Từ chỗ Viêm vương biết được Lăng Sương đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, chỉ là việc ngoài ý muốn.
Nhưng dù là ngoài ý muốn, ta cũng không thể không quan tâm. Lúc còn ở hiện đại, Lăng Sương đã năm lần bảy lượt ra tay cứu giúp, nếu không phải nhờ Lăng Sương, ta và Thanh Nhã e rằng đã đầu thai sớm rồi.
Ba người bọn ta cho dù không có quan hệ máu mủ, không phải tỷ muội, nhưng còn hơn cả tỷ muội. Lăng Sương gặp nguy hiểm, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Những kẻ tự xưng danh môn chính phái trên giang hồ đó, đều là loại cắn người không muốn nhả xương.
Chỉ vì có một quyển bí tịch, lại khiến cả giang hồ gà bay chó chạy, Cái Bang người người đều gặp cảnh hiểm nguy. Lăng Sương là bang chủ Cái Bang, nguy hiểm đương nhiên cao hơn mười phần. Giờ này khắc này, Lăng Sương rất cần có một thứ binh khí lợi hại. Băng Phách kiếm của ta, chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu như Thanh Nhã biết được suy nghĩ của ta, ta tin tỷ ấy cũng sẽ tán thành đưa Băng Phách kiếm cho Lăng Sương.
Hôm nay đã mùng năm tháng tám, phu phụ bọn họ e rằng đã xuất phát rồi, Băng Phách kiếm phải nhờ ai đưa đi giúp đây?
“Tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy?” Một giọng cười duyên dáng từ sau lưng cất lên, khiến mọi dòng suy nghĩ của ta thình lình đứt đoạn.
Tiểu bất điểm đột nhiên xuất hiện, làm ta giật nảy mình, “Tiểu tiếng chút.” Người dọa người, sẽ dọa chết người ta đó biết không?
Hoàng Phủ Lam Nhi biết mình không nên lớn tiếng gọi ta là tỷ tỷ, vội vàng bịt miệng, nhỏ giọng nói, “Tỷ tỷ, tỷ muốn đi đâu?”
“Ta trở về Tê Phượng sơn trang.” Hầu Hoàng Phủ Viêm đánh cờ cả một buổi sáng, thu hoạch thật không phải ít. Bây giờ, cần phải đi làm chính sự rồi.
Tiểu bất điểm ôm lấy cánh tay ta, cả thân thể yêu kiều cơ hầu dán chặt vào ta mà cọ qua cọ lại, “Muội cũng muốn đi với tỷ, nếu tỷ không cho muội đi cùng, muội lập tức la lên Phượng công tử phi lễ với muội.” Nha đầu quỷ này, còn học được cách đe dọa người khác nữa.
Ta vừa tức lại vừa buồn cười, “Được được được, đi với ta.” Có một tiểu muội đáng yêu như vậy, kỳ thực cũng rất vui.
Hoàng Phủ Lam Nhi đột nhiên lén la lén lút nói, “Tỷ tỷ, nghe nói nhị ca có tân sủng phải không?” Từ ngày đầu ta quen biết hắn, chẳng phải hắn luôn có tân sủng hay sao.
Ta trừng mắt nhìn nàng, giơ tay nhéo khuôn mặt khả ái của nàng một cái, “Học ở đâu ra thói thọc mạch người khác đấy?”
“Người ta là quan tâm tỷ mà.” Nàng bĩu môi, “Sớm biết nhị ca đối với tỷ như vậy, tỷ gả cho tam ca cho rồi. Tam ca yêu tỷ như vậy, nhất định sẽ không khiến tỷ đau lòng.” Không thể nói rõ với nàng.
“Chuyện của người lớn, con nít đừng xen vào.” Ta và nhị ca nàng rất tốt, không cần tam ca nàng nhúng tay vào.
Hoàng Phủ Lam Nhi nhíu mày, “Muội chỉ biết một điều, đã lấy tỷ rồi, thì phải đối xử tốt với tỷ.”
“Hắn đối với ta rất tốt mà.” Hoàng Phủ Viêm đối xử với ta rất tốt.
Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn ta, “Tốt cái gì mà tốt, tân hôn chưa đầy một tháng thì đã nạp thiếp rồi, vậy mà gọi là tốt sao.” Ta chọc nàng ghẹo nàng sao? Trừng mắt nhìn ta làm gì?
Ta yêu thương vuốt mũi nàng, cười nói, “Chuyện của người lớn, con nít không hiểu đâu.” Ta biết nàng là thật lòng quan tâm ta, nhưng ta cũng biết phải trả lời nàng như thế nào. Chuyện giữa ta và Hoàng Phủ Viêm vô cùng phức tạp, nàng không hiểu được đâu.
Hoàng Phủ Lam Nhi càng thêm tức giận, “Muội không phải con nít, nếu như tỷ bị ăn hiếp, muội nhất định sẽ ra mặt thay tỷ.”
“Tâm ý của muội tỷ tỷ hiểu rõ.” Cô bé này, tâm tư thế nào đều thể hiện ra mặt cả rồi, ta có thể không biết được sao?
“Tỷ tỷ, nếu như tỷ gặp phải uất ức gì cứ việc nói ra, muội nhất định làm chủ cho tỷ.” Lam Nhi vẫn như cũ túm lấy tay của ta, đầu tựa vào vai ta, thân mật vô cùng.
Ta cúi đầu xoa xoa mũi nàng, “Biết mà.”
Ở bên cạnh Lam Nhi, ta hoàn toàn không có lòng phòng bị, chân chính là bản thân mình. Tay nắm tay, hai người bọn ta thân mật bước ra khỏi vương phủ.
Lúc vừa bước ra khỏi cửa lớn vương phủ, ta lập tức thấy một thân ảnh quen thuộc.
Ta và Lam Nhi còn chưa kịp mở lời, hắn đã giành lên tiếng trước, “Lam Nhi, muội và Phượng công tử thân thiết lắm ư?”
Ta mặc cho Lam Nhi ôm lấy cánh tay mình, khẽ cười nói, “Tam hoàng tử, ngưỡng mộ đã lâu.” Đây là lần đầu tiên ta dùng thân phận Phượng công tử gặp hắn.
Khuôn mặt đẹp giống hệt nhân yêu bày ra vẻ tươi cười, “Thanh cũng ngưỡng mộ đại danh Phượng công tử đã lâu.” Đúng là đẹp quá nha, đẹp đến ta muốn nhào tới cắn cho một cái.
Ta và tên nhân yêu này quen đến không thể nào quen hơn, vậy mà vẫn không cưỡng lại được mỹ sắc của hắn. Mỗi khi nhìn thấy hắn, trong lòng không khỏi cảm khái một phen. Ta phe phẩy quạt giấy, cười một cách phong lưu tuấn nhã, “Được vương gia nâng đỡ, Phượng mỗ thẹn không dám nhận.” Gió thu thổi qua, ta một thân bạch y phiêu dật.
“Ngưỡng mộ Phượng công tử đã lâu, không biết Phượng công tử có thể nể mặt, hầu Thanh vài chén.” Đôi mắt phượng tà mị của nhân yêu lóe ra tia sáng, không thể nhìn rõ tâm tình.
Ta cười tươi như hoa, cuồng ngạo vô cùng, cười lớn, “Ha ha, vinh hạnh cho Phượng mỗ rồi.” Nếu không phải sợ ngươi nhìn ra ta là Mộ Dung Tử Lung, có quỷ mới cùng ngươi đi uống rượu.
“Trong phủ của ta giai nhân mỹ tửu, nhất định không để Phượng công tử cô đơn.” Mấy năm qua, huynh đệ đấu đá kịch liệt, ngoại trừ thái tử ra, những vị hoàng tử khác đều tự lập môn hộ, có phủ đệ riêng ở ngoài cung.
Nghe nói tam gia sống rất xa hoa, ca kỹ nhất định có thể lập thành đại đội.
Mỹ tửu? Giai nhân? Quả thực tốt vô cùng. Đáng tiếng… vô hiệu. Ta không phải tửu quỷ, càng không phải sắc quỷ.
“Đến Thiên Hương lâu đi.” Ta ám muội chớp chớp mắt, “Ta và Mộng Lộ…” Những lời kế tiếp, được ta dùng giọng cười ám muội thay vào.
Tam gia đối với sở thích của ta đương nhiên có thể hiểu được, “Nếu đã là vậy, xin mời.”
Ta cười hết sức phong lưu, “Mời.” Ta cùng tam gia một trước một sau, còn Lam Nhi thì nhất quyết ôm chặt tay ta không bỏ.
“Lam Nhi, muội về trước đi.” Tam gia lên tiếng rồi.
Hoàng Phủ Lam Nhi bất đắc dĩ hừ một tiếng, “Hai người có thể đi, tại sao muội không thể đi?”
Hoàng Phủ Thanh sắc mặt trầm xuống, “Muội là nữ hài tử, không thích hợp tơi những nơi đó.”
Ta bình sinh hận nhất chính là câu vừa rồi của Hoàng Phủ Thanh, nữ nhân thì sao? Chẳng lẽ thiếu tay thiếu chân à? “Nữ hài tử cũng có thể đi.” Khinh thường nữ nhân, lão tử không tha cho hắn.
Hoàng Phủ Thanh cũng tỏ ra rất rộng lượng, “Nếu như Phượng công tử đồng ý đưa muội đi, ta cũng không có ý kiến.”
Ta trưng ra nụ cười đẹp chết người không cần đền mạng, “Đa đạ tam gia nể mặt.”
“Ca vũ trong phủ đệ của ta hoàn toàn không kém Mộng Lộ, nếu công tử thích…” Dụ dỗ ta? Vô hiệu.
Ta suýt chút nữa là sặc nước bọt, “Khi khác đi.”
Vừa nói chuyện tào lao trên trời dưới đất, bất giác ba người chúng ta đã đến Thiên Hương lâu.
Thiên Hương lâu là doanh nghiệp hoạt động hai bốn trên hai bốn giờ, nhìn thấy bọn ta bước vào, lập tức có một đám cô nương vây lấy.
Ta vươn ma trảo ra, sờ soạt lên mặt một vị cô nương trong số đó, “Ta tìm Mộng Lộ.”
Vị cô nương bị ta sờ soạt kia cả người dán lên người ta, giọng nói ỏng ẹo ,”Mộng Lộ cô nương không gặp khách.”
Ta suýt chút nôn mửa, nhưng vẫn như cũ giữ nguyên bộ dạng sắc quỷ, trắng trợn ăn đậu hũ của nàng, “Phượng công tử cũng không gặp sao?”
“Đương nhiên là gặp.” Một mỹ nữ tiến tới ôm lấy ta.
“Phượng công tử cùng Mộng Lộ cô nương giao tình không mỏng, cô nương sao lại không gặp.” Lại thêm một mỹ nhân khác.
“Phải nha, không chừng bây giờ Mộng Lộ tỷ tỷ đang nhớ người ta đó.”
Ê ê ê, các ngươi đang làm gì vậy? Ta không phải Thanh Nhi, không phải đồng tính luyến ái, các ngươi muốn làm gì ta?
Ta tận lực dùng cử chỉ dịu dàng nhất đẩy các nàng ra, “Gọi Thiên Hương tới đây gặp ta.” Mẹ ơi, cả người đầy mùi son phấn, ai không biết còn cho rằng ta có sở thích bất lương gì.
Tiểu bất điểm đột nhiên bổ nhào vào lòng ta, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, “Không cho huynh nhìn các nàng, đáng ghét.” Ồ, nha đầu này rất biết diễn kịch đó nha.
Ta cười hắc hắc, đưa tay ôm lấy nàng, “Nhìn muội là được chứ gì.” Tiểu bất điểm túm lấy cánh tay ta. “Chúng ta lên lầu đi, không phải nói muốn uống rượu sao?”
Nhân yêu đi theo sau lưng chúng ta, thản nhiên nói, “Phượng công tử cùng Lam Nhi xem ra giao tình không mỏng.” Ngữ điệu thản nhiên, không nghe ra chút tâm tình nào, “Không có gì, tiểu hài tử thích bám lấy người khác thôi mà.” Nhân yêu, ta cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần không được nghĩ đi chỗ khác.
Hắn vờ như vô tình nói, “Phụ hoàng muốn gả Lam Nhi đi hòa thân.” Thế nào, tam gia muốn gả Lam Nhi cho ta sao?
Vì không muốn để tam gia nghi ngờ, ta đành phản bội lương tâm, “Hòa thân rất tốt mà, nở mày nở mặt mà xuất giá.”
“Đáng ghét, ta không thèm quan tâm tới các người nữa.” Lam Nhi buông tay ra, thở hổn hển đẩy ta một cái, “Ta đi, không muốn gặp mặt các người.”
Thấy Lam Nhi tức giận bỏ đi, Hoàng Phủ Thanh vốn muốn gọi nàng lại, nhưng bị ta ngăn cản, “Để nàng đi đi.” Trong địa bàn của ta, không xảy ra chuyện gì đâu.
“Đi thôi, đi tìm Mộng Lộ.” Ta đang có việc gấp tìm nàng.
Vừa mới sải bước tiến vào Lộ Châu các của Mộng Lộ, liền thấy một vị mỹ nhân xinh đẹp khoan thai bước tới, dán lên người ta, “Phượng công tử, chàng tới rồi?” Mộng Lộ ám muội nháy nháy mắt, “Là tới gặp thiếp phải không?”
Ta vươn tay ôm lấy eo nàng, lại nghênh ngang nhìn Hoàng Phủ Thanh cười nói, “Ta và Mộng Lộ cô nương có chuyện muốn nói riêng.” Hắn là nam, ta là nữ, ôm hắn thật sự giống như đang ôm nam kỹ.
Ý tứ của ta đương đối dễ hiểu, hắn tự nhiên cũng có thể nhìn ra, “Hai vị, mời.” Mới nói liền đi, thật là.
“Người ta nhớ chàng lắm.” Mộng Lộ kéo ta vào phòng, ném Hoàng Phủ Thanh nét mặt đầy vẻ ám muội ở phía sau.
Đóng cửa lại rồi, Mộng Lộ lập tức buông ta ra, thấp giọng nios, “Tổng tài, Mộng Lộ mạo phạm rồi.”
“Không sao.” Ta không xem nàng là nam.
“Tổng tài đại giá quang lâm là có việc gì?”
Ta lấy Băng Phách kiếm đang quấn bên hông ra, “Đem thanh bảo kiếm này giao cho bang chủ Cái Bang Lăng Sương cô nương.” Hắn tuyệt đối trung thành với tập đoàn Lục thị, lại biết võ công, hơn nữa còn tinh thông dịch dung thuật, để hắn đi là thích hợp nhất.
Hắn cầm lấy bảo kiếm, không nói hai lời, “Khi nào xuất phát?”
Ta vỗ vỗ vai hắn, “Trước mười lăm tháng tám nhất định phải giao đến tận nơi.” Một khi đã dính líu đến thần binh lợi khí, võ công bí tịch, đại hội võ lâm dứt khoát không phải đơn thuần. Đưa đến trước ngày mười lăm tháng tám, nếu có gặp chuyện bắt trắc gì, Lăng Sương cũng có binh khí phòng thân.
“Mười lăm tháng tám?” Mộng Lộ nhíu mày, “Không biết kịp không?”
“Lăng Sương đang cần gấp, bằng không cũng không tới tìm ngươi.” Ta không phải một lão bản nhân nhẫn tâm, không muốn bóc lột sức lao động nhân viên của mình. Có điều, vì an toàn của Lăng Sương, ta chỉ đành làm như vậy. “Đại hội võ lâm, Lăng Sương nhất định đang ở Ngạo Kiếm sơn trang. Đến Tê Phượng sơn trang tìm Lạc Anh, Lạc Hùng, Lạc Hào cùng đi với ngươi, ngày đêm thần tốc, thay nhau nghỉ ngơi, chắc có thể kịp.”
“Phu nhân cùng lão gia cũng ở Ngạo Kiếm sơn trang chứ?”
“Không biết, nếu như ngươi không tìm thấy Lăng Sương, cứ giao thanh kiếm này cho phu nhân, phu nhân biết phải làm thế nào.” Thanh Nhã rất thích vui chơi, ta cũng không chắc mười lăm tháng tám tỷ ấy có thể có mặt tại hiện trường võ lâm đại hội.
“Nếu như phu nhân cùng Lăng Sương đều không có ở đó thì sao?” Xem ra Mộng Lộ cũng rất hiểu cá tính của Thanh Nhã.
Ta trầm ngâm một lát, “Nếu như cả hai đều không có ở đó, ngươi đi tìm thiên kim của Lâm Chấn Bắc, Lâm Song cô nương. Ngươi hỏi nàng chủ nhà trọ của nàng là ai, đáp là Hồ Khuynh Tuyết. Nếu như nàng đáp đúng, ngươi cứ nói ngươi được Dạ Phượng ủy thác, giao Băng Phách kiếm cho nàng.” Ta chắc chắn bang chủ Cái Bang chính là Lăng Sương, nhưng không chắc Lăng Sương có phải là Lâm Song hay không. Chuyện tới nước này, đánh phải đánh cuộc một phen.
Nét mặt ta so với hắn còn nghiêm túc hơn, “Thanh Nhã, Lăng Sương, và ta, ba người không ai có thể bỏ rơi ai. Nếu không có Lăng Sương, ta và Thanh Nhã đã sớm mất mạng rồi. Cái Bang gặp nạn, Lăng Sương gặp nạn, ta lại không thể ra tay cứu giúp, thật đáng hổ thẹn. Cho nên, ngươi nhất định phải mau chóng đưa Băng Phách kiếm tới nơi.”
“Ân nhân của phu nhân cũng chính là ân nhân của Mộng Lộ. Mộng Lộ nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, đem Băng Phách kiếm giao đến tận tay Lăng cô nương.”
Ta gật đầu, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, “Kêu vài tiếng đi, tam gia đang ở bên ngoài.”
“Kêu?” Mộng Lộ nhất thời ngẩn người.
“Khụ… kêu ** đó, để hắn tưởng chúng ta đang làm việc.” Một nữ hài tử lại đi nói những chuyện này, thực sự quá mất mặt.
Mộng Lộ bật cười ra thành tiếng, “Không biết cái này.”
“Ớ… Vậy thôi đi.” Hắn là một nam nhân, quả thực là làm khó hắn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ta, Mộng Lộ cười cười, hạ thấp giọng, “Ư… Ư….”
Tiếng ** này nghe rất tục nhưng cũng rất thực, khiến ta cũng đỏ bừng cả mặt. “Làm tốt lắm…” Không hổ danh là hoa khôi, tiếng ** cũng đặc biệt mê hoặc lòng người.
“A…” Hắn lại tiếp tục thét chói tai, chế tạo hành vi ** giả.
Ta bưng một chén trà tới cho hắn, “Uống trà đi.”
Mộng Lộ nhận lấy chén trà của ta uống một ngụm, lại tiếp tục diễn tuồng, “Đáng ghét… Đừng có như vậy mà…” Trong lúc biểu diễn, hắn cũng không quên tranh thủ thời gian nói chuyện với ta, “Tuyết Liễu đã dùng thân phận Liễu Nhi lên giường với lão Lăng, là ta bày kế.”
Ta trợn mắt nhìn hắn, “Ngươi đúng là thích bày kế hại người nha.” Đầu tiên là bày kế ta cùng Phong Vân, sau lại bày kế Tuyết Liễu cùng Sở Nam.
Hắn phá lên cười ha hả, “Chuyện của phó tổng và thái tử ta cũng có tham gia.” Ặc… Nghe nói năm Tử Ly mười lăm tuổi, cái tuổi còn chưa tốt nghiệp trung học đã bị Hoàng Phủ Hạo gạt lên giường, đó là chuyện của bốn năm về trước, ta cũng không rõ lắm.
“Ngươi có thể đi làm bà mai được rồi.” Hắn quả thật rất có tiềm chất của một bà mai.
Nét cười trên mặt dần dần rút đi, đôi mắt quyến rũ lộ ra một tia bất đắc dĩ, “Ta không được hoàn chỉnh, không thể có được tình yêu chân chính. Cho nên, ta hi vọng trong thiện hạ, người có tình sẽ nên duyên giai ngẫu.”
Ta nhất thời xấu hổ, “Xin lỗi.” Đã chạm vào vết thương của hắn rồi.
Hắn cười gượng một tiếng, “Gặp được phu nhân, quen biết mọi người, đã là ta tam sinh hữu hạnh. So với nhiều người khác, ta có phúc hơn nhiều.”
“Ngươi đừng đau lòng, người tốt sẽ có hồi báo tốt.” Ngoại trừ an ủi, ta cũng không biết bản thân có thể làm gì. Hắn cười rạng rỡ, “Ta cũng tin như vậy. Kỳ thực, thấy mọi người hạnh phúc, ta cũng rất mãn nguyện.”
Hạnh phúc? Ta cùng Phong Vân có thể hạnh phúc sao, “Ta rất hạnh phúc.” Để an ủi hắn, ta đành bịa chuyện.
Nói đến chuyện của ta và Phong Vân, tâm trạng lập tức chùng xuống. Trước mặt hắn thì vẫn gượng cường, vừa xoay lưng đi, nụ cười bỗng dưng biến mất không chút tăm tích.
Khi đối diện với vương gia, lại phải tiếp tục ra vẻ tươi cười.
“Mộng Lộ hầu hạ không được chu đáo sao?” Tam gia cũng cười hỏi, thần sắc mờ ám vô cùng.
“Bình thường.” Ta cầm một cái chén lên, rót rượu xong liền uống.
Hoàng Phủ Thanh cũng rót ra một chén, “Sao lại bình thường được.”
Hầu tam gia uống rượu, cho dù cả nhà vừa chết cũng dứt khoát phải tươi cười. Ta tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn nụ cười tuyệt sắc kia của hắn, “Tam gia, ngài cười rất đẹp nha.” Diện mạo hắn thế này, muốn mê hoặc quân vương đến không thể lên triều sớm dễ như trở bàn tay.
Tam gia cất giọng cười lớn, “Ha ha, chỉ có ngươi mới dám nói với ta những lời này.”
Là thật mà, hắn vốn dĩ chính là đẹp đến không còn thiên lý.
“Tam gia ngài vốn dĩ đẹp sẵn mà.” Đẹp đến hoa khôi Mộng Lộ cũng không sánh bằng, đẹp đến Dạ Phượng ta cũng phải đố kỵ.
Hắn nghịch nghịch chén rượu, tiếu ý trên mặt trở nên u ám, “Tam gia? Bình thường đều gọi ta như vậy?”
Ặc… cái cách xưng hô… tam gia này dường dư là do ta sáng chế ra, “Đúng vậy.” Ta trợn mắt nói dối.
“Tính tình Phượng công tử thế nào, nhị ca đã nói qua với ta, Thanh rất thưởng thức con người của công tử.” Hắn nâng chén rượu, “Kính công tử một chén.”
“Mời.” Ta cũng nâng chén rượu lên.
“Phượng công tử không thể phụng sự cho ta, quả là đáng tiếc. Thanh hi vọng, có thể làm bằng hữu cùng công tử.” Hắn lại tiếp tục nâng chén.
“Tam gia, chúng ta chẳng phải đã là bằng hữu hay sao.” Chỉ mong ngươi thật sự xem ta là bằng hữu.
“Thanh vừa xem qua mưu lược của công tử, bội phục muôn phần.” Ngữ khí của hắn vô cùng thành khẩn, không biết trong đó có bao nhiêu thành ý.
Ta nhất thời không nói gì, chỉ có thể cười trừ, “Quá khen quá khen.” Đừng khen ta, ta xấu hổ lắm. Ba mươi sáu kế chỉ nhớ được mười lăm kế. Phải đem ‘bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau’ ném vào mới được thành mười sáu kế. Trong tất cả những người xuyên không, ta đúng là người dốt nhất.
Cả một quyển binh pháp Tôn Tử của người ta, ta chỉ nhớ mỗi ba câu. Người ta ba mươi sáu kế đọc thuộc làu làu, ta chỉ nhớ được mười lăm kế. Mất mặt, mặt mũi không biết phải ném tới nhà ai rồi.
“Lại kính công tử thêm chén nữa.” Lại kính? Muốn chuốc say ta à?
Ta hào khí ngất trời hô lớn một tiếng, cảm giác cay xè từ tràn ngập, “Uống…” Xem ra tửu lượng của hắn không tệ, ta cũng chẳng kém. Muốn uống kiểu liều mạng sao? Ai sợ ai nào.
Tam gia quả nhiên tuân thủ lời hứa, uống được nửa ngày, hắn tuyệt nhiên không nói một câu nào về chính trị, cơ hồ như thật sự muốn kết giao với ta.
Tên tam gia này quỷ kế đa đoan, hắn càng tỏ ra bình thường, ta càng phải nên phòng bị. Rõ ràng là đang uống rượu, ta lại cảm giác như bản thân đang tính toán cái gì. Từng ánh mắt hành động của hắn ta đều quan sát từng li từng tí, không bỏ qua chút biểu cảm nào.
Tại sao bằng hữu của ta cứ thích cùng ta uống rượu thế nhỉ? Thôi đừng gọi ta là Dạ Phượng nữa, đổi thày Túy Phượng đi. Đừng gọi Hắc Quả Phụ, Lạm Tửu Quỷ mới thích hợp nhất.
Cứ uống uống suốt cả ngày, ta cũng muốn hồ đồ luôn rồi. Nói thật lòng, ta thật sự không chống đỡ được nữa.
Tửu lượng ta đã là cực tốt, mà giờ này cũng muốn hồ đồ, tên tam gia kia không biết còn đến mức độ nào nữa. Khuôn mặt xinh đẹp giờ đã phiếm hồng, lại thêm vài phần mị hoặc, quả thật là khiến người ta phạm tội mà. Mau mắn là ta đang giả trai, nếu không, thật sự có thể đại phát ** mà ăn hắn luôn rồi. Hắn quá đẹp, đẹp đến không giống nam nhân.
Ta giơ bình rượu không lên, đung đưa trong không khí, “Hết rồi.” Đồ ăn đầy bàn không động đến một miếng, nhưng rượu không lại có đến n bình.
Hắn trưng ra một nụ cười điên đảo chúng sinh, “Đúng, hết rượu rồi.” Lúc giây phút bắt gặp nụ cười kia của hắn, ta thấy như bản thân mình vừa bị điện giật.
Hắn quả thực quá đẹp, còn tiếp tục uống nữa, ta sợ bản thân mình sẽ hóa thành sói, đem hắn ra ăn sạch mất, “Đừng uống nữa, còn uống nữa sẽ say đó.” Vì an toàn cho thân thể hắn, tốt nhất là đừng uống nữa.
“Ngươi say rồi, phải nghỉ ngơi một lát.” Hắn đứng dậy, khoát tay lên vai ta, “Vậy phiền ngài đỡ tay lên giường rồi.”
Cái trò nam nữ thụ thụ bất thân kia đối với ta hoàn toàn vô dụng, ta đỡ hắn, loạng choạng đi đến bên giường, “Ngủ đi.” Đem nhét hắn lên giường rồi, ta cũng ngã xuống theo hắn.
Ta tuy rằng thần trí thanh tỉnh, nhưng cũng đã say lắm rồi. Ngã lưng lên giường, ta căn bản không thể đứng lên được nữa.
Cùng nhân yêu ôm lấy nhau, ta cứ như vậy mà mơ hồ ngủ mất…