Nhất Định Chị Sẽ Phải Yêu Tôi

Chương 107

Giữa phố đông lạnh lẽo, một mình đi lòng vòng cô đơn biết bao. Elly đang khóc ròng trên phố, không ai biết được cô gái về ngoài vô lo vô nghĩ này lại có một quá khứ đau buồn như vậy. Từ bé đến lớn chưa lúc nào là sung sướng.

Sáng nay, cô đã nói dối Hải Minh và một mình đến đồn cảnh sát khai báo về việc của Hàn Kim Trạch, cô biết là một khi chính miệng cô nói ra sự thật thì lúc đó cũng là lúc cô phải đối mặt với nguy hiểm.

Giờ đây không biết cô còn hối tiếc điều gì? Mình đã từng làm ra những gì thì bản thân hải có trách nghiệm, cô đã giúp Hàn Kim Trạch thì giờ phải khiến ông ta nhận lỗi. Cô chỉ tiếc những giây phút ở bên cạnh Hải Minh thật quá ngắn ngủi, cô ước mình biết sự thật sớm hơn để không làm ra chuyện dại nghịch bất đạo nhưng nếu không có những chuyện đó thì cô cũng chả gặp được anh. Số trời đã an bài, mọi thứ đều có sự liên kết chặt chẽ.

Chiếc xe ô tô màu đen lặng lẽ lướt qua cô, Hàn Kim trạch trong chiếc xe đó đưa mắt nhìn qua cửa số có thể thấy thấp thoáng khuôn mặt, hình dáng Elly, ông ta giật mình, vội vã kêu tài xế dừng xe, rồi bước ra khỏi xe ngoảnh lại đằng sau nhìn.

Elly đứng khựng lại, hình như cô đã nhìn thấy Hàn Kim Trạch ở phía xa, hiện tại cô có chút bối rối, cô thở mạnh rồi lấy hết can đảm đi về phía trước. Lướt qua Hàn Kim Trạch một cách tự nhiên như người xa lạ. " Đúng rồi nên làm như thế. Ông ta luôn tin rằng mình đã chết mà"

Hàn Kim Trạch nhíu mày, nhìn kĩ càng ông cất giọng hỏi.

- Elly. Cô vẫn còn sống?

Elly chôn chân tại chỗ, rồi quay đầu lại, mỉm cười nhìn ông. Rồi trả lời bằng giọng nói khác.

- Xin lỗi. Ông hình như nhận nhầm người rồi. Tôi là...là Thảo Mai chứ không phải Elly gì mà ông nhắc đến.

Hàn Kim Trạch có chút nghi hoặc. "Nhìn khí sắc, nét mặt, thì đúng là giống nhau nhưng Elly không thể hiền lành và ngây thơ như này được, Và giọng nói cũng khác nữa. Có lẽ là nhầm người thật rồi"

- À. Thật ngại quá. Tại cô giống một người quen cũ của tôi.

Elly cười nhẹ, - Không sao, đôi khi ta vẫn gặp phải người giống nhau mà.

Hàn Kim Trạch lặng lẽ bước lên xe rời khỏi, trong lòng có chút an tâm.

Elly thở một hơi dài, cả người nhẹ nhõm hẳn như vừa tránh được tử thần.

"Ting, ting, ting" Chuống điện thoại vang lên ngay lúc đó. "San San đang gọi" Cô bắt máy.

- Tôi đã tìm được chỗ của chị My rồi, nhưng tôi không liên lạc được với Nhật Anh và Hải Minh.

Elly đáp. - Chỗ nào?

- Gặp rồi nói.Tôi đang đứng trước cửa nhà Hải Minh - San San đáp.

Nghe vậy Elly liền vội vã bắt taxi trở về nhà nhanh nhất có thể.

San San đang đứng trước cửa nhà đợi cô, bộ dạng rất gấp gáp lo lắng.

- San San, ở chỗ nào?

San San mừng rỡ khi nhìn thấy cô. - Là ở một nhà kho cũ ở ngoại thành. Từ đây đến đó sẽ mất khoảng 1 tiếng đồng hồ.

Elly không ngần ngại trả lời.

- Vậy thì đi thôi. Đưa chìa khóa xe đây.

San San thắc mắc. - Chúng ta không phải nên đến chỗ Nhật Anh, Hải Minh trước à.

Elly gấp rúp, vừa nói vừa bước lên xe

- Không có thời gian đâu. Ba cô sẽ sớm biết mình đã bị truy nã nên nơi đầu tiên ông ta đến sẽ là chỗ My.

San San kinh ngạc. - Chị đã nhớ lại hết và đi khai báo.

Elly không trả lời lại, tập trung lái xe ra phía đường cao tốc nhanh nhất có thể.

- Về đám người của ba cô. Thì cô hãy xử lý đi, tôi chỉ quyết một sống một còn với ông ta thôi.

San San đột nhiên lo lắng . - Đương nhiên là tôi sẽ lo. Nhưng đừng để thương vong, đừng ai chết.

--------

Biệt thự Hàn gia

Cổng chính và cửa lớn đều đóng kín mít, bên ngoài là cảnh sát vừa bao vây vừa cảnh cáo, nhưng mà tất cả đều vô ích hiện tại Hàn Kim Trạch không có ở nhà. Người thân cận của ông ta cũng đã sớm gọi điện thông báo để ông trốn đi rồi.

Hàn Kim Trạch vẫn còn thoải mái, mọi chuyện không có gì áp lực, có lẽ ông ta đã quyết định ngày mà mọi chuyện bại lộ

ông sẽ kéo theo My chết.

Ông nghĩ lại người vừa gặp lúc nãy, khẳng định chắc chắn.

- Cô ta đích thực là Elly. Thật sự là rất biết diễn kịch.

Hàn Kim Trạch cười một cái gian xảo, rồi trợn trừng mắt. Nhìn kĩ xuống đôi giày của mình. Lấy từ đó ra một thứ gì đó

nhỏ tý. Rồi tức giận ném xuống dẫm nát.

- Con bé San San này, ta càng cấm con càng muốn lao vào.

Ông rút điện thoại ra gọi cho San San.

- Con gái à . Ta biết con đang muốn cứu My, nhưng nếu con cứu cô ta là đang đối đầu với chính ba mình đó. Bây giờ ba không còn gì cả, đã bị truy nã rồi chả nhẽ côn can tâm sao?

Đầu dây bên kia, trả lời có chút buồn bã.

- Ba à. Con đã chấp nhận ba lần nữa, bởi vì con yêu ba con không muốn ba càng đi càng sai

Nói rồi San San tắt ngay điện thoại đi, cô câm nín nuốt nước bọt, rồi nhẹ nhàng lau nước mắt.

Elly nhìn thái độ của San San dò hỏi.

- Sao? Hối hận rồi à?

San San lắc đầu gượng cười. - Đã đi đến đây rồi thì muốn hối hận cũng không được.

Elly đáp.

- Gọi điện báo cho Hải Minh, Nhật Anh và Bảo Duy nữa, vào thời khắc nguy hiểm nhất có lẽ họ sẽ đến kịp.

San San kì lạ hỏi. - Sao không gọi ngay từ đầu.

- Nếu gọi ngay từ đầu họ sẽ gặp nguy hiểm, việc này họ đều vô tội không ai đáng để chịu thiệt cả.

----------

Cổng Dream Star

Hạ Vy ra sức níu tay Bảo Duy lại nhõng nhẽo.

- Anh nếu đi thì cho em đi với không thì đừng hòng ra khỏi đây. Em tất cả là vì lo lắng cho anh mà.

Bảo Duy nhíu mày, cố gạt tay Hạ Vy ra dứt khoát.

- Em ở nhà an toàn hơn. Nên đừng đi theo.

Cô bĩu môi. - Em biết đánh nhau mà. Dù sao chị My cũng như chị gái ruột của em.

Anh không nói gì nữa, vội vã bước lên xe. Hạ Vy theo đó mà tiến lên. Anh rú ga thật mạnh lao đi vun vút.

- Nếu em nhất quyết đòi theo thì phải cẩn thận.

Cô gật đầu.

Loa trong ô tô vang lên bản tin mới nhất trong ngày. " Nghị sĩ Hàn Kim Trạch đã được chắc chắn là kẻ chủ mưu vụ án của 5 năm về trước do nhân chứng đã kịp thời xuất hiện tố cáo. Hiện nghị sĩ Hàn đang bị truy nã vẫn chưa có tung tích gì. Nhưng kẻ ác sẽ sớm chịu hậu quả"

- Mọi thứ đã sáng tỏ. Nhưng chỉ có Elly mới có thể tố cáo, mà Elly lại chết rồi ai đã làm việc đó?

Duy tập trung lái xe không để ý câu hỏi vẩn vơ của Hạ Vy. Hiện giờ anh không lo lắng cho My, mà anh lo lắng lỗi làm của ba mình đã vào tù sẽ nặng hơn.

----------

Căn nhà phía ngoại thành.

Elly và San San vừa đến đã vội vàng chạy đi, đến một công xưởng, nhà máy đã cũ, nơi này tồi tài dột nát, vì trước kia đã có vụ hỏa hoạn xảy ra làm chết khá nhiều người, nhưng sâu bên trong đó là một căn phòng bí mật không ai ngờ tới.

Hai người nấp sau một bức tường theo dõi đám vệ sĩ đông đảo đang canh gác, mà trong lòng không bình tĩnh nổi. San San gắt.

- Em sẽ lên xử hết, chị hãy vào cứu nhé.

Elly thấy San San đang định tiến lên thì kéo lại, lắc đầu.

- Bây giờ đánh nhau không phải cách tốt. Đám người kia của ba cô đào tạo rất bài bản và tôi chắc chắn họ không ít như vậy, một khi cô đã gây rối việc cứu người sẽ khó khăn hơn.

San San đáp. - Vậy thì giờ phải làm sao?

Elly nhìn ngó xung quanh.

- Chắc chắn sẽ có một lối đi khác mà không ai ngờ tới.

Nói rồi cô đi men theo vách tường, đến một bụi cỏ rậm rạp, dường như không thể bước qua được, cô bám vào thành tường đầy mảnh sành khuất sau đám người kia rồi nhảy qua đám cỏ rậm rạp đó, rồi một lối đi nhoe xuất hiện, đi hết đường là tới căn phòng bí mật, nhưng đã được che chắn bởi hàng rào thủy tinh.

Elly bất chấp chèo qua mặc kệ hai tay đang chảy máu và đau đớn đến mức nào, San San cũng theo đó mà đi theo cũng bị thương nhưng cô cẩn thận hơn Elly rất nhiều.

Vào được bằng cửa sau, quả thật trong phòng giam chả có ai, bởi vì lực lượng đã được cho ra ngoài cổng chính hết rồi.

Thấy My đang nằm vật vã dưới đất, khắp người toàn vết thương, chỉ dãy dụa rồi rên rỉ vì tác dụng đau đớn của thuốc, khiến hai người càng lo lắng.

San San lúc này cầm mũi tiêm, tiêm vào cơ thể My một loại thuốc gì đó.

- Cô làm gì thế San San?

San San đáp. - Chị đừng lo lắng. Đây là loại thuốc để áp chế thuốc mà ba em tiêm vào cơ thể chị My. Nhưng lượng thuốc mấy ngày nay tiêm vào quá nhiều chỉ có thể hồi phục được 1 nửa.

Elly hỏi dồn dập.

- Thế sao không tiêm thêm nữa?

San San bất đắc dĩ trả lời. - Nếu tiêm thêm thì cơ thể chị ấy sẽ không chịu nổi gây sốc thuốc mà chết.

My tỉnh dậy trong cơn mê man đau đớn, đôi mắt dường như không nhìn thấy gì của cô đang rõ lên, chân tay có thể cử động nhưng vẫn đau ê ẩm, vừa tỉnh dậy trước mắt cô là Elly và San San. Cô cố gắng bò dậy, dùng hơi thở yếu ớt của mình cố gắng gọi.

- Elly. San San tôi nghĩ mình sẽ chết mà không ai biết.

San San tiến lại gần lo lắng. - Chị yên tâm hôm nay em sẽ cứu chị mặc kệ ba em có làm gì.

Lát sau, cánh cửa kia bật mở, mắt My đã rõ hơn nên nhìn được ánh sáng từ bên ngoài dọi vào, không ngờ lúc này nó lại đẹp đến thế.

Hàn Kim Trạch nhìn bộ dạng thảm thương của cô bật cười.

- Tao tưởng San San đã đến cứu mày, hóa ra bọn nó vẫn chậm hơn tao một bước,

Lúc này San San và Elly đứng núp sau vách tường, nghe được hết những lời nói ấy, cả hai chỉ muốn lao ra cứu My ra ngoài nhưng Hàn Kim Trạch lại đến ngay lúc này.

My nhếch môi lạnh toát.

- Ông muốn làm gì thì làm đi, hà tất phải để tôi chịu khổ.

Hàn Kim Trạch đáp. - Hôm nay tao đã mất tất cả, vụ án mày khó khăn tìm chứng cứ đã được buông xuống. Và tao đã dự đoán hôm nay nhất định đám người Nhật Anh, Bảo Duy sẽ đến cứu mày nên quanh tòa nhà này chất gây cháyy, chỉ cần có lửa cả tòa nhà này sẽ bốc cháy, hơn là vụ cháy nhiều năm về trước. Tao sẽ chôn sống tất cả.

San San ngỡ ngàng, đứng không vững, nên chân đạp phải một hòn đá lăn xuống gây ra tiếng động.

Hàn Kim Trạch phản ứng nhanh, đã nghe thấy rõ.

- Ai? Bước ra đây.

Elly và San San từ trong bức tường kia bước ra. Hàn Kim Trạch vừa nhìn thấy đã bật cười.

- Ta tưởng con chậm hơn ta. Hóa ra đã đến đây trước rồi.

Một đám người khác xông vào nét mặt hung tợn.

- San San con lại đây. Con không liên quan, hôm nay hãy để ta dạy dỗ hai chị em này.

San San đứng chắn trước Elly và My.

- Con không để ba làm hại họ đâu.

Hàn Kim Trạch nói lớn. -Xông lên. Nhưng không được đánh San San.

Đám người đó theo chỉ thị mà xông lên, San San cũng phòng thủ, tấn công, đánh tất cả gục xuống. Hàn Kim Trạch đã thay đổi nét mặt.

- Con đừng ngoan cố nữa.

Hàn Kim Trạch rút ra một cây súng, hướng thẳng sang San San.

- Nếu con không tránh ra ta sẽ bắn.

Đặng Minh Quý cũng từ ngoài chạy vào ngăn cản.

- Ngài dừng lại đi dù sao San San cũng là con gái ngài.

San San đáp. - Minh Quý anh mặc kệ ông ta. Hôm nay em sẽ quyết sống chết.

Hàn Kim Trạch tức giận đến nỗi không còn nhân tính.

- Hôm nay ta sẽ bắn tàn phế một tay hoặc một chân của con để cho con nhớ rõ ngày hôm nay.

Ông từ từ bấm còi, không còn một chút tình thương

" Pằng " Đặng Minh Quý phút chốc đã nằm dưới đất, San San mở to mắt bất lực không ngăn nổi anh.

"Bộp" Tiếng đạp cửa xông vào mạnh như vũ bão. Nhật Anh, Hải Minh và Bảo Duy đã đến kịp lúc. Hàn Kim Trạch nhìn cả 3 như muốn giết sạch.

- Đến đúng lúc lắm càng đông người chết cùng ta càng vui.

Nhật Anh và Bảo Duy nhanh chóng dồn ánh mắt lo lắng sang My, cô vẫn đang vật vã đau đớn dưới đất mặc dù đã giảm được đáng kể nhưng vì liều thuốc quá mạnh nên vẫn còn tác dụng.

Còn Hải Minh lườm thẳng Elly, không chút nhân nhượng. Cô đã nhớ lại tất cả mà không thèm nói với anh, lại một mình

đi làm việc nguy hiểm.

Đột nhiên phía bên ngoài, vang lên tiếng xe cảnh sát. Hàn Kim Trạch vội vàng sai đám người của mình ra ngăn cản.

- Mấy người đứng mừng vội. Đám cảnh sát đó không vào được đây đâu.

Nhật Anh càng nhìn bộ dạng thảm thiết của người con gái mình yêu thì càng đau xót. Anh tiến lên phía trước hung hăng định đánh Hàn Kim Trạch thì vệ sĩ thân cận nhất của ông cản lại. Anh không ngần ngại đánh thẳng, nhưng đã là vệ sĩ thân cận thì không để cho anh có cơ hội hạ gục, nên liên tục phản công.

"Phụt" một đám lửa bốc lên phía góc tường.Khiến ai cũng ngờ ngàng.

- Đã đến lúc rồi. Chúng mày sẽ chết chung cùng ta. Sẽ không một ai thoát khỏi đây.

Tất cả mọi người trong mớ hỗn loạn chạy gom về một chỗ, San San đang ôm Minh Quý trong đây đưa mắt nhìn người cha đang cười một cách gian xảo, cô càng tức giận.

- Ông ta điên rồi. Nhưng theo tôi biết đường đi trong công xưởng cũ như một mê cung, bởi vậy ong ta mới giam giữ chị ở cho này. Trước khi lửa cháy lan to hơn chúng ta phải mau tìm đường ra.

Mọi người theo phản xạ đều tản ra đi tìm theo cặp, hành động ai cũng vội vàng hơn.

Còn Nhật Anh thì không thể bỏ lại My, nên cõng cô theo. Hàn Kim Trạch vẫn thản nhiên không ngăn cản ai cả.

Chỗ San San và Minh Quý cũng khó khăn với cánh tay bị thương.

- San San. Theo anh thấy thì ngọn lửa vừa nãy là do vệ sĩ của ba em đã dẫm lên thử gì đó, nên lửa mới bùng cháy. Cho nên em cẩn thận cả đường đi nữa.

Cô khẽ gật đầu, cẩn trọng hơn.

- Anh đừng sử dụng tay quá nhiều. CỐ chịu đựng khi ra khỏi đây.

.

Hải Minh và Elly khác xa với dáng vẻ thường ngày cũng đã hóa thân thành những cảnh sát chuyên nghiệp, cũng thận trọng, họ vừa đi vừa để ý bước chân như đã phát hiện ra sơ hở.

Từ đằng xa, một người nép sau góc tường, cầm súng ngắm bắn cặn kẽ. Hàn Kim Trạch, nhếch mép rồi từ từ bấm còi.

" Pằng pằng " Hai phát súng liên tiếp đều trúng vào chỗ nguy hiểm đến tính mạng. Lý do ông cô kĩ thuật bắn súng tốt là vì đã lường trước được điều này nên đã học từ lâu.

Elly vết đạn xuyên qua lồng ngực và cánh tay phải, cô ôm vết thương ngã xuống, máu cháy ròng ròng. Hải Minh vội vàng chạy lại.

- Hy. Em không sao chứ?

Elly lắc đầu nhẹ, mỉm cười như thiên thần.

- Không sao cả. Nếu được chết trong vòng tay anh em đã mãn nguyện rồi.

.

Nhật Anh và My, anh dìu cô từng bước ân cần, quan tâm lo lắng từng chút mặc dù vẫn đang trong tình trạng nguy hiểm.

Bỗng nhiên, My cảm thấy như mình dẫm phải thứ gì đó vội vàng rút chân lại, thì chỗ đó đột nhiên bùng cháy. Anh vừa sợ vừa lo không an tâm.

- Em đừng đi nữa. Ngồi tạm ở đây, cẩn thận.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống, cũng chỉ vì toàn thân mệt mỏi đuối sức. Để cho Nhật Anh một mình tìm đường.

Cũng như Elly đã chịu, Hàn Kim Trạch lại lặng lẽ xuất hiện, nấp góc tường phía sau anh không biết chút gì. Nhưng My mặc dù ngồi góc khuất nhưng vẫn thấy Hàn Kim Trạch, mặc dù ông ta không nhìn thấy My. Cô cố gắng đứng dậy đi vòng đường sau, bước đến gần Hàn Kim Trạch dốc toàn sức lực, đạp cây súng trên tay ông ta xuống và đá đi thật xa.

Nhật ANh nghe thấy tiếng vội vàng quay lại thì đã thấy hai người xảy ra ẩu đả, anh nhanh chóng chạy đến ngăn cản Hàn Kim Trạch đánh My, Nhưng Hàn Kim Trạch bắn súng giỏi, lại đánh võ cũng rất cừ, mặc dù đã ở tuổi cao.

Bảo Duy đi đường vòng nên cũng vừa đến, thấy đánh nhau nên anh cũng chạy lại, khống chế Hàn Kim Trạch. Mặc dù võ ngang với Nhật Anh nhưng hai người này hợp lại thì thua chắc. Nhật Anh theo đó mà đánh ngất Hàn Kim Trạch.

Bỗng nhiên lửa bốn góc bùng lên dữ dội hơn.

- Chỗ nãy có nhiều bẫy như vậy chắc chắn sắp đến cửa rồi. Cậu mau đi tìm đi.

Đám người Hải Minh, Elly, Minh Quý và San San đi đường lung tung nhưng vẫn đi đến chỗ này.

- Chị Elly. Sao vậy? - San San hỏi

Hải Minh lặng người. Rồi nhìn sang cánh tay bị thương của Minh Quý.

- Còn cậu? Sao bị thương thêm

San San đáp. - Cũng tại em. dẫm lung tung, gây cháy vì cứu em nên đã bỏng.

Nhật Anh suy nghĩ một hồi rồi cũng nghĩ ra.

- Thì ra chỗ nãy không phức tạp như tưởng tượng, dù nhiều đường vòng nhưng đích đến vẫn chỉ là nơi này. Nên Hàn Kim Trạch mới vội vàng giết từng người như thế.

Bảo Duy hối hả chạy lại. Cùng với cảnh sát.

- Cảnh sát không vào được là vì đã khóa trong, nhưng đã mở rồi.

Đội cứu hộ vội vàng chạy tới, chuyển người bị thương

----------

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt, tim mọi người đứng ngoài như nghẹt thở, lo lắng cho người thân. Bác sĩ bước ra không lo

âu.

- Người nhà của bệnh nhân Trần Huyền My.

Nhật Anh nhanh chóng bước lên.

- Hiện giờ chúng tôi đã hồi sức cho bệnh nhân rồi, cũng may là có người kịp thời tiêm thuốc kháng cho cô ấy không thì đã chết trước rồi. Cần phải điều trị một thời gian nữa để cho độc thuốc tan hết rồi mới được xuất viện.

- Còn người nhà của Trần Băng Hy?

Hải Minh cũng theo đó mà bước đến gần bác sĩ.

- Đạn cũng may là không vào tim, nhưng cũng bị trúng vào vị trí nguy hiểm. Chúng tôi có thể giữ lại tính mạng nhưng bệnh nhân còn gặp phải chấn động về tinh thần nên không biết bao giờ mới tính lại.

Hải Minh lay người bác sĩ. - Vậy cô ấy sẽ sống như người thực vật sao

Bác sĩ không trả lời, buồn bã gạt tay anh xuông. Hải Minh đấm mạnh vào tường, đau khổ

Nhật Anh không nhìn được nên cố gắng trấn an.

- Hải Minh. Không sao, mọi chuyện sẽ có kì tích mà.

Hải Minh lắc đầu. - Tôi không sao cậu vào thăm My đi, cô ấy đang cần cậu

Anh vỗ vai Hải Minh rồi lặng lẽ quay đi, My đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.

Nhìn cô nằm trên giường bệnh, vẫn còn sống ở đó, nhưng sao anh lại không thấy vui mà lại tự trách mình, đã không quan tâm lo lắng cho cô ấy nhiều hơn, khiến cô ấy phải chịu đau khổ như vậy, dù Hàn Kim Trạch đang trong thời gian xét xử, có bị phán tử hình cũng không đền bù lại cho My được, con người này đã gây ra quá nhiều bất công cho những người vô tôi.