NHẶT ĐƯỢC BẠN TRAI VEN ĐƯỜNG

Chương 17: Triển Lãm (1)

Editor: Hanata

Beta: Thất Sắc

Ngày hôm sau, Mộc Thanh Khê cố ý đi tới Hàn Nhuận nhưng cũng không thấy Hàn Tại ở đó, cô chỉ cho rằng đúng lúc anh đang nghỉ ngơi.

Chính là mấy ngày sau cũng không thấy Hàn Tại đi làm, cô dứt khoát đi hỏi mấy nhân viên cửa hàng thì các cô ấy lại nói Hàn Tại đã từ chức từ mấy ngày trước.

Sau đó mấy ngày, Hàn Tại gọi điện cho cô bảo anh đã trở về nhà. Tuy rằng cô đối với hành vi không nói một tiếng đã rời đi của anh rất chi là bất mãn nhưng cũng đã hoàn toàn yên tâm.

Thời gian trôi qua rất là mau, một tháng thoáng cái đã qua. Từ sau ngày đó Hàn Tại không đến Thịnh Thanh Đường thêm lần nào, cô cũng không nghe được tin tức gì của anh. Cứ như vậy, Hàn Tại đã dùng một cách thức không thể hiểu được, biến mất trong cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cô, tựa như lúc anh đột nhiên xuất hiện rồi ăn vạ cô.

Chiều hôm nay, Mộc Thịnh Dương chậm rì rì từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt tràn đầy mệt mỏi.

"Như thế nào hôm nay anh lại có thời gian đến đây vậy, không phải gần đây rất bận sao?"

Mộc Thịnh Dương vừa vào cửa đã năm liệt trên ghế, hữu khí vô lực mà nói: "Anh đến thăm em đấy, vội hơn một tháng mới đem hạng mục công việc do anh phụ trách hoàn thành."

"Tạị sao gần đây lại vội vàng như vậy?"

"Công ty muốn tổ chức một cuộc triển lãm lớn, đến lúc đó sẽ mời rất nhiều họa sĩ và nhiếp ảnh gia tới tham gia." Sau khi Mộc Thịnh Dương tốt nghiệp đại học thì vào công ty đảm nhiệm vị trí tổ chức sự kiện, nay đã là một người rất có kinh nghiệm về lĩnh vực này.

Mộc Thịnh Dương hoạt động cổ một chút, lộ rõ quầng mắt.

"Anh làm gì mà không về nhà nghỉ ngơi mà lại chạy tới đây? Anh ngồi nghỉ để em mát xa cho."

Mộc Thịnh Dương ngoan ngoãn điều chỉnh tư thế, Mộc Thanh Khê thành thạo bóp vai cho anh.

Mộc Thịnh Dương được mát xa vài cái đã cảm giác toàn bộ cơ thể được thả lỏng: "Ah, thật thoải mái, tay nghề của em vẫn tốt như vậy."

"Đó là đương nhiên. Trước kia giúp ba mẹ và anh mát xa cũng không phải luyện không."

"Đây, khen thưởng cho em." Anh từ trong cặp lấy ra một cái vé đưa cho cô.

Mộc Thanh Khê cầm lấy: "Đây là cái gì vậy ạ?"

"Là vé vào cửa của triển lãm, anh biết em sẽ cảm thấy hứng thú nên cố ý mang đến cho em."

Cô cầm lên xem, không khỏi vui vẻ: "Còn có không ít đại sư tham gia triển lãm, hơn nữa còn là triển lãm tổng hợp, nhất định sẽ không tệ, cảm ơn anh." Ngày thường, cô ngoài việc thích đi thăm bảo tàng thì chính là thích đi tham dự triển lãm, cuộc triển lãm kiểu này nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc. "

" Đúng rồi, lần trước anh gặp được thằng nhóc kia, dạo gần đây có lại đến không? "

Mộc Thanh Khê còn đang xem vé vào cửa, vô ý thức hỏi:" Ai cơ? "

" Chính là lần trước anh tới, gặp được một người con trai, hình như tên là Hàn Tại. "

Mộc Thanh Khê li3m môi, có hơi chột dạ, may mắn Mộc Thịnh Dương đưa lưng về phía cô nên không thấy:" Không ạ, sau đó em cũng không gặp lại. "

" Vậy là tốt rồi, lần sau đừng có mang đàn ông vào nhà. "

Mộc Thanh Khê thành khẩn gật đầu:" Em biết rồi ạ. "

Mộc Thịnh Dương xem đồng hồ:" Đến lúc đóng cửa rồi, cùng về nhà ăn cơm nhé? "

" Vâng ạ. "

Đến hôm triển lãm, Mộc Thanh Khê cố ý rành ra một ngày để đi xem, người đến xem triển lãm giống cô cũng không ít.

Lúc đến hội quán, Mộc Thanh Khê vốn định đến chỗ Mộc Thịnh Dương, công ty bọn họ lập kế hoạch nên chắc là anh có ở đây.

Cuốc cùng, cô cũng tìm được Mộc Thịnh Dương ở một góc hội trường, anh đang nói chuyện với một cô gái xinh đẹp, cô ấy có vẻ là một họa sĩ hoặc nhiếp ảnh gia đến tham gia triển lãm.

Cô không có chờ bọn họ, xoay người đi sảnh triển lãm.

Triển lãm lần này có rất nhiều tác phẩm của các đại sư, trong đó cũng không thiếu các tác phẩm ít người biết nhưng rất có tiểm lực.

Mộc Thanh Khê không có năng lực đánh giá nghệ thuận cao, chỉ là ngày thường xem nhiều nên biết một ít, rất nhiều tác phảm cô xem không hiểu ý tưởng được biểu đạt trong đó.

Cô đến khu triển lảm các tác phẩm nhiếm ảnh, nơi này tập trung không ít người, cô đi vài bước tới chỗ có ít người, đầu tiên cô xem mấy bức ảnh ít được chú ý. Mấy bức ành này không phải của các nhiếp ảnh gia có tên tuổi cho nên không có được hoan nghênh nhiều.

Trong đó có một tác phẩm cũng không phải là rất hấp dẫn người xem nhưng cô không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái. Dưới bầu trời. Một thảo nguyên xanh rộng khắp, chỉ có duy nhất một cái cây tươi tốt, cây xanh bị dây leo quấn quanh, một con chim xanh cũng bị vướng vào dây leo, nó đang cố gắng tránh thoát dây leo để bay lên trời, tác phảm tên gọi" Dưới trời cao "

Kết cấu hình ảnh rất đơn giản, thảo nguyên và bầu trời, ở giữa chỉ có một cái cây và một con chim, cây với chim cũng rất bình thường nhưng Mộc Thanh Khê dễ dàng nhận ra tác giả muốn biểu đạt sự khát vọng được tự do, chú chim kia vẫn luôn mong muốn thoát khỏi cái cây và dây leo kia.

Mộc Thanh Khê xem đến nhậm tâm thì đột nhiên bên cạnh có người nói chuyện:" Cô cảm thấy tác phẩm này thế nào? "

Cô bị giọng nói đột nhiên vang lên làm cho giật mình, quay đầu mới thấy một người đàn ông không biết đã đứng cạnh mình từ khi nào, cô nhanh chóng bình tĩnh lại mới thấy rõ khuôn mặt của người này, đầu tóc được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt tuấn tú.

Anh ta nhận thấy mình đã làm cô giật mình, lập tức xin lỗi:" Thật ngại quá, tôi đã làm cô bị dọa rồi. "

Cô lắc đầu:" Không sao, vừa rồi anh là hỏi tôi cảm thấy tác phẩm này thế nào phải không? "

Anh ta mỉm cười, nụ cười làm người khác như đắm mình trong gió xuân:" Đúng vậy, cô cảm thấy thế nào?"