Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 13

Edit:Tieumanulk

Trời gần chuyển tối,Phụng An theo thường lệ bưng bài tử cho hoàng đế lật.Hoàng đế gần đây ngày ngày đều cùng Tề Điềm bên nhau,đã có một khoảng thời gian không lật bài tử.Hoàng đế nhớ tới mấy ngày trước hắn chỉ tới chỗ hoàng hậu ngồi chút rồi trở lại,vì vậy buổi tối quyết định lật bài tử hoàng hậu.

Hoàng hậu mười bảy tuổi đã thành thân cùng hoàng đế,so với hoàng đế thì lớn hơn một tuổi.Tính cách đoan trang thùy mị,hậu cung được nàng quản lý đâu đó rõ ràng khiến hoàng đế vô cùng hài lòng.Hôm nay theo số tuổi ngày càng lớn,những giai lệ xinh đẹp trong hậu cung gần đây cũng không được bệ hạ cưng chìu,không nghĩ tới hoàng đế lại lật bài tử của nàng.Vui mừng vội vã chuẩn bị đồ dùng cần thiết.

Màn đêm bao trùm bốn phía,hoàng đế đi tới nơi ở hoàng hậu.

“Bệ hạ,nghe nói gần đây bên Tây giao có một vị được bệ hạ ân sủng.” Hoàng hậu thuận tiện mở miệng dò xét.Hai chữ nam sủng mang theo khinh miệt cùng ti tiện,hoàng hậu đương nhiên sẽ không trực tiếp nói ra khỏi miệng.

Hoàng đế bắt đầu quấy thìa bạc,trong chén chính là cháo “tử thự ý mễ”.Khoai lang tím được nấu rục thành dạng hồ,nổi bật vô số hạt bo bo bên trên như có vô số tiểu trân châu rơi vào giữa dòng sông tím.Bỗng nhiên hoàng đế nhớ tới bộ dạng Tề Điềm ăn cháo “Tử mễ ngưu nhũ”,đang nghĩ quay đầu lại phân phó ngự thiện phòng thêm món này vào bữa sáng,lại nghe đến những lời này của hoàng hậu.

Bên Tây giao? Là chỉ Tề Điềm.

Hoàng đế bất giác ngẩng đầu trong mắt gợn sóng nhìn hoàng hậu.Trong lòng Hoàng hậu cả kinh,khóe miệng nhanh chóng tách ra nụ cười,nói: “Nô tì là muốn nếu bệ hạ vừa mắt,không bằng phong y làm thị quân,nô tì sẽ tới thu xếp vào nội vụ phủ Ngọc Điệp.”

Địa vị Thị Quân cao hơn nam sủng,một khi được sắc phong Thị Quân thì người đó sẽ có danh phận như các phi tần được bảo đảm.Đồng thời được đưa vào hậu cung,thuộc sự quản lý của hoàng hậu.

Hoàng đế múc lên một muỗng cháo“tử thự ý mễ”,không chỉ tinh tế nhìn còn mở miệng rất tự nhiên: “Thôi,y không thích những thứ này.”

Trên mặt hoàng hậu nụ cười vẫn không giảm phụ họa: “Là nô tì nhiều lời.”

Vừa nhìn hoàng đế rất hài lòng món cháo này,nàng lấy lòng mở miệng: “Nếu bệ hạ nếu thích món cháo này,sau này mỗi ngày nô tì sẽ cho hạ nhân đưa qua.”

Hoàng đế ăn một ngụm,đặt chén xuống,gật đầu ừ.

Hoàng hậu hầu hạ hoàng đế thay y phục,thời điểm xoay người sửa sang lại quần áo giọng nói vẫn tíu tít không ngớt chỉ là vẻ mặt ảm đạm đi.

Thị quân là ước mơ bao nhiêu nam sủng tha thiết có,thật ra nàng đã sớm nghe nói vị bên Tây giao rất được hoàng đế sủng ái nhưng vì bệ hạ chậm chạp không phong y làm thị quân,mới nghĩ bất quá hoàng muốn chơi đùa,chỉ là trải qua một khoảng thời gian,hôm nay nói chuyện mới biết nguyên nhân bệ hạ không phong là vì người nọ không thích.Bệ hạ quả nhiên đặt người nọ trong lòng.

……….

Buổi sáng ngày hôm sau,hoàng đế tiếp kiến các vị đại thần Quân Cơ Xứ,thay đổi quân sự biên phòng cùng các đại thần đưa ra chính sách an bài,rồi lại đem tấu chương nhất nhất phê duyệt xong.

Đến buổi tối,khi Phụng An lại đem bài tử dâng tới,hoàng đế cảm thấy chán ngắt vô vị nhưng trong tẩm điện rộng rãi trống rỗng sinh ra mấy phần cô độc.

Hoàng đế suy nghĩ một chút,nói: “Tìm người vừa ý chút đưa đến đây.”

Lúc Phù Cừ tiến vào thì thấy hoàng đế ngồi trên ghế,trong tay cầm một trang giấy tinh tế ngắm nhìn.Vẻ mặt hoàng đế rất bình thản xem ra tâm tình không tệ.

Trong lòng Phù Cừ chấn động,hoàng đế tâm tình ý nghĩa y sẽ có nhiều cơ hội được sủng ái.Thời điểm y quỳ xuống thỉnh an,hoàng đế còn đang xuất thần nhìn tờ giấy kia,một lát sau mới chú ý tới Phù Cừ quỳ gối bên cạnh,mở miệng nói: “Tới đây.”

Phù Cừ nghe lời đi tới bên chân bệ hạ lại lần nữa quỳ xuống.

“Ngẩng đầu.”

Ngũ quan tinh sảo cùng những nam sủng khác giống nhau như đúc,khóe mắt khẽ nhếch có chút thanh tao.

“Hát thủ khúc đi.” Phụng An đã đem tài nghệ nam sủng thông bẩm qua,nhận được bệ hạ gật đầu mới triệu tới.

Phù Cừ đứng dậy đúng lúc thấy hoàng đế cẩn thận quấn lại trang giấy,ánh mắt Phù Cừ rất nhanh liếc qua rồi cung kính rũ xuống,một bộ bức họa,bức họa vẽ nam nhân.

Hoàng đế nhìn thiếu niên trước mắt,từ giọng hát,động tác,tư thái,thế bôi,không có chỗ nào không hoàn hảo,ấy ấy nha nha giọng hát mềm mượt tựa khói sương làm cho lòng người thoải mái như đang ôm nhuyễn ngọc trong ngực.Khiến hoàng đế không khỏi nhớ lại giọng Tề Điềm,không giòn tan,không ngọt,chỉ có khàn khàn,càng nghe kỹ sẽ càng thấy mang theo mệt mỏi không chịu nổi lại cọ vào lòng người ngứa ngáy không chịu nổi.

Phù cừ chọn bài 《 Tỏa Lân Nang 》mà y tâm đắc nhất,trong lòng âm thầm chờ đợi bộ dạng điềm đạm đáng yêu có thể được mấy phần thương yêu của bệ hạ, vì vậy cố ý hát càng thêm sụt sùi uyển chuyển,ánh mắt chuyển một vòng rồi lại quay lại trên người hoàng đế.

Nhìn Phù Cừ đón ý nói hùa có ý lấy lòng hắn,hoàng đế lại nghĩ tới tình cảnh trong xe đêm đó Tề Điềm trúc trắc đón ý nói hùa kích thích giác quan hắn.

“Đừng hát nữa.” Hoàng đế nhàn nhạt mở miệng.

Phù Cừ ngừng lại,sợ hãi nhìn hoàng đế,không rõ mình làm sai chỗ nào.

“Ngồi lên,tự mình động.”

……………

Buối tối, Tề Điềm trở về cung liễu.

Hoàng đế đối với thời gian hồi cung Tề Điềm hết sức hài lòng,còn nghĩ nếu sau này Tề Điềm biểu hiện tốt,hắn sẽ thỉnh thoảng cho y trở về thăm mẫu thân.

Nhưng hoàng đế lại không biết Tề Điềm vốn muốn ở lại cùng mẫu thân dùng xong bữa cơm mới tiến cung nhưng mẫu thân không chịu lo lắng y chậm trễ đắc tội hoàng đế,muốn sớm chút tiến cung cơ hồ đẩy y ra cửa.

Hoàng đế nhìn lướt qua người đang hành lễ,khí sắc cũng không tệ lắm dường như còn tốt hơn trong cung.Bộ trong cung y sống không thoải mái sao,hoàng đế nghĩ đến bất giác cảm thấy khó chịu.

“Đây là cái gì?” Hoàng đế mở miệng chỉ vào một đống đồ phía sau Tề Điềm.

Khi Tề Điềm vừa hồi cung liền bị thị vệ dẫn tới trước mặt hoàng đế,đồ tùy thân trên người còn không kịp trở lại cất trong biệt viện Tây giao.

“Đây là đồ mẫu thân căn dặn ta mang vào cung.” Tề Điềm dừng một chút mới mở miệng: “Nói là cho các vị đại ca cùng làm người hầu như ta.”

“Đó là cho trẫm?” Hoàng đế nhất thời dâng lên hứng thú,trực tiếp bỏ qua còn có các vị đại ca,nói: “Lấy tới cho trẫm xem.”

Tề Điềm mang theo một cái hộp nhỏ tiến lên.Vừa mở ra bên trong chỉ là một ít thức ăn.Hình dáng coi như không tệ nhưng không tinh xảo bằng trong cung.

Hoàng đế cầm lấy một khối đưa lên khóe miệng.Tề Điềm kinh ngạc vội vàng ngăn cản: “Bệ hạ,này không được......”

Từ trước đến này theo quy tắc trong cung hoàng đế ăn uống rất nghiêm khắc,cần nghiệm độc,thử ăn rồi mới trình lên.

Hoàng đế lại cắn một miếng,thơ ơ nói: “Chẳng lẽ ngươi sợ mẫu thân của ngươi muốn độc đồng liêu của con bà?”

Bởi vì gần đến thời gian dùng bữa tối,cộng thêm hoàng đế cũng không thường xuyên ăn vặt,vì vậy hoàng đế liên tiếp ăn vài miếng.

Không biết Tề Điềm thấy hoàng đế ăn mà đau lòng hay thật đang đói bụng,lớn mật từ trong hộp đựng thức ăn cầm lên một khối.Khóe môi nhếch lên nụ cười thản nhiên,chậm rãi nói: “Cao điểm của mẫu thân là ngon nhất.”Ăn xong lại như không nỡ le lưỡi liếm vụn bánh còn sót lại trên tay.

Lần này cảnh tượng khiến hoàng đế không nhịn nổi,không nói hai lời lập tức ôm Tề Điềm đi về hướng tẩm điệm

Hai ba cái đem y phục Tề Điềm lột sạch.Ba ngày không thấy,một lần nữa nhìn được thân thể trơn bóng của Tề Điềm,bệ hạ cảm giác hơi choáng váng,miệng đắng lưỡi khô.

Đôi mắt xếch của Tề Điềm đón nhận bệ hạ nhưng khi nhìn đến cặp mắt cơ hồ có thể phun ra lửa kia lại do dự một chút,rốt cuộc quay đầu vào phía trong giường.

Bỗng nhiên hoàng đế nghĩ tư thế ngày hôm qua sử dụng.Kề sát lỗ tai Tề Điềm thủ thỉ,Tề Điềm giật mình nhìn sang hoàng đế,ánh mắt rũ xuống hối hận hành động khích lệ vừa rồi của mình.

Hoàng đế không chịu bỏ qua cho y,đem y ôm ngồi trên đùi mình nhưng Tề Điềm không phối hợp,tay chân vụng về không nói,da mặt lại mỏng,chuẩn bị sẵn sàng đến khi làm lại không được như ý nhưng chẳng quan tâm trách cứ Tề Điềm,việc quan trọng hiện giờ là dập lửa trước,hoàng đế liền nhào tới sẽ đem Tề Điềm áp đảo.

Ngọn lửa ngày càng bùng cháy hừng hực,thời gian đương nhiên cũng lâu hơn một chút.

“Bệ hạ...... Bệ hạ......” Tề Điềm đã hai ngày chưa thừa ân,nhất thời có chút chịu không nổi.

Hoàng đế ngừng lại động tác phía dưới,đôi môi lại dán lên Tề Điềm làm Tề Điềm chỉ có thể phát ra âm tiết mơ hồ không rõ.