Nhặt Được Lão Đại Mất Trí Nhớ

Chương 1

Edit: Tô

--

"Chúc mừng Kiều Trì đoạt giải Kim Mã, nào nào nào, mọi người cạn một ly!" Trong phòng bao, mọi người ai nấy đều mang gương mặt tươi cười, hưng phấn, ngoài miệng nói chúc mừng, đưa ly hướng về phía cô gái đứng ở trung tâm.

Cô gái trung tâm của chủ đề, mặt nhỏ chừng bàn tay hơi ngẩng lên, khiến gương mặt trắng noãn lộ ra trước mắt mọi người, bởi vì đã uống một ít rượu vang, làm hai bên gò má có chút ửng đỏ làm cô thêm mấy phần hoạt bát.

Cô nở nụ cười chứa nhiều ẩn ý, má lúm đồng tiền ẩn hiện như có như không, Kiều Trì đứng dậy, đưa ly rượu trong tay lên, hắng giọng nói: "Tôi có thể lấy được giải Kim Mã toàn bộ phải nhờ vào mọi người đã ở phía sau yên lặng giúp đỡ tôi, đây không phải là giải thưởng của một mình tôi, mà là của chúng ta, cảm ơn mọi người."

Không khí ồn ào trong phòng vì lời nói ôn nhu của Kiểu Trì lại càng thêm sôi nổi.

Bữa tiệc tiếp tục đến trời vừa rạng sáng, bước chân Kiều Trì hơi buông thả, leo lên trên xe bảo mẫu, miễn cưỡng lấy lại tinh thần tạm biệt từng người, chờ xung quanh chỉ còn lại cô, tài xế mới đóng cửa xe lại.

"Tiểu thư, về biệt thự hay về nhà của cô?" Tài xế qua kính chiếu hậu nhìn Kiều Trì đang ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo phía sau, khởi động xe chờ Kiều Trì lên tiếng.

Kiều Trì mở mắt ra, cô giơ tay vuốt tóc mình ra đằng sau, trên mặt không còn thần sắc ôn nhu vừa rồi, cô quay đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, nói: "Về nhà tôi."

"Về nhà cô có thể tận hai giờ, nếu như về biệt thự thì..."

"Về nhà." Kiều Trì hơi không kiên nhẫn ngắt lời tài xế, tài xế lúc này mới thật thà đáp một tiếng, đạp chân ga chạy thẳng về phía đường cao tốc.

Kiều Trì một lần nữa nhắm mắt lại, hôm nay cô giành được cúp Kim Mã mà tất cả nữ diễn viên đều tha thiết muốn có, trở thành người đạt giải Kim Mã trẻ tuổi nhất. Kiều Trì không cần nhìn điện thoại cũng có thể biết trên Weibo đang hot tới cỡ nào.

Sẽ có chúc mừng cô, sẽ có chúc ước mơ của cô đã thành sự thật, nhưng nhiều hơn nữa là bàn luận, Kiều Trì cảm thấy hẳn là bàn về người mẹ tiền nhậm giải Kim Mã của mình.

Nghĩ đến điều này, Kiều Trì liền mở mắt, di chuyển đến gần cửa sổ xe hạ nó xuống, gió lạnh tranh nhau chui vào, khiến đầu óc cô thanh tỉnh rất nhiều.

"Tiểu thư, đã tới đường cao tốc rồi, cô đóng cửa sổ lại đi, kẻo bị cảm phu nhân lại đau lòng." Tài xế nhắc nhở, nhưng không để Kiều Trì lựa chọn, trực tiếp đóng cửa sổ lại.

Kiều Trì hơi không cao hứng, cô chưa kịp mở miệng, xe bảo mẫu không biết đụng phải cái gì mà nhanh chóng mất phương hướng, Kiều Trì không ngồi vững, cả người đều ngã xuống, đầu đập vào cửa kính.

Cô còn chưa kịp ngẩng đầu lên nhìn hiện tại là tình huống gì, ngay sau đó một trận long trời lở đất nghiêng đảo, Kiều Trì dần mất đi tri giác.

**

"Tích tích --"

"Tích tích tích --"

Vang bên tai tiếng còi xe ồn ào, Kiều Trì nhíu mày, mở miệng nói: "Chuyện gì vậy?"

Hậu tri hậu giác(1) mở được mắt ra, Kiều Trì trông thấy trước mặt là một dòng xe cộ hỗn loạn, tiếng còi xe liên tiếp, tạo ra một giai điệu.

(1)Hậu tri hậu giác: là quá trình nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.

Kiều Trì không thể tin hít sâu một hơi, xe của cô không phải bị lật sao? Làm sao vừa mở mắt ra lại thấy mình không bị gì. Giơ tay nhéo bắp đùi, đau đớn mãnh liệt nói cho Kiều Trì biết tất cả đều là thật.

"Ngọa tào(2)." Kiều Trì thốt lên, cô cúi đầu xem xét, mình đang ngồi thư thản mười phần trên ghế dài, bên cạnh còn có một ly sữa đậu nành."

(2): Một câu mắng chửi thô tục, tương tự ĐM.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Đầu óc Kiều Trì có chút hỗn loạn, không phải cả người lẫn xe đều bị lật ngược trên đường rồi sao? Làm sao giờ còn êm đẹp ngồi bên đường?

"Tê..."

Kiều Trì hai mắt nhắm nghiền, trong đầu có một đoạn trí nhớ không thuộc về cô thoáng hiện, Kiều Trì hít sâu mấy ngụm khí, muốn đè xuống cảm giác khó chịu. Cũng may rất nhanh ký ức đã được "tiêu hoá" xong, cảm giác khó chịu cũng biến mất.

Kiều Trì mở mắt ra, đáy mắt hơi ửng hồng, khoé mắt còn có chút nước mắt.

Kiều Trì đem tay gạt đi nước mắt, cô thế mà lại may mắn mà cũng cực kỳ cẩu huyết xuyên qua một cuốn sách.

Tiểu thuyết cô mới xem không lâu, tên là "Tinh Quang", là tiểu thuyết hoàn thành mới nhất của tác giả cô yêu thích nhất, lấy ngành giải trí làm bối cảnh, mặc dù Kiều Trì là người trong cái vòng này, nhưng cô đọc rất say sưa, thậm chí còn tặng ngư lôi trị giá một vạn, cầu viết nhân phản diện với cô.

Kiều Trì lùi ra sau, dựa vào ghế dài định thần.

Thật không thể tưởng tượng nổi.

Kiều Trì tay để trên đùi, ngón cái như có như không vuốt ve quần jean, trong đầu nhớ lại nội dung chuyện xưa một lần. Người cô xuyên qua không phải là nữ chính, mà là một tuỳ tùng nhỏ bé độc ác, nữ phụ pháo hôi cực ít phần diễn.

"Siêu thị ở quảng trường Ức Đạt giảm giá 60% đồ gia dụng, vừa hay nhà tôi muốn đổi một cái nồi cơm điện..."

Đang trong lúc Kiều Trì trầm tư suy nghĩ, trước mặt cô là hai bác gái mặc váy hoa đi ngang qua.

Kiều Trì nhìn chằm chằm bóng lưng hai người họ, trong lòng bắt đầu cân nhắc, quảng trường Ức Đạt, đồ gia dụng giảm giá.

Cái này không phải là đoạn thời gian nữ chính gặp nam phụ hai sao!

Kiều Trì lập tức đứng lên khỏi ghế dài, cô xoay người nhìn sau lưng mình, quả nhiên là một công viên, có thể là mới sáng sớm, trong công viên chỉ có mấy đứa trẻ con.

Con ngươi Kiều Trì hơi co lại, đeo túi xách, lòng bàn chân tăng tốc đi đến công viên.

Nếu như là thời điểm này, vậy nữ chính rất nhanh sẽ xuất hiện ở công viên, sau đó phát hiện nhân vật phản diện bị trọng thương, về sau nữ chính không thấy hắn có khả năng tỉnh lại, chỉ có thể đem hắn về nhà xử lý vết thương, lại không nghĩ rằng sau khi tỉnh lại nhân vật phản diện lại mất trí nhớ.

Nhân vật phản diện mất trí nhớ không có tiền lại còn bị thương, ngay cả nhà mình ở đâu cũng không biết, nữ chính liền để hắn ở lại, vừa đóng phim vừa dốc lòng chăm sóc hắn. Cũng may trời không phụ người có lòng, ký ức của nhân vật phản diện rất nhanh liền khôi phục.

Hai người vượt qua một đoạn thời gian đơn thuần tốt đẹp, nhân vật phản diện sinh ra ỷ lại và tình cảm với nữ chính, về sau khôi phục trí nhớ, điều đầu tiên hắn làm là giúp nữ chính bồi thường phí vi phạm hợp đồng, mang nữ chính về công ty quản lí của mình đồng thời đem tất cả tài nguyên tốt nhất trong công ty dâng đến trước mặt cô nàng.

Mà tuyệt hơn chính là, trong lúc nhân vật phản diện mất trí nhớ, nữ chính từng phàn nàn với hắn về việc mình ở studio đã uỷ khuất và bị khi dễ như nào, lão đại vừa lấy lại trí nhớ liền vung tay lên, tìm ra một đám người mà nữ chính từng nói qua, nên phong sát thì phong sát, nên đánh thì đánh, một người cũng không chừa.

Mà nguyên chủ, chính là một trong những người khi dễ nữ chính.

Nguyên chủ bị phong sát liền một mực ghi hận nữ chính, nghĩ hết mọi biện pháp ngáng chân nữ chính, tự đào hố nhảy vào, nhưng mà cũng không có hành động nào quá lớn, nguyên chủ bị nhân vật phản diện phát hiện, nghênh đón cô là một kết cục bi thảm.

Thanh danh bê bối không nói, còn bị thuộc hạ của nam chính và nhân vật phản diện bức đến phát điên.

Kiều Trì run lập cập, cô không có cách nào thay đổi lịch sử việc nguyên chủ khi dễ nữ chính được, chỉ có thể cứu lúc kịp dừng cương trước bờ vực thôi.

Cho nên cô nhất định phải trước khi nữ chính tới công viên này, cứu nhân vật phản diện!

Kiều Trì đi vòng quanh công viên một vòng lớn, phối hợp với ký ức rất nhanh liền tìm được nhân vật phản diện ngất đi phía dưới cây trong trung tâm công viên, Tống Nhất Tự.

Kiều Trì nhìn xung quanh một chút, thấy không có người nào mới bước nhanh về phía hắn rồi ngồi xổm xuống, Tống Nhất Tự mặt hướng xuống đất, tóc dính máu bết lại, trên cổ, vạt áo đều có màu đỏ sẫm, quần áo đã bẩn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Xem ra đã nằm một lúc lâu.

"Thật thảm." Kiều Trì phát biểu suy nghĩ của mình.

Cô lúc ấy đọc đoạn này cũng không có nhiều cảm xúc, hiện giờ tận mắt thấy thật đúng là cảm thấy khiếp sợ.

Bên trái truyền đến âm thanh mấy đứa trẻ con vui cười đem suy nghĩ Kiều Trì kéo lại, cô vứt túi xách trên mặt đất, hơi cúi người cầm cánh tay Tống Nhất Tự muốn đỡ người lên, nhưng cô đánh giá cao tố chất thân thể của nguyên chủ rồi, cô kéo đến đỏ cả khuôn mặt nhưng hắn không mảy may nhúc nhích.

Kiều Trì vung tay ra thở hổn hển mấy cái, "Anh làm sao lại nặng như vậy a."

Tống Nhất Tự không nhúc nhích.

Kiều Trì lắc nhẹ cánh tay,vừa định một lần nữa cúi người thử một chút, ánh mắt thoáng nhìn thấy mấy người trung niên phe phẩy cây quạt cười nói chậm rãi đi tới. Kiều Trì đảo mắt một vòng, trong đầu liền hiện lên một cái chủ ý.

Kiều Trì trừng mắt nhìn, vành mắt lập tức đỏ lên, trông hốc mắt còn có chút nước mắt lấp loé, chờ họ đi tới thấy Tống Nhất Tự nằm dưới đất liền ai u một tiếng, vội vàng tiến lên hỏi: "Cô gái, chuyện gì xảy ra vậy?"

Kiều trì hít mũi một cái, nước mắt liền chảy xuống, cô có chút nghẹn ngào nói: "Cháu cũng không biết, cháu vừa đi mua chai nước, đến khi quay lại đã thấy bạn trai cháu như vậy hu hu."

Nhóm người trung niên nhìn hai người bọn họ thật kĩ, Kiều Trì tiếp tục khóc nói: "Cháu mới gọi bệnh viện nhưng họ nói xe cứu thương đều đã ra ngoài. Nhanh nhất cũng phải một giờ sau mới có thể tới. Khi đó bạn trai cháu chắc chắn không xong rồi."

Kiều Trì khóc đến nghẹn, bắt đầu nấc lên.

Mấy người trung niên liếc mắt nhìn nhau, tiến tới an ủi: "Cô gái, cháu đừng khóc nữa."

"Chú biết một chỗ khám bệnh gần đây, bên trong có bác sĩ không tệ."

"Đúng vậy, đúng vậy, gần lắm, cháu đừng khóc nữa."

Kiều Trì nhìn mấy vị trung niên trước mặt đã mở miệng, cô đưa tay lên, dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt mình, vô cùng đáng thương nhỏ giọng nói: "Có thể giúp cháu đưa bạn trai cháu đến đó không ạ? Cháu không có lực lớn, không nâng được anh ấy."

Nhóm người trung niên lúc này không nói hai lời liền tiến lên trước, dễ dàng nhấc Tống Nhất Tự lên, một đám người trùng trùng điệp điệp mang Tống Nhất Tự đi thẳng hướng cửa sau công viên.

Kiều Trì dụi dụi con mắt đem cảm xúc ép xuống, đeo túi xách lên vai một lần nữa, bước nhanh phía sau lưng bọn họ.

Có kỹ thuật diễn thật tốt.

Kiều Trì nhìn bóng lưng trước mặt thở ra một hơi dài.

Thế nhưng khi đến cửa sau, Kiều Trì nghe mấy vị trung niên lẩm bẩm tránh ra. Cô có chút hiếu kì liền tiến đến xem một chút.Trước cửa là một cô gái xinh xắn, vóc người nhỏ nhắn đang đứng khiến cho mấy người đang khiêng Tống Nhất Tự không thể ra được.

Cô gái hình như có chút khiếp sợ nhìn Tống Nhất Tự bị nhấc giữa không trung, trong lúc nhất thời quên cả dịch chuyển.

"Cô bé, cháu không thấy có người đang bị thương à, mau mau mau tránh ra nào."

Không biết là ai trong số những người trung niên rống lên một câu, cô gái mới như ở trong mộng tỉnh ra vội vàng nhích qua bên cạnh mấy bước.

Mấy người trung niên bước chân vững vàng tiếp tục nhấc lên Tống Nhất Tự. Kiều Trì chậm rãi đi tới, chờ cửa sau chỉ còn lại hai người bọn họ, cô gái cúi đầu lẩm bẩm một câu: "Dáng dấp thật đúng là đẹp mắt a."

Ngẩng đầu một cái vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Kiều Trì, cô nàng ngượng ngùng mím môi một cái, nét mặt xinh đẹp biểu lộ ý cười.

"Cô cũng là người đi theo bọn họ sao?" Cô gái tò mò hỏi.

Kiều Trì liếm liếm môi mỏng, nhìn cô gái xinh đẹp cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, người bọn họ đang khiêng, là chồng tôi."