Nhất Đao Xuân Sắc

Quyển 2 - Chương 54

Edit: Lưu Thủy

Beta: Phúc Vũ

Tô Tiểu Khuyết gật đầu đáp ứng, đột nhiên hỏi: “Chuyện Tạ Thiên Bích Gia định thế nào?”

Thẩm Mặc Câu xoa xoa ấn đường, thần thái toát lên vẻ ung dung: “Xích Tôn Phong xa tận mạn bắc, Thất Tinh Hồ nằm ngoài tầm với của hắn, nếu Tạ Thiên Bích thật sự ở Thất Tinh Hồ, tuyệt đối không phải vì bá nghiệp võ lâm…”

—–

Đôi mắt mỹ diễm ma mị của Thẩm Mặc Câu như yêu thú ẩn nấp trong rừng, khí tức nóng rực nguy hiểm gần trong gang tấc, Tô Tiểu Khuyết không còn đường lui bị dồn vào tuyệt cảnh, trái tim lạnh giá đến gần như vỡ vụn rồi tan biến, nhưng sự kiên cường từ sâu trong xương tủy lại muốn bộc phát mãnh liệt, mục quang cũngkhông hoảng loạn nữa, mà mang theo một loại bình tĩnh đã được tôi luyện.

Thẩm Mặc Câu chợt buông tay ra, Tô Tiểu Khuyết thoái lui hai bước, không nói lời nào.

Thẩm Mặc Câu thấy hắn cúi đầu, cả người ngơ ngẩn như con gà gỗ, không khỏi lạnh lùng nói: “Không có tiền đồ! Sau này ngươi sẽ là cung chủ Thất Tinh Hồ, địa vị thực lực có điểm nào thua kém Tạ Thiên Bích. Người trong giang hồ chỉ biết kính ngươi phục ngươi, ngươi cần gì phải sợ hắn như vậy?”

Tô Tiểu Khuyết vô cùng lãnh tĩnh nói: “Xu Cơ đã chết bao năm qua, chẳng lẽ Gia có thể quên được ả? Chấp nhận nghe người khác nhắc đến ả?”

Nhìn vết thương trên người Tống Hạc Niên: “Đây không phải sợ, mà là chán ghét. Ta chỉ… vừa nghĩ đến Tạ Thiên Bích liền cảm thấy chán ghét. Loại tư vị này, người khác không biết, Gia hẳn phải hiểu rõ chứ.”

Thẩm Mặc Câu im lặng một lát, sai người mang thi thể đi an táng, nắm lấy tay Tô Tiểu Khuyết, cảm thấy lòng bàn tay hắn tuy lạnh băng nhưng đã không còn run rẩy, cũng thoáng yên tâm, thở dài: “Tạ Thiên Bích làm sao giống Xu Cơ được? Xu Cơvà ta đều hận nhau thấu xương, còn Tạ Thiên Bích lại là…” Lắc đầu, không nói tiếp,mà chuyển đề tài: “Mấy ngày nữa ta sẽ đưa ngươi đến thư các của các đời cung chủ,mọi giáo vụ nhân sự ở Thất Tinh Hồ đều được ghi lại trong đó, ta sẽ giảng giải một lượt cho ngươi, sau này một khi ta chết đi, ngươi cũng không đến nỗi thúc thủ vô sách. Về phần chuyện trong cung mấy năm qua, ngươi không ngại cứ thỉnh giáo Ngụy Thiên Nhất.”

Tô Tiểu Khuyết gật đầu đáp ứng, đột nhiên hỏi: “Chuyện Tạ Thiên Bích Gia định thế nào?”

Thẩm Mặc Câu xoa xoa ấn đường, thần thái toát lên vẻ ung dung: “Xích Tôn Phong xa tận mạn bắc, Thất Tinh Hồ nằm ngoài tầm với của hắn, nếu Tạ Thiên Bích thật sự ở Thất Tinh Hồ, tuyệt đối không phải vì bá nghiệp võ lâm…”

Hôn lên hàng mày của TôTiểu Khuyết, cười nói: “Lần này hắn đến là vì ngươi, nếuđã như vậy, người Tạ Thiên Bích muốn giết nhất định là ta, ta cũng từng nếm mùiTrường An đao của hắn, có luyện thêm mười năm nữa cũng không phải đối thủ của ta.”

Đôi môi Tô Tiểu Khuyết khẽ mấp máy, rồi lại khép chặt.

Thẩm Mặc Câu ghé vào tai hắn, cười đến không chút đứng đắn: “Ta có chết cũng chỉ có thể chết trong tay Tiểu Khuyết, đúng không?”

Mấy tháng chóng vánh trôi qua, khoảng thời gian này Thẩm Mặc Câu thật sự đã chuẩn bị tinh thần, hoàn toàn không màng đến sự vụ trong cung như trước đây, mọi việc ở Thất Tinh Hồ đều giảng dạy cho Tô Tiểu Khuyết, Ngụy Thiên Nhất lạisống khép kín, rất ít khi lộ diện, thi thoảng đến nội đường gặp Thẩm Mặc Câu một lần, nhưng chỉ ngắn gọn nói Tô Tiểu Khuyết tự có kiến giải, không cần mình nhúng tay.

Thẩm Mặc Câu vốn lo ngại thế lực Ngụy Thiên Nhất quá lớn, sẽ gây bất lợi chotương lai Tô Tiểu Khuyết, hiện tại thấy hắn phớt lờ mọi chuyện, cũng trút bỏ được gánh nặng trong lòng, mặc hắn nuôi gà câu cá.

Tô Tiểu Khuyết trái lại rất xuất chúng, lúc hắn ở Cái Bang cứ hay ngu ngơ, ngôiThiếu bang chủ kia cũng bị xem nhẹ như một đĩa dưa muối, nhưng chưa đến hai năm, làm Thiếu cung chủ Thất Tinh Hồ lại hết sức tận tâm tận lực, ngộ tính cực cao, đầu tiên bắt tay vào nội đường, xử lý nội đường tam điện mạch lạc rõ ràng, thưởng phạt đúng mực, thay đổi tác phong trụy lạc trước đó, ngay cả Diệp Tiểu Miên đi đứng cũng đặc biệt linh hoạt dứt khoát hẳn hoi.

Nội đường vốn không lập chức đường chủ, Tô Tiểu Khuyết lại giao cho Bách Sanh đảm nhiệm vai đường chủ thực thụ, Bách Sanh võ công tuy kém, nhưng hành sựcực kỳ cao minh, những việc lặt vặt ở nội đường chỉ trong vòng nửa tháng đã chỉnh đốn thành sổ sách, phân cho các điện, từ nay tiến thoái cứ căn cứ theo đó mà làm, thập phần thanh bạch. Nhất thời ngay cả Thẩm Mặc Câu cũng tấm tắc khen tài, không ngờ nam sủng một thân phong lưu tay áo luôn thoảng hương rượu này lại có thể hữu dụng như vậy.

Bách Sanh vừa tiếp quản nội đường, Tô Tiểu Khuyết liền có thời gian nhàn hạ, dù tạm thời không gặp người của ngoại đường, nhưng từng sự vụ ở ngoại đường đềughi lại trong lòng thận trọng cân nhắc.

Thẩm Mặc Câu lạnh lùng bàng quan, thấy hắn xử sự có chừng mực, ban đầu cònhơi trắc trở nhưng sau đó liền trôi chảy êm xuôi, bất giác thầm vui mừng, mà bên cạnh vui mừng, như vẫn còn điều luyến tiếc.

Võ công của Tô Tiểu Khuyết, lại càng ngày càng đột phá, Phi Hoa Trích Diệp (có bạn nào nhớ không ^^ đây là chiêu trảo của Trích Diệp lâu ở chương 16) như có linh tính, công phu trên ngón tay xuất thần nhập hoá, Sùng Quang nhìn trộm, trợn mắt há mồm, chỉ nghĩ hắn bị quỷ thần nhập thể, bèn năn nỉ Bách Sanh mang đến vàiquyển sách chiêu hồn đuổi ma, chú tâm nghiên cứu mấy ngày, thừa lúc Thẩm Mặc Câu không ở đó, xối cho Tô Tiểu Khuyết một thân đầy máu chó.

Tô Tiểu Khuyết tức giận xong không khỏi vui mừng, đã có máu chó, thịt chó nhất định không xa, ép Sùng Quang đem con chó mực bất hạnh kia ướp thêm ngũ vị hương, quế, hồi, tiêu nấu thành một nồi thơm phức.

Thẩm Mặc Câu biết được chuyện này, cười ầm một trận, nhưng đã hiểu rõ nguyên nhân võ công Tô Tiểu Khuyết đột nhiên tinh tiến vượt bậc.

Niếp Thập Tam năm đó nói không sai, Tô Tiểu Khuyết vốn là kỳ tài trời sinh đểluyện Già La đao, cốt cách thanh kỳ, tâm tuỳ ý động, ngón tay lại linh hoạt nhạy bén vạn người khó tìm, luôn phối hợp với tâm ý.

Già La Đao được xưng là đao pháp thiên hạ vô song, phức tạp cực kỳ, tổng cộng bảy mươi hai chiêu, mỗi chiêu lại có mười chín thức, một khi bắt đầu biến hoá, quả thậtcó thể khiến người bình thường nhìn đến hộc máu không ngừng, may là Già Lachân khí đi theo con đường Phật môn, đơn giản tinh thuần, lấy đơn phá phức, vậnkhí theo ngón tay, trái lại càng phối hợp nhuần nhuyễn.

Chỉ là đao pháp không giống như nội lực, Già La Đao nếu đã chú trọng chiêu sốphức tạp, người luyện tâm tư càng tinh tế càng thâm thúy đã là thành công hơnmột nửa, sở học càng rộng càng sâu thì càng đạt đến đỉnh cao lĩnh hội.

Tô Tiểu Khuyết gần đây có thể đột phá như vậy, tuyệt không phải công sức trongmột sớm một chiều.

Lúc nhỏ hắn học võ từ Tố Y Linh Hồ của Thất Tinh Hồ, sau vào Cái Bang, tuy không học được công phu quan trọng gì, nhưng võ công đệ tử Cái Bang là tập hợp từ bốn phương tám hướng, trong ba năm kiến thức đã tăng thêm, lại tới Bạch Lộc Sơn,khoan nói đến Niếp Thập Tam thân là bậc thầy võ học thiên hạ đệ nhất, còn có cao thủ thiếu niên của các phái cùng so chiêu, thêm quãng thời gian ở Xích Tôn Phong, được Tạ Bất Độ truyền dạy đao ý, thành thử tuy tuổi còn trẻ, nhưng kiến thức bất phàm.

Mấy tháng qua, thường xuyên luận bàn với Thẩm Mặc Câu, cũng rất có tâm đắc, Thẩm Mặc Câu luyện Nhập Bát Tinh Kinh, không dùng binh khí, đôi tay tự nhiên là vũ khí của mình, âm dương tương hỗ vừa chính vừa tà, vừa chặt chẽ uyển chuyểnnhư mạng nhện tơ tằm, vừa sắc bén bá đạo như đao kiếm.

Thành thử chỉ trong mấy tháng, lại như thay da đổi thịt, đã luyện Già La Đao phát huy uy lực đến cực đại, nếu Niếp Thập Tam tận mắt chứng kiến, cũng phải gật đầukhen hay.

Lúc ở bên Thẩm Mặc Câu, cũng đặc biệt có thanh có sắc có ý có vị, mỗi lần lên giường, Tô Tiểu Khuyết càng cảm thấy Thẩm Mặc Câu hoàn toàn xứng danh lão hồ ly tinh lõi đời nhất thiên hạ.

Thẩm Mặc Câu đối với Tô Tiểu Khuyết quả thật xem như trân bảo, càng không cómột tia hay nửa điểm đối nghịch, chỉ là loại ân sủng tự ái phi ái tự tình phi tình này, không giống như ân sủng từ trên trời rơi xuống, cũng không phải dạng moi móc tâm can ra để chứng minh, chỉ như thuỷ ngân sâu thâm khó dò khó đoán, khi thì lạnh lùng như gần như xa, khi thì ôn nhu yêu thương che chở, khi thì phóng túng vô song phong lưu vô hạn, khi thì thâm tình triền miên lặng lẽ trông mong, có lúc nồng nhiệt thân mật hơn cả ái nhân đang say men tình, có lúc lại đoan chính khắt khe hơn cả sư tôn nghiêm lệ nhất.

Tô Tiểu Khuyết đối với chữ yêu vốn không phải nhân vật có thiên phú, bị tâm tìnhbiến ảo trăm bề của hắn làm cho vừa kinh vừa sợ đến trợn mắt há mồm, chỉ có thể gọi là lão hồ ly tinh, Thẩm Mặc Câu cũng không coi hắn ngỗ nghịch.

Sống chung một quãng thời gian, Tô Tiểu Khuyết không thể không âm thầm thừa nhận lão hồ ly tinh biến thái Thẩm Mặc Câu này quả thật là một nhân tài hiếm có,khoan nói đến kiến giải võ học độc đáo, mọi chuyện thế gian đều thấu hiểu phân minh, cầm kỳ thư hoạ thi tửu trà không gì không giỏi, dùng bút như mưa sa nhỏ giọt, tấu nhạc lại diệu chỉ diệu âm, lúc hứng trí, ngắm trăng ngâm thơ ca vũ, tư tháitựa thần tiên, Tô Tiểu Khuyết từng khen rằng: “Gia, một ngày nào đó Thất Tinh Hồ sụp đổ, Gia có thể ra đường làm ăn mày mãi nghệ kiếm cơm, có khi còn làm đến chức trưởng lão Cái Bang cũng không chừng.”

Thẩm Mặc Câu nghe vậy rất vui vẻ, để cảm tạ lời tán thưởng này của hắn, một phát lôi Tô Tiểu Khuyết lên giường ngà, kéo chăn gấm, hoan ái ngay thanh thiên bạch nhật, từ sáng đến tối, bao nhiêu kỹ thuật trong phòng đều thi triển, Tô Tiểu Khuyết bố thí hương sắc, Thẩm Mặc Câu dũng mãnh tiến công, chuyên tu Lục độ ba la mật, say luyện Long Dương thập bát thức.

Diệp Tiểu Miên cô nương lại không có tuệ căn, nghe thấy phạm âm tham ngộ (tiếng trời, một khái niệm trong đạo phật) trong phòng, còn cho là dâm thanh lãng ngữcủa thế tục, nghe đến lòng xuân dậy sóng, cuối cùng mím môi kiềm nén, rón rén tránh xa gian phòng, trùng hợp bắt gặp một đôi mèo Ba Tư béo tốt đang làm chuyện kỳ quái gì đó dưới khóm tường vi, bất giác che miệng cầm gạch ném vào chúng, đảo mắt phát hiện, đóa tường vi kia cũng nở thật đúng lúc, một con sâu nhỏ cứ khăng khăng muốn chui vào nhụy hoa, nhất thời nhìn đến mặt đỏ tai hồng, tay chân luống cuống.

Đứng ngẩn ngơ quá lâu khiến hai chân tê dại, định cất bước đi, lại thấy một thanh y nhân mang diện cụ bạc đứng trong sương, nghiêng đầu nhìn, người nọ thân hình cô tịch, chính là Ngụy Thiên Nhất.

Diệp Tiểu Miên gặp hắn, vội lui xuống hành lễ, Ngụy Thiên Nhất dường như không thấy, tay áo nhẹ phất, đã rời đi, Diệp Tiểu Miên là một cô nương tâm tư tinh tế, cẩn thận suy ngẫm, liền cảm thấy kỳ lạ, từ lúc Tô Tiểu Khuyết thành Thiếu chủ Thất Tinh Hồ, Thiên Nhất công tử càng ngày càng trở nên thâm trầm cổ quái.

Nhưng nghĩ sâu hơn nữa, vẫn không hiểu được nguyên nhân ngọn nguồn, chỉ đànhchán nản bỏ đi.

Khoảng thời gian qua bất tri bất giác Ngụy Thiên Nhất không những ít nói, mà cònxa lạ với mình, trong lòng Tô Tiểu Khuyết như có điểm lạc lỏng. Một hôm nhàn hạ, cùng Thẩm Mặc Câu sóng vai dạo hoa viên, trò chuyện cũng rất vui vẻ. Đến lúc mặt trời ngả về tây, tha thẩn nửa ngày, nào ngờ đã tới gần gian nhà trúc của Ngụy Thiên Nhất bên rừng rậm.

Tô Tiểu Khuyết không khỏi ngẩn ra, Thẩm Mặc Câu thấy thần sắc hắn, cười nói: “Đã đến đây rồi, không ngại làm phiền Ngụy Thiên Nhất một bữa cơm chiều vậy.”

Xuyên qua rừng sâu đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn liền thấy gà bay khắp vườn, NgụyThiên Nhất đang đứng dưới tán cây đào dùng một thanh đoản kiếm vót gậy trúc, nhìn thấy Thẩm Mặc Câu cũng không nóng vội, đặt gậy trúc đoản kiếm xuống, mớitiến lại đạm đạm nói: “Cung chủ sao lại đến đây?”

Thẩm Mặc Câu liếc nhìn đoản kiếm trên ghế, nan trúc dưới đất, nói: “Lâu ngày không gặp Thiên Nhất công tử, quả thật có vài phần mong nhớ, đêm nay ta cùng Tiểu Khuyết đều không bận việc gì, thuận đường ghé qua đây thăm một chút.”

Tô Tiểu Khuyết rũ my, thấy thanh đoản kiếm ẩn ẩn thanh quang, lưỡi kiếm xanh biếc, liền biết là danh đao hiếm có, lại bị dùng để vót trúc, quả thật là phí phạm của trời.

Nhãn thần Ngụy Thiên Nhất không hề lộ vẻ nhiệt tình chào đón, như thể họ chỉ là hai người xa lạ đến chơi, qua loa nói: “Sắc trời đã tối, cung chủ ở lại dùng cơm cũng được.”

Thẩm Mặc Câu cười nói: “Quá tốt! Ta chính là có ý đó.”

Lại nói: “Gà đang chắc nịch, nấu với măng, hương vị nhất định rất ngon.”

Ngụy Thiên Nhất gật đầu, tự đi bắt gà.

Hắn xưa nay thâm trầm, Thẩm Mặc Câu thấy hắn kiệm lời cũng không lấy làm lạ, nhưng Tô Tiểu Khuyết từ khi vào gian nhà trúc, cũng không nói câu nào, càng không nhìn đến Ngụy Thiên Nhất.Thẩm Mặc Câu không khỏi trong lòng chợt động,nhãn thần lóe lên một tia tiếu ý.

Đến khi thức ăn được bày đầy bàn, ba người ngồi xuống cầm đũa, Thẩm Mặc Câu nói: “Chỗ Thiên Nhất có rượu không? Chi bằng cạn vài chén.”

Ngụy Thiên Nhất lẳng lặng đem một vò rượu ra, Tô Tiểu Khuyết cười nói: “Gia,những thứ như rượu nên ít uống thì tốt hơn.”

Thẩm Mặc Câu khẽ nhướn mày nhìn hắn, Tô Tiểu Khuyết nói: “Gia cũng biết, Tiểu Khuyết tửu lượng kém lại có tâm sự, mỗi lần uống rượu nhất định sẽ làm trò cười… Rượu này, uống vào bụng khó chịu, nói chuyện sẽ lỡ lời, đi đường thì hụt chân, nửa đêm ngồi dậy tìm nước, sáng hôm sau sẽ hối hận, tóm lại không nên uống.”

Ngụy Thiên Nhất nghe vậy, mục quang liền nhịn không được mang theo ý cườicùng chút tình tự nhìn Tô Tiểu Khuyết, không ngờ thời tiết ấm áp, cổ áo Tô Tiểu Khuyết hơi rộng mở, để lộ ấn tích hoan ái dưới xương quai xanh, hệt như hoa đào trong tuyết, đặc biệt hút mắt. Vừa phát hiện, Ngụy Thiên Nhất liền bất động thanh sắc dời tầm nhìn sang hướng khác, bàn tay cầm vò rượu bỗng chốc trở nên trắng bệch. (ôi Bích của ta T_T)

Thẩm Mặc Câu cũng cười lớn, trong tiếng cười tràn đầy sủng nịch: “Bỏ đi, rượu chỗThiên Nhất cũng không ngon, không uống thì không uống.”

Trên đường về, hai người thả bộ dưới trăng, Thẩm Mặc Câu đột nhiên nói: “Ngươi đối với Ngụy Thiên Nhất tựa hồ có chút bất thường, mà hắn đối với ngươi cũng đặc biệt hiếm thấy. Ta còn lo hắn sẽ tìm cách gây bất lợi cho ngươi, giờ có vẻ dư thừa rồi…”

Thở dài: “Xem ra Thất Tinh Hồ sắp có tổng quản thiết diện, cung chủ phong lưu…”

Tô Tiểu Khuyết trong lòng tự biết lời này chỉ là thăm dò, lắc đầu nói: “Ta sẽ không dùng Ngụy Thiên Nhất, người này lòng dạ thâm sâu kinh nghiệm càng lão luyện, chỉ có Gia mới có thể chế ngự, tổng quản của ta sẽ là Trang Sùng Quang.”

Lời này nửa thật nửa giả, hắn tuy ẩn ẩn đề phòng Nguỵ Thiên Nhất, nhưng đối với người này đích thực còn mang một loại tình tự ái muội khó có thể phân giải được.

Chỉ là, trải qua chuyện của Tạ Thiên Bích, đối với nhân vật như Ngụy Thiên Nhất, Tô Tiểu Khuyết tự nhiên sẽ không làm thiêu thân lao đầu vào lửa, mà chỉ lượn vòng quanh ngọn lửa kia tìm chút hơi ấm, chứ tuyệt nhiên không dấn thân.

Bất luận thế nào, giao cả trái tim lẫn tính mạng mình vào tay kẻ khác, chỉ để đổi lấy một phần cảm tình hoặc thật hoặc giả hoặc thuần khiết hoặc dối lừa, mất rồi cũng chỉ có thể từ bỏ không hối hận, chết đi cũng chỉ có thể tự nhận mình đặt cược thua,loại ái tình quyết tuyệt mạnh mẽ như vậy, thoạt nhìn dứt khoát thực chất là thấp hèn, thoạt nhìn cường hãn thực chất là ỷ lại.

Tô Tiểu Khuyết của hiện tại, đã sớm không còn như năm đó nữa.

Thẩm Mặc Câu trầm ngâm: “Tuy là nói vậy, nhưng Ngụy Thiên Nhất cũng không thể xem thường, nếu hắn không muốn bỏ cuộc, ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn… Ta sẽ nhanh chóng an bài cho ngươi gặp các đường chủ ngoại đườngtrước.”

Tô Tiểu Khuyết nghe hắn nói xong, biết hắn thật sự vì mình mà lo nghĩ, vui vẻ mỉmcười: “Đa tạ Gia!”

Thẩm Mặc Cấu thấy hắn nói cười linh động, mái tóc đen dưới ánh trăng sáng lên như dải lụa huyền bí lộng lẫy, cánh môi hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong mềm mại thanh thoát, bất giác trái tim tan chảy như tuyết rơi vào nước ấm, vòng tay ôm lấy Tô Tiểu Khuyết, nhẹ nhàng mà hôn sâu.