Nhất Dạ Tình Thụy Đáo Tân Lão Bản

Chương 27

“Ngô…… Mấy giờ rồi?”, Dương Khánh Kiều ngủ mơ mơ màng màng hỏi.

“Còn sớm, ngủ tiếp đi.” Trịnh Ngạn trả lời.

“Em phải về.” nỗ lực muốn ngồi dậy.

“Đã khuya, lưu lại qua đêm.” đem người ấn trở về giường.

“Anh không phải nói còn sớm sao?”

“Ngủ đi, sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”

“Nhưng em làm sao đi làm?”

“Anh lái xe, cùng đi.”

“Em không muốn bị người khác nhìn thấy chúng ta cùng đi làm, rất kỳ quái.”

“Cách một con phố sẽ cho em xuống xe trước, rồi em tự đi.”

“Ân.”

“Sáng mai muốn ăn gì?”

“Cháo thịt trứng muối thêm chà bông.”

“Còn gì nữa?”

“Mì với trứng ốp la……”

“Còn gì nữa không?”

“Không có…… Tê……”, nói xong, lại ngủ.

“Vì sao còn không chịu dọn tới đây?”, Trịnh Ngạn thấp giọng nói thầm, hôn nhẹ trán cùng hai má cậu, ôm lấy cậu cùng ngủ.

Câu trên chính là câu nói hay xuất hiện vào buổi tối mỗi ngày giữa Dương Khánh Kiều cùng Trịnh Ngạn, đặc biệt là sau một đêm rất khoái nhạc quay cuồng đó.

Ngày qua ngày có vẻ như cứ bình yên trôi qua, nhưng Dương Khánh Kiều vẫn như cũ thực phiền não, thậm chí có thể nói là cảm thấy phức tạp.

Nguyên tưởng rằng tính cách Trịnh Ngạn hẳn là lãnh đạm bạc tình, như gần như xa, kết quả hoàn toàn không thể tưởng được lại là loại người rất lì lợm, rất khó đối phó, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.

Ngày ấy Trịnh Ngạn bảo cậu cùng dọn đến sống chung, cậu không chịu, sau khi bị hung hăng làm đến mức ba ngày không xuống nổi giường, cậu mới thừa dịp Trịnh Ngạn không thể không đến công ty mà lựa thời cơ vụng trộm chạy trốn.

Cậu không phải muốn chạy trốn, chính là bỏ nhiệm sở ba ngày trong lòng bất an, tuy rằng người hại cậu bỏ nhiệm chính là đại lão bản đứng đầu, không sợ đánh mất bát cơm ăn của mình, nhưng mà cậu không bỏ xuống được ý thức trách nhiệm, liền về nhà thay đổi quần áo đi làm.

Đại dã lang không biết cậu đến công ty, vội vàng trở về nhìn thấy chiếc giường lớn rỗng tuếch, thật tức giận đến đầu bốc hơi nước, hối hận đã không dùng xích trói cậu lại.

Trịnh Ngạn cũng hoàn toàn không thể tưởng được, Dương Khánh Kiều dĩ nhiên là loại người quyết giữ ý mình, một khi tính tình ngoan cố bị dựng lên, mười con trâu đều kéo không nhúc nhích, không khỏi hoài nghi, nhu thuận nghe lời trước kia đều là giả vờ.

Anh thật sự nghĩ không ra, Dương Khánh Kiều rõ ràng là thương anh, cũng chờ mong có thể cùng người yêu sống cùng nhau, vì sao lại không vô cùng cao hứng chuyển đến ở chung?

Chẳng lẽ thật muốn anh phải thừa nhận cũng yêu cậu, mới bằng lòng gật đầu đáp ứng sao? Cho nên anh mới chán ghét cái gọi là tình ái này, thật sự là…… Có đủ chuyện khó làm!

Lại nói sau ngày ấy, Trịnh Ngạn gửi tin nhắn ba bữa ân cần thăm hỏi, bảo nếu muốn anh không làm phiền em nữa thì mau thu dọn hành lý qua đây, bằng không mỗi ngày đều đoạt mệnh liên hoàn khấu, khấu đến khi em nguyện ý mới thôi.

Lại nói tiếp, anh có thể dùng thủ đoạn mạnh bạo cứng rắn ép buộc cậu, nhưng mà anh hy vọng Dương Khánh Kiều xuất phát từ thiệt tình, chứ không phải bất đắc dĩ bị ép buộc.

Đối với vị đại tổng tài muốn làm gì thì làm mà nói, đây chính là nhượng bộ rất lớn, một người hiếm khi tôn trọng ý nguyện của người khác, đổi lại trước kia nào có chuyện thương lượng dư thừa mà cứ trực tiếp liền đem người cưỡng ép mang về, mặc em có nguyện ý hay không.

Bởi vì là Dương Khánh Kiều, cũng chỉ có Dương Khánh Kiều mới có thể khiến cho anh nhượng bộ như vậy.

Bọn họ không hề đến khách sạn lên giường, Trịnh Ngạn mang Dương Khánh Kiều về chỗ ở, ngoài chuyện làm tình ra, còn có tình thú xây dựng cuộc sống gia cư ấm áp, dùng đủ loại hành vi mịt mờ ám chỉ chỉ cần hai người sống cùng nhau, liền có thể có được những ngày hạnh phúc khoái hoạt như vậy, rất tốt nha.

Bọn họ cuối cùng giống một đôi tình nhân bình thường, không hề chỉ có thân thể tư ma tiếp xúc, trong khi ở chung cũng gia tăng hiểu biết cùng ôn nhu đối với nhau.

Thời điểm Dương Khánh Kiều ngủ lại càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dài, tuy chưa chính thức vào ở, nhưng hơn phân nửa thời gian đều ở chỗ Trịnh Ngạn.

Trong phòng tắm, có bàn chải đánh răng, khăn mặt cùng dầu gội đầu của cậu; Trong tủ áo, có áo sơmi, áo khoác, nội y của cậu; trong tủ giày, có dép lê, giày da, giày thể thao của cậu; Phòng khách ban công cùng bàn ăn luôn có một,hai bản tiểu thuyết võ hiệp tùy tiện để đó ── trong nhà này, nơi nơi đều có hơi thở cùng dấu vết cuộc sống của cậu, thậm chí ngay cả máy tính đều đem đến đây.

Trịnh Ngạn khiến cho cậu bất tri bất giác dung nhập không khí nơi này, yên lặng lấy phương thức của mình cho đi, hết sức sủng ái, ôn nhu như vậy, nỗ lực như vậy, ai có thể nói anh đối Dương Khánh Kiều chỉ có nhục dục mà không có tình yêu?

Đại nam nhân nha, chính là không chịu bỏ qua mặt mũi, lại mạnh miệng, bảo anh thẳng thắn nói ra cái chữ yêu kia, không bằng đi dạy heo biết hát còn nhanh hơn.

Dương Khánh Kiều làm sao lại không nhìn ra, hành động cùng trả giá của Trịnh Ngạn sớm đả động tâm cậu, hơn nữa là đả động sâu trong tâm linh, cảm động vô cùng, liền càng yêu anh, là yêu đến chết cũng kìm lòng không được.

Nhưng mà cậu như trước không đáp ứng ở chung, kiên trì giữ lấy nguyên tắc chỉ có người “song phương yêu nhau”  mới ở chung, cậu cũng không phải cố ý lạt mềm buộc chặt hay tính toán chi li, mà là không muốn tự mình phỏng đoán,vì chỉ  khi Trịnh Ngạn chính miệng biểu đạt chân thật tình cảm của anh, cậu mới có thể chân chính cảm thấy kiên định an tâm.

Bảo cậu chết nhát? Aiz, tình yêu nào không mà không chết nhát đâu, huống chi Tiểu Kiều đồng của chúng ta vốn chính là xử nữ điển hình, tâm tư như vậy cũng có thể thấu hiểu được.

Cuối cùng vào một đêm kia, sau khi hai người ở trên giường làm xong lần thứ hai, Trịnh Ngạn ôm lấy Dương Khánh Kiều cả người còn ửng hồng, dùng ngữ điệu mệnh lệnh vạn năm không thay đổi nhắc lại lời mỗi ngày đều nói: ”Dọn tới đây.”

Tính ra, bọn họ cọ cọ vuốt vuốt thế này, từ đầu hè lúc ban đầu gặp nhau đến cuối thu, nay mùa đông đều đến, tính nhẫn nại của Trịnh Ngạn không sai biệt lắm cũng sắp cạn hết, nếu Dương Khánh Kiều còn không đáp ứng sống chung, chỉ sợ người thường cũng không chịu được.

Anh sở hữu một công ty tài đại thế đại vô luận muốn cái gì đều dễ dàng có được, nói không chừng cứ mua cái nhà trọ mà cậu đang ở kia, rồi cho người san thành bình địa; Cũng nói không chừng cứ đơn giản đem cậu khóa ở trong phòng, giam lỏng, rất nhiều tiểu thuyết không phải đều viết như thế sao? Loại tình tiết này thoạt nhìn tựa như thật lãng mạn, nhưng nếu thật sự diễn ra ngoài đời thật, liền thập phần khủng bố.

Cái đó không gọi là tình yêu mà gọi là bắt cóc, phi pháp giam cầm, phương hại tự do thân thể, cái đó gọi là tội ác.

Lấy danh nghĩa tình yêu gây nên thương tổn cùng tội ác không thể nghi ngờ chính là chuyện tối đáng giận, tối kém cỏi trên đời này, nếu Trịnh Ngạn đối với cậu như vậy, cậu nghĩ, cậu nhất định sẽ hận Trịnh Ngạn.

May mắn là Trịnh Ngạn cũng không mất đi lý trí, mất đi nhân tính, thực thông minh lựa chọn kiên nhẫn, từng chút từng chút hòa tan cậu.

Trên thực tế, Dương Khánh Kiều trong lòng sớm đã giơ cờ trắng đầu hàng, thua, căn bản không ly khai được Trịnh Ngạn nữa rồi, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi anh: ”Anh…… yêu em không?”

Trịnh Ngạn vẫn mang biểu tình ăn phải mười con gián, ra vẻ không kiên nhẫn trả lời: ”Không yêu.”

Khuôn mặt Dương Khánh Kiều liền ủ rũ, giấu không được ảm đạm.

Trịnh Ngạn liền nhíu mi, chịu không được loại bộ dáng thất vọng khổ sở này của cậu, đành phải kề sát vào tai cậu, miệng cơ hồ áp lên lỗ tai cậu, thanh âm rất nhỏ, rất nhỏ bổ sung: ”mới là lạ.”

“Đã nói anh cũng yêu em mà, sớm thừa nhận không phải tốt lắm sao, ha ha!”, Tiểu Kiều lúc này mặt mày hớn hở, vui tươi lại đắc ý vênh váo.

“Câm miệng, không cho phép!”, Trịnh tiên sinh mặt mày đỏ bừng xoay đầu đi, binh bại như núi đổ, hoàn toàn thất bại, có thể nói cả người đã bị trói chặt rồi.

Ngô Kiệt Chí từng nói bọn họ một khi yêu, chính là chuyện cả đời, tình yêu đối bọn họ mà nói giống như tự sát, bởi vì bọn họ sẽ đem sinh mệnh giao phó cho đối phương.

Anh phát hiện nhưng không thể không thừa nhận, anh thật sự đã yêu, đời này xác định là muốn tự thân lấy dây thừng, cam tâm tình nguyện treo cổ lên cái cây tên là “Dương Khánh Kiều“.

Tình yêu có khi không nhất định phải thật phức tạp.

Có khi, chính là ngẫu nhiên bốn mắt nhìn nhau.

Có khi, chính là theo thói quen hỏi một câu hôm nay buổi tối muốn ăn gì?

Có khi, chính là bữa sáng trên bàn bày một lát bánh mì nướng, một ly sữa, một cái trứng chiên thật hoàn hảo.

Có khi, chính là vào một đêm rét lạnh, dùng đôi chân nóng ấm của mình làm ấm đôi chân lạnh lẽo của Dương Khánh Kiều, nghe thấy cậu thoải mái thỏa mãn thở dài.

Nháy mắt, nháy mắt liền bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai chính mình đã yêu, hơn nữa đã yêu thương cậu như thế, mặc kệ là mới yêu có một giây, hay là đã lâu đã lâu trước kia sớm đem trái tim mình trao cho cậu.

Yêu, chính là yêu.

Cho nên, Trịnh Ngạn nói: ”Ngày mai trả nhà lại, lập tức toàn bộ dọn đến đây.”

Bò ở Bắc Kinh thì vẫn là bò, muốn một người quen làm hoàng đế làm sao sửa được bản tính bá đạo, Dương Khánh Kiều đành liên thanh bảo “hảo”, vậy là đáp ứng.

Ai nói chỉ có Trịnh Ngạn hoàn toàn thua cuộc, cậu cũng không đối Trịnh Ngạn không có cách nào, xem lời nói của anh như thánh chỉ mà làm theo.

Tình yêu ấy mà, chính là chịu thua đối phương thôi!