ, quả nhiên là một tên sát thiếu nữ mà." Dư Lệ đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, lập tức dùng sức trêu ghẹo.

"Đừng nói tôi vậy." Vương Vân Chi tránh sang chuyện khác: " Khối rubik lúc nãy, cô có thấy hơi kỳ quặc không?"

" Cái đó, không phải chỉ là phát sáng thôi sao, có gì đặc biệt đâu, đồ chơi như vậy trong cửa hàng rất nhiều, có gì mới lạ đâu."

Không có đơn giản như vậy, không phải chỉ có phát sáng.

Vương Vân Chi nhịn không được mà nhớ lại -- vừa rồi, lúc Lâm Đồng Nhi xoay khối rubik, lần xoay thứ nhất, ấm trà hướng bên phải cách đây ba cái bàn rơi xuống, vỡ nát, lần hai, phục vụ bưng rượu cách đó không xa ngã sấp, lần ba, trong hội trường cái màn rơi xuống một cách không lý giải được.

Cậu biểu diễn trên sân khấu lớn quanh năm, rất giỏi quan sát hoàn cảnh chung quanh và động tác của đồng đội, vì vậy, đều thu hết những chi tiết ấy vào mắt.

Có lẽ chỉ là trùng hợp, phục vụ nào có thể không ngã.

Thế nhưng là... ba lần này, lúc Lâm Đồng Nhi xoay khối rubik, những sự việc đó đều trùng hợp diễn ra, không trật phát nào.

Chẳng lẽ khối rubik này có năng lực khống chế vật thể xung quanh?

Vương Vân Chi bị chính ý nghĩ của mình làm cho buồn cười, nhịn không được đảo mắt tìm cái khối rubik -- liếc mắt liền thấy được cách đó không xa, Hạ Lẫm cầm lấy nó, mặt không đổi sắc đưa lại cho đôi song sinh.

Khối rubik đã được xếp chỉnh tề, sáu mặt sáu màu, không còn lộn xộn nữa.

Xa xa chiếu lên ánh xanh, là chiếc nhẫn đính viên ngọc lục bảo kiểu nam trên tay Hạ Lẫm, ánh xanh cực kì mê người, thậm chí chiếu lên cả khối rubik.

Vương Vân Chi nhìn đồng hồ bỏ túi -- mình vừa mới nói mấy câu với Dư Lệ, còn chưa tới một phút, không tính đến thời gian đôi song sinh đi đến cạnh Hạ Lẫm... Thì ra Hạ Lẫm là cao thủ chơi rubik sao.

Vả lại, khi Hạ Lẫm xoay khối rubik kia, không có vật gì rơi rớt, cũng không có ai ngã sấp, xem ra vừa nãy là mình nghĩ nhiều, tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tiếng chuông báo hiệu 20 giờ tối vang lên, trong sảnh đường vang lên tiếng nhạc êm dịu, MC mặc đồ Tây đen bước lên sân khấu.

Mọi người nhanh chóng ngừng nói chuyện phiếm, tất cả đều nhìn hướng MC, lễ phép vỗ tay.

"Các quý ông quý bà, hoan nghênh đến với bữa tiệc rượu Louis lần thứ 13." MC tên Lục Sóng, năm nay 4o tuổi, hành nghề nhiều năm trong đài truyền hình, là MC chuyên nghiệp kinh nghiệm phong phú, rất nổi tiếng, tóc chải rẻ ngôi mặc tây trang, đứng trên sân khấu mang phong thái nhẹ nhàng, ông điều chỉnh giá đỡ micro, sau đó tuyên bố tiệc rượu bắt đầu: "Tối nay, chúng ta..."

Lúc ông mới nói được phân nửa, đột nhiên trong loa truyền ra tạp âm chói tai, ngay sau đó, âm thanh cũng thay đổi, vốn là nhạc dịu, bỗng dưng trở nên nhanh hơn, âm điệu cực kì sắc bén.

Lục Sóng cau mày, quả quyết tắt micro, nhưng tiếng ồn vẫn không dừng lại.

Vương Vân Chi nhìn thấy, nhân viên công tác rối loạn kiểm đi kiểm lại dàn âm thanh, nhưng máy móc đều không có vấn đề, không kiểm ra gì cả, cho dù tắt đi, tiếng nhạc vẫn tiếp tục vang lên.

Không khí quái dị tràn ngập sảnh đường, mọi người không ai nói gì, vẫn luôn yên lặng, tiếng nhạc với tạp âm trái lại cực kì ồn ào.

Lục Sóng vốn định nói mấy câu hài hước để chữa cháy, không ngờ, micro và tiếng nhạc không cho ông cơ hội này.

Chưa đến vài giây, một giọng nữ cao vút truyền ra toàn sảnh đường, không ai động chạm micro, nhưng trong loa lại truyền ra giọng nói:"Đóng cửa nhà máy Địa Ngục khối Rubik! Đóng cửa nhà máy Địa Ngục khối Rubik!"

Giọng nữ, nghe rất giống mấy cái quảng cáo giả mạo hay phát trên internet, phối thêm âm thanh bén nhọn, tạo ra một cảm giác quỷ dị hài hòa, nhưng mà, nội dung nói ra lại khiến người ta không thể hiểu nổi.

Nhà máy Địa ngục khối Rubik là cái quỷ gì?

"Đóng cửa nhà máy Địa Ngục khối Rubik! Đóng cửa nhà máy Địa Ngục khối Rubik! Satan lưu manh là chủ của Địa Ngục mà lại đi chơi gái nợ 1 vạn cái mạng, bỏ trốn theo thiên sứ! Chúng ta không có cách nào, chỉ có thể giải tán lập tức, chỉ có thể giải tán lập tức! Tất cả khối rubik đều ném xuống nhân gian, đều ném xuống nhân gian! Dù cho nó có giết một trăm người, một ngàn người, một vạn người, tất cả đều đưa cho loài người, tất cả đều đưa cho loài người!"

Trong sảnh đường hoàn toàn câm lặng, mọi người bắt đầu cảm thấy đây hẳn là trò đùa dai của ai đó.

Giọng nữ vẫn còn tiếp tục, niệm xong đống từ điên điên khùng khùng kia, bắt đầu điểm danh:

"Lâm Đồng Nhi, Lâm Tuyết Nhi, Vương Vân Chi, Dư Lệ, Hạ Lẫm, Trương Trung Mẫn, Lục Sóng, Dương Vũ Tinh, Vương Diệc, Hoa Như Dĩnh, Từ Siêu, Lý Minh, Trương Huy."

Người bị điểm danh không ai hiểu chuyện gì, đều nhìn nhau, nhất là Lâm Đồng Nhi, không giống Lâm Tuyết Nhi đang bĩnh tĩnh, mà hết xoay phải lại xoay trái, hung hăng tìm kiếm những người bị điểm tên ngoài mình ra.

"13 người chơi, hoan nghênh đến với khối rubik tử vong." Âm nhạc dìu dịu lại, giọng nữ cũng trở nên nhu tình hơn: "Chúc mọi người chơi vui vẻ, không trở về nha."